Xuyên thành người vợ vượng phu của nam phụ

 
CHƯƠNG 32
 
“Du Du, sao lại đến đây?” Thẩm Mộc Bạch nắm tay Nguyễn Du Du qua chiếc ghế sofa lớn bên cạnh rồi ngồi xuống. Anh biết rằng cô không có lớp vào chiều thứ sáu nhưng cô chưa từng đến đây bao giờ, đều sẽ ăn trưa ở trường rồi tự học một giờ đồng hồ và sau đó sẽ về thẳng nhà.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyễn Du Du xấu hổ không dám nhìn lên, nói: "Tôi, tôi đã gây rắc rối cho anh sao?"
 
Thẩm Mộc Bạch cười nhẹ một tiếng, "Không sao, cùng lắm một tổng tài lạnh lùng bá đạo trong lòng của cấp dưới sẽ được hạ xuống ít nhiều.”
 
Nguyễn Du Du cười một tiếng "phù", ngẩng đầu lên, lông mi dài chớp chớp hai cái, đôi mắt hạnh vừa tròn vừa đen nhìn Thẩm Mộc Bạch đầy hối lỗi, giống như một con mèo sữa vô tình làm vỡ tách trà của chủ nhân, "Tôi xin lỗi, tôi chỉ muốn đến xem anh có ngoan ngoãn ăn cơm trưa hay không cho nên không để Ngụy Vĩnh nói trước cho anh biết. Tôi, tôi ở ngoài cửa nghe không ra tiếng động, không ngờ bên trong lại có nhiều người như vậy."
 
Nhắc mới nhớ, thính giác của cô rất nhạy nên cô chắc chắn rằng trong phòng này không có người ngoài, văn phòng của anh cách âm tốt đến thế sao.
 
“Ồ, Du Du đến đây để kiểm tra bất ngờ.” Một nụ cười thoáng qua trong đôi mắt đen láy của Thẩm Mộc Bạch, “Tôi phải làm sao đây, để Du Du bắt quả tang rồi.”
 
“A, anh thật sự chưa ăn.” Nguyễn Du Du lấy điện thoại ra xem, “Đã một giờ hơn rồi.”
 
Cô nghi ngờ nhìn anh chằm chằm, "Có phải anh không bao giờ ăn trưa, đúng không?"
 
"Làm sao có thể, vì hôm nay có việc nên mới muộn một chút, đều ăn mỗi ngày.” Thẩm Mộc Bạch mỉm cười, cầm lấy tay cô nắn nắn vào lòng bàn tay non mềm, "Du Du đã ăn chưa."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Tôi ăn ở câu lạc bộ rồi.” Nguyễn Du Du suy nghĩ một chút, lo lắng anh sẽ kiếm cớ không chịu ăn một mình, “Tôi còn chưa no, cùng nhau ăn cơm đi.”
 
Trong tòa nhà có nhà hàng và không chỉ có một cái. Thẩm Mộc Bạch đưa Nguyễn Du Du đến nhà hàng cao nhất, trên tầng tám mươi.
 
Nguyễn Du Du chọn chỗ ngồi bên cửa sổ, hai bên bàn có những chiếc ghế sofa nhỏ thoải mái.
 
Thẩm Mộc Bạch gọi món cho mình và hỏi, "Du Du muốn ăn gì?"
 
Nguyễn Du Du đã thực sự no nê và chỉ đến đây cùng với anh, "Ăn một chút kem lạnh."
 
Trong lúc đợi lên món, cô nằm trước kính cửa sổ nhìn ra ngoài, nơi đây thật sự rất cao, mọi thứ trên mặt đất trông rất nhỏ bé.
 
Thẩm Mộc Bạch lấy điện thoại di động gửi cho Lưu An một tin nhắn, yêu cầu anh thu xếp văn phòng của mình để đón Nguyễn Du Du đến. 
 
Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên cô bé đột nhập vào lãnh địa của anh, nghĩ vậy mà đột nhiên nhảy vào phòng làm việc như một con thỏ con, miệng vẫn đang hò hét "TangTangTangTang——", Thẩm Mộc Bạch đưa ngón trỏ thon dài che đi nụ cười nhẹ trên khóe miệng anh.
 
