Xuyên thành người vợ vượng phu của nam phụ

CHƯƠNG 13
 
Với chiếc bùa chữa bệnh của Nguyễn Du Du, ông lão hồi phục rất nhanh. Chỉ vài ngày sau đó, ông có thể tự mình ra khỏi giường và đi bộ chậm rãi quanh phòng vài vòng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đến lúc này thì không còn ai dám bảo ông lão là hồi quang phản chiếu nữa.
 
Bác sĩ vô cùng kinh ngạc hết lần này đến lần khác và cho rằng ông lão sức khỏe rất tốt. Tuy đã từng lâm vào tình trạng nguy cấp nhưng từ khi vượt qua ông đã khỏe hơn từng ngày.
 
Sau khi kiểm tra toàn diện, ông không còn vấn đề nghiêm trọng gì nữa nhưng dù sao ông cũng vừa bệnh nặng mới khỏi và cần được điều dưỡng cẩn thận để nhanh hồi sức. Bác sĩ đề nghị ông tiếp tục ở lại bệnh viện để theo dõi một thời gian nhưng ông nhất quyết về nhà, ông không thể chịu đựng được cảnh nằm viện này nữa. Dù điều kiện tốt đến đâu thì cũng không thoải mái được như ở nhà mình.
 
Thẩm Mộc Bạch không thể lay chuyển được ông lão nên đành làm thủ tục xuất viện cho ông. Anh tự mình lái xe, Nguyễn Du Du ngồi ở ghế phụ, ông lão ngồi ở ghế sau. Dì Phương và Lưu An lái một chiếc xe khác.
 
“Du Du à.” Ông lão nghiêng người, tựa đầu vào lưng ghế trước, “Ta còn cần tiếp tục uống nước bùa chữa bệnh nữa không?
 
Nguyễn Du Du vặn người nói với ông lão, "Không cần, bệnh viện đã kiểm tra sức khỏe cho ông. Ông nội đã khỏe rồi."
 
Ông lão oán hận nhìn Nguyễn Du Du, "Nhưng bây giờ ta còn đi không nổi, chỉ có thể quanh quẩn trong nhà vài phút như con rùa, cũng không được ăn những món ăn ngon.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Cơ thể của ông nội cần có thời gian hồi phục từ từ. Thôi thì để cháu vẽ một chiếc bùa dưỡng thân cho ông." Nguyễn Du Du nghiêng đầu giữa ghế lái và ghế phụ, một vài sợi tóc mềm vướng trên vai của Thẩm Mộc Bạch.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mùi hương nhàn nhạt từ cơ thể cô bé tỏa ra, ngón tay cái của Thẩm Mộc Bạch chà nhẹ trên vô lăng.
 

Anh không biết liệu ông nội khỏi bệnh xuất viện lần này là do sử dụng chiếc bùa chữa bệnh của Nguyễn Du Du hay vì hiệu quả chữa bệnh của y bác sĩ. Xét cho cùng thì việc uống thuốc và dùng bùa chữa bệnh của ông nội đã được diễn ra cùng lúc.
 
Ông lão rất háo hức trông chờ vào chiếc bùa do Nguyễn Du Du vẽ, "Bùa dưỡng thân trông như thế nào? Có cần phải uống mỗi ngày không?"
 
“Không. Bùa dưỡng thân có tác dụng từ từ nên ông nội cứ mang theo bên người là được.” Nguyễn Du Du có chút áy náy nhìn ông lão, “Không ngờ ông nội xuất viện sớm như thế, vẫn là chuẩn bị cho ông loại bùa chữa bệnh. Đợi đến khi về nhà, cháu sẽ vẽ bùa dưỡng thân cho ông rồi sẽ gửi nó qua sau."
 
“Ồ, không vội đâu.” Ông lão nghe nói mang trên người có thể phát huy tác dụng lại càng vui vẻ, “Du Du đừng vội về nhà, hãy ở với ông nội vài ngày.”
 
Nguyễn Du Du không trả lời ngay, trước hết là quay đầu nhìn Thẩm Mộc Bạch. Cô không biết ông sống ở đâu, nếu sống cùng Thẩm Vinh Hưng và Đường Tùng Phương thì cô thực sự không muốn sống ở đó nhưng vẫn phải xem ý của Thẩm Mộc Bạch như thế nào.
 
Vừa lúc dừng đèn đỏ, Thẩm Mộc Bạch quay lại nhìn hai người họ, "Cháu và Du Du sẽ đến chỗ ông nội ở vào ngày cuối tuần.”
 
“Mỗi tuần chỉ có một ngày thôi sao, vậy cũng được.” Ông lão có vẻ hơi thất vọng nhưng chợt nghĩ ra điều gì đó và trở nên vui vẻ “Một ngày cũng đủ rồi, phải dành nhiều thời gian hơn cho thế giới riêng của hai người và hãy phấn đấu để nhanh chóng có được một bé con mập càng sớm càng tốt."

Nguyễn Du Du đột nhiên mở to mắt, cơ thể bất giác co rút lại, bị từ "bé con mập mạp" làm cho sững người lại.
 
Ông lão rất khao khát "Ồ, nên có cậu nhóc trước hay cô bé trước thì tốt hơn? Hay là sinh anh trai trước rồi đến em gái sau. Như vậy, anh trai có thể che chở cho em gái hoặc có thể một cặp thai long phụng cũng được, cả hai sẽ lớn lên cùng nhau và tay trong tay đi đến trường."
 
Cơ thể Nguyễn Du Du đã lặng lẽ thu vào phía ghế phụ, cô cúi đầu cố rủ mái tóc bên trái để che mặt, xấu hổ nhìn Thẩm Mộc Bạch.
 
Nhìn thấy cô giấu mặt như một con rùa nhỏ, Thẩm Mộc Bạch phì cười và nhắc nhở ông lão, "Ông ơi, Du Du còn phải đi học."
 
“À ?!” Ông lão chợt nhớ ra, giấy báo nhập học của Nguyễn Du Du là do ông ta đưa cho cô, ông lão đột nhiên hối hận và cảm thấy bực mình vì đã tự lấy đá đập vào chân mình, “Hay là Du Du đừng đến trường nữa. Dù sao con gái cũng không cần phải vất vả thế, vả lại đã có Mộc Bạch rồi."
 
“Không!” Nguyễn Du Du đột nhiên trở nên lo lắng và quay đầu nhìn về phía ông lão, đôi mắt hạnh trong veo đen nhánh nhìn tròn xoe, “Cháu phải đến trường!”
 

Ông lão không ngờ cô lại để tâm như thế, vội vàng dỗ dành: "Được, được rồi, đến trường đến trường."
 
Ông không cam tâm mà lầm bầm: "Thật ra thì dù có học đại học cũng có thể sinh con. Mà này, Mộc Bạch! Cháu và Du Du vẫn chưa tổ chức hôn lễ nữa!"
 
“Hôn lễ không vội.” Thẩm Mộc Bạch với giọng nói trầm thấp bình tĩnh, không đem theo bất kỳ cảm xúc nào, “Chuyện này để nói sau.”
 
Nguyễn Du Du sợ ông lão tiếp tục bàn chuyện sinh con và hôn lễ nên vội ngắt lời: "Ông ơi, cháu đột nhiên nhớ ra một chuyện rất quan trọng."
 
Ông lão tò mò hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
 
Nguyễn Du Du: "Bùa bình an và bùa dưỡng thân đeo trên người không nhất thiết phải vẽ bằng giấy vàng, chu sa. Nếu được tạc bằng ngọc bội thì tác dụng càng tốt. Hơn nữa, chất lượng của ngọc càng tốt thì hiệu quả của chiếc bùa càng mạnh.”
 
"Ồ, Du Du muốn tự mình chạm khắc sao? Như vậy không phải vất vả quá sao? Con gái dùng dao lại rất dễ bị thương ở tay." Ông lão cau mày, "Thôi đi, vẫn là dùng giấy vàng vẽ bùa như vậy an toàn hơn."
 
Nguyễn Du Du cũng có chút xấu hổ, "Cháu có thể khắc được nhưng cháu không có ngọc bội."
 
“Ngọc bội, cái đó dễ mà.” ông lão rất đắc ý, “Trong nhà có nhiều, Du Du cứ tùy ý lựa lấy.”
 
Nguyễn Du Du không khách sáo, gật đầu cười tươi, "Dạ được, cháu sẽ chọn thêm vài miếng."
 
Ông lão hào phóng xua tay, "Không cần chọn, tất cả đều cho Du Du."
 
Nguyễn Du Du thở phào nhẹ nhõm sau khi chuyển hướng thành công chủ đề sinh con và chuyện hôn lễ.
 
Dù gì đi chăng nữa, ông lão cũng vừa mới hồi phục, cơ thể vẫn còn đang yếu, nói chuyện một hồi cũng mệt nên dựa vào ghế sau, nhắm mắt nghỉ ngơi.

 
Thẩm Mộc Bạch lái rất êm rất đằm, dần dần rời khỏi thành phố và đi đến vùng ngoại ô.
 
Biệt thự của ông lão rất lớn, chánh viện có ba lầu, còn có một gian phụ. Phía sau vườn, ông trồng rất nhiều hoa, màu sắc sặc sỡ, tím đỏ vàng hồng, trong không khí thoang thoảng mùi hương dìu dịu của các loài hoa, có rất nhiều hoa trong vườn. Cách đó không xa, ước chừng chỉ cần hai mươi ba mươi phút đi bộ có một con đường trải nhựa không quá rộng dẫn đến ngọn đồi cây cối xanh mướt.
 
Nguyễn Du Du đã thích ngay khi vừa nhìn thấy nó.
 
Cô và Thẩm Mộc Bạch đỡ ​​ông lão xuống xe, người hầu từ trong gian nhà phụ chạy ra chào đón ông. Người đàn ông đứng đầu khoảng bốn hoặc năm mươi tuổi, mặc một bộ vest chỉnh tề, buộc dây và thắt nơ trang trọng, người đàn ông rõ ràng là rất phấn khích nhưng cố gắng hết sức để duy trì sự bình tĩnh của mình "Thưa ngài, mừng ngài trở về."
 
“Ta về rồi, haha, ta về rồi.” ông lão không ngờ sẽ có ngày lão được trở về nhà, ông hiểu rõ cơ thể của mình nhất, đã chuẩn bị tâm lý từ khi nhập viện. Thứ mà ông không thể buông bỏ chính là đứa cháu trai lớn, nghĩ đến đứa nhỏ này lạnh lùng, sợ sau này một đời cô độc, trong lòng đau thấu không chịu được.
 
Không ngờ lại cưới về một đứa cháu dâu và còn là một ngôi sao nhỏ may mắn.
 
“Du Du, đây là Vương quản gia, cháu cần gì thì cứ tìm đến ông ấy.” Ông lão vừa cười vừa giới thiệu, “Nào, chúng ta làm quen với nhau đi, đây là Nguyễn Du Du, cháu dâu lớn của ta cũng là cá Koi nhỏ của nhà này."
 
“Đại thiếu phu nhân.” Ông lão tỏ vẻ rất chi hài lòng về đứa cháu dâu này, đám người hầu tự khắc cũng cung kính, cúi người hành lễ với Nguyễn Du Du.
 
Cá Koi nhỏ, nghe thật nổi da gà, khẽ xoa xoa cánh tay và mỉm cười nói: "Xin chào mọi người, sau này cứ gọi tôi là Du Du."
 
Ông lão không đứng được lâu, Thẩm Mộc Bạch bảo mọi người rời đi rồi cùng Nguyễn Du Du dìu ông lão vào phòng.
 
Nằm ở trên giường, ông lão xua tay, "Ta phải chợp mắt một lúc, Mộc Bạch và Du Du cũng nên lên lầu nghỉ ngơi đi. Tiểu Vương, thu dọn toàn bộ ngọc bội trong kho không được sót miếng nào đưa qua cho Du Du."
 
Trong mắt Vương quản gia hiện lên một chút kinh ngạc nhưng ông ấy không nói gì, gật đầu quay người đi ra ngoài.
 
Thẩm Mộc Bạch rót một ly nước đặt lên đầu giường cho ông lão rồi đưa Nguyễn Du Du lên lầu.
 
Đẩy cửa bước vào, cả hai đều như chết lặng.
 
Phòng ngủ trải một tấm thảm lông dài màu đỏ sẫm, ở giữa là chiếc giường chuẩn hai mét với chăn bông hình rồng phượng lớn màu đỏ, chăn gối đều màu đỏ. Ngay bên cạnh, chiếc gối trên ghế sofa nhỏ cũng là màu đỏ.

 
Nguyễn Du Du lúng túng liếc nhìn Thẩm Mộc Bạch nhưng không kén chọn chê bai. Cô đoán rằng chuyện này đều do người hầu bày trí. Dù sao thỉnh thoảng cô mới về đây ở nên cứ đành chấp nhận vậy.
 
Cô vào phòng tắm rửa tay.
 
Bồn tắm rất lớn, ước tính khoảng hai ba người có thể đùa nghịch trong đó. Nguyễn Du Du rất hài lòng với điều này, nghĩ đến việc chốc nữa buổi tối có thể ngâm bồn.
 
Sau khi rửa tay một cách cẩn thận, cô bước ra và thấy Thẩm Mộc Bạch vẫn chưa rời đi.
 
Anh lười biếng ngồi trên ghế sofa, tựa vào lưng ghế, hai chân dài vắt chéo ngẫu nhiên, cánh tay đặt trên tay vịn sofa, ngón tay mảnh khảnh buông thõng xuống, rõ từng đốt khớp xương, trắng và mạnh mẽ.
 
“Anh về phòng nghỉ ngơi đi, tôi ở đây không việc gì.” Nguyễn Du Du tìm thấy một chiếc tủ lạnh nhỏ trong góc có nước suối và các loại thức uống, cô chọn một chai nước ép táo, ngồi bên cạnh giường, đối mặt với đối mặt với Thẩm Mộc Bạch.
 
Nước táo có nhiều bọt tràn ra và kèm theo vị táo tươi.
 
Thẩm Mộc Bạch không nhúc nhích, anh nhìn Nguyễn Du Du với đôi mắt đen láy, giọng điệu có chút bất lực, "Du Du, ở chỗ ông nội, chúng ta phải ngủ một phòng."
 
Anh chỉ vào chiếc giường lớn phủ tấm chăn bông rồng phượng màu đỏ, "Còn phải ngủ cùng một cái, một cái, giường."
 
“Phụt ——”  Nguyễn Du Du phụt ra một ngụm nước táo, đôi mắt mở to kinh hãi, cô nhìn những giọt nước như hạt châu trong veo màu lục nhạt bắn thẳng vào khuôn mặt đẹp trai và lãnh đạm của Thẩm Mộc Bạch rồi từ từ lăn xuống.
 
May mà cô chỉ phụt một cái nhẹ, phần lớn nước trái cây rơi xuống đôi chân dài thẳng tắp thon thả của Thẩm Mộc Bạch và chiếc quần tây đen ướt đẫm một mảng.
 
Cuối cùng có vài giọt nước may mắn rơi trên khuôn mặt tuấn tú của anh.
 
"Khụ khụ——" Khuôn mặt của Nguyễn Du Du đỏ bừng vì ho sặc, đầu ngón tay mảnh khảnh chỉ vào mặt Thẩm Mộc Bạch không nói được lời nào.
 
Vẻ mặt của Thẩm Mộc Bạch không hề thay đổi, đôi mắt đen của anh nhìn cô bé, ngón trỏ thon dài từ từ đưa lên lau đi nước táo dính giữa lông mày và môi. Khóe miệng anh nhoẻn nụ cười nhưng lại cố kìm hãm lại, cảm giác như như không, giọng anh vẫn như trước, tông giọng trầm ổn bình thản nói: "Du Du, cô kích động vậy sao?"
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận