Mặc dù biết Tống Lăng đã có bản lĩnh đặc biệt nhưng cha Tống vẫn mặt mày đen sì, không vui nổi.
Con gái bảo bối của ông ấy bị nhà họ Hà bắt nạt thê thảm như vậy, mà ông ấy lại không thể làm được gì, sự ấm ức và khó chịu trong lòng ông ấy không thể nào tiêu tan trong thời gian dài.
Ông ấy tức chết đi được!
Tống Lăng thấy cha mình mặt mày buồn bực, cô ôm Tiểu Hi Hi ngồi xuống bên cạnh ông ấy, muốn để Tiểu Hi Hi dỗ dành ông ấy: "Hi Hi, mau gọi ông ngoại đi.
"
Nhưng không ngờ Tiểu Hi Hi lại không nể mặt cô chút nào, cô bé lắc đầu, giọng điệu nũng nịu: "Con không muốn~"
Vừa nãy ông ngoại đã làm cô bé sợ, cô bé vẫn còn nhớ đấy!
Tống Lăng nhìn cô nhóc giận dỗi, cũng có chút bất lực.
Kiếp trước, cô vẫn luôn độc thân, đến chết cũng không kết hôn, càng không biết cách nuôi dạy con cái, thực sự không biết phải dỗ dành đứa trẻ này làm việc như thế nào.
Cha Tống thấy Tống Lăng còn muốn lợi dụng đứa trẻ để khiến mình vui vẻ, ông ấy cũng thấy được tấm lòng của con gái, sắc mặt ông ấy cuối cùng cũng dịu lại.
"Được rồi được rồi, con làm phiền đứa trẻ làm gì? Cha không sao!"
Tống Lăng cười trêu chọc ông ấy: "Cha à, cha đừng vì những người không liên quan mà tức giận nữa, sau này một nhà chúng ta phải ở bên nhau thật vui vẻ, sau này, con và Tiểu Hi đều sẽ ở bên cạnh cha và mẹ, để hai người ngày nào cũng được hưởng niềm vui gia đình, như vậy không phải rất tốt à!"
Cha Tống bị cô chọc cười: "Chỉ có cái miệng con là ngọt, được được được, vậy cha chờ sau này được hưởng phúc của hai đứa.
"
"Chắc chắn sẽ như vậy!"
Tống Lăng nhìn thời gian đã đến hai giờ chiều, bèn nói với cha Tống: "Cha, hai giờ rồi, chúng ta có nên đi tìm chú Đại Siêu không?"
Cha Tống nhìn thời gian, lập tức đứng dậy: "Vậy đi thôi, chúng ta lái xe đi thẳng đến đó.
"
Ủy ban thôn cách nhà cô còn hơi xa, giữa trưa đi bộ vừa mệt vừa nóng, không bằng lái xe đi còn nhanh hơn.
Tống Lăng lại nói với Tiểu Hi Hi ở trong lòng mình: "Tiểu Hi, mẹ phải đi làm việc với ông ngoại, con ở nhà chơi với bà ngoại, đợi mẹ về, mẹ sẽ mua đồ ăn ngon cho con, có được không?"
Tiểu Hi Hi chu môi, muốn nói không được nhưng thấy ánh mắt nghiêm túc của Tống Lăng, cô bé lại sợ nếu mình không nghe lời, mẹ sẽ không thương mình nữa, vì vậy cô bé yếu ớt đáp: "Vâng ạ~"
Tống Lăng cố ý bày tỏ thái độ nghiêm túc, chính là muốn cô bé biết, khi nào có thể làm nũng, khi nào nên nghe lời, không được làm chậm trễ việc của người lớn.
Mẹ Tống thấy Tiểu Hi Hi có vẻ không vui, vội vàng dỗ dành: "Tiểu Hi, bà ngoại cho cháu đi siêu thị, chơi cầu trượt, có được không?"
Vừa nghe đến chuyện vui, mắt Tiểu Hi Hi sáng lên: "Được ạ, cháu sẽ đi chơi cầu trượt với bà ngoại ~"
Tống Lăng thấy cô bé vui vẻ, cũng yên tâm cùng cha Tống đi ra ngoài.