Thời tiết của ngày hôm sau thật sự rất đẹp, ánh sáng của tháng tư xuyên qua cửa sổ, chiếu lên trên người, an tĩnh thoải mái.
Nguyễn Ninh sau khi ăn sáng sẽ đọc sách, lúc này lại nhịn không được mệt rã rời.
Ba của nữ phụ từ đầu đến cuối đều không tới bệnh viện, Hàn Mẫn từ ngày hôm qua rời đi liền mấy ngày sau không tới, vẫn luôn là Nguyễn Lẫm một tấc cũng không rời khỏi cô.
Đến nỗi nữ chính Nguyễn Trân cũng chưa từng xuất hiện.
Vì để không bị vạch trần, cô ta một tháng trước đã đi nước ngoài.
Ở nước ngoài cô ta quen được Thái Tử của tập đoàn Lục thị —— nam chính của cuốn tiểu thuyết này —— Lục Cảnh.
Hai người gặp nhau sau đó nhanh chóng rơi vào bể tình.
Nguyễn Trân dùng giấy tùy thân là của Nguyễn Ninh, Nguyễn Ninh mang theo giấy tùy thân là Nguyễn Trân, hai người xem như trao đổi thân phận.
“Tần Tứ chắc đã cho người đến đón em rồi.” Nguyễn Lẫm vẻ mặt u sầu: “Tần Tứ tính cách thất thường, đã ở cạnh hắn là quá lắm rồi, mọi người đều nói hắn rất khó để ở chung.
Em về bên ấy, nhớ mọi thứ đều phải cẩn thận.”
Nguyễn Ninh lấy cuốn sách che môi cười, trong mắt không giấu được ý cười hỏi: “Còn nữa không? Ngoài việc hắn khó ở chung thì còn gì nữa không?”
Nguyễn Lẫm thấy cô không để trong lòng thì thở dài.
Từ lúc ăn sáng đến bây giờ, Nguyễn Lẫm tựa như một cái máy đọc lại, cách vài phút liền phải cùng Nguyễn Ninh lải nhải về những điểm xấu của Tần Tứ, cũng không biết anh rốt cuộc muốn biểu đạt cái gì.
Nguyễn Ninh nói: “Anh không nên lừa gạt em sao? Anh nói hắn khủng bố đến như vậy, em làm sao dám cùng hắn kết hôn đây?”
Nguyễn Lẫm nghiêm túc nhìn cô nói: “Ninh Ninh, nếu em thật sự không muốn gả cho Tần Tứ, anh sẽ đi tìm Tần Tứ để từ hôn.
Em không cần nghĩ cho người khác, em chỉ cần nghĩ cho bản thân là được.”
Nguyễn Ninh sửng sốt, đây là lần đầu tiên Nguyễn Lẫm kêu cô là “Ninh Ninh”.
Anh hiện tại đã thực lòng xem cô là em gái mà đối đãi, giống với Nguyễn Trân, là em ruột của anh.
Nhưng Nguyễn gia cũng không phải để cho Nguyễn Lẫm định đoạt, nếu cô không gả cho Tần Tứ, Hàn Mẫn lập tức sẽ đem cô đưa về thôn sơn nhỏ kia.
Cô đương nhiên sẽ không chấp nhận việc này.
Bất quá nghĩ tới nghĩ lui, lựa chọn tốt nhất trước mắt vẫn là gả cho Tần Tứ.
Tần Tứ người này cũng không gần nữ sắc.
Bên người cũng chưa từng có quan hệ ngoài luồng với nữ nhân nào.
Trong nguyên tác, hắn đến một ngón tay cũng chưa chạm qua nữ phụ.
Ngay sau ngày kết hôn hắn liền ném cho nữ phụ một đống lộn xộn, nói một câu: “Tùy cô làm, đừng tới làm phiền tôi.”
Cho nên mới nói cùng Tần Tứ kết hôn chẳng khác nào quả phụ.
Cô không cần làm tròn chức trách của người vợ, lại được cho tiền để mà tiêu xài tự do.
Nguyễn Ninh thật sự không nghĩ ra được lý do để chính mình không gả cho Tần Tứ.
Nguyễn Ninh nói: “Em phải gả cho Tần Tứ.”
Nguyễn Lẫm nói: “Đây là em thật sự muốn?”
Nguyễn Ninh gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Em cảm thấy Tần Tứ khá tốt.”
Nguyễn Lẫm: “……”
Anh không thể lý giải mà nhìn Nguyễn Ninh, phảng phất cùng lời cô nói không phải một người.
Nếu chỉ có anh cho rằng Tần Tứ tàn nhẫn độc ác, còn có khả năng đó là thành kiến.
Nhưng tất cả mọi người đều cho rằng như vậy, thì đó chính là sự thật.
Nguyễn Ninh sợ hắn không tin, bẻ ngón tay bắt đầu đếm cho anh nghe về ưu điểm của Tần Tứ: “Tần Tứ lớn lên đẹp trai, lại cao lớn uy mãnh, thông minh, thiện lương, hiếu thuận, ôn nhu, năng lực xuất chúng, có trách nhiệm, có cảm giác an toàn……”
Nguyễn Ninh còn chưa nói xong, cửa phòng bệnh liền có người từ bên ngoài đẩy vào.
Thân ảnh tuấn mỹ phi phàm của Tần Tứ từ bên ngoài đi tới, hai chân dài hoàn mỹ được bao quanh bởi chiếc quần tây, thẳng tắp phẳng phiu.
Nguyễn Ninh lập tức giật mình mà kinh hãi, bắt đầu khống chế không được che giấu.
Cô nhanh tay giơ tay che kín miệng, chỉ lộ ra đôi mắt thanh triệt vô tội.
Cô có một đôi mắt mỹ lệ mà linh động, như là ánh sáng sao trời, rung động lòng người.
Tần Tứ tầm mắt dừng ở trên mặt cô, cùng cô bốn mắt nhìn nhau, nhướng mày nói: “Nói được thiếu chút nữa tôi đã tin.”
Nguyễn Ninh: “……” Không nói gạt hắn, chính cô cũng thiếu chút nữa đã tin.
Che giấu không được, Nguyễn Ninh xấu hổ đến chết, trong lòng càng xấu hổ, càng che dấu trong giọng nói không tự giác toát ra một tia oán hận: “Anh không phải nói là để Vương Bá lại đây đón tôi sao?”
Tần Tứ nói: “Vương Bá đang làm thủ tục xuất viện, cậu ta cùng tôi ở đây không phải xung đột sao.”
Nguyễn Ninh nhỏ giọng: “Anh không nói là anh muốn tới.”
Tần Tứ: “Tôi cũng chưa nói là tôi không tới.”
Nguyễn Ninh: “……” Anh nói cái gì đều ngược lại.
Không khí vô cùng quỷ dị, Nguyễn Lẫm ở một bên đã trở thành phông nền, cảm thấy bọn họ như là tình lữ chi gian cãi nhau.
Nguyễn Ninh hôm qua mới nhìn thấy Tần Tứ, Nguyễn Trân không thấy Tần Tứ nhiều, chính là Nguyễn Trân cùng Tần Tứ nói cũng chưa nhiều bằng Nguyễn Ninh.
Nguyễn Ninh còn nghĩ che giấu, cô lại không nghĩ chính mình có thể dùng giọng điệu đó, mặt đều nghẹn đỏ.
Tần Tứ đứng ở mép giường, lẳng lặng nhìn cô.
Sau một lúc lâu, trên mặt không có cảm xúc.
“Cô là đang chờ tôi tới ôm cô sao?” Tần Tứ không giống như đang nói giỡn.
Nguyễn Ninh bị lời này dọa, che giấu biến thành ho khan, một câu đều nói không nên lời.
Tần Tứ lại nghĩ cô cam chịu, cúi người đi qua, đem thân thể gầy yếu mềm mại ôm lên.
Nguyễn Ninh cả người trong nháy mắt đều cứng đờ.
Cô có thể cảm nhận rõ ràng tiếng đập thịch thịch của tim mình, dựa sát vào lòng ngực cứng rắn như sắt, khá cộm làm cô không quá thoải mái, không được tự nhiên ở trong lòng ngực hắn mà cọ cọ.
Thân thể Tần Tứ cứng đờ, âm thanh trầm thấp ám ách: “Đừng nhúc nhích.”
Nguyễn Ninh lập tức ngoan ngoãn nghe lời, không dám lại lộn xộn: “…… Vâng.”
Tần Tứ dùng áo khoác của mình bao bọc lấy Nguyễn Ninh, đem cô từ đầu đến chân bao bọc đến kín mít, một cọc tóc cũng không lộ ra.
Cứ như vậy ôm cô ra khỏi phòng bệnh, ôm luôn khi ra khỏi bệnh viện, ngồi trên một chiếc màu đen Bentley.
Nguyễn Lẫm đứng ở ngoài xe, cách cửa sổ xe pha lê, luôn do dự mãi, bất cứ giá nào nói: “Tần thiếu, ngài có thể hay không suy xét đến việc hủy bỏ hôn ước?”
Tần Tứ nói: “Vì sao hủy bỏ?”
Nguyễn Lẫm nói: “Hôn nhân là đại sự cả đời, hẳn là nên tìm được người mình yêu rồi hẵng kết hôn.
Ngài cùng em ấy đều không hiểu biết quá về nhau, nếu chỉ là vì tuân thủ tổ tông ước định kết hôn, đối với hai người đều không công bằng.
Hy vọng Tần thiếu có thể suy xét cho kỹ về vấn đề hủy bỏ hôn sự này.”
Tần Tứ vẻ mặt thờ ơ, âm thanh lãnh đạm như băng nói: “Vào lúc hôm qua, nếu anh cùng tôi nói ra lời này, có khả năng tôi sẽ suy xét.
Nhưng là sau ngày hôm qua……” Hắn dừng một chút, nói ra bốn chữ: “Không có khả năng.”
Nguyễn Lẫm: “……”
Lúc trước vào ngày hôm qua đều là Nguyễn Trân, ngày hôm sau chính là Nguyễn Ninh, lời này của hắn có ý tứ gì? Nguyễn Lẫm hãi hùng khiếp vía, không dám nghĩ nhiều..