CHƯƠNG 21
Các tân sinh viên tập trung ở khán phòng để đào tạo tập thể. Sau khi kết thúc đã là mười một giờ hơn và hai giờ chiều mỗi lớp sẽ tổ chức họp lớp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyễn Du Du đã gửi tin nhắn cho Thẩm Mộc Bạch nói cho anh biết tình hình và cô chuẩn bị đi ăn trưa.
Trường có bốn căn tin, ba nhà hàng và một vài quán ăn bên ngoài, vì vậy cô quyết định thử từng món một.
Vài giây sau khi tin nhắn được gửi đi, điện thoại của Thẩm Mộc Bạch liền gọi đến.
"Anh Thẩm?"
"Du Du, đến cổng Nam của trường, Tôi sẽ đợi cô."
Nguyễn Du Du ngạc nhiên hỏi: "Anh Thẩm ở trường học à?"
Thẩm Mộc Bạch nhẹ giọng “ừm” một tiếng.
Nguyễn Du Du vừa xem bản đồ trên điện thoại vừa đi về phía cổng Nam.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bên ngoài cổng Nam là một con phố nhộn nhịp với nhiều cửa hàng quần áo và phụ kiện và nhiều quán ăn vặt đủ loại. Trời đã trưa, mùi thức ăn thoang thoảng khắp con phố.
Học sinh theo nhóm ba nhóm hai ra vào cổng trường tấp nập, Thẩm Mộc Bạch đứng lặng lẽ dưới gốc cây bạch quả. Mặt trời giữa trưa xuyên qua tán lá rậm rạp, để lại những mảng bóng lốm đốm trên khuôn mặt trắng ngần đẹp đẽ của anh.
Anh thật cao cùng với cặp chân dài, đứng ở đó một cách thật bắt mắt. Hơn nữa, dù anh ta ăn mặc giản dị nhưng vô cùng sang trọng với chiếc đồng hồ cao cấp trên tay, kể cả người không biết hàng hiệu cũng có thể cảm thấy chất lượng phi phàm của nó.
Anh nhìn xuống nửa mắt, che đi đôi mắt đen tuyền, lông mày đen nhánh, sống mũi cao, đôi môi mỏng ẩm ướt, đứng ở đó một cách lười biếng chút thôi như là một đại công tử thanh lịch tao nhã.
Nguyễn Du Du nhìn thoáng qua đã thấy anh. Từ vẻ bề ngoài, anh không khác gì những học sinh chung quanh nhưng lại có chút hào hoa và lãnh đạm.
Ước chừng nếu không phải anh thờ ơ từ chối người khác cứ như xa cách ngàn dặm, nhất định sẽ có người tiếp cận lân la bắt chuyện làm quen.
Thẩm Mộc Bạch đã chú ý đến Nguyễn Du Du ngay lần đầu tiên anh nhìn qua. Anh nhướng mi và thấy cô bé mặc áo phông trắng, quần short jeans và đeo balo. Dáng vẻ rất ư là ngoan ngoãn và đang đi về phía anh. Trong đôi mắt đen ấy có một chút ấm áp. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Du Du.” Anh vẫy tay ra hiệu.
Nguyễn Du Du lon ton chạy tới, ngẩng mặt lên, đôi mắt quả hạnh tròn xoe đầy tò mò, "Anh Thẩm, anh cố ý đến gặp em sao?"
Cô cảm thấy xấu hổ ngay khi lời nói vừa thốt ra, có lẽ anh chỉ tình cờ đi ngang qua, cô tự mình quá đa tình nên mới hỏi điều này.
“Đúng vậy, ngày đầu tiên Du Du đi học nên tôi không yên tâm.” Thẩm Mộc Bạch không chút ngượng ngùng mà thẳng thắn thừa nhận.
Nghe anh nói, mặt Nguyễn Du Du có chút nóng lên, cô mím môi cười, cúi đầu không chịu nhìn anh, dùng mũi giày giẫm lên một viên đá nhỏ trên mặt đất.
“Để mừng Du Du nhập học, chúng ta đi ăn món ngon.” Xe của Thẩm Mộc Bạch đậu phía ngoài, cách cổng trường ba mươi bốn mươi mét, hai người cùng nhau đi ra.
Nguyễn Du Du ngồi ở ghế phụ, ngoan ngoãn thắt chặt dây an toàn, "Đừng ăn đồ nặng mùi, buổi chiều còn phải họp lớp."
"Ăn món Tây thì sao? Có một nhà hàng gần đó làm món bít tết cũng không tồi."
Đây là lần đầu tiên Thẩm Mộc Bạch đưa Nguyễn Du Du đi ăn đồ món Tây. Cô thích các loại bánh kem và món ăn Trung Quốc có hương vị nồng, chẳng hạn như món ăn Tứ Xuyên và lẩu. Cô không thích đồ ăn phương Tây và chưa bao giờ đòi hỏi ăn nó.
Nguyễn Du Du vừa cắt miếng bít tết vừa nói với Thẩm Mộc Bạch về ngôi trường, "Ngôi trường thật rộng lớn, lớn hơn tôi nghĩ! Có bảy căn tin…… À không, có bốn căn tin và ba nhà hàng. Anh Thẩm, anh nói xem nhà trường bố trí bảy căn tin để ăn uống là để học sinh thuận tiện lựa chọn, từ thứ hai đến chủ nhật cũng không phải phiền não về việc ăn ở đâu. "
Giọng cô nhẹ nhàng, động tác uyển chuyển và điêu luyện, sức mạnh và góc cầm dao nĩa của cô rất hoàn hảo.
Thẩm Mộc Bạch từ lâu đã phát hiện ra rằng cô bé tuy tham ăn nhưng cách ăn uống rất ổn, có vẻ như cô đã được dạy phép tắc xã giao. Đương nhiên, cũng có thể hiểu rằng cô bé rất chú ý đến bản thân.
Nhưng nghi thức ăn uống của phương Tây, nếu không được học qua thì không thể đạt được trình độ điêu luyện như cô hiện tại.
Thế nên, cô thực sự không phải là đứa trẻ mồ côi nghèo khó được ghi trong tập hồ sơ đặt trong ngăn tủ kéo của anh.
Hay nói đúng hơn là cái thể xác ấy nhưng không phải linh hồn ấy.
Ngày đầu tiên, Nguyễn Du Du đến trường nên rất hào hứng, cô không để ý đến ánh mắt sâu thẳm của Thẩm Mộc Bạch, cô vẫn đang nói về trường học, "Khán phòng rất lớn, nghe nói trong trường thường tổ chức nhiều buổi biểu diễn văn nghệ ở đó nhưng lời nói của hiệu trưởng không có ý nghĩa gì cả."
Giọng của cô mềm và mượt mà, nghe rất thoải mái.
“Ồ, hiệu trưởng nói cái gì?” Trước tiên chỉ là vài câu sáo rỗng chào đón tân sinh viên, Thẩm Mộc Bạch không cần hỏi vẫn thừa biết nhưng anh vẫn thuận theo lời nói của bé mà tiếp chuyện.
"Ừm...... Mỗi ngày đều học chăm chỉ, học kỹ năng làm trụ cột…..." Nguyễn Du Du chớp chớp đôi mắt đen trong veo, ngây ngô nhìn Thẩm Mộc Bạch, "Không thể trách tôi không nhớ được, những lời đó xuyên qua tai trái của tôi, rồi nhanh chóng tuột ra khỏi tai phải."
Thẩm Mộc Bạch cười nhẹ "Dù sao cũng không quan trọng, cứ việc tuột ra khỏi tai đi."
……
Sau bữa trưa, Thẩm Mộc Bạch lái xe về hướng trường học.
Nguyễn Du Du đã có một số ấn tượng về ngôi trường, ngay khi nhìn thấy con phố đầy những cửa hàng và quán ăn thì biết rằng mình đang đến gần cổng Nam.
Từ xa nhìn thấy cổng Nam, xe của Thẩm Mộc Bạch rẽ vào một khu phố bên đường. Ngoài cổng khu phố ghi là "Lâm Yến Cư", phỏng chừng nó có nghĩa là lân cận với trường đại học Yến Thành.
"Đến đây để làm gì?" Nguyễn Du Du nhìn vào môi trường của khu phố. Đây là một tòa nhà dân cư phổ thông, trông cũng không còn mới. Cây cối trong khu phố cao, tươi tốt và ước tính rằng nó cũng đã có tuổi.