Thẩm Mộc Bạch gọi món Tây, trong khi cắt miếng bít tết, anh ngước mắt lên nhìn cô bé đang nhấm nháp que kem, "Du Du, sao cô nghĩ đến ở câu lạc bộ ăn, có những ai thế?"
 
Nguyễn Du Du sửng sốt, còn tưởng rằng anh đã biết mình lén đưa rượu cho Triệu Húc Phong uống nhưng khi nhìn kỹ lại, anh có vẻ vô cùng bình tĩnh, dường như anh không biết gì cả.
 
"Tôi-tôi muốn ăn Lava Cake của câu lạc bộ. Không có ai khác, chỉ có Triệu Húc Phong và tôi, hai người thôi."
 
Thẩm Mộc Bạch chỉ cảm thấy cô luôn đi theo anh để gặp gỡ đám anh em của mình, cũng chưa từng tự mình đến câu lạc bộ bao giờ nên thuận miệng hỏi thôi nhưng nhìn vẻ mặt hoảng hốt của cô bé, quả thật có vấn đề gì đấy.
 
Anh cúi đầu xuống và ăn miếng bít tết của mình một cách chậm rãi.
 
Thấy anh không tiếp tục hỏi, Nguyễn Du Du đoán rằng anh chỉ hỏi một cách tùy tiện nên thở phào nhẹ nhõm mà tiếp tục nhấm nháp que kem.
 
Sau khi ăn xong, hai người trở lại văn phòng.
 
“Này, có gì thay đổi vậy?” Nguyễn Du Du phát hiện ở một góc của văn phòng có màn che lớn tám góc.

 
Bức màn che gấp tám lớp được lồng khung gỗ có vẽ những bông hoa, màu cổ điển rất đẹp, có một chút hài hòa với phòng làm việc đen trắng của anh đến đến bất ngờ.
 
Thẩm Mộc Bạch nắm tay cô đi vòng ra sau bức màn che lớn.
 
Phòng làm việc của anh quá rộng lớn nên góc ngăn cách bởi bức màn che cũng không hề nhỏ. Trong đó, có một tủ quần áo và bàn làm việc nhỏ, bó hoa tinh xảo cắm trong bình thủy tinh ở góc bàn làm việc. Còn có một chiếc ghế sofa màu hồng phấn rất lớn, trên ghế sofa có mấy cái đệm êm ái, tất cả đều là màu trắng mềm mại như mây, lông tơ trắng mịn.
 
"Cái này" Nguyễn Du Du nhìn Thẩm Mộc Bạch không chắc chắn và hỏi, "Đây là đặc biệt ngăn cách ra cho tôi."
 
Thẩm Mộc Bạch gật đầu, "Du Du thích không?"
 
Nguyễn Du Du ngồi trên sofa, ôm lấy chiếc gối lông vũ, nhẹ nhàng chạm vào, ngẩng mặt lên nhìn anh, mím môi cười, "Thích lắm."
 
Thẩm Mộc Bạch ngồi bên cạnh cô, những ngón tay mảnh khảnh đặt lên bờ vai nhỏ nhắn của cô, "Vậy thì Du Du sẽ ở đây cùng tôi được không, cô có thể ôn bài, nghịch điện thoại và mệt rồi thì có thể ngủ trưa trên ghế sofa."
 
Nguyễn Du Du cởi giày ngồi phịch xuống sofa không giữ chút hình tượng, thoải mái nheo mắt, "Ngay bây giờ tôi muốn chợp mắt nghỉ trưa một chút."
 
Thẩm Mộc Bạch đứng dậy lấy một chiếc chăn bông mỏng trong tủ nhỏ khoác lên người cô, xoa nhẹ lên mái tóc bồng bềnh và mềm mại của cô, "Ngủ đi."
 
Văn phòng yên lặng, không có ai ra vào quấy rầy anh. Nguyễn Du Du ngủ một giấc ngon lành trong nửa giờ và sau đó ngồi dậy trên ghế sofa nghịch điện thoại một lúc. Cô rót cho mình một cốc nước, thầm thưởng thức dáng vẻ làm việc của Thẩm Mộc Bạch và lấy sách giáo khoa ra xem lại những bài đã học sáng nay.
 
Phòng làm việc của đại BOSS trên tầng cao nhất giữ yên tĩnh nửa giờ đồng hồ, trong khoảng thời gian này không ai được phép quấy rầy. Sau nửa tiếng, khi Nguyễn Du Du tỉnh dậy, cấp dưới mới được phép vào để anh phê duyệt những tài liệu cần xin chỉ thị gấp.
 
Khi bước vào phòng làm việc cũng không dám nhìn xung quanh nhưng từ khóe mắt tôi thoáng thấy bức màn che gấp tám lớp, tôi đoán đó là lý do vì sao đại BOSS không cho phép quấy rầy.
 
Cấp dưới đã chuẩn bị sẵn sàng chịu phạt, không ngờ hôm nay đại BOSS lại hòa nhã đến lạ thường, không những không chế giễu quở trách nặng lời mà còn chỉ điểm vài ý.
 
Cho đến khi rời khỏi tầng cao nhất, cấp dưới vẫn còn hơi choáng váng, một đồng nghiệp đi tới vỗ vai anh thương cảm: "Sao vậy, lại bị đại BOSS quở trách rồi àh."
 
"Không, không phải đại BOSS, anh rất dịu dàng và còn chỉ điểm cho tôi nữa."
 
"Chết tiệt, thật hay đùa thế."
 
“Đương nhiên là thật.” cấp dưới đỏ mặt hưng phấn, “Đại BOSS còn khích lệ tôi nữa.”
 
"Chẳng lẽ hôm nay  đại BOSS tâm tình đặc biệt tốt sao?"
 
"À, nếu anh có ý nghĩ như vậy, tôi cũng cho rằng là thế."
 
Tin tức hôm nay đại BOSS có tâm trạng đặc biệt tốt thái độ đặc biệt hòa nhã nhanh chóng lan truyền trong cấp Giám Đốc, những người có gan to một chút đều ngay lập tức đến xin chỉ thị công việc. 
 
Quả nhiên, đều không bị quở trách, còn nhận được sự chỉ điểm và khích lệ nữa.
 
Cấp Giám Đốc xếp hàng chờ lên lầu như gà đổ máu, suýt nữa đánh nhau vì có người chen ngang, một số công việc đặc biệt khó khăn, thà trả giá đắt mà đổi vị trí với người trước mặt, chỉ để kịp nắm bắt cơ hội ngàn năm có một này.
 
Lưu An khó hiểu, hôm nay phu nhân đến rồi, không phải mọi người nên tránh đi quấy rầy sao? Sao lại sôi nổi đến như vậy, lũ lượt đến xin gặp đại BOSS?
 
Nguyễn Du Du tò mò đứng dậy từ phía sau bức màn che và nhìn trộm Thẩm Mộc Bạch vài lần, hóa ra anh bận rộn với công việc đến thế.
 
Thẩm Mộc Bạch nhanh chóng nhận ra chuyện gì đang xảy ra, ấn những ngón tay mảnh khảnh lên trán, anh bật ra một tiếng cười trầm thấp.
 
Có cô bé bên cạnh, anh không muốn để cô nhìn thấy bộ mặt lạnh lùng của anh nhưng bọn cấp dưới này khá giỏi tận dụng cơ hội.
 

Thẩm Mộc Bạch không cho ai vào nữa, để lại một đám người đang vò đầu bứt tai, anh đứng dậy vươn vai một chút, đi đến chỗ Nguyễn Du Du và thấy cô đã cất sách giáo khoa và đang chơi điện thoại di động một cách thoải mái trên ghế sofa.
 
“Bài tập của Du Du đã ôn tập xong hết rồi sao.” Thẩm Mộc Bạch ngồi bên cạnh cô, Nguyễn Du Du tự động di chuyển vào phía trong ghế sofa nhường cho anh một vị trí nhỏ để ngồi.
 
Nguyễn Du Du đang xem một đoạn video hài hước và gật đầu trong khi tay thì xoa bụng vì cười quá vui.
 
Thấy cô quá tập trung vào điện thoại, Thẩm Mộc Bạch cảm thấy không vui vì mình bị phớt lờ, anh siết chặt tay cô bé, "Du Du, chúng ta đi xem phim nhé?"
 
