Xuyên thành người vợ vượng phu của nam phụ

CHƯƠNG 03
 
Một thanh niên mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen đi tới rồi mở cửa xe thể thao: "Thưa ngài, mọi việc đã được sắp xếp ổn thỏa."
 
Nguyễn Du Du xuống xe đi theo Thẩm Mộc Bạch cùng người thanh niên bước vào Cục Dân Chính.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vì đã sắp xếp trước nên họ không phải xếp hàng chờ đóng lệ phí khám sức khỏe tiền hôn nhân, chỉ việc chụp ảnh và ký tên vào sổ.
 
Nguyễn Du Du mở tờ giấy đăng ký kết hôn, trên nền đỏ tươi, hai đầu hơi nghiêng về phía nhau, trông giống như một cặp vợ chồng mới cưới.
 
Và như thế là đã hoàn thành việc kết hôn?!
 
Nếu là cuộc đời của chính cô, bản thân nhất định sẽ không hấp tấp như vậy. Nhưng đây đều là tình tiết trong sách, đều là nguyên chủ tự mình lựa chọn, cô cũng chẳng thể tùy ý mà thay đổi được. Dù sao đi chăng nữa cô cũng sẽ sớm rời đi, kiếp này vẫn là nguyên chủ tự mình bước tiếp.
 
Nguyễn Du Du âm thầm thở dài, bỏ giấy đăng ký kết hôn vào túi tài liệu trong balo, đi theo Thẩm Mộc Bạch ra khỏi Cục Dân Chính.
 
“Bây giờ anh định đi đâu?” Nguyễn Du Du hỏi.
 
“Đưa cô đến bệnh viện——” Ánh mắt của Thẩm Mộc Bạch lại chú ý vào chiếc kẹp nhựa trên đầu cô, bất giác lông mày nhíu lại và đổi giọng: “Sẽ đưa cô đi mua sắm trước, sau đó đến bệnh viện gặp ông nội. Cô muốn món quà sinh nhật gì?"
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Muốn một món quà? Nguyễn Du Du mắt sáng rỡ.
 
Muốn rời khỏi thân xác này thì phải dùng đến bùa, cô có thể tự vẽ nó nhưng không biết mua chu sa, giấy vàng ở đâu. Mặc dù bản thân đã vẽ vô số bùa chú tại chính thế giới của cô nhưng chu sa và giấy vàng đều là do bố mẹ cô chuẩn bị sẵn.
 
Nguyễn Du Du ngẩng đầu nhìn Thẩm Mộc Bạch: "Có phải muốn quà gì cũng được?"
 
Trợ lý Lưu ở bên cạnh có chút lo lắng, Thẩm Mộc Bạch từ trước đến nay đều thô lỗ với phụ nữ, biết bao nhiêu mỹ nữ không cầu tiền tài nhưng đều bị anh ta nhẫn tâm từ chối, bây giờ vị phu nhân mới được rước về này muốn sư tử há miệng sao? E rằng cô sẽ có kết cục thê thảm lắm đây.
 
 Thẩm Mộc Bạch cúi đầu nhìn Du Du.

 
Cô bé ngẩng mặt lên, đôi mắt quả hạnh tròn đen trong veo, giọng nói nhỏ nhẹ như mèo sữa van xin chủ nhân cho cá khô.
 
Thẩm Mộc Bạch nhúc nhích ngón tay một chút, ngón trỏ hơi vặn vẹo, trầm giọng bình tĩnh, "Cô muốn quà gì?"
Đôi mắt long lanh ấy, ngón tay mảnh khảnh lần lượt dựng đứng lên, kích động kể ra: "Tôi muốn chu sa, giấy vàng, và bút lông——"
 
“Cái gì?!” anh nghĩ rằng mình đã nghe nhầm.
 
Nguyễn Du Du ngập ngừng một chút, do dự rồi hạ giọng, "Là thứ dùng để vẽ bùa. Nếu không được, tôi có thể tự tìm…..." Dù rằng cô cũng không biết mua chúng ở đâu nhưng cô có thể tra trên mạng Internet, có thể sẽ tìm ra.
 
Ban đầu, Thẩm Mộc Bạch cứ nghĩ rằng cô sẽ yêu cầu một ngôi nhà, xe hơi, kim cương hoặc một cái gì đó nhưng anh không thể ngờ rằng cô lại yêu cầu được tặng chu sa, giấy vàng. Nghĩ đến những gì cô hỏi về "Sư phụ Nguyễn" một tia nghi ngờ lóe lên trong đôi mắt đen láy của anh, "Lưu An, đi mua một bộ hoàn chỉnh để vẽ bùa đi."
 