Thẩm Mộc Bạch đưa Nguyễn Du Du vào thang máy, "Du Du, thời khóa biểu ở bậc Đại học sẽ học ngày càng ít môn học hơn. Nó không giống như ở trường trung học, nơi mà lịch học dày đặc từ sáng đến tối. Buổi sáng, có thể có bốn hoặc năm tiết học nhưng đến buổi chiều mới tiếp tục có tiết học khác, cộng cả giờ nghỉ trưa thì khoảng trống ở giữa là bốn năm giờ đồng hồ. Như thế thì thời gian là quá dài, Du Du có thể đến đây nghỉ trưa.”
"Ồ…..." Nguyễn Du Du đã hiểu, cho dù buổi trưa có sắp đầy các môn học thì vẫn phải nghỉ trưa hai tiếng. Nếu như tiết bốn hoặc tiết năm buổi chiều trống lịch thì thời gian trống sẽ còn lâu hơn. Sinh viên sống trong ký túc xá của trường có thể về ký túc xá nghỉ ngơi vào buổi trưa. Vốn dĩ cô chỉ muốn dành thời gian đến lớp học hoặc thư viện nhưng không ngờ anh lại chu đáo đến vậy, thậm chí còn chuẩn bị sẵn một căn nhà cho cô ở gần trường học.
Nguyễn Du Du rất cảm động, đôi mắt hạnh tròn xoe nhìn Thẩm Mộc Bạch nghiêm túc, giống như một con mèo sữa nhỏ được cá khô, cô vừa cảm kích vừa vui mừng, "Anh Thẩm, cảm ơn anh."
“Cô bé ngốc, cảm ơn gì chứ, giữa chúng ta không cần nói những điều này.” Thẩm Mộc Bạch đưa tay lên và vuốt nhẹ vào đầu Nguyễn Du Du.
Kể từ khi Nguyễn Du Du đang cân nhắc xem chỉ nên tham gia lớp học ban ngày hay chọn sống trong ký túc xá trường, Thẩm Mộc Bạch đã bắt đầu chọn một ngôi nhà gần Đại học Yến Thành.
Nhà ở đây khan hiếm, khu phố nhỏ cũng tương đối lâu đời, Thẩm Mộc Bạch không muốn để cô bé đi bộ quá xa. Khu này xem như là gần trường học nhất và điều kiện lại tương đối ổn nhất.
Sau khi mua về, căn nhà cũng đã y theo sở thích của Nguyễn Du Du mà sắp xếp bày trí lại.
Cửa phòng cũng được thay bằng khóa vân tay, Thẩm Mộc Bạch đã lưu lại dấu vân tay của Nguyễn Du Du trong đó. Ngôi nhà không lớn, chỉ có hai phòng ngủ, một cho Nguyễn Du Du và một cho Ngụy Vĩnh.
Ngụy Vĩnh chỉ phụ trách đưa rước Nguyễn Du Du đến trường nên cũng không quá nhiều việc. An ninh của khu phố ở đây không tốt bằng ở nhà. Ngay cả khi Nguyễn Du Du chỉ ở đây để nghỉ trưa, Thẩm Mộc Bạch cũng không yên tâm. Anh không thể theo sát bên cô mỗi ngày. Vì vậy, khi Nguyễn Du Du đang ở trường học thì Ngụy Vĩnh sẽ ở gần trường.
"Tôi đã mua nó rồi. Du Du có thể sắp xếp tùy ý. Du Du xem cái gì còn thiếu thì nhờ Ngụy Vĩnh mua giúp."
“Như vậy là tốt quá rồi.” Nguyễn Du Du đi hai vòng quanh nhà, mở tủ lạnh phòng bếp ra xem, trong tủ lạnh có đầy đồ uống trái cây và nhiều chiếc bánh kem nhỏ. Cô cầm lấy một chiếc bánh vừa ăn vừa đi vào phòng ngủ.
Phòng ngủ có một giường đôi, tủ đựng quần áo, bàn làm việc, trong tủ đặt vài bộ quần áo mới.
“Cuối tuần sẽ mua thêm cho Du Du vài bộ quần áo rồi đặt ở đây.” Thẩm Mộc Bạch lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ trong ngăn kéo tủ quần áo đưa cho Nguyễn Du Du, “Du Du xem có thích không?”
Bên trong hộp là chuỗi vòng tay hạt tourmaline đầy màu sắc, trải trên nền gấm đen, màu sắc tươi tắn.
Nguyễn Du Du nhặt nó lên. Hạt tourmaline không lớn, ở giữa có xâu hai viên bạc. Những chiếc vòng như vậy thường sẽ không đắt lắm.
“Tôi rất thích.” Cô đeo nó vào cổ tay, những hạt tourmaline nhiều màu sắc trên làn da mỏng manh trắng như tuyết của cô, đẹp đến lạ thường.
Chiếc đồng hồ mà Thẩm Mộc Bạch mua cho đã được cô đã mang suốt nhưng nó có đính 68 viên kim cương nhỏ. Hôm nay, cô đã cố tình tháo ra vì không muốn trước mặt các bạn học lại tỏ ra vênh váo như thế. Lúc đầu, cô cảm thấy chưa quen nhưng giờ có chuỗi hạt tourmaline này, vừa đẹp lại vừa thoải mái, mấu chốt là nó không đắt như đồng hồ đeo tay và sẽ không quá lộ liễu nếu đeo vào trường học.
Ánh mắt Thẩm Mộc Bạch khựng lại ở trên hai viên bạc một lúc, sau đó thản nhiên lờ đi, "Hai giờ chiều mới phải họp lớp, Du Du có muốn ngủ một lát không?"
Nguyễn Du Du gật đầu, “Tôi sẽ chợp mắt một lúc, anh Thẩm thì sao?"
Thẩm Mộc Bạch xoa trán, "Nói đến đây, tôi cũng có chút buồn ngủ nhưng tốt hơn là tôi nên trở về công ty để không làm phiền đến Du Du."
“Đừng, anh Thẩm đừng đi.” Nguyễn Du Du nắm lấy vạt áo của anh, cau mày lo lắng nói, “Lái xe lúc mệt mỏi rất dễ gây ra tai nạn, anh buồn ngủ thì phải nghỉ ngơi đi! Hơn nữa, tại sao lại nói là làm phiền tôi? Không phải lúc ở nhà ông nội, chúng ta đã ngủ cùng nhau suốt?”
"Ờ, thôi được rồi."
Trong tủ còn thừa mấy cái gối, Thẩm Mộc Bạch lấy một cái. Chỉ là chợp mắt một lúc nên cả hai người đều không thay đồ ngủ mà cứ thế nằm cạnh nhau.
Nguyễn Du Du đặt đồng hồ báo thức lúc một giờ, đặt điện thoại lên bàn đầu giường, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Có lẽ là do giường nhỏ hơn giường đôi trong nhà ông nội một chút, Nguyễn Du Du luôn cảm thấy cô nằm quá gần Thẩm Mộc Bạch nhưng cô đã ngủ ở mép giường. Nếu còn nhích ra phía ngoài nữa thì rất dễ ngã xuống. Nguyễn Du Du cho rằng Thẩm Mộc Bạch sẽ nghĩ ngợi nếu cô thực sự lăn ra đất như lần đầu tiên hai người ngủ với nhau, dù sao thì cô cũng vừa nói rằng sẽ không gây phiền hà gì.
Nguyễn Du Du không ngủ được và nhắm mắt đếm cừu.
Sau khi đếm hàng trăm con cừu non, Thẩm Mộc Bạch xoay người lại và nhích gần hơn đến Nguyễn Du Du.
Nguyễn Du Du căng thẳng đến mức ngón chân cô cứng đơ, cô có thể cảm nhận được hơi thở trên cơ thể anh, cũng như hơi nóng anh thở ra, nhẹ nhàng lướt qua cổ cô.
Thẩm Mộc Bạch thở đều và có vẻ như đang ngủ.
Một lúc sau, Thẩm Mộc Bạch không nhúc nhích nữa, Nguyễn Du Du mới thoải mái mà ngủ mê man.
Cho đến khi đồng hồ báo thức reo Nguyễn Du Du mới tỉnh giấc, cô dụi mắt và quay đầu lại, Thẩm Mộc Bạch cũng vươn vai, "Du Du, dậy đi."
Anh cao lớn, vai rộng, eo hẹp, vươn eo như một con báo. Cảm giác vừa lười biếng, vừa tao nhã và có một vẻ nguy hiểm nhưng lại khiến người khác bị mê hoặc.
Nguyễn Du Du nhớ đến cảm giác hơi thở phà vào cổ mình khi anh đang ngủ bên cạnh vừa rồi. Mặt không hiểu sao lại có chút nóng bừng, vội vàng đứng dậy, đi vào phòng tắm rửa mặt rồi cùng Thẩm Mộc Bạch đi xuống lầu với chiếc balo trên lưng.
Vốn dĩ Thẩm Mộc Bạch muốn chở Nguyễn Du Du đến đó nhưng hôm nay cô có nhiều thời gian và cũng muốn áng chừng thời gian trên đường đi nên quyết định tự mình đi bộ qua.
Thẩm Mộc Bạch không nài nỉ nữa và lái xe rời đi.
Nguyễn Du Du vừa đi vừa nhìn chung quanh, đây là cửa sau của trường, con đường hẹp hơn một chút, hai bên là nhiều cửa hàng nhỏ khác nhau. Cô cứ đi bộ dọc theo con đường và xem một vài quán ăn nhỏ chuẩn bị sẵn sàng thử từng món một. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi đến cổng trường, Nguyễn Du Du kiểm tra điện thoại di động, chỉ mất bảy tám phút đi bộ từ khu phố nhỏ đến đây nên buổi trưa cô có thể nghỉ ngơi.
Nghĩ đến Thẩm Mộc Bạch đã vì cô mà mua một căn nhà ở đây cho cô ấy nghỉ trưa và nó được sắp xếp theo sở thích của cô, Nguyễn Du Du mỉm cười ngọt ngào. Vừa đi cô vừa xem điện thoại để tìm đường trên bản đồ, một lúc sau, cũng đã đến phòng học, nơi tổ chức họp lớp.
Nguyễn Du Du cho rằng mình đến sớm quá, không ngờ trong lớp đã có rất nhiều người ngồi rồi.
Trước khi giáo viên đến, các bạn đang bàn tán sôi nổi.
Lúc cô bước vào cửa, đột nhiên lớp học trở nên yên tĩnh và mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào Nguyễn Du Du.
Nguyễn Du Du mỉm cười gật đầu “Chào mọi người” rồi chuẩn bị tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Một cô gái phía sau vẫy tay với cô, "Nguyễn Du Du, lại đây ngồi."
Nguyễn Du Du sửng sốt, cô không biết cô gái kia, chẳng lẽ là bạn học cấp ba của nguyên chủ sao?
Nếu bạn học không quen thân thì không sao, họ biết cô mà cô lại quên mất tên bạn cùng lớp, quá lắm có chút hơi mất mặt thôi. Nếu là bạn học thân thiết thì phải cẩn thận.
Cô do dự đi tới, ngồi vào chỗ trống phía sau cô gái, mỉm cười, ôn tồn nói: "Xin chào."
Cô gái nhìn lại cô, ánh mắt dò hỏi, Nguyễn Du Du có chút không thoải mái với cô nên cau mày hỏi: "Sao vậy?"
Cô gái cười "hơ hơ", "Chu Dung Dung nói rằng cô đã thay đổi rất nhiều nhưng tôi vẫn không tin lắm. Nhưng quả thật là vậy, tôi gần như không nhận ra."
Nguyễn Du Du vừa nghe đã hiểu ra, cô gái trước mặt là bạn của Chu Dung Dung, nhất định đã nhìn thấy cô ở bữa tiệc sinh nhật nhưng lúc đó tâm tư của cô không hướng về nhà họ Chu và cô càng không để ý rằng những ai đã đứng ở xung quanh Chu Dung Dung.
Không phải là bạn học cấp ba, vậy thì Nguyễn Du Du thoải mái rất nhiều, cô không muốn để ý tới bạn của Chu Dung Dung và đối phương cũng có chút quái gở.
Thấy Nguyễn Du Du không nói gì nữa, cô gái đảo mắt có chút ngượng ngùng, nói xin lỗi: "À, nhân tiện, tôi tên là Trần Mai, tôi không nói là cô đã tiêm chất kích trắng hay gì đó nhưng tôi chỉ tò mò làm thế nào cô đã trở nên trắng như thế?" Cho dù có làm như thế nào thì ngay cả khi tiêm chất kích trắng, cô ta cũng thật sự rất muốn có được làn da trắng sáng như thế này, tinh tế và mịn màng!
Có trời mới biết làn da của cô ta khó chiều như thế nào, liên tục dùng kem làm trắng da và đắp mặt nạ làm trắng da nhưng nếu không cẩn thận một chút thôi sẽ trở nên đen sạm.
Nguyễn Du Du nhẹ nhàng nói: "Trời sinh đấy, vì dạo trước mải mê vui chơi nên làn da rám nắng, ở nhà nghỉ hè không đi ra đường rất nhanh sẽ trắng lại thôi.”
“Đừng keo kiệt như vậy, hãy nói cho tôi biết.” Trần Mai không ngừng nài nỉ.
“Bạn Trần Mai, tôi đã nói rồi, đó là trời sinh.” Vẻ mặt của Nguyễn Du Du rất nghiêm túc và khuôn mặt nhỏ của cô phồng lên.
Trần Mai khịt mũi hừ một tiếng và quay đi mà không nói gì thêm.
Không ngờ rằng ngày đầu tiên nhập học, đã gặp phải bạn tốt của Chu Dung Dung nhưng Nguyễn Du Du cũng không quan tâm lắm. Đại học Yến Thành là trường đại học tốt nhất trong khu vực. Nhiều học sinh trung học ở Yến Thành chọn trường này, ví dụ như Chu Dung Dung là sinh viên năm hai ở đây và Thẩm Mộc Dương là sinh viên năm ba.
"Bạn ơi, tôi có thể ngồi đây được không?"
Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên, Nguyễn Du Du ngẩng đầu lên, một người đứng bên cạnh cô, mặc một chiếc váy dài màu be, với mái tóc đen ngang vai, đoan trang và tao nhã đang mỉm cười với cô.
“Ồ, vâng.” Nguyễn Du Du đứng dậy và bảo cô gái ngồi vào ghế trống bên trong.
“Xin chào, tôi tên là Chử Viên.” Sau khi cô gái ngồi xuống, cô nhét chiếc túi lớn màu đen đeo vai vào ngăn kéo, quay đầu lại và tự giới thiệu mình với Nguyễn Du Du.
Nguyễn Du Du mỉm cười, "Xin chào, tôi tên là Nguyễn Du Du, rất vui được quen biết bạn."
Chử Viên cũng nở nụ cười, "Ở khu ký túc xá tôi vẫn chưa thấy qua bạn, bạn không ở ký túc xá sao?"
Nguyễn Du Du gật đầu, "Tôi chỉ tham gia vào lớp học ban ngày, điều kiện ở khu ký túc xá thế nào?"
Đến phút cuối, dù rằng cô đã chọn tham gia vào lớp học ban ngày nhưng vẫn không thôi tò mò về ký túc xá, đôi mắt tròn xoe nhìn Chử Viên không chớp.
Một tay chống cằm, Chử Viên nói "Ở ký túc xá thì bốn người xếp vào một phòng, đương nhiên điều kiện không bằng ở nhà nhưng đây là thành quả mà tôi vất vả bấy lâu nay mới đạt được nên khá hài lòng."
"Gia đình tôi cũng muốn tôi chọn tham gia vào lớp học ban ngày thôi vì đã tham gia vào lớp học ban ngày suốt quãng thời gian cấp 3, chưa bao giờ được ở ký túc xá nên kì nghỉ hè vất vả lắm mới thuyết phục được gia đình." Cô ấy nháy mắt với vẻ tự hào, "Có cơ hội tôi mời cô đến ký túc xá của tôi chơi."
“Được đấy.” Nguyễn Du Du nhìn cô đầy ghen tị, “Tôi cũng muốn ở ký túc xá nhưng sau khi xem xét các yếu tố khác nhau, tôi đã chọn tham gia vào lớp học ban ngày.”
"Đừng nghĩ đó là điều đáng tiếc. Sống ở nhà cũng có cái lợi của ở nhà. Nghe nói nếu xui xẻo thì ở ký túc xá sẽ có người ngủ ngáy, không chừng sau một vài ngày sống ở ký túc xá tôi sẽ hối hận đấy thôi."
Nguyễn Du Du bật cười, khi tra trên mạng Internet, cô cũng đọc thấy điều này. Có những người ngủ ngáy, đôi chân bốc mùi hoặc cùng phòng nhưng lại không cảm thông cho nhau đêm khuya vẫn phát ra tiếng động ồn ào này kia.
“Này, Du Du.” Chử Viên vỗ nhẹ lên cánh tay gầy trắng nõn của cô, “Da của cô trắng như vậy, trong thời gian huấn luyện quân sự nhớ bôi kem chống nắng, nếu không sẽ rất dễ bị cháy nắng.”
Trần Mai ở phía trước quay đầu lại, quái gở mà nói: "Người ta bẩm sinh đã trắng sẵn, dù có cháy nắng thì chỉ cần ở nhà vài ngày sẽ trắng trở lại nên ai kia không cần phải lo lắng cho người ta."
“Thật sao?” Chử Viên cười nói: “Vậy tôi và Du Du giống nhau đấy, tôi cũng là da trắng bẩm sinh. Kỳ nghỉ hè vừa rồi đi biển nên mới bị cháy nắng, ở nhà vài ngày là có thể trắng trở lại. Tuy nhiên, những người da trắng như chúng tôi lại càng cần bôi kem chống nắng, chỉ cần làn da cháy nắng sẽ ửng đỏ, sưng tấy rất đau đớn. Than ôi, những người có làn da ngăm đen không dễ bị cháy nắng, vì vậy họ không hiểu những rắc rối của chúng ta."
Trần Mai sắc mặt càng đen hơn, muốn nói vài câu nhưng như thế chẳng khác nào ngầm thừa nhận bản thân là "loại da ngăm đen", há miệng không nói được nên tức giận quay người về phía trước.
Đôi môi đầy đặn và hồng hào của Nguyễn Du Du mím chặt, cô không cười thành tiếng nhưng đôi mắt hạnh trong veo cong lên, không hề che giấu ý cười bên trong.
Chử Viên cũng mang theo nụ cười trên mặt, nghiêng người nhỏ giọng nói: "Du Du, nếu sức khỏe không tốt thì nên chuẩn bị trước cho đợt huấn luyện quân sự để không bị quá sức."
"A? Cơ thể của tôi hẳn là không vấn đề gì rồi." Nguyễn Du Du chớp mắt tò mò hỏi: "Tuy nhiên, cần chuẩn bị trước cái gì nhỉ?"
Chử Viên trầm giọng nói, "Chỉ là có người không thích hợp huấn luyện quân sự, sẽ xuất trình giấy xác nhận của bệnh viện trước đấy mà.”
"Ồ…..." Nguyễn Du Du hiểu ra, đây là một cách để trốn huấn luyện quân sự, "Tôi không sao, còn cô thì sao? Cô đã chuẩn bị giấy xác nhận của bệnh viện chưa?"
Chử Viên lắc đầu, tỏ vẻ đoan chính, "Cô trông như một cô bé ngọt ngào mềm mỏng cũng không nề hà gì, chiều cao 1 mét 70 như tôi thì làm sao có thể lâm trận mà thoái lui được?”
Cả hai cùng cười nói thêm vài câu thì giáo viên đến.
Đầu tiên, để sinh viên giới thiệu sơ qua về bản thân, phân phát sách giáo khoa và lịch học cho từng môn học, cuối cùng là sắp xếp lịch huấn luyện quân sự.
Chử Viên hỏi “Cô có muốn đến ngồi trong ký túc xá của tôi một lúc không?”
"Không đi đâu, hôm khác sẽ ghé khi mọi chuyện đã sắp xếp ổn thỏa". Giờ là lúc mọi người thu dọn hành lý và tìm hiểu nhau. Giờ này ở ký túc xá đang hỗn loạn lắm, ước chừng, mọi người đang thu dọn hành lý và làm quen với các bạn cùng phòng nên cô cũng chưa vội qua đó, chưa kể đến việc còn cầm một chồng sách.
“Cũng được.” Chử Viên đứng lên, “ngày mai gặp lại.”
"Hẹn gặp vào ngày mai."
Nguyễn Du Du gọi điện cho Ngụy Vĩnh và nhờ anh ấy đến đón ở cổng trường, hai người hẹn nhau ở cổng Nam.
Ngụy Vĩnh đang ở Lâm Yến Cư, màn hình điện thoại di động của anh ấy sáng lên, giữa màn hình có một chấm đỏ chuyển động, chung quanh chấm đỏ là bản đồ của Đại học Yến Thành. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngụy Vĩnh tắt màn hình điện thoại di động, lái xe xuống cổng Nam, xe đậu bên cạnh Nguyễn Du Du. Anh mở cửa sau, giúp cô đặt chồng sách dày cộp ở dãy ghế sau, "Lần sau, Du Du mang nặng như vậy thì đợi tôi tới giúp cô."
“Cũng không nặng lắm đâu.” Nguyễn Du Du lắc lắc cánh tay, “Nếu tôi thật sự vác không được sẽ để anh Ngụy giúp tôi.”
Nguyễn Du Du ngồi ở ghế sau nhìn Ngụy Vĩnh chậm rãi lái xe rẽ khỏi lối sau trường học, lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Thẩm Mộc Bạch, "Ở trường đã hết việc rồi, tôi sẽ về nhà."
Vừa đặt điện thoại xuống, Thẩm Mộc Bạch đã gọi đến, "Hết việc sớm vậy?"
"Ừm, tôi đã nhận được thời khóa biểu và sách giáo khoa, tôi sẽ tham gia huấn luyện quân sự trước rồi đến lớp học. Ngày mai, tôi sẽ lãnh quân phục huấn luyện. Nghe nói là quân phục rằn ri!" Nguyễn Du Du có chút hưng phấn.
“Huấn luyện quân sự, như thế Du Du sẽ phải vất vả lắm đây.” Huấn luyện quân sự của Đại học Yến Thành luôn nghiêm khắc, cứ hai tuần một lần, Thẩm Mộc Bạch thực sự lo lắng cô bé sẽ không chịu được, “Nếu Du Du không thể chịu đựng được nữa, hãy nói với tôi, tôi sẽ tìm cách. "
Nguyễn Du Du ngay khi vừa nghe đã biết ý của anh, "Không, tôi không sao. Anh Thẩm đang bận, đừng lo lắng cho tôi."
"Hôm nay tôi không bận. Lần trước, Du Du nói là muốn đi xem phim…..."
Khi anh nhắc đến, Nguyễn Du Du đã luôn muốn đến một rạp chiếu phim thực sự để xem một bộ phim, trên tay ôm bỏng ngô nhưng cô vẫn luôn tất bật với việc học bổ túc và khắc bùa dưỡng thân cho ông nội, cộng thêm việc nhập học nên cô cũng không để tâm quá nhiều.
"A, chúng ta đi xem phim sao? Anh Thẩm có thời gian không? Nhưng nếu không mua vé trước thì sao? Xem ra còn phải chọn chỗ ngồi cho suất chiếu nữa!"
Một chuỗi dài giọng nói mềm mại và rối rắm phát ra từ ống nghe vừa kích động vừa lo lắng, nụ cười nhẹ hiện lên trong đôi mắt đen sâu thẳm không gợn chút sóng của Thẩm Mộc Bạch, những ngón tay mảnh khảnh của anh nhẹ nhàng xoa tay vịn, "Không sao đâu, tôi sẽ thu xếp, sau khi xem phim chúng ta có thể đi ăn món thịt nướng mà Du Du muốn ăn."
“Thịt nướng!” Mắt Nguyễn Du Du sáng lên mừng rỡ, một lúc sau mới cất giọng nói. Cô luôn muốn ăn thịt nướng nhưng Thẩm Mộc Bạch cảm thấy không lành mạnh nên chả bao giờ đưa cô đi. Tôi không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì, vừa được đi xem phim lại được đi ăn thịt nướng. Đúng là một ngày thỏa ước nguyện, "Hôm nay, sao anh Thẩm lại tốt thế?"
Thẩm Mộc Bạch cười nhẹ, "Để chúc mừng Du Du đã vào Đại học. Hơn nữa, đợt huấn luyện quân sự sắp đến cũng thật vất vả nên để Du Du thoải mái một chút."