Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Du vẫn đang trên đường khởi hành bằng thuyền chạy bằng động cơ dầu ma dút của nhà họ Tống, trong ấn tượng của cô, Hàng Châu và Ninh Ba chỉ cần một cú nhấn ga, chưa đầy hai tiếng đồng hồ là đã tới.Nghe người hầu ở trong nhà nói đi đường thủy là nhanh nhất, chiếc thuyền động cơ dầu ma dút này xuất phát từ sông Dũng tiến vào sông Tư Diêu, sau đó đi vào Hàng Châu, chưa nói đến việc lộ trình ngắn, ngay cả mặt nước cũng khá là dễ di chuyển.Nghe tiếng tạp âm phốc phốc của động cơ dầu ma dút, Tần Du ngồi từ 10 giờ sáng đến lúc chạng vạng, tần đó thời gian cũng chỉ đến được Thiệu Hưng, cô nghỉ ngơi một đêm ở Thiệu Hưng, sau đó tiếp tục đi từ Thiệu Hưng đến Hàng Châu từ 6 giờ sáng đến hơn 11 giờ trưa, lúc này mới tính là đến nơi.Người hầu nhà họ Tống đi ra nhà ga đón Lão gia và Ngũ di thái, Tam di thái thì lôi kéo Tần Du đi dạo các cửa hàng bách hóa.Đây là lần đầu Tần Du ngồi trên xe kéo, cũng là lần đầu cô đi dạo cửa hàng bách hóa của thời đại này, nếu đã đến đương nhiên cô sẽ xúi Tam di thái mua mua và mua.Tam di thái mang thu hoạch lớn trở về, hớn hở vui vẻ đi vào nhà, chờ Lão gia đến.Tần Du thì trở về phòng của mình sửa soạn trang điểm lại, vẫn theo phong cách quê nhà Ninh Ba, cô búi tóc vấn ở sau đầu, tóc mái chải thành hình dáng cây chổi, cực kỳ giống như logo của một hãng xe ở kiếp trước, cô mặc trên mình một bộ váy màu xanh nhạt, cực kỳ truyền thống và phong kiến, nhìn tuy không giống dáng vẻ của Đại thái thái, nhưng thần vận lại học được đến bảy tám phần từ bà ấy.Lúc này Lão gia cũng vừa đến, cô đi xuống lầu đứng cùng một chỗ với Tam di thái, tạo nên một sự đối lập rõ ràng.Tam di thái đến tuổi này còn ăn mặc sườn xám bằng lụa màu hồng nhạt, thoa son môi đỏ đậm, mà Tần Du chỉ trang điểm nhẹ nhàng phối với quần áo đơn giản nhã nhặn, trông rất tự nhiên thoải mái.Đừng nói Tần Du, Ngũ di thái ăn mặc cũng không trẻ trung bằng Tam di thái, cô ta mặc một bộ sườn xám thêu hoa màu xanh đen, niên đại này sườn xám còn không có thắt eo, đều là tay áo ngược đi với thân váy rộng thùng thình, nhìn vậy mà bụng của Tam di thái không bị lộ ra chút nào.Thấy Tam di thái, Tống lão gia cất gọng có chút khinh bỉ: “Sao cô lại tới đây?”Thấy vẻ mặt của người đàn ông này, lại thấy được sự khinh thường của Ngũ di thái.
trong lòng của Tam di thái có chút hồi hộp, đã nửa năm nay không ở bên cạnh ông ấy.“Mợ cả muốn đi ra ngoài, cô ấy nói trên đường đi rất nhàm chán, muốn mời tôi đi theo làm bạn, cho nên tôi cùng cô ấy tới đây.” Tam di thái lấy Tần Du ra làm ván chắn.“Phải như vậy không?’’ Giọng nói của Tống lão gia không như là đang tin lời cô ta.“Lão gia không tin thì hỏi mợ cả xem.”Tống lão gia nhìn về phía Tần Du, Tần Du cúi đầu lên tiếng: “Cha, đúng là vậy.”Tam di thái nghe Tần Du nói như thế, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.“Tần Du, cha có vài điều muốn nói với con.
Con đi cùng cha!”Tần Du cùng Tống lão gia đi qua phòng trà ở ngay bên cạnh, gặp lại đứa con dâu, Tống lão gia cảm thấy có chút kì lạ, đứa con dâu này lúc trước rất điềm tĩnh, bây giờ vẫn vậy, song ông lại ấy cảm thấy bên trong cô dường như đang dấu điều gì đó, xem không chừng là đã xảy ra chuyện gì rồi.Vốn dĩ bà vợ cả của ông ấy cũng đã nói việc muốn đưa con dâu đi Thượng Hải, ông ấy cũng biết chuyện này, đứa con dâu này về vẻ ngoài không cần phải nói, phép tắc cũng không có gì phải chê, chính Tống lão gia cũng là lưu luyến bụi hoa, chính sự xinh đẹp và hiền lành đã làm tâm tư của người đàn ông này không có cách thôi ngừng đặt lên người cô, cho nên ông ấy đã tính là đem cô đến bên cạnh con trai mình, Tống lão gia cũng biết, con trai mình cũng chỉ là vui đùa thoáng qua, chờ cảm giác mới mẻ qua đi, chỉ sợ là sẽ không bao giờ muốn động chạm vào cô lần nữa.
Dù sao nhân lúc vẫn còn cảm thấy mới mẻ, để cho con dâu có thai, việc này coi như cũng đã giải thích được với cha mẹ của cô.Nhưng mà lúc này ông ấy lại không nghĩ như thế nữa, mặc dù đứa con dâu này vẫn chưa nói gì, nhưng trong cách đi đứng đã toát lên vẻ phong thái, làm người khác không thể nào không chú ý được, ban đầu ông ấy muốn khuyên giải an ủi cô vài câu, nhưng tự nhiên lại cảm thấy không có gì để nói nữa, ông ấy liền nói đại một câu: “Nhã Vận à, cha đã gặp Thư Ngạn.
Cũng đã nói qua với nó, cha tin trong lòng con cũng đã hiểu rõ, cha tin rằng nếu con sống chân thành, thì sắt đá cũng sẽ phải mòn thôi.”Những lời này, Tần Du nghe tai này lọt qua tai kia, nhưng vẫn cung kính đáp lại: “Vâng.”“Được, vậy con ra ngoài đi! Nghỉ ngơi cho tốt, đường đi tàu từ Hàng Châu đến Thượng Hải cũng rất vất vả.”“Dạ!” Tần Du đáp lại một câu, trầm ngâm một chút, cô lên tiếng: “Cha, con có vài điều không biết có nên nói hay không.”Tống lão gia nhìn cô có chút ngạc nhiên: “Điều gì?”Tần Du cẩn thận dè dẹt nói: “Mẹ ba đến đây là do lỗi của con.
Con đi kêu thợ may Lý sửa mấy chiếc váy cho con, mẹ ba nói bởi vì con trì hoãn việc mẹ ba may quần áo, con nghĩ rằng mấy cái váy chỉ là sửa chữa vài chi tiết nhỏ, tại sao lại trì hoãn việc may quần áo mới của mẹ ba được.
Thấy chuyện này không hợp lý, cho nên con đã nói với mẹ, mẹ liền cho người đi xem xét, sau đó mới biết được tên thợ may họ Lý kia dùng vải dệt ở trong nhà nhận việc ở bên ngoài, mẹ cũng nghĩ đây là đang ăn tết Thanh Minh, lại không phải là qua năm mới, mọi người cũng không phải là chờ quần áo mới để mặc, nên liền lập tức sa thải thợ may Lý.
Mẹ ba cảm thấy không vui, muốn mẹ đem thợ may Lý tìm trở về để may sườn xám.
Nếu lúc này con tìm thợ may Lý về, thể diện của mẹ biết đặt ở đâu.
Cho nên con mới mời mẹ ba đến Hàng Châu cùng con, mua quần áo mới, thỏa mãn tâm nguyện của mẹ ba.
Tất cả chuyện này đều là vì con mà xảy ra.
Còn làm liên lụy mẹ phải đưa 50 đồng đại dương cho mẹ ba”“Con là đang nói đỡ cho mẹ chồng của con sao?” đứa con gái này không những không nhẫn nhục chịu đựng, mà còn muốn trút giận lên đầu mẹ lẽ.“Đến giờ phút này cha vẫn muốn thí điểm cho con, điều này cũng đủ thấy được cha và mẹ đều đau lòng vì con, cho nên con mới dám lớn gan nói những lời này với cha.
Mẹ ở nhà cũng không hề dễ dàng.”Tống lão gia nhìn đứa con dâu này, xem ra là do bản thân ông ấy không quá hiểu rõ về cô, với dung mạo như vậy, với tính cách này, đi Thượng Hải nhất định sẽ giám sát đứa con trai kia của mình chặt chẽ, đến lúc đó tất nhiên sẽ bị con bé này ăn cho đến chết.
Ông ấy lập tức nở nụ cười: “Cha biết rồi.”“Cảm ơn cha.”Nói xong Tần Du đứng lên đi ra ngoài, nghe thấy Tam di thái đang chị em tình sâu nghĩa nặng với Ngũ di thái, nói với Ngũ di thái về những việc cần chú ý khi đang mang thai, Ngũ di thái lại hắt xì một cái.50 đồng đại dương Đại thái thái đưa cho Tam di thái, bị Tam di thái dùng mất 15 đồng mua một chai Chanel no.5, mùi hương trên người cô ta lúc này chính là mùi của loại nước hoa này.Mùi hương có thơm hay không không quan trọng, quan trọng là bảo bối nhỏ mới vừa mang thai này, chịu không được loại mùi này.Là một người con dâu chuẩn mực của Tống gia, Tần Du vốn gần trưa sẽ tới nhà ga đi xe lửa, cho nên không cần dậy sớm.
Nhưng Lão gia lại muốn đi thuyền trở về nhà cùng với hai vị di thái vào sáng sớm.Cô dậy sớm, đứng hầu hạ Lão gia và hai người mẹ lẽ.“Nhã Vận à, thời đại mới rồi, con ngồi xuống ăn cơm đi.” Tống lão gia nói với cô.Tần Du ngồi xuống dựa theo ký ức của nguyên chủ, ăn uống vẫn rất có khuôn phép, cô thấy Tam di thái ở bên cạnh, đôi mắt vẫn ửng đỏ.Ăn xong bữa sáng Tần Du lễ phép tiễn họ ra cửa, cô giúp Tam di thái xách rương hành lý đưa cô ta lên xe kéo, thầm nói cạnh tai Tam di thái một câu: “ Chỉ nghe người mới cười, chứ đâu nghe người xưa khóc.”Tam di thái bị cô chọc trúng tim đen, nước mắt lại lăn xuống, xe phu bắt đầu kéo xe chạy đi, Tam di thái quay đầu lại dùng hai con mắt đỏ hồng tức giận nhìn cô, Tần Du cầm khăn tay phất phất…Lần sinh nhật của Phó Gia Ninh lần này trôi qua một cách vui vẻ, ba ngày sau, cô ấy đeo sợi dây chuyền hoa sơn trà mà Tống Thư Ngạn tặng.Phó Gia Thụ ngồi ở ghế lái, nhìn sợi dây chuyền trên cổ của em gái nói: “Dây chuyền kim cương mà anh tặng cho em dù sao cũng nên lấy ra cho nó thấy được trời mây chứ.”“Dây chuyền mà anh tặng quá đơn điệu, phối với quần áo không có cảm giác vẽ rồng chấm mắt.” Phó Gia Ninh duỗi tay sờ lên đóa hoa sơn trà kia.Phó Gia Thụ cười như không cười nhìn cô ấy: “Dù cho đóa hoa sơn trà này phối với cái gì cũng đẹp, nhưng cũng không nên đeo mỗi ngày, bằng không người khác tưởng rằng tài chính của Phó gia chúng ta đang túng thiếu, cho nên tam tiểu thư chỉ có thể đeo một loại trang sức.“Không cần anh lo.”Phó Gia Thụ nghiêm túc lại: “Gia Ninh, Tống Thư ngạn là bạn tốt của anh, cũng xem như là môn đăng hộ đối với nhà của chúng ta, nhưng anh ấy đã kết hôn.”Cha mẹ tuy rằng sinh được ba người con, nhưng chị cả lại chết yểu, cho nên trong trong nhà cũng chỉ có hai anh em họ, Phó Gia Thụ cực kỳ chiều chuộng đứa em gái này.“Thư Ngạn ca ca là bị ép buộc kết hôn, anh không phải là không biết, anh ấy đã phản kháng lại cha mẹ của mình!” Phó Gia Ninh bĩu môi nói tiếp: “Hiện tại đã là thời đại mới rồi, có thể ly hôn mà!”Phó Gia Thụ lái xe, phân tích cho em gái: “Tống Thư Ngạn làm như vậy, anh có thể hiểu được.
Nhưng nhìn từ góc độ vợ anh ấy, mẹ của người ta bị bệnh vốn dĩ đã là một sự đả kích, lại gặp phải chuyện bị anh ấy vứt bỏ ngay tại chỗ, sau cùng mẹ của cô ấy cũng qua đời, vị hôn phu cũng không tham dự tang lễ.
Cho dù sau này muốn ly hôn, thì vợ anh ấy cũng là nạn nhân của của xã hội phong kiến cổ hủ kia.
Vậy thì có thể giải quyết mọi chuyện êm đẹp sao.”“Nhưng em cảm thấy, việc này ngược lại đã chứng minh Thư Ngạn ca ca làm việc quyết đoán và dứt khoát, nếu như anh ấy vẫn cứ không dứt khoát, người ta còn tưởng rằng còn có cơ hội để thừa nước đục mà thả câu! Người phụ nữ này cũng quá bướng bỉnh không phải sao.
Đã biết rõ Thư Ngạn ca ca không công nhận chị ấy là là một người vợ, chị ấy gây phiền toái hết lần này tới lần khác, điều này không phải chứng minh chị ấy là sâu bệnh độc hại của tư tưởng phong kiến sao.
Để chị ấy trở thành một người không có tư tưởng của chính mình, chỉ dựa theo những khuôn sáo cũ mà sống.
Mượn một câu nói của ông Lỗ Tấn: “Thương tiếc cho người gặp bất hạnh, nhưng giận người không biết đấu tranh.”Phó Gia Thụ trong nhất thời không có lời gì để nói, xe đã đến Đường Viên, Phó Gia Ninh xuống xe nghiêng đầu nhìn Phó Gia Thụ: “Anh hai, anh là người được tiếp thu giáo dục của phương Tây, hy vọng anh sẽ không trở thành đồng lõa với tư tưởng phong kiến.”Chuyện này? Anh ấy phong kiến? Chẳng lẽ chừa lại một con đường sống cho người khác bị xem là phong kiến sao? Nhìn em gái mặc váy Tây Dương đi vào Đường Viên, Phó Gia Thụ thở dài một hơi, lái xe rời đi, chuyển tay lái qua đường Hà Phi, đằng trước là một chiếc xe Ford đang ngừng ở ven đường, một người phụ nữ xinh đẹp ăn vận âu phục đang vội vã hỏi: “Có sửa được hay không vậy?”“Chị Lục.” Phó Gia Thụ ló đầu ra, đây là Lục tiểu thư của nhà họ Trần bị chồng mình ghét bỏ vì là phụ nữ phong kiến, không ngờ được sau khi ly hôn, Lục tiểu thư lại có cuộc sống hạnh phúc như vậy.Trần Lục tiểu thư nghe thấy tiếng gọi của Phó Gia Thụ thì liền chạy qua chỗ anh: “Gia Thụ.”“Đang có chuyện gì vậy?”“Chị muốn đi ra nhà ga ngồi xe lửa, xe mới chạy thì bị hư.”“Trùng hợp vậy sao.
Em cũng đang đi ra nhà ga, lên xe đi! Đúng lúc tiện đường.”Trần Lục tiểu thư nhờ tài xế đem hành lý chuyển qua xe, nắm tay của một bé trai cỡ năm sáu tuổi, một bé gái tầm ba bốn tuổi đưa lên xe, ba mẹ con họ ngồi ở hàng ghế sau: “Tiểu Hạo, tiểu Nhụy, cảm ơn chú đi con!”Hai đứa nhỏ đồng thanh: “Cảm ơn chú!”Phó Gia Thụ lái xe: “Không cần khách sáo.
Chị Lục mang theo hai đứa nhỏ đi đâu đây?”“Đi về quê, ông bà của bọn nhỏ nhớ chúng, chị dẫn mấy đứa về quê cho ở lại chơi vài ngày , thằng cả còn muốn đi học, cho nên không trở về.”Lục tiểu thư của nhà họ Trần này tuy rằng đã ly hôn với chồng trước, nhưng vẫn duy trì mối quan hệ tốt với cha mẹ chồng trước, mẹ chồng trước chỉ nhìn nhận cô ấy mà không thừa nhận người trong lòng của chồng cũ, đến nay mấy đứa nhỏ đều đi theo Trần Lục tiểu thư.Phó Gia Thụ nhớ tới những lời vừa mới tranh luận cùng em gái mình, coi ra Tống Thư Ngạn cũng xem như là tim sói tựa sắt đá, người con gái đang chờ được đón ở nhà ga kia, bi kịch tựa như đã được sắp đặt.Nhưng mà trước mắt liền có một người nhảy ra khỏi bi kịch, khiến người khác phải ca ngợi, anh nói: “Chị Lục, em có một chuyện muốn nhờ chị giúp đỡ.”“Chuyện gì?”“Có một người phụ nữ cũng trải qua giống với chị, không biết chị Lục có thể sắp xếp cho cô ấy làm việc ở công ty chị được không?”Trần Lục tiểu thư ngẩng đầu hỏi: “Trải qua chuyện giống như chị sao? Tương tự như thế nào, có từng được đi học hay chưa?”“Chắc chắn là đi học qua rồi, cơ mà chắc là loại tư thục ở dưới quê mà thôi, sau khi cô ấy kết hôn, chồng của cô ấy bởi vì ghét bỏ bị ba mẹ ép duyên cho nên đối xử hờ với cô ấy và vẫn luôn để cô ấy ở lại dưới quê, hiện tại cha mẹ chồng hy vọng cô ấy đến Thượng Hải ở lại cùng chồng mình để sinh con…”Phó Gia Thụ còn chưa nói xong, Trần Lục tiểu thư liền cắt lời: “Ngàn vạn không thể sinh con, sinh con rồi sẽ có rất nhiều hệ lụy.”Trần Lục tiểu thư nói xong, lại thở dài: “Nhưng mà không trải qua đau khổ và đấu tranh, thì sao có thể thấu hiểu triệt để được.”“Hiện tại cô ấy đi đến Thượng Hải, chồng của ấy trốn tránh không chịu gặp, em nghĩ nếu chị có thể giúp đỡ, đến chỗ của chị, được chị khuyên bảo, thấy được tấm gương đi trước là chị, cô ấy có thể thoát ra khỏi tình trạng bây giờ, chính là một sự giúp đỡ lớn.”Trần Lục tiểu thư biết nhà họ Phó không có kiểu ép duyên này kia, cho nên không phải là chuyện của Phó Gia Thụ, quan hệ của Phó Gia Thụ và đại tiểu tử nhà họ Tống lại cực kỳ tốt, cô ấy hỏi: “Người cậu nói chẳng lẽ là vị thái thái đính hôn từ nhỏ của Tống Thư Ngạn?”“Đúng vậy!”“Những lời này, tại sao lại là cậu nói? Chị nghe người ở dưới quê nói, Tống Thư Ngạn bỏ đi ngay trong đêm.
Nếu như cậu ấy không thích, lại không hy vọng cô gái này sẽ phí thời gian cả đời, cậu ấy nên nói với người ta một câu chứ?”“Anh ấy cũng nói qua điều này với em, lúc trước em cũng khổ sở không nghĩ ra được cách nào.
Nhìn thấy chị, em mới nhớ tới.
Nếu như chị đồng ý, em sẽ nói cho anh Thư Ngạn.”“Được, đợi chị từ quê trở về, cậu bảo cô ấy tới tìm chị.” Trần Lục tiểu thư nhớ đến chuyện khốn đốn năm đó của mình, cô ấy cũng hy vọng có thể giúp đỡ được cho người khác một lần.Xe đi tới ga tàu hỏa, Phó Gia Thụ đậu xe dưới bóng cây cầm hành lý cho ba mẹ con họ, tiễn ba người vào ga tàu hỏa.Trở lại vào xe, anh lấy ra một tờ giấy từ trong ngăn kéo ra, trên đó ghi dòng chữ “Mợ cả của Tống gia ở Ninh Ba”.
Lật qua lật lại nhìn, một người phụ nữ không có tên họ, cô được đánh dấu là mợ cả nhà họ Tống, nhiệm vụ của cô chính là sinh trưởng tôn cho nhà họ Tống, nhưng mà nhiệm vụ này đã định trước cô không thể nào hoàn thành, người này cũng giống như tờ giấy này chỉ có hai màu đen trắng, nếu không có tác động của ngoại lực, chỉ sợ định trước là bi kịch.Không biết với sự giúp đỡ ít ỏi của mình có thể thay đổi được vận mệnh của cô không.Phó Gia Thụ cầm theo tờ giấy kia đi vào bên trong, trên tấm bảng đen ở chỗ cổng ra vào, có viết thời gian đoàn tàu đến trạm, còn khoảng năm sáu phút nữa, anh tìm một chỗ ít người qua lại đứng đợi một lát, mãi cho đến khi tiếng chuông vang lên, anh lại đi tới cổng ra vào một lần nữa.Những đoàn hành khách đến ga đầu tiên lần lượt đi ra, thời buổi này người có thể đi được xe lửa, đều là người có chút của ăn của để, cho nên phần lớn hành khách đều là những người ăn bận áo quần sạch sẽ, hoặc là váy dài hoặc là tây trang.Phó Gia Thụ từ trong đám người tìm kiếm một người phụ nữ trẻ tuổi ăn mặc kiểu ở quê, hành khách nữ trẻ tuổi đi ra không nhiều lắm, ngẫu nhiên cũng có mấy người phụ nữ mặc sườn xám đi ra, hơn nữa tuổi của họ đều là 30 trở lên, có một người phụ nữ từ xa bước tới, ngoại trừ tuổi tác thì cái gì cũng không phù hợp.Người phụ nữ trẻ tuổi này, trên đầu mang một cái mũ dạ vành hẹp, phía dưới chiếc mũ là một khuôn mặt sắc xảo, màu môi đỏ một cách táo bạo, cùng với làn da tựa như dương chi bạch ngọc, tạo nên cảm giác thu hút thị giác, tươi tắn như vậy, làm cho người khác nhớ đến hoa mẫu đơn nở rộ của mùa này, nét tự nhiên kiều diễm và đương nhiên còn có chút độc đoán.Lại nhìn xem cách ăn mặc của cô ấy, cách phối đồ kết hợp giữa Trung Quốc và Phương Tây, vậy mà không có chút cảm giác gò bó nào, bên trên là một chiếc áo sơ mi tay bồng phong cách Tây, váy ở phía dưới lại là váy thêu hình đầu ngựa mà phụ nữ ở quê thường mặc, chỉ là chiếc váy xanh đen kia nịt ở ngoài áo sơ mi, siết lấy vòng eo nhỏ thon dùng một bàn tay là có thể ôm hết được, dưới chân mang một đôi giày cao gót màu đen, trên tay xách theo một chiếc túi xách màu xanh lam nhạt.
Ở phía sau cô ấy có một người đàn ông kéo theo một chiếc xe đẩy hàng, trên xe đẩy hàng có hai rương hành lý, một người phụ nữ thời thượng như vậy, không có khả năng là vợ của Tống Thư Ngạn.Phó Gia Thụ thu lại ánh mắt, tiếp tục tìm kiếm thái thái của Tống Thư Ngạn..