Lưu An ngẩn người rồi gật nhẹ đầu, thấy Thẩm Mộc Bạch không có dặn dò gì khác, liền tự mình lái xe rời đi.
 
Thẩm Mộc Bạch đưa Nguyễn Du Du đến trung tâm mua sắm cao cấp nhất ở Yến Thành.
 
Nguyễn Du Du tò mò nhìn xung quanh. Ngay khi còn học cấp ba cả tuần cô chỉ đến lớp một buổi thôi, vì sức khỏe bản thân cô vốn dĩ luôn trong tình trạng không tốt. Về cơ bản, cô hiếm khi ra khỏi nhà, chứ đừng nói là đi dạo chơi trong trung tâm thương mại. Đồ dùng của cô hầu hết đều do thương lái gửi catalogue đến tận nhà để cô tự chọn.
 
Trung tâm mua sắm cũng không có quá nhiều khách hàng, khác hẳn với sự hối hả và nhộn nhịp trong tưởng tượng của cô.
 
Thẩm Mộc Bạch trực tiếp đưa cô đến quầy đồng hồ: "Chọn một cái đi."
 
Nguyễn Du Du nhìn lướt qua và hiểu tại sao khu mua sắm này lại ít người đến vậy, chiếc đồng hồ rẻ nhất bày trước mặt cô cũng không dưới 500 ngàn tệ.
 
Hai cô tiếp tân trang điểm tinh xảo đi tới, anh xua tay vì không thích để phụ nữ đến gần mình bao giờ.
 
Cô tiếp tân nhìn vào bộ vest của anh tuy giản đơn nhưng lại thuộc hàng đặt may cao cấp, họ lập tức lùi lại vài bước và đứng ở khoảng cách năm sáu mét.
 
Còn cô đã lựa chọn một cách vô cùng thích thú. Mặc dù đã từng xem qua nhiều quyển catalogue nhưng bây giờ cô lại có một trải nghiệm rất khác khi được tận mắt ngắm nhìn, tận tay lựa chọn các món hàng thật.
 

Nhắc mới nhớ, tuy hai thế giới song song nhưng kỳ thực ra những thương hiệu tầm cỡ quốc tế này đều giống nhau. Trước đây, cô không thích nhãn hiệu này. Vì trong quyển catalogue ảnh chụp quá màu mè, mang phong cách cường điệu khoa trương. Khi nhìn hàng thật lại có đến vài mẫu rất hợp ý cô.
 
Nguyễn Du Du vẫn đang so sánh xem nên chọn cái nào và anh cứ như thế, bên cạnh kiên nhẫn chờ đợi.
 
Hai cô tiếp tân cũng yên lặng nhìn hai người bọn họ.
 
Một người đàn ông trạc hai mươi ngoài tuổi, ăn mặc giản dị và sang trọng, mũi cao, quai hàm sắc sảo, mái tóc đen buông dài trên xương mày, như thể giống như những người quý tộc nho nhã bước ra từ tranh sơn dầu.
 
Một người như vậy, thậm chí còn đẹp trai hơn những người mẫu mà nhãn hiệu mời làm đại diện.
 
Cô bé bên cạnh anh vẫn còn khá nhỏ, áo phông và váy đen trông khá ổn nhưng những chiếc kẹp nhựa trên tóc và chiếc balo hoa rách rưới lộ rõ ​​bản chất nghèo khó của cô.
 
Hai cô tiếp tân đứng nhìn nhau cười chế nhạo, hạ thấp giọng bàn luận.
 
Anh dường như không nghe thấy họ nói gì, thấy cô hình như đã chọn được một cái ưng ý, cô đưa ngón trỏ lên mặt kính, đột nhiên quay đầu nhìn anh, khuôn mặt từ từ đỏ bừng, ngón tay co quắp lại.
 
“Sao vậy?” Anh nhìn xuống chiếc đồng hồ cô vừa chọn, giá hơn 1 triệu rưỡi một chút. “Nếu không quyết định được nên chọn cái nào thì cứ mua tất những cái mình thích.”
 
Nguyễn Du Du mím môi, quay đầu nhìn hai cô tiếp tân, "Tôi không phải là tiểu tam."
 
Ánh mắt của Thẩm Mộc Bạch đột nhiên trở nên sắc bén.
 
Hai cô tiếp tân hiển nhiên là sửng sốt, ngượng ngùng cười cười: "Đúng vậy, không có ai nói như thế."
 
Nguyễn Du Du từ trong balo lấy ra giấy đăng ký kết hôn, "Hôm nay chúng tôi kết hôn."
 
Trên gương mặt hai cô tiếp tân nở nụ cười chuẩn mực "Thật là chúc mừng cô."
 
Bàn tay mềm mại của Nguyễn Du Du nắm chặt giấy kết hôn vì dùng sức mà các khớp ngón tay của cô ấy trở nên trắng bệch.

 
Cô chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy.
 
Không cần biết hôm nay lời bàn tán của mọi người trong nhà họ Chu hay là sự khinh thường của hai cô tiếp tân trước mặt, Nguyễn Du Du cảm thấy tính cách của nguyên chủ trong sách dần dần bị bóp méo, không phải là vô cớ.
 
Nguyễn Du Du cảm thấy rất chán nản khi nghĩ đến việc sau khi cô rời đi, nguyên chủ trong sách sẽ theo đúng diễn biến cốt truyện mà đi đến bước đường cùng, bị phá hủy hoàn toàn.
 
Cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Mộc Bạch, đôi mắt hơi đỏ lên, giọng nói mang theo chút bất bình, "Bọn họ đang bàn luận tôi xấu xí, kém cỏi, ăn mặc xuề xoà nghèo hèn như thế này, vậy mà vẫn có thể làm tiểu tam của anh."
 
Mặc dù, Thẩm Mộc Bạch không nghe thấy hai cô tiếp tân nói gì nhưng từ vẻ mặt xấu hổ và tội lỗi của họ, anh biết rằng Nguyễn Du Du không nói dối. Anh liếc nhìn hai cô, sự lạnh lùng trong mắt anh khiến họ bất giác rùng mình, nụ cười giả tạo chuyên nghiệp trên mặt họ cũng không thể cố gắng gượng cười được nữa.
 
Nguyễn Du Du giật mạnh quần áo của anh: "Tôi không thích nơi này cho nên sẽ không mua đồ ở đây."
 
Thẩm Mộc Bạch gật đầu, nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ của cô bé, anh dịu dàng vuốt ve mái tóc của cô, "Chúng ta đi quầy khác. Cô muốn mua gì thì mua."
 
Vốn dĩ trong trung tâm mua sắm chỉ thưa thớt có một vài khách hàng nên những động thái như thế này đã thu hút sự chú ý. Một gã quản lý với dáng người mũm mĩm trong bộ vest chạy tới, "Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, hai người muốn mua gì, tôi—— Anh Thẩm, Thẩm đại thiếu gia?!"
 
Thẩm Mộc Bạch quay lại nhìn hai cô với vẻ mặt khinh thường, nghiêm nghị nói: "Thu hồi quầy này đi, trong tương lai không được phép xuất hiện bất cứ thứ gì của quầy hàng này trong trung tâm thương mại."
 
Hai cô đứng quầy kinh ngạc há hốc mồm, gã quản lý béo gật đầu, đổ mồ hôi lạnh cúi đầu: "Vâng, vâng, tôi sẽ giải quyết ngay."
 
Thẩm đại thiếu gia cúi đầu hỏi: "Cô muốn đi đến quầy nào?"
 
Nguyễn Du Du đã mất hứng thú.
 
Cô chỉ tay một cách ngẫu nhiên, "Chiếc đồng hồ này với 68 viên kim cương xung quanh dây đeo màu đen và mặt số màu đen mới ra mắt năm nay, balo màu trắng phiên bản mùa xuân năm nay có hoa anh đào và hàng loạt phụ kiện tóc của công ty này như mẫu pháo hoa hai màu……"
 
Cô nhìn xuống áo phông trên người mình, quần áo, giày dép đều do nhà họ Chu chuẩn bị, đến thăm ông lão Thẩm, "Bấy nhiêu đây cũng đủ rồi."
 
Nhìn Nguyễn Du Du trong tư thế rất quen thuộc giống như đang gọi món ăn trong nhà hàng, ánh mắt của anh đăm chiêu một chút. Anh lấy trong ví ra chiếc thẻ đen đưa cho gã quản lý béo, "Mua theo lời cô ấy."
 
Thẩm Mộc Bạch đưa Nguyễn Du Du đến phòng VIP và một lúc sau……
 
Quản lý béo mua đồ về.
 

Trung tâm thương mại này là một trong những sản nghiệp của Thẩm Thị, khi Thẩm thiếu gia đến, ba quầy đều đã tặng kèm theo những món quà nhỏ, quầy đồng hồ tặng kèm một cặp khuy tay áo được làm từ kim cương, quầy phụ kiện tóc tặng kèm một chiếc kẹp cà vạt và chỉ có quầy balo là tặng kèm chiếc ví nữ—— cùng dòng với balo.
 
Nguyễn Du Du cất chứng minh thư, thẻ ngân hàng và tiền lẻ vào ví, thay balo, đeo đồng hồ lên tay và thay chiếc kẹp tóc bằng nhựa trên đầu.
Đứng trước chiếc gương lớn trong phòng VIP, ngắm nhìn cả người không phát hiện điều gì bất ổn, Nguyễn Du Du hỏi: "Bây giờ đến bệnh viện gặp ông nội sao?"
 
Thẩm Mộc Bạch lắc đầu: "Sẽ đi ăn cơm trước, chập tối mới ghé bệnh viện. Cô muốn ăn gì?"
 
Đôi mắt của Nguyễn Du Du sáng lên ngay lập tức.
 
Cô muốn ăn quá nhiều món!
 
Vì sức khỏe không tốt nên cô không ăn được nhiều thứ, không thể ăn những thứ có quá nhiều chocolate và kem như bánh chiếc bánh kem trong buổi tiệc sinh nhật chứ chưa nói đến những thứ chua, cay, lạnh.
 
"Tôi muốn ăn cái gì đó cay! Lẩu cay!"
 
Ăn lẩu vào ngày nắng nóng? Khóe miệng Thẩm Mộc Bạch nhếch nhưng cô bé lại mang theo vẻ mong chờ và hưng phấn, anh thật sự khó lòng từ chối, may mà anh biết một nhà hàng lẩu ngon.
 
Hai người từ phòng VIP đi ra, trước quầy đã có vài người vây quanh, hai cô tiếp tân cúi đầu, nước mắt đầm đìa trên mặt.
 
Cả hai bước ra khỏi trung tâm thương mại với vẻ mặt bình thản, chiếc xe thể thao màu xám bạc phóng về phía nhà hàng lẩu.
 
Bây giờ là buổi trưa, mặt trời có chút chói chang nhưng cô đã dùng tay chắn nó lại.
 
Nhìn thấy hành động của cô, Thẩm Mộc Bạch đột nhiên có chút áy náy khi lái một chiếc xe thể thao, buổi sáng trời vừa tạnh mưa khi lái xe đến nhà họ Chu, thời tiết mát mẻ dễ chịu nhưng hiện tại hơi nóng.
 
"Tôi sẽ cho cô 100 ngàn tiền tiêu vặt mỗi tháng, tôi sẽ gửi nó vào thẻ của cô hoặc cô có thể sử dụng thẻ phụ của tôi?"
 
Cô rất chắc chắn: “Gửi vào thẻ của tôi.” Tiền vào thẻ ngân hàng của nguyên chủ thì nó sẽ thuộc quyền sở hữu của bản thân. Nếu sử dụng thẻ phụ của anh, chỉ cần anh dừng thẻ, nguyên chủ sẽ không có gì cả. Cô không biết nguyên chủ trong sách sẽ lựa chọn như thế nào. Nhưng giờ đây, nếu cô thay nguyên chủ đưa ra quyết định thì đương nhiên cô phải chọn điều tốt nhất.
 
"Nếu cô không đủ tiền, cứ hãy nói với tôi và gửi cho tôi số thẻ của cô. Nhân tiện, hãy lưu lại số điện thoại di động của tôi trước."
 
Thẩm Mộc Bạch đọc một dãy số khi đang lái xe, Nguyễn Du Du nhập số bằng điện thoại di động của cô, cúp máy sau khi nhạc chuông vang lên, cô gửi số thẻ ngân hàng vào điện thoại di động của anh và lưu số của anh. Người liên hệ viết là "Anh Thẩm", sau khi nghĩ lại, cô lo lắng nguyên chủ khi tỉnh dậy sẽ không biết đó là Anh Thẩm nào, vì vậy cô ấy đã đổi lại thành "Thẩm Mộc Bạch".
 
Tác giả có chuyện muốn nói: Thẩm đại thiếu gia đã bắt đầu sủng vợ rồi!
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận