Xuyên thành người vợ vượng phu của nam phụ

 
CHƯƠNG 30
 
Nguyễn Du Du lấy được tấm ngọc bội này và bắt đầu khắc một bùa bình an khác cho Thẩm Mộc Bạch.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô muốn làm chiếc bùa bình an này càng nhanh càng tốt, không xem TiVi, không nghịch điện thoại, mỗi tối sau khi học bổ túc xong, cô ngồi đối diện với Thẩm Mộc Bạch, cầm con dao khắc nhỏ và cẩn thận khắc từng chút một.
 
Thẩm Mộc Bạch đang mở máy tính của mình, những ngón tay mảnh khảnh cân đối của anh đặt trên bàn phím nhưng đôi mắt đen của anh lại nhìn vào Nguyễn Du Du không thôi.
 
Cô bé mỗi lần khắc ngọc bội đều rất nghiêm túc nhưng có lẽ đó là bởi miếng ngọc này là thứ cô hằng mong muốn và không thể bị khắc hỏng được. Lần này, cô tỏ ra còn chuyên tâm hơn lần trước, mắt không chớp, ngón tay trắng nõn mỏng manh cầm chắc con dao khắc, đôi môi hồng hào căng mọng khẽ mím lại.
 
Thẩm Mộc Bạch không biết tại sao cô lại quả quyết rằng mình cần một chiếc bùa bình an, mà còn cần đến một chiếc bùa bình an "công dụng thật mạnh" nhưng cô bé lại lo lắng cho anh đến như vậy, hiển nhiên trong lòng cô anh đã chiếm một vị trí nhất định và Thẩm Mộc Bạch rất hài lòng vì điều đó. 
 
Nguyễn Du Du rất vội nhưng con dao khắc dưới tay cô không được khắc quá nhanh, tấm ngọc bội này rất hiếm, cô tuyệt đối không được sơ sẩy, may mà trước đó cô đã khắc được hai miếng rồi nên cũng thạo tay hơn. Tấm ngọc bội này được hoàn thành trước ngày dự kiến.
 
Một sợi dây da trắng mới được làm và miếng ngọc được thắt trên đó. Nguyễn Du Du vui vẻ đưa nó cho Thẩm Mộc Bạch.
 
"Anh Thẩm, xem này! Tôi xong rồi!"
 
Thẩm Mộc Bạch đặt quyến sách trên tay xuống và ngẩng đầu lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô bé tay cầm miếng ngọc đưa tới cho anh, lòng bàn tay mềm mại đẹp đẽ còn hơn cả tấm ngọc bội, đôi mắt hạnh xinh đẹp lấp lánh với vẻ hưng phấn nhìn anh.
 
Thẩm Mộc Bạch cầm lấy ngọc bội xem kỹ, nói thật là anh không thể thấy cái này tốt hơn cái trước như thế nào nhưng cô khẳng định cái này là tốt hơn, vì vậy anh sẽ đeo nó trước.
 
Thẩm Mộc Bạch đặt tấm ngọc lên bàn, ngón tay mảnh khảnh bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của anh.
 
“Anh, anh làm gì vậy?” Nguyễn Du Du mở to mắt, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt bắt đầu phiêu diêu, nhìn sàn nhà rồi cái bàn, cuối cùng ánh mắt lại nhìn về phía ngực anh.
 
Thẩm Mộc Bạch buồn cười nhìn cô, "Đương nhiên là muốn đổi sang miếng ngọc mới rồi, Du Du, cô…... đang nghĩ gì vậy?"
 
“Ơ…… tôi cũng nghĩ vậy!” Nguyễn Du Du tránh ánh mắt có chút tội lỗi.
 
“Du Du đó giúp tôi đeo nó đi.” Thẩm Mộc Bạch nới cổ áo sơ mi ra sau một chút, để lộ đầu nối trên sợi dây da màu trắng.
 
Làn da của anh tương đối trắng, Nguyễn Du Du cẩn thận cầm sợi dây da nhưng ngón tay vẫn chạm vào làn da săn chắc và mịn màng của anh.
 
Thẩm Mộc Bạch cảm giác được ngón tay cô bé cọ vào cổ mình vài cái, cảm giác ngứa ngáy khó tả, khi cô đổi tấm ngọc bội, anh cầm lấy tay cô vuốt nhẹ vào lòng bàn tay mềm mại một lúc sau, anh hỏi với giọng nhỏ, "Du Du, cô muốn đi đâu vào ngày Quốc Khánh?"
 
Quốc Khánh được nghỉ bảy ngày, Nguyễn Du Du đã hẹn Chử Viên đến nhà cô ấy chơi trước một hôm đi học, buổi tối ngủ lại nhà Chử Viên, hôm sau cùng nhau đi học, thế là vẫn còn sáu ngày để sắp xếp.
 
"Tôi muốn đi công viên giải trí!"
 
"Công viên giải trí?"
 
“Ừm ừm, tôi chưa đi đến đó bao giờ, chúng ta đi chơi đi?” Nguyễn Du Du chớp chớp đôi hàng mi dài, dùng đôi mắt tròn và đen nhìn anh, giống như một con mèo sữa nhỏ đòi cá khô của cậu chủ. 
 
Thẩm Mộc Bạch cảm thấy khí chất của mình cách xa công viên giải trí một dải ngân hà nhưng khi cô bé nhìn anh như thế này, anh không thể từ chối.
……
 
Ngày Quốc Khánh, hai người đến gặp ông lão trước, Thẩm Mộc Dương cũng tới.
 
Nghe nói ngày mai hai người sẽ đi công viên giải trí, đôi mắt đào hoa của Thẩm Mộc Dương sáng lên, "Em cũng muốn đi!"
 
Ông lão liếc xéo một cái, “Cháu đi làm gì?” Cháu trai lớn và cháu dâu cùng nhau đi chơi để vun đắp tình cảm, đứa nhỏ này tại sao cứ thích xem náo nhiệt.
 
Thẩm Mộc Dương chợt ngộ ra, nhớ tới lần trước hai người nắm tay nhau ở trên núi, vội vàng vẫy tay: "Thế cháu không đi nữa!"
 

Không ngờ rằng Thẩm Mộc Bạch liếc cậu ấy một cái, "Đi, sáng mai chúng ta cùng nhau đi ra ngoài."
 
Thẩm Mộc Dương ngây thơ cho rằng anh hai có vợ rồi nhưng vẫn không quên em trai mình. Đánh một giấc ngon lành, họ cùng nhau lên xe của Thẩm Mộc Bạch đến công viên giải trí vào ngày hôm sau.
 
Trên đường đi nhìn dòng xe dài nườm nượp, trong lòng Thẩm Mộc Dương chợt có dự cảm không tốt, khi đến công viên giải trí, dự cảm này đã trở thành sự thật.
 
"Chết tiệt! Toàn bộ người trong Yến Thành đều đổ dồn về đây sao?”Thẩm Mộc Dương nhìn chằm chằm khu vui chơi đông đúc mà ngẩn người.
 
Nguyễn Du Du cũng rất ngạc nhiên, cô chưa từng đến công viên giải trí nhưng xem trên TiVi, chắc chắn không có nhiều người như vậy.
 
Thẩm Mộc Bạch mua vé trọn gói, cho phép sử dụng tất cả các dịch vụ và trò chơi trong khu, anh vuốt nhẹ vào đầu Nguyễn Du Du, "Du Du muốn chơi trò gì trước?"
 
“Tàu lượn siêu tốc!” Không cần biết đông người như thế nào thì từ lâu Nguyễn Du Du đã muốn chơi trò này, đây là trò kinh điển trong các công viên giải trí.
 
Thẩm Mộc Bạch đá Thẩm Mộc Dương một cái, "Đi xếp hàng."
 
Thẩm Mộc Dương muốn nói gì đó, nhìn về phía Nguyễn Du Du, lại ngậm miệng, ngoan ngoãn đi về dòng người tấp nập mà xếp hàng. Khó khăn lắm mới sắp đến lượt cậu ấy thì Thẩm Mộc Bạch cùng Nguyễn Du Du đến và đẩy cậu ấy ra khỏi hàng "Đi xếp hàng cho trò tiếp theo."
 
“Tiếp theo, tiếp theo…… cái gì?” Dự cảm chẳng lành của Thẩm Mộc Dương càng trở nên mạnh mẽ.
 
Thẩm Mộc Bạch nhìn Nguyễn Du Du với đôi mắt đen láy, nụ cười nhẹ nở trên khóe môi mỏng, "Du Du muốn chơi trò gì tiếp theo?"
 
“Tàu hải tặc?” Nguyễn Du Du nhìn thông tin trên vé.
 
Thẩm Mộc Bạch lại đá Thẩm Mộc Dương, "Có nghe thấy không? Tàu hải tặc."
 
"Không phải chứ? Anh, anh hai à, anh đối xử với em trai của mình như thế sao?" Thẩm Mộc Dương rốt cục cũng hiểu tại sao anh hai lại chịu dắt cậu ấy đi theo. Anh hai đã đoán trước được sẽ rất đông người, nên dắt theo một người để đi xếp hàng, thật là muốn rơi lệ, làm thế nào bây giờ?
 
Thẩm Mộc Bạch khẽ liếc nhìn anh, "Du Du chưa bao giờ đến công viên giải trí, em đã đến bao nhiêu lần rồi?"
……
 
Cậu ấy đã đến đây nhiều lần và lúc nhỏ đều là anh hai đưa cậu ấy đến đây.
 
Thẩm Mộc Dương ngoan ngoãn đi xếp hàng cho trò tiếp theo. 
 
Nguyễn Du Du ban đầu có chút e ngại nhưng khi ngồi yên vào vị trí cô phấn khích đến mức quên hết mọi chuyện. Cô cố ý chọn  lấy hàng ghế đầu tiên, Thẩm Mộc Bạch cẩn thận kiểm tra dây an toàn của cô, sau đó chậm rãi thắt dây an toàn cho mình.
 
Khi mới bắt đầu, tàu lượn rất chậm, sau khi đi thẳng được vài mét mới bắt đầu leo ​​lên từ từ, Nguyễn Du Du thấy bản thân mình ngày càng cách xa khỏi mặt đất, biết rằng cô sắp bổ nhào và tăng tốc, đôi mắt của cô lấp lánh với sự phấn khích. Thẩm Mộc Bạch liếc nhìn cô và cảm thấy rằng đồng tử của cô giãn ra, rất đen và sáng.
 
"Aaaaaaaaaaaaa——” bổ nhào, xoay tròn, uốn lượn, tóc của Nguyễn Du Du bay lên và phát ra một chuỗi dài những âm thanh la hét đầy phấn khích và vui vẻ.
 
Chuyến tàu lượn rất thú vị nhưng thời gian ngắn ngủi, sau khi Nguyễn Du Du xuống tàu, cô vẫn có chút chưa thỏa mãn. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thẩm Mộc Bạch vốn là lo lắng sẽ làm cô sợ hãi nhưng không ngờ sắc mặt cô lại bừng bừng hưng phấn, tựa hồ có chút không thỏa mãn.
 
Nhìn từ xa, Thẩm Mộc Dương đang xếp hàng còn chưa đến lượt, Thẩm Mộc Bạch đã kéo Nguyễn Du Du nghỉ ngơi dưới bóng cây vài phút, sau đó lên tàu hải tặc.
 
Thẩm Mộc Dương ngoan ngoãn nhường chỗ, rất lễ phép hỏi: "Chị dâu nhỏ, muốn chơi trò gì nữa?"
……
 
Có Thẩm Mộc Dương giúp cô xếp hàng dùm, Nguyễn Du Du đã được vui chơi có một cách thuận lợi. Trò cuối cùng mà cô chọn là trò kinh điển trong số các trò kinh điển — đu quay.
 
Chiếc xe trong suốt tứ phía có thể nhìn ra bên ngoài mà không gặp bất cứ vật cản nào, khi vòng đu quay càng lúc càng cao, dần dần có thể nhìn thấy rõ toàn bộ khu vui chơi.
 
Nguyễn Du Du cầm trên tay cây kẹo bông gòn, nó trắng và mịn như một đám mây, cô mỉm cười và nâng chiếc kẹo đến bên cạnh Thẩm Mộc Bạch, “Anh Thẩm, anh xem này, cứ như đang ở trong đám mây vậy.”
 
Giọng cô nhẹ nhàng mềm mại, mềm hơn cả kẹo bông.
 
Thẩm Mộc Bạch nghiêng đầu, cắn một miếng kẹo bông gòn, cười nửa miệng hỏi: "Du Du, sao ngọt thế?"
 

Nguyễn Du Du sững sờ một lúc, lời nói của anh cũng thật mơ hồ, như đang nói rằng kẹo bông gòn ngọt mà hình như đang ám chỉ là cô cũng ngọt ngào.
 
Nguyễn Du Du hơi đỏ mặt, cắn một miếng kẹo phía bên kia, mím môi cười.
……
 
Ngày Quốc Khánh biển người đông nghìn nghịt, Nguyễn Du Du sau chuyến đi đến công viên giải trí đã có cái nhìn thấu đáo hơn.
 
Hai ngày tiếp theo, bọn họ đã ở cùng ông lão, Triệu Húc Phong hẹn bọn họ đến câu lạc bộ chơi.
 
Thẩm Mộc Bạch đang suy nghĩ về vết thương trên trán của Triệu Húc Phong và Nguyễn Du Du cũng muốn gặp anh ấy, vì thế hai người quyết định lái xe đến câu lạc bộ.
 
Ngô Trung Trạch và Tống Cẩm Minh cũng ở đó, trán của Triệu Húc Phong gần như khá hơn nhưng vẫn có thể nhìn thấy dấu vết. Nhìn thấy Nguyễn Du Du, Triệu Húc Phong tỏ vẻ hối lỗi, "Du Du, tôi đã làm tay cô bị thương, tôi xin lỗi."
 
“Không có bị thương, chỉ là trầy xước nhẹ thôi, không bao lâu là lành lặn rồi.” Nguyễn Du Du đưa tay ra chỉ cho anh ấy xem, “Nhìn xem, không có chút dấu vết nào nhưng đầu của anh, còn đau không?"
 
Triệu Húc Phong gãi gãi đầu: "Không còn đau nữa, cái đó…... tôi có làm cô sợ rồi không?"
 
Nguyễn Du Du mỉm cười, đôi mắt hạnh xinh đẹp cong lên, "Tôi không có dễ dàng bị dọa đến thế, hai ngày trước tôi còn chơi tàu lượn siêu tốc!”
 
“Du Du đi công viên giải trí rồi à?” Tống Cẩm Minh hỏi.
 
“Đi rồi.” Nguyễn Du Du mỉm cười, “Chúng tôi đã chơi rất nhiều trò, tàu lượn siêu tốc, tàu hải tặc, vượt thác…… Cuối cùng, chúng tôi còn ngồi đu quay, chỉ là có quá nhiều người, tôi chưa từng thấy mật độ người dày đặc như vậy! "
 
Tống Cẩm Minh hơi ngạc nhiên. Cô nói một loạt từ dài cùng một lúc, với giọng tự nhiên và tử tế. Anh ấy cảm thấy thái độ của Nguyễn Du Du đối với mình đã thay đổi, cô không còn khách khí và xa cách như trước nữa nhưng nguyên nhân tại sao lại thay đổi như thế thì anh ấy không biết. 
 
Thẩm Mộc Bạch mỉm cười xoa đầu Nguyễn Du Du, cô bé đã dùng tấm ngọc bội của người ta nên ngượng ngùng không thể vẫn đối xử lạnh lùng như trước được nữa.
 
“Hay là chúng ta chơi bài đi.” Triệu Húc Phong đề nghị, “Rất hiếm khi bốn người chúng ta gặp mặt với nhau và Du Du cũng đã học được cách chơi rồi.”
 
Nguyễn Du Du mắt sáng rỡ, cô quay lại nhìn Thẩm Mộc Bạch, cô vừa mới học được lần trước, Thẩm Mộc Bạch phải giúp cô xem bài, thậm chí không được tính là tự chơi một mình.
 
Thẩm Mộc Bạch gật đầu, "Được rồi, ba người sẽ chơi cùng Du Du, tôi xem Du Du chơi."
 
Và bọn họ ngồi vào bàn mạt chược, Thẩm Mộc Bạch ngồi sau Nguyễn Du Du và một cánh tay thản nhiên gác lên lưng ghế phía sau cô, như thể anh đang ôm cô vào lòng.
 
Thẩm Mộc Bạch thực sự chỉ ngồi xem và anh không mở miệng đưa ra ý kiến ​​như lần trước. Chỉ khi Nguyễn Du Du không biết phải đánh con bài nào anh mới dùng tay chỉ vào mà hoàn toàn không mở miệng nói bất cứ điều gì trong suốt thời gian đó.
 
Nguyễn Du Du là một người mới, sau khi Triệu Húc Phong bị thương, việc đếm bài không còn tốt như trước, Ngô Trung Trạch và Tống Cẩm Minh đã cố gắng hết sức để nương tay nhưng Nguyễn Du Du vẫn ngày càng ít bài trước mặt, bài của Triệu Húc Phong so với cô thì vẫn còn rất nhiều, căn bản là không thua không thắng.
 
Ngô Trung Trạch vừa cười vừa rút bài: "Người ta nói rằng những người mới tập chơi đều có vận may của riêng mình, Du Du, vận may của cô…... hơi tệ một chút."
 
Tống Cẩm Minh cũng mỉm cười: "Hôm nay thật hiếm có, cuối cùng tôi cũng có thể thắng được tiền từ trong túi của Anh Thẩm."
 
Triệu Húc Phong nhe răng hổ, "Đừng bắt nạt Du Du, Anh Thẩm, hãy đến báo thù cho Du Du!"
 
Nguyễn Du Du quay đầu lại nhìn Thẩm Mộc Bạch đầy tội lỗi, "Anh Thẩm, giúp tôi đánh hai ván nhé, tôi phải nghỉ ngơi một lát."
 
Một nụ cười hiện lên trong đôi mắt đen láy của Thẩm Mộc Bạch, xoa đầu cô và cùng cô đổi chỗ ngồi.
 
Nguyễn Du Du ngồi ở phía sau quan sát một lúc, Thẩm Mộc Bạch không chút do dự đánh bài, anh biết nên giữ lại quân nào và đánh quân nào. Những ngón tay dài và mảnh khảnh của anh đang cầm những tấm mạt chược màu xanh lá cây và trắng, trông đặc biệt đẹp mắt. Anh cũng không căng thẳng như cô, hai chân dài vắt chéo buông thõng một cách lười biếng, tựa vào lưng ghế, tư thế tao nhã thư thái, thoạt nhìn giống như một vị trưởng tử quý tộc.
 
Sau một vòng, Thẩm Mộc Bạch có nhiều bài hơn đặt trước mặt anh.
 
“Anh Thẩm, tôi ra ngoài một lát.” Nguyễn Du Du nhẹ nhàng kéo tay áo Thẩm Mộc Bạch.
 
Thẩm Mộc Bạch liếc lại cô và nói, "Ưmmm."

 
Nguyễn Du Du cầm balo lên và bước ra khỏi phòng.
 
Triệu Húc Phong lấy làm lạ hỏi: "Tại sao khi đi toilet cô lại phải mang theo balo?"
 
Ngô Trung Trạch vỗ tay, "Chuyện của con gái, đừng hỏi nhiều như thế."
 
Nguyễn Du Du không đi vệ sinh, cô ra khỏi phòng và chạy nhanh đến nhà hàng ở tầng dưới, lấy thẻ trong ví ra, quẹt thẻ để mua một chai Louis XIII, rồi nhét cái chai to và nặng vào trong balo, lại lon ton chạy lên lầu tiến thẳng vào toilet.
 
Nguyễn Du Du có chút đau lòng khi sờ vào chai rượu qua lớp vải, sau này khi Triệu Húc Phong bình phục, nhất định phải để anh ấy trả tiền cho chai rượu này!
 
Cô quay lại trong phòng, đặt balo sang một bên như không có chuyện gì xảy ra rồi ngồi lại bên cạnh Thẩm Mộc Bạch.
 
“Du Du sẽ chơi một lúc chứ?” Thẩm Mộc Bạch quay lại và hỏi cô.
 
Nhìn thấy ván bài trước mặt đã vượt xa ba người kia, Nguyễn Du Du vui vẻ đổi chỗ cho Thẩm Mộc Bạch.
 
Tống Cẩm Minh nói, "Anh Thẩm, bố mẹ tôi đã yêu cầu tôi đi xem mắt với Chu Dung Dung."
 
Nguyễn Du Du sững sờ một lúc, sau đó quay lại quan sát biểu hiện của Thẩm Mộc Bạch.
 
Thẩm Mộc Bạch thậm chí còn không nhúc nhích lông mày, "Sao cũng được, đối với tôi không thành vấn đề, cậu thậm chí có thể cưới cô ta. Tuy nhiên, với tư cách là anh em thì tôi phải nói rằng nhà họ Chu…... không xứng đáng với cậu."
 
Triệu Húc Phong vỗ bàn, mấy tấm bài mạt chược trước mặt hất lên, một tấm Lục Đồng rơi xuống, "Tống Cẩm Minh, anh mù rồi, Chu Dung Dung là người như thế nào, người khác không biết, chúng ta còn không rõ hay sao?”
 
Ngô Trung Trạch cũng cau mày, "Tống Cẩm Minh, anh đang nghĩ gì thế?"
 
Tống Cẩm Minh dùng ngón tay đẩy chiếc kính gọng vàng, bình tĩnh tiếp tục chơi bài, "Tôi không nghĩ gì cả, đã hai năm rồi tôi không về và tôi cũng không muốn huyên náo gây phiền hà với bố mẹ ngay khi tôi vừa trở về. Các người không phải không biết rõ tính khí của bố mẹ tôi, người nào người nấy tính khí đều rất cứng đầu. Không nghe theo lời sắp đặt của họ thì tôi như đứa con ngỗ nghịch, bất hiếu không vâng lời. Vì vậy, chỉ có quãng thời gian hai năm ở nước ngoài là tôi có thể sống thanh thản một chút.”
 
Ngô Trung Trạch nhíu mày, "Quả thật gia đình cậu thật là gia trưởng phong kiến, tính tình tế nhị cầu toàn như cậu mới có thể xử lý được. Nếu đổi lại là tôi và Triệu Húc Phong đã không biết phải bỏ nhà ra đi mấy lần nữa.”
 
Triệu Húc Phong gãi gãi đầu, "Nếu là tôi có lẽ sẽ đánh nhau với bố đấy."
 
Tống Cẩm Minh nhìn Thẩm Mộc Bạch: "Cho nên, nếu Anh Thẩm không có ý kiến, tôi sẽ đi xem mắt với Chu Dung Dung để đối phó qua ải của bố mẹ tôi. Dù sao, ý nguyện của mẹ cũng không phải là không chịu ai ngoài Chu Dung Dung nhưng tôi vẫn phải nghe theo sắp xếp gặp nhau vài lần."
 
“Đi đi, tôi không có ý kiến, sau này cậu cũng không cần hỏi ý kiến ​​của tôi về nhà họ Chu.” Thẩm Mộc Bạch đặt tay lên vai Nguyễn Du Du, ngón cái xoa nhẹ lên bờ vai nhỏ của cô. "Tuy nhiên, nhà họ Chu làm mọi việc không được minh bạch cho lắm. Cậu phải cẩn thận."
 
Đôi hàng mi dài của Nguyễn Du Du chớp chớp hai cái, cô không biết Tống Cẩm Minh đang nghĩ gì nhưng trong sách, anh ấy là nam chính, còn Chu Dung Dung là nữ chính, nam nữ chính tự nhiên sẽ sống hạnh phúc bên nhau……
 
Kỹ năng chơi bài của Nguyễn Du Du vốn đã không tốt nhưng một khi bị ảnh hưởng bởi sự việc này, cô đã nhanh chóng mất hết số bài mà Thẩm Mộc Bạch giành được.
 
Ba người vui mừng khôn xiết, làm ầm lên yêu cầu Thẩm Mộc Bạch trả tiền, "Đây là lần đầu tiên chúng ta có thể thắng được tiền của Anh Thẩm, anh Thẩm, mau đưa tiền!"
 
Nguyễn Du Du đỏ mặt, ánh mắt đảo qua, cô xấu hổ nhìn Thẩm Mộc Bạch.
 
Thẩm Mộc Bạch xoa đầu thích thú, mở điện thoại và gửi lì xì cho cả ba người.
 
Sau khi ăn tối trong câu lạc bộ, mọi người ngồi trên ghế sofa trò chuyện một lúc trước khi ra về.
 
Nguyễn Du Du mang balo cẩn thận, không dám cử động nhiều, vì sợ làm chai rượu lắc lư sẽ phát ra tiếng động. Về đến nhà, cô đặt balo vào phòng ngủ trước rồi mới ra ngoài rửa tay.
 
Thẩm Mộc Bạch nhìn cô và liếc nhìn phòng ngủ của cô với đôi mắt đen nhưng không nói gì.
……
 
Vào ngày Quốc Khánh cuối cùng, Nguyễn Du Du đã thu dọn đồ đạc từ sáng sớm, vì cô sẽ đến chơi nhà Chử Viên cả ngày, buổi tối cô sẽ qua đêm ở đấy. Cô mang theo đồ dùng cá nhân, quần áo, đồ ngủ, bộ sạc điện thoại di động, v.v… đều đã chuẩn bị sẵn sàng. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Du Du làm gì mà nhiều đồ thế?” Thẩm Mộc Bạch xách túi xách lên thử nhưng không đến nỗi nặng lắm.
 
Nguyễn Du Du chưa bao giờ qua đêm ở nhà người khác, cô chỉ thấy qua trên TiVi cảnh hai cô gái nằm chung giường thầm thì tâm sự.
 
Lần này đến nhà Chử Viên, cô ấy nói với rằng có một phòng khách ở nhà và giường của cô ấy đủ lớn để Nguyễn Du Du có thể ngủ bất cứ nơi nào cô muốn.
 
Cô không định ngủ chung giường với Chử Viên nhưng lại rất cao hứng có thể nằm đó cùng nhau nói chuyện phiếm, "Tôi qua nhà Chử Viên, trước đây đã nhắc với anh rồi mà."
 
“Đây là quà cho nhà họ Chử?” Thẩm Mộc Bạch nhìn qua cảm thấy không giống cho lắm, không nhìn thấy cô bé chuẩn bị quà cáp gì cả nên bản thân anh đã giúp cô chuẩn bị. Dù là bạn thân đi chăng nữa thì cũng sẽ không tốt nếu đi tay không mà đến nhà làm khách.
 
Khi anh vừa nói đến đây Nguyễn Du Du mới kịp phản ứng. Đúng vậy, Tống Cẩm Minh cũng đã mang quà khi đến thăm ông lão, làm sao cô có thể đi tay không như thế?!
 
"Phải làm sao đây? Tôi quên mất chuyện quà cáp rồi!" Nguyễn Du Du vội vàng, cô lấy điện thoại ra kiểm tra thời gian, bây giờ mới tám giờ sáng, đi trung tâm mua sắm để mua ngay bây giờ, chắc cũng phải là quá muộn không?

 
Thẩm Mộc Bạch không muốn nhìn thấy cô lo lắng, “Tôi đã chuẩn bị cho cô rồi, nó đang ở trong phòng làm việc, lát nữa cô cứ cầm đi. Vậy cái túi này không phải quà tặng, là cái gì?"
 
“Anh Thẩm, anh thật tốt bụng!” Nguyễn Du Du lập tức từ lo lắng chuyển sang vui mừng, đôi mắt đẹp cười híp thành hình trăng khuyết, “Tôi, trong túi này là quần áo và đồ ngủ, tôi sẽ ngủ ở nhà Chử Viên một đêm và ngày mai tôi sẽ cùng Chử Viên đi học."
 
Thẩm Mộc Bạch sắc mặt chìm xuống, đôi mắt hẹp và dài nheo lại, giọng nói trầm thấp, bình tĩnh đến mức không thể nghe thấy cảm xúc của anh nhưng lại có một cảm giác thật nguy hiểm không thể giải thích khiến người ta lạnh sống lưng, "Du Du, trước đó cô không đề cập đến việc ngủ lại qua đêm.”
 
“Không, không có đề cập đến sao?” Nguyễn Du Du cười khan, “Vậy thì, có lẽ là do tôi quên mất…… chăng?”
 
Đôi mắt đen láy của Thẩm Mộc Bạch sâu thẳm và không dao động, lặng lẽ nhìn cô mà không lên tiếng.
 
Nguyễn Du Du cảm thấy có chút áy náy, cô đoán rằng Thẩm Mộc Bạch sẽ không đồng ý lời đề nghị của cô qua đêm ở nhà họ Chử nên giả vờ như đã quên chuyện đó và định tiền trảm hậu tấu nhưng cô không ngờ chưa ra khỏi cửa đã bị phát hiện. Cô đã hẹn với Chử Viên rồi, nếu đột nhiên khất hẹn sẽ cảm thấy thật mất thể diện.
……
 
“Tôi, tôi qua đêm ở nhà bạn học cũng không có gì to tát!” Nguyễn Du Du cẩn thận nhìn Thẩm Mộc Bạch, đôi mắt tròn có chút xót xa, nhẹ giọng lẩm bẩm, “Chử Viên là người bạn tốt đầu tiên mà tôi đã kết giao……"
 
“Đi đi.” Thẩm Mộc Bạch quay lại phòng làm việc, lấy ra món quà đã chuẩn bị sẵn, “Đi, Ngụy Vĩnh đang đợi ở gara xe, để anh ấy đưa cô đến đó.”
 
“Anh Thẩm, anh, anh đồng ý thật à?” Nguyễn Du Du nhìn Thẩm Mộc Bạch đầy hoài nghi.
 
"Đi thôi nào."
……
 
Nhà họ Chử rất lớn, cỡ biệt thự của ông lão, cha mẹ Chử Viên có vẻ là người nề nếp, hiền lành và tốt bụng.
 
“Wo—— phòng của cô lớn thật, lớn hơn của tôi.” Nguyễn Du Du kinh ngạc.
 
Chử Viên cười đem túi xách của cô đặt qua một bên, "Đây là ở ngoại ô thành phố, nếu ở trung tâm thành phố, không có cách nào có được một căn nhà lớn như vậy."
 
Nguyễn Du Du gật đầu, "Đúng vậy, không có biệt thự nào ở trung tâm thành phố lớn như thế này. Nhà của ông nội Thẩm cũng ở ngoại ô thành phố, phòng ốc cũng lớn chết đi được."
 
Nguyễn Du Du đến thăm quan phòng áo choàng, mỹ phẩm và nhiều bộ sưu tập khác nhau của Chử Viên mà cô ấy đã sưu tập từ khi còn nhỏ. Buổi trưa, cùng cha mẹ Chử Viên ăn cơm rồi ở trong phòng khách ngủ một giấc, buổi chiều chơi tiếp.
 
Cả một ngày, Thẩm Mộc Bạch không gửi cho cô bất cứ  tin nhắn nào.
 
Nguyễn Du Du cảm thấy có một chút nhớ anh. Đến trường đi học cũng xem như là khoảng thời gian cô xa Thẩm Mộc Bạch lâu nhất, thường thì lúc này Thẩm Mộc Bạch đã về nhà rồi, tính ra cũng chỉ mười mấy tiếng đồng hồ không gặp nhau.
 
Nhưng bây giờ ở nhà họ Chử, cô phải ngủ cả đêm, sáng mai còn phải đi học, đến chiều mai đợi Thẩm Mộc Bạch từ công ty trở về sẽ mới được gặp mặt.
 
Tính ra thì cô không thể gặp anh trong hai ngày một đêm.
 
Tại sao có vẻ hơi không quen với điều đấy?
 
Nguyễn Du Du đang cầm điện thoại, băn khoăn không biết nên gọi cho Thẩm Mộc Bạch để nghe được giọng nói của anh.
 
Đúng như cô đang suy nghĩ, điện thoại đột nhiên vang lên.
 
Đó là tin nhắn của Thẩm Mộc Bạch: "Du Du, có biết thuốc đau dạ dày để ở đâu trong nhà không?"
 
Nguyễn Du Du giật mình, lập tức gọi điện lại, "Anh Thẩm, anh đau dạ dày?"
 
“Không nghiêm trọng đâu.” Giọng Thẩm Mộc Bạch có vẻ kiệt sức, “Có lẽ do không ăn bữa trưa.”
 
“Tại sao bữa trưa anh lại không ăn?” Nguyễn Du Du nghĩ không thông.
 
"Ừm…... một mình nên lười ăn."
 
"Vậy thì bây giờ anh cũng chưa chuẩn bị bữa tối?"
 
"Tôi bị đau dạ dày và không muốn ăn. Du Du cứ ở chơi với bạn, không cần quá lo lắng cho tôi.”
 
Làm thế nào mà không lo lắng được cơ chứ? ! Nguyễn Du Du lo lắng nhảy dựng lên, "Không biết ở nhà có thuốc không, anh chờ tôi, tôi sẽ về ngay ngay!"
 
“Đừng lo lắng cho tôi, Du Du và bạn khó có cơ hội được tụ tập qua đêm với nhau, đừng để bị ảnh hưởng bởi tôi.” Giọng Thẩm Mộc Bạch yếu ớt.
 
Nguyễn Du Du không quan tâm đến việc so đo ít nhiều với anh, cô nói với Chử Viên một tiếng rồi nhanh chóng thu dọn đồ đạc.
 
Chử Viên sửng sốt một hồi, sau đó đột nhiên cười nói, vỗ vỗ cánh tay Nguyễn Du Du đầy ẩn ý, ​​"Đừng lo lắng, tôi sẽ nhờ tài xế đưa cô về."
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận