Lục Cảnh cầu hôn hiển nhiên làm cho Nguyễn Trân kinh ngạc không thôi, trong lòng lại tràn ngập ngọt ngào.
Cô ta không nghĩ rằng Lục Cảnh cầu hôn mình là còn có một ý đồ khác.
Cô ta chỉ cho rằng Lục Cảnh trong lòng quả nhiên là thích cô ta, hiện tại cầu hôn cô ta, cũng là muốn cho cô ta điều ngạc nhiên lẫn vui mừng.
Nguyễn Trân mặt đều đỏ bừng ra.
Lục Cảnh đã chạy tới trước mặt cô ta, cúi đầu nhìn cô ta nói: “Ninh Ninh, em có nguyện ý chấp nhận lời cầu hôn của anh không?”
Nguyễn Trân vô cùng thẹn thùng cúi đầu, đang muốn gật đầu đáp ứng thì một âm thanh uyển chuyển, dễ nghe đột nhiên vang lên.
“Chỉ sợ là không được rồi, em ấy sẽ không đồng ý đâu.”
Nguyễn Trân cùng Lục Cảnh đều sửng sốt, đồng thời ngẩng đầu lên nhìn lại, phát hiện người vừa rồi nói chuyện là Nguyễn Ninh!
Lục Cảnh đồng tử kịch liệt co chặt một chút, cứ như vậy liền muốn cự tuyệt hắn?
Ngay cả Tần Tứ cũng thể hiện sự khó hiểu, ánh mắt sâu thẳm nhìn Nguyễn Ninh.
Hắn vừa định chuẩn bị lên tiếng ngăn cản cảnh cầu hôn hoang đường này, vừa nghĩ như thế liền bị Nguyễn Ninh giành trước một bước.
Tần Tứ lẳng lặng nhìn nàng, muốn nhìn xem nàng định làm gì.
Thấy Tầm mắt của mọi người đều dừng ở trên người mình, Nguyễn Ninh nắm chặt lòng bàn tay, ép chính mình phải bình tĩnh.
Lục Cảnh buồn cười nhìn nàng, ngữ khí lành lạnh hỏi: “Ồ? Cô làm sao biết được cô ấy sẽ không đồng ý?”
Nguyễn Ninh nói: “Bởi vì Ninh Ninh cô ấy đã có người mình thích rồi, nhưng người kia cũng chẳng phải là anh.”
Lục Cảnh: “……”
Nguyễn Trân: “……”
Tần Tứ đôi mắt híp lại, Nguyễn Ninh có người mình thích rồi sao? Là ai?
Nguyễn Trân vừa định mở miệng phản bác, Nguyễn Ninh lại đem ánh mắt hướng tới người cô ta, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô ta nói: “Đây là điều mà chính miệng Ninh Ninh nói cho tôi.
Đúng không Ninh Ninh? Tôi cảm thấy nếu không thích người nào, thì không thể đồng ý lời cầu hôn của người đó đúng không? Cũng chẳng sợ nhà đối phương có tiền có thế, nhà chúng ta lại không nghèo, ngươi không cần băn khoăn này kia.”
Nguyễn Trân: “……”
Cô cũng không để ý là dùng thân phận nào để cùng Lục Cảnh ở bên nhau.
Quan trọng cô cùng Lục Cảnh ở bên nhau là được.
Chỉ là hiện tại Nguyễn Ninh mới nói dăm ba câu liền bị cô ta đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió.
Thân phận Nguyễn Ninh hiện tại không chỉ là đại tiểu thư của Nguyễn gia mà vẫn là vị hôn thê của Tần Tứ.
Cô ta nếu chỉ hươu bảo ngựa, thì cũng không có người đi truy cứu lời cô ta nói có phải thật hay giả.
Nếu đồng ý lời cầu hôn của Lục Cảnh, chẳng phải là thành người ham hư vinh sao? Còn nếu cô ta phủ nhận, người khác cũng chỉ cho rằng cô ta vì leo lên quyền thế mà nói dối thôi.
Chỉ là nếu cô từ chối, liền phải bỏ lỡ cuộc hôn nhân của mình cùng Lục Cảnh một cách vô ích.
Bản thân nhất thời cứng đờ, Lục Cảnh thần sắc âm trầm bất định, rủ đầu không biết suy nghĩ cái gì.
Trùng hợp là hắn cùng Nguyễn Trân có điểm giống nhau, đều cực kì để ý mặt mũi.
Nếu Nguyễn Trân đáp ứng lời cầu hôn, hắn cũng không muốn nữ nhân của mình là một người chỉ biết ham hư vinh.
Lục gia cũng không chứa nổi loại nữ nhân này.
Hắn không yêu Nguyễn Trân, nếu so Nguyễn Trân với mặt mũi Lục gia thì mặt mũi quan trọng hơn.
Lúc này cha Lục Cảnh là Lục Chí Thành mở miệng đánh vỡ trầm mặc, cười nói: “Hôm nay là tiệc mnừng thọ Tần lão phu nhân, chuyện khác liền để về sau rồi nói.
Cảnh nhi, nói chuyện làm việc không biết chú ý hoàn cảnh, may mắn là chú Tần khoan hồng độ lượng.
Con còn không mau hướng chú Tần bồi tội?”
Lục Cảnh âm thầm nhẹ nhàng thở ra, từ trong tay người hầu tiếp nhận hai ly rượu vang đỏ, hướng Tần Hải Minh đi đến.
Mắt thấy Lục Cảnh xoay người rời đi, Nguyễn Trân sắc mặt đã khó coi tới cực điểm, xấu hổ tới cực điểm.
Nguyễn Ninh cư nhiên lấy thân phận của cô ta cho như thế làm lớn chuyện, còn làm trò trước mặt nhiều người như vậy!
Cô ta đứng dậy chạy ra khỏi yến hội, cũng không bỏ về.
Cô ta phải khống chế nước mắt của mình không được rơi xuống.
Nguyễn Ninh cảm giác chính mình sắp hít thở không thông, dùng hết sức lực đẩy Tần Tứ nhưng đối phương không chút sứt mẻ, đè nặng mà hôn cô, môi mỏng lại chậm rãi hạ xuống rồi chuyển qua cổ……
“Tần Tứ!”
Tần Tứ gặm cổ của cô.
“Nói cho tôi biết, em thích ai?”
Nguyễn Ninh ngẩn ra, không nói nên lời: “Tôi chính là lừa hắn, tôi nào có thích ai khác!”
Tần Tứ ánh mắt lóe lóe, buông cô ra.
Nguyễn Ninh thở phì phì từ trên giường bò dậy, môi mười phần đau đớn.
Cô cảm thấy chắc chắn là đã bị trầy da.
Vừa rồi Tần Tứ trực tiếp lôi kéo cô vào gian phòng cho khách này.
Vừa vào phòng, không nói hai lời liền đem cô đẩy ngã ở trên giường, đè nặng hôn môi cô.
Hành động mạnh bạo, thật không thích hợp.
Tần Tứ nhìn cánh môi sưng đỏ của cô, ánh mắt thâm trầm, duỗi tay nhẹ nhàng đụng vào: “Đau không?”
Nguyễn Ninh: “……”
Còn chưa có cơ hội được trả lời, Tần Tứ liền một lần nữa muốn cúi người qua.
Nguyễn Ninh vội lui ra sau: “Đau, đau quá! Anh khắc chế một chút!”
Tần Tứ không hề tới gần nàng, rũ mắt cười: “Được.”
Lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ.
Âm thanh Tần Phóng bực bội ở bên ngoài vang lên: “Tần Tứ, anh biết chú ở bên trong.
Cha có việc tìm cậu, anh đây chỉ đến chuyển lời, thích đi thì đi.”
Nguyễn Ninh nói: “Anh mau đi gặp ông ấy đi.”
Tần Tứ nói: “Không đi.”
Nguyễn Ninh lẳng lặng nhìn hắn, không nói gì.
Một lát sau, Tần Tứ đứng dậy cầm lấy áo khoác, lại giúp cô sửa sang chỗ quần áo mình làm nhăn cho tốt.
“Tôi đi rất nhanh sẽ trở lại.”
Nguyễn Ninh nói: “được.”
Tần Tứ đi rồi, Nguyễn Ninh liền rời khỏi phòng cho khách, lặng yên không một tiếng động đi tới lầu hai.
Cô mới vừa tới gần phòng của Tần lão phu nhân liền thấy thân ảnh Tần Phóng lén lút đứng ở phòng cửa, nhìn quét một chút bốn phía thấy không có người khác, lúc này mới giơ tay nhẹ mở cửa phòng.
Nguyễn Ninh chạy nhanh trốn đi, làm cho hắn không thấy chính mình.
Máy theo dõi lầu hai toàn bộ bị Tần Phóng tắt đi.
Mặc kệ hắn làm cái gì đều sẽ không có người nào đến làm phiền hắn.
Thực mau, âm thanh của Tần lão phu nhân ở trong phòng truyền đến.
“Ai?”
Âm thanh Tần Phóng ngoan ngoãn nói: “Bà nội, là cháu, Tần Phóng.”
Trong phòng lặng im một giây, âm thanh Tần lão phu nhân lại lần nữa vang lên: “Là ba cháu kêu cháu tới mời ta xuống lầu sao? Cháu đi nói cho nó ta đã ngủ rồi, không đi nổi nữa, cũng không cần lại đến kêu ta.”
Tần Phóng biểu tình u ám, âm thanh lại rất nhẹ nhàng: “Bà nội, không phải ba cháu tìm người, là cháu có việc tìm người…… Là về Tần Tứ.”
Nguyễn Ninh nhìn đến cảnh trong lòng bỗng nổi lên một ngọn lửa giận không tên.
Tần Phóng cư nhiên còn dám lợi dụng Tần Tứ để làm cho Tần lão phu nhân mở cửa cho hắn vào.
Nhưng mà cách lợi dụng này của hắn xác thật không tồi.
Tần lão phu nhân vừa nghe có chuyện liên quan đến Tần Tứ quả nhiên mở cửa ra, nhìn thấy người đứng ở ngoài cửa là một thân người to cao mang vẻ mặt nịnh nọt của Tần Phóng, trên mặt lại không chút thân cận.
Đối với tên tôn tử mang bản tính nham hiểm này, bà cũng không có vẻ gì là yêu thích.
Tần Phóng nói: “Bà nội, cha đang ở dưới lầu cùng A Tứ nói chuyện.
Có liên quan đến hạng mục bất động sản, A Tứ không chịu đồng ý đem hạng mục ký kết với cha.
Bà nội người có thể hay không đi khuyên nhủ A Tứ……”
Tần lão phu nhân nhíu mày nói: “Mọi việc của Tiểu Tứ nó tự biết định đoạt.
Ta khuyên không được.
Nó không chịu ký kết với ba cháu thì cũng là chuyện của ba cháu.”
Tần Phóng: “……”
Ta biết ngay là bất công mà!
Tần Phóng trong mắt lộ ra khí sắc bén, đối mặt với Tần lão phu nhân bất công liền hận thấu xương.
Tần lão phu nhân bắt gặp trong mắt hắn toàn là hận ý, trong lòng âm thầm lắp bắp kinh hãi, lại nhịn không được đáy lòng lạnh lẽo.
Đứa cháu này, bà tuy rằng không yêu thương giống như Tần Tứ, nhưng cũng chưa từng bạc đãi.
Nó thế nhưng hận bà, lại hận đến như vậy!
Tần lão phu nhân lạnh lùng nói: “Cháu nhìn vậy là có ý gì? Cháu có phải hay không trong lòng rất hận ta?”
Tần Phóng sửng sốt, vội vàng thu liễm thần sắc.
Hắn không phải Tần Tứ, không thể che dấu được cảm xúc, cũng không thể thu lại hay giấu đi một cách tự nhiên.
Nghĩ đến mục đích đêm nay, hắn rất mau một lần nữa mang vẻ mặt thuận theo.
Vô luận như thế nào, hắn tuyệt đối sẽ không để Tần Tứ trở về gia nghiệp của gia tộc.
Tần Phóng nói: “Bà nội, ba cố ý muốn cho A Tứ trở về làm công việc kinh doanh của gia tộc,.
Nhưng vừa rồi bọn họ liền cãi nhau.
Cháu nghĩ nên mời bà nội đi xuống xem một chút.
Ba cùng A Tứ quan hệ ngày thường rất lạnh lùng.
Như thế sẽ làm ảnh hưởng đến tình cảm cha con càng ngày càng không tốt.
Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của bà nội.”
Tần lão phu nhân trong lòng phi thường khinh thường.
A Tứ cùng ba hắn quan hệ không tốt, trách nhiệm hoàn toàn ở trên người hắn ta.
Nếu không phải vì có lỗi với mẫu thân A Tứ thì làm sao có thể biến thành cục diện như hôm nay? Bất quá bà cũng hy vọng Tần Tứ có thể trở về xí nghiệp của gia tộc.
Nếu Tần Hải Minh thật muốn đền bù, xí nghiệp của Tần gia về sau đều hẳn sẽ do Tần Tứ thừa kế.
Tần lão phu nhân nói: “Ta đi xuống nhìn xem.”
Quả nhiên nhắc tới chuyện muốn làm Tần Tứ trở về công việc kinh doanh của gia tộc, hắn chắc chắn biết rằng bà sẽ không ngồi mặc kệ người cháu tâm can bảo bối mà bà yêu thương này.
Tần Phóng trong lòng ghen ghét muốn chết, trên mặt vẫn còn cười: “Được.
Bà nội, cháu dìu người đi.”
Tần lão phu nhân đóng cửa phòng lại nói: “Không cần.
Bà tự mình đi.
Chúng ở thư phòng sao?”
Tần Phóng: “Đúng vậy, bà nội.”
Tần lão phu nhân xoay người hướng cầu thang mà đi.
Tần Phóng đi ở phía sau bà, tươi cười chợt biến mất, chỉ còn lại vẻ hung ác và nham hiểm.
Hắn đi theo phía sau Tần lão phu nhân, cũng hướng cầu thang đi.
Hai người thực mau đi tới cầu thang.
Tần lão phu nhân vì tránh khỏi phải gặp khách khứa dưới lầu, đặt biệt chọn một hướng đi phía ngoài hiên.
Nơi này sẽ không có người nào qua lại.
Bà chậm rãi đi trên bậc thang, tuy rằng biết Tần Phóng theo sau lưng mình, nhưng căn bản không có phòng bị.
Bà dù thế nào cũng không thể tưởng được Tần Phóng sẽ xuống tay với bà.
Tần Phóng mặt âm u nhìn bóng dáng bà, ánh mắt hoàn toàn lạnh đi, chậm rãi vươn tay ra…
Mắt thấy tay hắn sắp chạm vào phía sau lưng Tần lão phu nhân, một âm thanh nôn nóng ở phía sau hai người vang lên.
“Bà nội!”
Tần Phóng cứng đờ, nháy mắt thu hồi tay lại.
Tần lão phu nhân cũng quay đầu lại nhìn theo, thấy vẻ mặt tái nhợt của Nguyễn Ninh đứng cách đó không xa.
Tần lão phu nhân hỏi: “Trân Trân?”
Nguyễn Ninh tim đập thật nhanh.
Cô đã thấy toàn bộ quá trình, biết được Tần Phóng thật tình muốn Tần lão phu nhân chết.
Bà ấy chính là bà nội của hắn mà!
Nguyễn Ninh miễn cưỡng trấn định xuống, nhưng sắc mặt vẫn là rất khó coi.
“Bà nội, con…… con đột nhiên cảm thấy trong người không thoải mái.”
Tần lão phu nhân vừa nghe, cũng không bất chấp đi xuống lầu tìm Tần Tứ.
Chuyện của hai cha con chúng nó vẫn là để cho cha con chúng nó tự mình giải quyết đi.
Bà chạy nhanh đẩy Tần Phóng che ở trước mặt mình ra, hướng Nguyễn Ninh đi qua, quan tâm nói: “Làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?”
Nguyễn Ninh giữ chặt tay Tần lão phu nhân, há miệng thở dốc lại nói không ra lời.
Trong lòng sợ hãi còn chưa tan đi.
Tần lão phu nhân lo lắng nhìn nàng, thấy trán nàng ướt một tầng mồ hôi lạnh, quay đầu phân phó Tần Phóng: “Ngươi mau đi, mau đi đem Tần Tứ gọi tới đây.”
Tần Phóng vừa rồi cũng đã ngốc, trong lòng lại hoảng loạn.
Hắn không biết Nguyễn Ninh xuất hiện khi nào, lại thấy được nhiều hay ít, nghe được bao nhiêu.
Trong lòng chưa có chủ ý, nghe Tần lão phu nhân bảo hắn đi kêu Tần Tứ, cũng chỉ có thể từ bỏ kế hoạc ban đầu.
Dù sao hiện tại đi gọi Tần Tứ tới, ba cũng không kịp cùng hắn đề cập đến việc muốn hắn trở về sự nghiệp kinh doanh của gia tộc, mặt khác chỉ có thể về sau lại nói.
“Được, cháu liền đi kêu nó.”
Tần Phóng liếc mắt nhìn Nguyễn Ninh một cái, căm giận đi xuống lầu.
Tần lão phu nhân sờ sờ trán Nguyễn Ninh: “Lại đây, vào trong phòng bà nghỉ ngơi một chốc lát.
Tiểu Tứ rất mau liền tới thôi.”
Nguyễn Ninh thuận đi theo Tần lão phu nhân trở về phòng của bà, trong lòng biết chuyện hôm nay sẽ không dừng tại đây.
Kế hoạch của Tần Phóng bị cô phá hư, về sau nói không chừng sẽ còn làm ra nhiều chuyện đáng sợ khác.
Vì muốn diệt trừ nguy cơ này, cô phải nghĩ ra biện pháp thuyết phục Tần lão phu nhân dọn ra khỏi Tần trạch..