Nguyễn Du Du đột ngột ngồi dậy, hai mắt lấp lánh, háo hức nhìn Thẩm Mộc Bạch, giống như một con mèo sữa nhỏ nhìn chằm chằm con cá khô trong tay chủ nhân, "Thật sao nhưng mà anh còn chưa tan làm."
 
“Tôi muốn tan làm lúc nào thì tan làm lúc đó, cũng có ai quản tôi đâu.” Thẩm Mộc Bạch cười khúc khích, “Rốt cuộc thì cô có muốn đi hay không?”
 
“Muốn đi.” Nguyễn Du Du nhanh chóng mang giày, thu dọn đồ đạc cất vào balo, háo hức nhìn Thẩm Mộc Bạch. Lần trước đến rạp chiếu phim, cô đều tập trung xem cảnh náo nhiệt của đôi nam nữ nên cô không thể nghiêm túc thưởng thức hết cái hay của màn hình lớn và âm thanh chấn động đến kinh ngạc ở rạp chiếu phim.
Thẩm Mộc Bạch nắm tay cô, đi thẳng từ thang máy dành riêng đến gara, lái xe ra khỏi tòa nhà, đi thẳng đến rạp chiếu phim.
 
Nguyễn Du Du đã gửi cho Ngụy Vĩnh một tin nhắn để anh không phải đợi anh.
 
Lần này Nguyễn Du Du không bị quấy rầy và xem phim một cách nghiêm túc.
 
Chợp mắt là đến thứ sáu lần thứ hai, Nguyễn Du Du đến câu lạc bộ với một chai rượu nhỏ và ăn trưa với Triệu Húc Phong. Nghĩ đến Thẩm Mộc Bạch đặc biệt bày trí bức màn che lớn, ghế sofa và bàn làm việc cho cô, liền bảo Ngụy Vĩnh đưa cô đến tập đoàn Dược Hoa.
 
Trên máy tính của Thẩm Mộc Bạch đã mở ra nhiều khung cửa sổ, mỗi cửa sổ đều hiện một bản đồ, ở giữa bản đồ có một dấu chấm đỏ.
 
Một trong những chấm nhỏ màu đỏ rời khỏi nhà họ Triệu lúc 11 giờ rưỡi và đến câu lạc bộ.
 
Một chấm đỏ nhỏ khác rời Đại học Yến Thành lúc mười hai giờ, khởi hành từ cổng Nam đến câu lạc bộ, ở lại câu lạc bộ khoảng hai mươi phút, rồi đi về phía anh. Khi chấm đỏ nhỏ đến tầng dưới của Dược Hoa, Thẩm Mộc Bạch đã thoát khỏi giao diện ấy.
 
Một lúc sau, Nguyễn Du Du đã lên tới lầu.
 
Lần này, cô không "TangTangTangTang——" xông vào, cô ngoan ngoãn gõ cửa, đợi Thẩm Mộc Bạch trả lời mới đẩy cửa đi vào.
 
“Anh Thẩm, tôi đến rồi.” Nguyễn Du Du đặt balo xuống ghế sofa phía sau bức màn che lớn, quay đầu hỏi Thẩm Mộc Bạch đang đi theo sau, “Hôm nay anh ăn cơm chưa?”
 
Thẩm Mộc Bạch áp ngón tay mảnh khảnh lên trán, lộ ra vẻ sầu não, “Kỳ thực tôi đã quên.”
 
"Sao lại quên ăn?" Nguyễn Du Du nhíu mày, lo lắng nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Không phải lúc nào anh cũng sẽ quên ăn đúng không?"
 
Thẩm Mộc Bạch cúi đầu, mái tóc đen xõa trên trán, đôi mắt đen trong veo lặng lẽ nhìn cô: “Vừa hay tôi quên mất, nếu như thứ sáu hàng tuần Du Du đều nhắc nhở tôi một lần, tôi nghĩ mình có thể nhớ được.”
 
Cái đầu nhỏ của Nguyễn Du Du gật gật hai cái, "Tôi sẽ đến mà."
 
Suy nghĩ một chút, cô ngẩng mặt lên, nghiêm túc nhìn anh, nói: "Anh Thẩm, cho dù anh ăn cơm đúng giờ, mỗi chiều thứ sáu tôi đều sẽ đến đây với anh, như thế có được không?"
 
Thẩm Mộc Bạch sửng sốt một chút, anh cố ý bỏ ăn để có cớ cho cô bé lo lắng mà chiều thứ sáu sẽ đến cùng anh nhưng không ngờ lại bị cô bé nhìn thấu.
 
Anh cười nhẹ, nắm lấy tay Nguyễn Du Du siết chặt, "Cô ăn chưa?"
 
Nguyễn Du Du, "Tôi đã ăn rồi. Tôi đã ăn ở câu lạc bộ nhưng tôi sẽ cùng anh đi ăn, chỉ cần cho tôi một ít kem lạnh là được."
 
Thẩm Mộc Bạch không hỏi cô tại sao đến nhà câu lạc bộ để ăn vào buổi trưa thứ sáu, hay thậm chí là đi ăn với ai, chỉ nhìn cô thật sâu và nắm tay cô đi đến nhà hàng.

 
Mùa đông ở Yến Thành đến rất sớm, vào giữa tháng mười một đã bắt đầu phải bật lò sưởi ấm.
 
Như thể một cơn gió lạnh cuốn đi tất cả những chiếc lá xanh tươi, trên phố mọi thứ trơ trụi.
 
Nguyễn Du Du mặc một chiếc áo khoác lông vũ loại ngắn, phồng lên như chiếc bánh mì nhỏ vừa được nướng trong lò, bước ra khỏi xe và chạy lon ton vào câu lạc bộ.
 
Một chiếc Lamborghini đỗ cách đó không xa, Tống Cẩm Minh một tay vừa mở cửa ghế phụ, đợi Chu Dung Dung bước xuống, đồng thời nhìn chiếc bánh mì nhỏ chạy vào câu lạc bộ.
 
“Cẩm Minh, nhìn thấy người quen à?” Chu Dung Dung xuống xe, cô ta mặc chiếc áo khoác cashmere màu trắng, nhìn theo ánh mắt của anh ấy, chỉ thấy lính gác cửa đứng trang nghiêm đón khách, không nhìn thấy ai.
 
Tống Cẩm Minh quay đầu lại, dùng đầu ngón tay mảnh khảnh đẩy chiếc kính gọng vàng, "Không, thời tiết hơi lạnh, chúng ta vào trong đi."
 
Chu Dung Dung nở một nụ cười chuẩn mực và hoàn hảo rồi cùng nhau bước vào phòng của câu lạc bộ.
 
Tống Cẩm Minh nhẩm tính lại đã gặp Chu Dung Dung bốn lần rồi, có thể coi như là hoàn thành nhiệm vụ mà bố mẹ giao cho. Sau đấy, có thể từ từ lạnh lùng rút lui, chỉ cần anh ấy nói với mẹ là hai người không phù hợp là xong.
 
Chu Dung Dung cũng nhẩm tính lại, trong số những người cô ta quen biết, Tống Cẩm Minh là người giỏi nhất và gia thế giàu nhất, chắc chắn là ứng cử viên thích hợp nhất để kết hôn. 
 
Cô ta và Tống Cẩm Minh đã gặp nhau bốn lần và kế tiếp có thể tăng cường thêm việc tiếp xúc sao cho phù hợp, chẳng hạn như vô tình chạm vào tay hoặc một cái gì đó.
 
Tống Cẩm Minh dường như ăn rất chậm rãi. Sau khi ăn xong, Tống Cẩm Minh đứng dậy, "Xin lỗi, tôi đi vệ sinh một lát."
 
Nguyễn Du Du và Triệu Húc Phong cũng gọi khá nhiều món, Triệu Húc Phong vốn dĩ muốn gọi một chiếc bánh kem ngàn lớp cho Nguyễn Du Du nhưng bị cô từ chối, "Thôi đi, lát nữa tôi sẽ đến Dược Hoa để cùng anh Thẩm ăn trưa nên sẽ ăn ít một chút và khi đến đó tôi sẽ ăn bánh kem.”
 
Cô nhíu mày, nhẹ giọng than thở, "Trước đây tôi đều sẽ ăn kem lạnh. Bây giờ, thời tiết trở lạnh, anh Thẩm không cho tôi ăn nữa."
 
Khóe miệng Triệu Húc Phong cong lên, lộ ra ý cười, sau đó phẳng lặng lại ngay, "Đó là anh Thẩm quan tâm đến cô, ăn kem lạnh như vậy sẽ khiến cô đau bụng. Du Du có mang theo rượu không?"
 
Nguyễn Du Du lấy trong balo ra một chai thủy tinh nhỏ đưa cho anh ấy, "Phải ăn trước khi uống. Uống rượu đã là không tốt cho sức khỏe của anh. Nếu uống lúc đói sẽ lại càng tệ hơn."
 
Triệu Húc Phong cầm lấy cái chai thủy tinh nhỏ lắc nhẹ, tro đen lắc lư theo rượu, trong mắt ánh lên tia ấm áp, nhét cái ly nhỏ vào trong túi. "Du Du, cám ơn."
 
“Cảm ơn gì chứ.” Nguyễn Du Du thờ ơ vẫy tay, áo khoác ngoài của cô đã được cởi ra và bên trong đang mặc một chiếc áo len màu xanh lá nhạt, phía bên trên có một lớp lông mỏng nhẹ. Cô xắn tay áo lên đến khuỷu tay để tiện cho việc ăn cơm, lộ ra cố tay nhỏ nhắn trắng ngần, “Đợi sau khi khỏi hẳn rồi phải trả lại tiền rượu cho tôi đấy."
 
Ánh cười trong mắt Triệu Húc Phong càng đậm vị hơn, cúi đầu, cắn một miếng rồi lẩm bẩm nói: "Đồ keo kiệt."
 
Sau khi ăn xong, Triệu Húc Phong vào toilet súc miệng để loại bỏ mùi rượu trong miệng, Nguyễn Du Du thu dọn đồ đạc thì tiếng chuông cửa vang lên, cô nghĩ là Triệu Húc Phong quay về, nói: "Sao mà nhanh thế, mùi rượu trong miệng đã súc sạch chưa đấy?"
 
"Cô đang làm gì ở đây"
 
Giọng nói không phải của Triệu Húc Phong khiến Nguyễn Du Du giật mình, khi cô quay lại, Tống Cẩm Minh đã đứng sau lưng cô. Tướng người cao to, cúi xuống nhìn cô, đôi mắt ẩn sau cặp kính gọng vàng đó là ánh mắt thăm dò.
 
“Tôi còn có thể làm gì nữa? Tất nhiên tôi đến đây để ăn.” Nguyễn Du Du nhìn vào chiếc bàn bên cạnh.
 
Tống Cẩm Minh nhìn theo ánh mắt của cô, trên bàn có mấy cái đĩa, rõ ràng là họ đã ăn rồi.
 
"Cô sẽ làm gì tiếp theo” với giọng điệu rất bình tĩnh nhưng Nguyễn Du Du không thích vì hỏi liền hai câu hỏi đó, đôi má trắng nõn mềm mại phồng lên, giọng điệu trở nên lạnh lùng, "Chuyện này hình như không liên quan gì đến anh Tống."
 
Cô xách balo lên và định đi vòng qua anh ấy.
 
Tống Cẩm Minh siết chặt cổ tay cô, tròng kính không tì vết phản chiếu tia sáng trắng lạnh lẽo, cúi đầu thấp giọng cảnh cáo, “Đừng chọc giận Triệu Húc Phong. Tuy rằng anh ấy có chút ngốc nhưng vẫn có đám anh em chúng tôi bảo vệ. Nguyễn Du Du đừng cố lợi dụng anh ấy hay bắt nạt anh ấy."
 
"Hứ" Nguyễn Du Du hít một hơi.
 
Trông như là một người hiền lành nho nhã nhưng ngón tay của anh ấy giống như kìm sắt, siết tay cô đến nỗi rất đau.
 
Nguyễn Du Du giơ chân lên, đá mạnh vào bắp chân và chửi rủa, "Bệnh thần kinh."
 
Giọng nói của cô nhỏ nhẹ nhưng đem theo nỗi bất bình và sự tức giận, cho dù cô đang chửi người nhưng lại không có khí phách gì cả.
 
Tống Cẩm Minh sửng sốt một chút, buông tay ra, cúi đầu nhìn, trên cổ tay trắng như tuyết để lại dấu vết rõ ràng của những ngón tay.

 
"Chuyện này" anh ấy không ngờ rằng lần này đã thực sự sẽ làm tổn thương cô, vẻ mặt bình tĩnh ấy gần giống như chiếc mặt nạ đang nứt ra, gần như không thể giữ được nữa.
 
Chiếc mặt nạ tinh tế của Chu Dung Dung trực tiếp bị đánh vỡ vụn thành bã. Cô ta rình ở cửa phòng, trừng mắt nhìn Tống Cẩm Minh, đối tượng lý tưởng để cô ta tiến đến hôn nhân và Nguyễn Du Du, người đã thu dọn đống hỗn độn của cô ta. Người này nắm lấy cổ tay, người kia thì đá vào chân, cứ như là đang "tán tỉnh" nhau.
 
“Con đĩ, con đĩ, con đĩ” Chu Dung Dung trong lòng mắng vài câu, nghe thấy tiếng nước dội từ toilet nam cuối hành lang, vội vàng kiễng chân bỏ đi.
 
Nguyễn Du Du nghe thấy tiếng ai đó bước vào cửa, cô liếc nhìn, cửa phòng bị hở một khe nhỏ, ước chừng khi Tống Cẩm Minh bước vào đã không đóng chặt. 
 
Trên tầng này, không chỉ duy nhất có mỗi phòng riêng này thôi, tiếng bước chân ấy là vừa hay có người đi ngang qua hành lang.
 
Thấy cô đang nhìn về phía cửa, Tống Cẩm Minh đoán rằng Triệu Húc Phong cũng nên quay trở về, anh ấy lùi lại một bước chỉ muốn cảnh cáo thêm vài câu nhưng nhìn dấu ngón tay bầm tím trên cổ tay trắng như tuyết của cô, anh ấy lại không biết phải mở miệng ra sao. 
 
Nguyễn Du Du hai má trắng nõn phồng lên, tức giận như một con ếch nhỏ, "Anh Tống, tôi nghĩ có gì hiểu lầm, tôi sẽ không bao giờ lợi dụng Triệu Húc Phong, huống chi là bắt nạt anh ấy. Ngược lại, tôi hy vọng anh ấy có thể càng ngày càng tốt hơn."
 
Tống Cẩm Minh nhìn mắt cô thật sâu và lướt qua những dấu vết ngón tay bầm tím trên cổ tay cô, "Tôi hy vọng thực sự sẽ giống như những gì cô đã nói."
 
Anh nhanh chóng rời khỏi phòng, Triệu Húc Phong từ toilet trở ra chỉ thấy bóng lưng anh ấy vụt vào một phòng khác.
 
Nguyễn Du Du phiền não nhìn những dấu ngón tay bầm tím trên cổ tay mình.
 
Cô không muốn chọc tức nam chính, nữ chính trong quyển sách và cô cũng không muốn Thẩm Mộc Bạch có xung đột với họ, nhất là khi chưa rõ nguyên nhân dẫn đến tai nạn của Thẩm Mộc Bạch.
 
Nếu Thẩm Mộc Bạch biết rằng Tống Cẩm Minh đã nắm cổ tay cô đến nổi bị thương như thế, e rằng cuộc xung đột này sẽ không thể tránh khỏi.
 
Trên người cô không có bùa chữa bệnh làm sẵn nào, trong chai thủy tinh nhỏ vừa rồi còn có một ít rượu nhưng Triệu Húc Phong đã uống hết rồi.
 
Cho dù bây giờ vội vàng về nhà, e rằng cũng phải mất một buổi chiều mới có thể xóa bỏ hoàn toàn dấu vết.
 
Ngay khi tiếng chuông cửa vang lên, Nguyễn Du Du cho rằng lại là Tống Cẩm Minh nên quay đầu tức giận nói:“Tôi đã nói rồi……” nhưng người quay trở lại chính là Triệu Húc Phong.
 
Anh ấy liếc nhìn dấu vết trên tay của Nguyễn Du Du, sắc mặt thay đổi, chân dài bước qua ghế sofa, tức giận nói: “Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?” Nguyễn Du Du đưa tay ra sau lưng,“Không có gì.”
 
Triệu Húc Phong duỗi cánh tay dài ra, từ phía sau kéo tay cô ra.
 
Nguyễn Du Du giật mình, vội vàng kêu to: “Từ từ, đừng gây thêm dấu vết gì trên người tôi nữa.” Triệu Húc Phong vừa tức giận vừa buồn cười, “Chả nhẽ tôi ra tay lại không biết phân nặng nhẹ à?”
 
Qua một lúc sau, vết bầm trên cổ tay càng rõ hơn, thậm chí còn hơi sưng, hơi phồng hơn so với vùng da xung quanh.
 
Triệu Húc Phong sắc mặt tối sầm lại, ánh mắt tàn nhẫn, nghiến răng nghiến lợi, từng chữ từng chữ thốt ra, “là Tống Cẩm Minh gây ra.”
 
Nguyễn Du Du thật không muốn anh em nội bộ đấu đá nhau, mặc dù Tống Cẩm Minh làm cô bị thương nhưng đối với Triệu Húc Phong thì bằng cả tấm chân tình. 
 
Cô nhanh chóng giải thích, "Đây là Tống Cẩm Minh hiểu lầm tôi, nghĩ tôi đang âm mưu xấu xa, anh ấy nói với tôi đừng cố lợi dụng anh hay bắt nạt anh, anh ấy nói vẫn còn có đám anh em bảo vệ anh…..."
 
Triệu Húc Phong sửng sốt trong chốc lát, vẻ mặt dịu đi.
 
Nguyễn Du Du nói thêm, "Anh ấy không cố ý làm tổn thương tôi, anh ấy chỉ nắm lấy cổ tay tôi như vậy. Da tôi mỏng nên rất dễ bị ửng đỏ. Đừng lo lắng, nó không đau chút nào. Khi tôi đi về sẽ chữa trị bằng chiếc bùa chữa thương. Trong buổi chiều sẽ ổn thôi. Anh đừng gây rắc rối gì với Tống Cẩm Minh và đừng nói cho ai biết, đặc biệt là anh Thẩm."
 
Triệu Húc Phong trầm thấp "ừm" một tiếng.
 
Nguyễn Du Du suy nghĩ một chút, "Chiều nay tôi sẽ không đến Dược Hoa. Tôi sẽ về nhà xóa dấu vết. Nếu buổi chiều anh Thẩm về nhà sớm và lỡ nhìn thấy, có thể giúp tôi dàn xếp."
 
“Dàn xếp cái gì?” Triệu Húc Phong hỏi.
 
“Ừm, nếu anh Thẩm có hỏi đến, cứ nói rằng anh đã tạo ra dấu vết và do hai chúng ta đùa nghịch, không cẩn thận nên để lại dấu vết.” Nguyễn Du Du ngẩng đầu lên nhìn Triệu Húc Phong đầy sự xin lỗi, “Mặc dù để anh gánh tội này thì thật không phải nhưng tôi, tôi thực sự không muốn giữa anh Thẩm và Tống Cẩm Minh xảy ra xung đột.”
 
"Chuyện vặt vãnh này đâu đáng kể chứ, anh em chúng ta thường xuyên thay nhau gánh tội. Nói đến đây, Tống Cẩm Minh đã nhiều lần gánh tội dùm tôi, lần này tôi sẽ giúp anh ấy gánh một lần." Sau khi nhìn một lượt phía trái phía phải, ánh mắt nhìn vào chiếc bàn chưa được dọn dẹp  xong, "nếu anh Thẩm hỏi, chúng ta cứ nói rằng mãi tranh nhau gắp miếng gà cay cuối cùng và tôi vô tình chộp lấy cổ tay của cô."
 
Nguyễn Du Du phá lên cười, đôi mắt hạnh trong veo cong lên thành hình trăng khuyết tuyệt đẹp, "Được rồi, cứ nói là do tranh nhau gắp miếng gà cay cuối cùng."
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận