Người đàn ông bị đánh nửa sống nửa chết là trợ lí của Tần Tứ.
Thực ra, anh ta là tai mắt của mẹ kế Tần Tứ, Trần Xu.
Ngày nào anh ta cũng sẽ báo cáo hành trình, hoạt động của Tần Tứ cho Trần Xu.
Sau khi Tần Tứ biết, đã tự mình động thủ đánh anh ta thành tàn tật.
“Đưa hắn về nhà cũ.”
Không nghe ra được vui mừng hay tức giận trong lời của Tần Tứ, nhưng tất cả mọi người đều biết tâm trạng của hắn không tốt, chỉ cần liên quan đến người mẹ kế này, tâm trạng của hắn chưa bao giờ tốt.
Nguyễn Ninh biết rõ Tần Tứ trừng phạt người đó tàn nhẫn như thế nào, nhưng biết là một chuyện, chính mắt thấy được lại là một chuyện khác.
Nghĩ đến việc tuần sau sẽ cùng người đàn ông này kết hôn, chân cô liền nhũn ra.
Sau khi phụ tá lôi người bị đánh tàn phế kia đi, rất nhanh sau đó có người tiến lên dọn sạch vết máu trên sàn.
Mọi người đều bình tĩnh như thường, giống như là đã thấy thường xuyên, chẳng có gì lạ.
Tần Tứ mặc quần áo màu đen, trên người không nhìn ra vết máu, chỉ có thể ngửi thấy mùi máu tanh nhàn nhạt, trên chiếc cổ trắng noãn vô tình dính một giọt máu.
Nguyễn Ninh không dám cùng hắn đối mặt, tầm mắt rơi vào bộ ngực khỏe mạnh của hắn.
Cô cảm thấy trên xương quai xanh, trên cổ đều có thể nhìn thấy máu.
Hai người cách nhau quá gần, Tần Tứ giúp cô chỉnh quần áo sau đó liền không động đậy một bước.
Nguyễn Ninh thấy giọt máu kia đột ngột rơi xuống, đại khái Tần Tứ căn bản cũng không để ý.
Cô ma xui quỷ khiến đưa tay lên, ngón tay mềm mại, trơn nhẵn nhẹ nhàng giúp hắn lau đi vết màu đỏ kia.
Khi tay cô vừa chạm vào cổ hắn, hắn liền nắm chặt cổ tay, cổ tay gầy gò trắng nõn không chịu được lực nắm chặt, hắn dùng lực đạo lớn hơn một chút, lập tức để lại vết đỏ trên đó.
Nguyễn Ninh cắn môi, cổ tay đau đến suýt nữa bị giã ra, nhưng cô không dám phát ra tiếng, chỉ có thể chịu đựng.
Đôi mắt hẹp, dài của Tần Tứ nheo lại, hai mắt thâm thúy mờ mịt, hắn nhìn cô một cái, sau đó liền cúi đầu, ngậm ngón tay của cô, liếm hết vết máu trên đó.
Nguyễn Ninh: “…”
“Lần sau chạm vào tôi không báo trước, cô sẽ bị thương.”
Tần Tứ buông tay cô ra, nhìn thoáng qua vết đỏ bắt mắt trên cổ tay cô, xoay người đi về phía phòng ngủ, hắn cần tắm rửa rồi thay quần áo.
Tần Tứ vừa đi, bầu không khí rõ ràng nhanh chóng thả lỏng đi rất nhiều.
Nguyễn Ninh vừa mới thở phào nhẹ nhõm, vừa quay đầu lại liền thấy Nguyễn Lẫm nhìn mình như gặp ma.
Nguyễn Ninh ngẩn ra, không rõ cho nên hỏi: “Sao vậy?”
Nguyễn Lẫm nhìn cô hồi lâu, nói: “Lá gan của cô thật không nhỏ, lại dám động vào Tần Tứ mà không được cho phép.
Nguyễn Ninh trong lòng tuy sợ hãi nhưng ngoài miệng lại nói: “Không chạm được à?”
Nguyễn Lẫm giống như bị sự thiếu hiểu biết của cô đánh bại, lắc đầu một cái, không nói gì thêm.
Hai người bây giờ vẫn ở trên lầu hai.
Nguyễn Lẫm tựa hồ như không muốn ở cùng một chỗ với Nguyễn Ninh, liền đi đến sân thượng.
Ánh mắt của Nguyễn Ninh cứ nhìn theo bóng dáng của anh ta, trong tiểu thuyết, hắn chắc là từ chỗ đó té xuống, mất đi hai chân.
“Nguyễn tiểu thư, đây là Tần thiếu phân phó tôi đưa tới thuốc mỡ giúp lưu thông máu.” Vương Bá đi đến trước mặt Nguyễn Ninh rồi nói: “Có cần tôi tìm người giúp cô bôi không?”
Trừ người của Nguyễn gia, ở trước mặt người khác, thân phận của Nguyễn Ninh chính là Nguyễn Trân.
Nguyễn Ninh xoa xoa cổ tay bị Tần Tứ bóp, quả thật rất đau.
Cô nhận lấy thuốc mỡ, nở nụ cười hài lòng: “Cảm ơn Vương bá, tôi có thể tự bôi.”
Mặt mũi Nguyễn Ninh ngọt ngào, khôn khéo, lễ phép lại rất thích cười, chỉ mấy lần trước Nguyễn Trân tới đây, Vương Bá đối với cô cũng không để lại ấn tượng gì đặc biệt.
Hôm nay vừa thấy, nhưng đối với cô lại sinh ra không ít hảo cảm, ông không nhịn được cũng cười nói: “Cô hẳn nên cảm ơn thiếu gia.”
Vương Bá lúc trước từng chăm sóc mẹ của Tần Tứ, một mực gọi Tần thiếu.
Hơn hai mươi năm nay nay đã trở thành thói quen, dù bây giờ Tần Tứ đã là trùm giới kinh doanh, ông cũng không thay đổi.
Nguyễn Ninh bôi thuốc mỡ, thanh thanh lành lạnh, cảm giác thật thoải mái.
Cô lại nhìn sang Nguyễn Lẫm, phát hiện hắn lúc này đang đứng ở ngay mép sân thượng, chỉ cần có người ở phía sau đẩy nhẹ một cái, hắn sẽ lập tức té xuống.
Vương Bá đã đi xuống lầu, những người khác ở lầu hai cũng đang dọn dẹp phòng tập, không ai chú ý tời sân thượng bên này.
Nguyễn Ninh bất động thanh sắc lặng lẽ đi đến sân thượng, bước chân chậm rãi, mắt một mực đặt ở bóng lưng Nguyễn Lẫm.
Ngay tại lúc Nguyễn Ninh mới vừa đi tới sân thượng, còn chưa đến gần Nguyễn Lẫm thì đột nhiên sinh dị biến, Nguyễn Lẫm trượt chân, chuẩn bị rơi từ tầng hai xuống.
Nguyễn Ninh giật mình trong lòng, cô nhận ra tình tiết bất khả kháng của cốt truyện gốc.
Ngay cả khi cô không động thủ đẩy Nguyễn Lẫm thì tình tiết Nguyễn Lâm ngã sân thượng và gãy chân trong tiểu thuyết gốc vẫn phải xảy ra.
Không suy nghĩ nữa, Nguyễn Ninh nhào tới ôm Nguyễn Lẫm, dùng hết sức kéo anh ta trở lại.
Hai người cùng lúc ngã xuống đất, Nguyễn Ninh bị Nguyễn Lẫm đè lên, sức lực của một người đàn ông trưởng thành, suýt chút nữa đè chết cô.
Nguyễn Lẫm cứng ngắc một giây, lập tức hoàn hồn, nhanh chóng đứng dậy, thấy Nguyễn Ninh mặt đầy thống khổ, mồ hôi trên trán cũng toát ra, ngẩn ra một lúc ở đó, tay chân luống cuống.
“Cô… Cô thế nào?” Nguyễn Lẫm mồm miệng cũng trở nên vụng về.
“Chân của tôi … đau quá …” Nguyễn Ninh chịu đựng và chịu đựng, vẫn không thể kìm được khóc ra nước mắt, cô cảm thấy có thể bị gãy mắt cá chân rồi.
Cốt truyện tiếp tục như bình thường, nhưng nó có thể được thay đổi một cách giả tạo.
Cô đã thay đổi cốt truyện Nguyễn Lẫm trượt chân rơi từ trên tầng xuống, gãy chân.
Trong tương lai, cô cũng có thể nỗ lực để thay đổi kịch bản bị đổ máu và bị tống vào tù.
Cổ chân Nguyễn Ninh đau muốn chết, trong lòng cũng không muốn.
Nguyễn Lẫm sắc mặt trắng bệch, căn bản không dám đụng vào Nguyễn Ninh.
Hắn biết rõ một màn phát sinh vừa rồi, biết rõ mình suýt trượt chân ngã, nếu không phải Nguyễn Ninh kịp thời cứu hắn, hắn có thể sẽ té xuống từ hai lầu.
Nhưng là đây là Nguyễn Ninh, cô em gái hai mươi năm hắn chưa từng thấy qua một lần.
Năm đó là hắn lạc mất cô, bây giờ lại đối xử với cô lạnh lùng như người xa lạ, cô không hận mình sao? Tại sao cô lại muốn cứu mình?
Khi Nguyễn Ninh sắp bất tỉnh vì đau đơn, một bóng người cao lớn tiến đến ôm lấy cô.
Cô rơi vào lồng vững chắc, không thể giải thích được tại sao mang cho người ta cảm giác an toàn.
Trên đời này chưa từng có ai thân thiện với cô, lần đầu tiên mũi cô bị đau, cảm thấy chậm tới ủy khuất.
“Không đau, bác sĩ sẽ tới đây sớm.”
Giọng nói trầm ấm, cứng rắn không ưỡn ẹo an ủi.
Giọng nói này là của Tần Tứ lần đầu tiên cố gắng an ủi người khác..