Xuyên thành người vợ vượng phu của nam phụ

 
CHƯƠNG 34
 
Mấy ngày sau là lễ giáng sinh, vẫn là nhóm bốn người mở tiệc cùng Nguyễn Du Du, những người lớn tuổi trong gia đình không đón lễ giáng sinh, đối với những người trẻ thì đó cũng là một ngày lễ. Đặc biệt là Nguyễn Du Du, cô thích các ngày lễ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhân dịp Giáng sinh, cô còn mua một chiếc áo len xanh đỏ để mặc, Ngô Trung Trạch cười ngả nghiêng cả buổi khi nhìn thấy nó, "Du Du, không cần cây thông Noel hay gì cả, có cô hiện diện là cả bầu không khí như lễ hội rồi."
 
Trong phòng của câu lạc bộ có một cây thông Noel nhỏ, Ngô Trung Trạch bắt Nguyễn Du Du đứng bên cạnh chỉ tay vào cô mà cười, Triệu Húc Phong lấy điện thoại di động ra lén chụp ảnh. Ngô Trung Trạch cũng nhanh chóng chụp lấy một tấm. Thẩm Mộc Bạch cũng mỉm cười và chụp, theo sau là Tống Cẩm Minh.

Nguyễn Du Du không tức giận, cô chỉ cười, dù sao cô cũng thích ngày lễ.
 
Mọi người cùng nhau nô đùa một hồi, sau khi ăn xong bắt đầu đánh bài, Nguyễn Du Du ra tham gia vào cuộc, Thẩm Mộc Bạch ngồi bên cạnh xem cô chơi.
 
Ngô Trung Trạch và Tống Cẩm Minh là người giành chiến thắng nhiều nhất nhưng Triệu Húc Phong luôn bí mật cho Nguyễn Du Du thắng bài, vì vậy anh ấy không thua cũng không thắng.
 
Vừa chơi xong một vòng, cửa phòng mở ra, bố mẹ Triệu Húc Phong bước vào.
 
“Bố, mẹ, sao hai người lại ở đây?” Triệu Húc Phong kinh ngạc đứng lên.
 
Thẩm Mộc Bạch và Tống Cẩm Minh cau mày, bố mẹ nhà họ Triệu nhìn rất căng thẳng và tức giận, hình như đã xảy ra chuyện không ổn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mẹ Triệu đi tới trước mặt Nguyễn Du Du, hai mắt có chút đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi, cơ mặt căng thẳng, nhìn có chút dữ tợn, "Cô, cô là Nguyễn Du Du?"
 
Nguyễn Du Du nhanh chóng đứng lên, ngoan ngoãn chào hỏi: "Dạ vâng, xin chào bác gái."
 
"Sao cô có thể, sao cô có thể làm tổn thương con trai tôi? Nó đã đủ đáng thương rồi." Mẹ Triệu vừa nói vừa che mặt khóc.
 
“Mẹ——” Triệu Húc Phong vòng tay qua vai mẹ Triệu, “Mẹ đang nói cái gì vậy, Du Du chưa làm gì tổn thương con cả.”
 
Mẹ Triệu thút thít nói: "Đứa con tội nghiệp của mẹ, con không hiểu chuyện gì, bị người khác bắt nạt lại còn không hay biết nữa."
 
Thẩm Mộc Bạch nhìn bố Triệu, "Chú Triệu, Du Du không phải là người như vậy, chắc chắn có sự hiểu lầm nào đó. Tại sao chúng ta không nói cho rõ."
 
“Được rồi, chuyện này vốn dĩ phải làm rõ.” Bố Triệu đưa cho Thẩm Mộc Bạch một cái đĩa, “Đoạn video nằm trong này, cứ mở ra cho mọi người xem.”
 
Trong phòng có sẵn một chiếc TiVi lớn và thiết bị phát lại, Thẩm Mộc Bạch cắm đĩa vào và chỉ có một tệp video duy nhất.
 
Rõ ràng đó là giao diện của video giám sát và hình ảnh đang phát lại chính xác là cái phòng này.
 
Khuôn mặt của nhóm bốn người thay đổi. Họ nhìn nhau và nhìn vào một bức tranh hoa và chim được vẽ bằng cọ tinh xảo treo trên tường. Từ góc nhìn của video giám sát, có một camera được lắp ở đây và quan sát hết toàn bộ ngóc ngách trong căn phòng này.
 
“Bố!” Triệu Húc Phong tức giận hét lên, mạch máu trên trán nổi cộm, nắm đấm nắm chặt lại.
 
Bố Triệu thở dài, "Đừng nóng giận, chúng ta cũng là vì an toàn của con, nếu không theo dõi, chúng ta còn không biết con đã bị ức hiếp đến mức nào."
 
Thẩm Mộc Bạch im lặng một lúc rồi bấm nút phát video.
 
Video đã được cắt ghép là quá trình Nguyễn Du Du và Triệu Húc Phong cùng nhau ăn trưa, toàn bộ quá trình diễn ra rất nhanh, chỉ khi Nguyễn Du Du lấy ra một chai thủy tinh nhỏ đựng chất lỏng từ trong balo của cô và đưa cho Triệu Húc Phong thì video mới giảm tốc độ và quay cận cảnh. Quá trình này được lặp đi lặp lại nhiều lần và quần áo mà Nguyễn Du Du mặc đã thay đổi từ áo phông ngắn tay thành áo khoác ngoài bây giờ.
 
Ngô Trung Trạch hoàn toàn không biết về chuyện này, lặng lẽ kéo tay áo Nguyễn Du Du và nhỏ giọng hỏi: "Du Du, cái này….. có chuyện gì vậy?"
 
Thẩm Mộc Bạch đứng bên cạnh Nguyễn Du Du, những ngón tay mảnh khảnh nắm lấy bờ vai nhỏ nhắn của cô, nửa ôm cô vào lòng, đây là cử chỉ bảo vệ và chiếm hữu.
 
Anh nhìn bố mẹ Triệu cười nhẹ và nói: “Chú Triệu, chuyện này cháu biết, thứ mà Du Du đưa cho Triệu Húc Phong là Louis XIII, cô muốn giải khuây cho Triệu Húc Phong nhưng lại lo lắng rằng anh ấy sẽ mất kiểm soát khi uống toàn bộ chai rượu lớn cùng một lúc. Vì vậy, cô đã chia nó thành các chai nhỏ và đưa cho anh ấy. Mỗi khi cùng nhau ăn trưa thì mang theo một ít."
 

Nguyễn Du Du mở to mắt ngạc nhiên, ngẩng mặt lên và nhìn Thẩm Mộc Bạch, cô làm chuyện đó một cách bí mật, làm sao anh có thể biết được?
 
Thẩm Mộc Bạch tiếp tục, "Du Du sẽ đến câu lạc bộ ăn trưa vào thứ Sáu hàng tuần. Sau lễ Quốc khánh đến giờ, cháu không nghĩ đó là một vấn đề lớn."
 
Triệu Húc Phong cũng phản ứng lại, "Đúng vậy, bố mẹ, hai người đang làm gì thế. Con đi ăn cơm trưa cùng Du Du thì đã sao nào, cô mang cho con một chai rượu nhỏ thì đã làm sao? Có cần phải dạy sống dậy gió mọi người đến đây để hỏi tội không? Còn nữa, cái camera phải được tháo dỡ ngay!"
 
“Thằng nhóc ngu ngốc!” Bố Triệu nhìn “đứa con trai ngốc nghếch” của mình, hít một hơi thật sâu nói: “Nếu không phải có ai đó có ý tốt vạch trần chuyện này, tôi cũng chưa biết nữa. Bọn cháu xem đây là gì?!"
 
Bố Triệu lấy ra một cái túi trong suốt bằng nhựa, trong đó có ba bốn chai thủy tinh nhỏ mà Nguyễn Du Du đưa cho Triệu Húc Phong.
 
Bố Triệu lấy ra một chai thủy tinh nhỏ đưa cho Thẩm Mộc Bạch, "Nhìn xem, trong chai này có một ít cặn màu đen, giống như tro tàn. Nếu thật sự là rượu, tôi cũng không quan tâm nhiều đến thế, tôi còn phải cảm ơn vì đã sẵn lòng bầu bạn với Húc Phong nhưng rượu này rõ ràng là có bỏ thêm đồ!"
 
Mẹ Triệu vẻ mặt buồn bã và đau khổ, nhìn chằm chằm Nguyễn Du Du, "Cô, cô đã uống gì cho con trai tôi uống cái gì?!"
 
"Mẹ! Thứ Du Du cho con là—— nó hữu ích và tốt cho cơ thể con!" Triệu Húc Phong lo lắng muốn giải thích nhưng anh không biết Nguyễn Du Du có nói với người khác rằng cô có thể vẽ bùa không. Bởi vì trước khi dùng bùa chữa bệnh thì anh ấy cũng chưa bao giờ nghe qua việc bùa chú.
 
Đến bây giờ, Nguyễn Du Du cũng chưa từng đề cập đến nó trước mặt nhóm bốn người, anh ấy luôn cảm thấy cô không muốn mọi người biết về khả năng đặc biệt này.
 
“Bố mẹ, xem như là con van xin hai người, đừng làm phiền Du Du, con có thể chứng minh cho hai người thấy!” Triệu Húc Phong khoác vai mẹ Triệu, nắm lấy cánh tay của Bố Triệu.
 
“Không được, chuyện này nhất định phải nói rõ ràng, có lẽ còn có cách để cứu vớt lại.” Bố Triệu không chịu rời đi.
 
Nguyễn Du Du suy nghĩ một chút, "Được rồi, để tôi nói rõ."
 
Cô nhìn ra phía cánh cửa của căn phòng, không biết tự lúc nào lại hé ra một khe hở nhỏ, cô bước tới, đóng chặt cửa rồi lấy thêm chiếc ghế chặn lại. 
 
Cô lấy ra một chiếc bùa chữa thương từ trong balo của mình. Kể từ khi Tống Cẩm Minh nắm lấy cổ tay khiến cô bị thương thì cô luôn mang theo một vài chiếc bùa chữa thương và bùa chữa bệnh bên mình. Không ngờ nó lại có ích ở đây.

"Chú Triệu, bác gái, đây là một chiếc bùa chữa thương. Nó có thể chữa trị tất cả các loại vết thương, vết bầm tím và vết cắt. Thứ mà cháu cho vào rượu cho Triệu Húc Phong là tro đốt của chiếc bùa chữa thương."
 
Bố Triệu và mẹ Triệu đều hơi sững sờ, họ cho rằng Nguyễn Du Du bỏ thứ gì đó ghê gớm vào rượu. Họ muốn hỏi Nguyễn Du Du xem có thể giải độc hay không nhưng họ không ngờ đó là bùa chú.
 
Triệu Húc Phong tò mò cầm lấy lá bùa chữa thương trong tay Nguyễn Du Du, uống thì đã uống nhiều rồi nhưng đây là lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy hình dáng ban đầu của chiếc bùa.
 
Trên tờ giấy vàng, những đường cong được vẽ bằng chu sa và anh ấy không thể hiểu nó là gì.
 
Chỉ có Thẩm Mộc Bạch nhìn thấy bùa chú, Ngô Trung Trạch tò mò cầm lấy nó, Tống Cẩm Minh cũng nhìn nó và ngay cả bố mẹ Triệu cũng nhìn nó.
 
Bố Triệu hỏi, "Bùa này được vẽ bằng cái gì vậy? Có cái gì độc hại đối với cơ thể con người không?" 
 
"Không." Thẩm Mộc Bạch nói: "Chỉ có giấy vàng và chu sa, không có gì độc hại cho cơ thể con người."
 
Mẹ Triệu cũng không buồn nữa nhưng vẫn bất mãn lẩm bẩm: "Cho dù không có hại nhưng cũng không được uống bừa bãi. Ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra nếu uống quá nhiều tro?"
 
Bố Triệu cũng thở dài nói: "Loại chuyện này thật không thể tin được và thật vô lý. Sau này đừng cho con trai tôi uống nữa."
 
Nguyễn Du Du cầm lại chiếc bùa trong tay, "Chuyện này không có gì vô lý, cái này, cái này có thể kiểm chứng."
 
“Tôi có thể kiểm chứng!” Thẩm Mộc Bạch và Triệu Húc Phong đồng thời nói.
 
Triệu Húc Phong kỳ lạ liếc nhìn Thẩm Mộc Bạch, anh ấy chưa từng nghe nói Anh Thẩm bị thương, làm sao có thể xác minh được?
 
Thẩm Mộc Bạch xắn tay áo lên, cầm con dao gọt hoa quả trên bàn cà phê lên, vuốt nhẹ lên cánh tay cơ bắp rắn rỏi, máu đỏ tươi lập tức tuôn ra.
 
"Tiểu Bạch——"
 
Nguyễn Du Du kinh ngạc hét lên, mắt bỗng đỏ hoe, cô vừa mới bị bố mẹ Triệu tra hỏi và cô luôn tỏ ra bình tĩnh nhưng khi nhìn thấy vết máu trên cánh tay của Thẩm Mộc Bạch, cô hoảng sợ ngay lập tức.

 
Thẩm Mộc Bạch mỉm cười xoa đầu Nguyễn Du Du với bàn tay không bị thương của mình, "Chỉ là một vết thương nhỏ, không đau đâu, cô bé ngốc nghếch, sao lại khóc?"
 
Nguyễn Du Du dụi mắt mới nhận ra rằng cô đang khóc.
 
Cô nhanh chóng che vết thương đang chảy máu của Thẩm Mộc Bạch bằng chiếc bùa chữa thương trên tay. Cô chớp hàng mi dài và cố kìm nước mắt, mím chặt đôi môi hồng hào và lấy từ trong balo ra một chiếc bùa chữa thương rồi châm lửa để tro rơi vào một cái đĩa nhỏ.
 
Đám đông vây quanh, nhìn cô bận rộn.
 
Nhìn cách cô kìm nước mắt, Triệu Húc Phong càng cảm thấy có lỗi, bởi vì Nguyễn Du Du chưa bao giờ nhắc đến chuyện vẽ bùa với người ngoài và anh cũng không tiết lộ ra ngoài nhưng không ngờ rằng bố mẹ sẽ tìm đến hỏi tội như thế.
 
Tống Cẩm Minh và Ngô Trung Trạch trong lòng cũng bất mãn.
 
Cũng phải nói đến, anh em bọn họ từ nhỏ đã không được xem là những đứa trẻ lương thiện ngoan ngoãn, đánh nhau và đua xe là chuyện thường ngày, thương tích lại là càng vô số không đếm xuể. 
 
Giống vết thương nhỏ này của Thẩm Mộc Bạch căn bản là sẽ không một ai để tâm đến.
 
Nhưng nhìn vẻ mặt đau lòng và cố kìm nước mắt của Nguyễn Du Du, thực lòng cảm thấy hơi khó chịu.
 
Nguyễn Du Du thêm vài giọt nước vào đĩa nhỏ và từ từ trộn tro của chiếc bùa thành hỗn hợp sền sệt.
 
Cô kéo cánh tay của Thẩm Mộc Bạch và bỏ chiếc bùa chữa thương vừa đắp lúc nãy.
 
“Này——” Mọi người há hốc mồm.
 
Tuy nhiên, chỉ trong vài phút, vết thương trên cánh tay của Thẩm Mộc Bạch đã lành lại. Nguyễn Du Du cẩn thận lấy khăn ướt trên bàn lau sạch vết máu đã khô, để lộ toàn bộ vết thương, chỉ có một vết sẹo mờ.
 
Theo khả năng tự phục hồi bình thường của một người, sẽ mất ít nhất ba hoặc bốn ngày để vết thương hở liền lại thành sẹo như vậy.
 
Tuy nhiên, chỉ mất vài phút để đắp chiếc bùa chữa thương của Nguyễn Du Du được.
 
Nguyễn Du Du không nói lời nào, đôi má non nớt trắng trẻo phồng lên, đôi môi mím chặt, cô kéo cánh tay của Thẩm Mộc Bạch, dùng đầu ngón tay xoa hỗn hợp bùn mà cô vừa làm rồi nhẹ nhàng bôi lên vết sẹo.
 
Giọng cô nhẹ nhàng, kèm theo một tiếng thút thít, "Phải mất vài giờ đồng hồ mới có thể loại bỏ hoàn toàn vết sẹo."
 
Cô ngẩng mặt lên nhìn Thẩm Mộc Bạch, đôi mắt đỏ như con thỏ.
 
Trên thực tế, không cần xóa sẹo, tất cả mọi người có mặt đều đã tin vào sức mạnh của chiếc bùa chữa thương này.
 
Nhưng Thẩm Mộc Bạch vẫn cười và nói: “Vậy thì hãy chơi mạt chược thêm hai vòng nữa.” 
 
Nếu vết sẹo của anh không biến mất, tâm trạng của cô bé có lẽ sẽ khó khôi phục lại. Vết thương nhỏ như thế ở trên người anh đã khiến cô rất buồn, anh không biết liệu là nên khóc hay nên cười.
 
Thẩm Mộc Bạch vẫn ngồi sau Nguyễn Du Du để xem cô chơi, trong khi Tống Cẩm Minh, Triệu Húc Phong và Ngô Trung Trạch chơi bài cùng Nguyễn Du Du.
 
Bố mẹ họ Triệu ngồi sang một bên, vừa xấu hổ vừa vui mừng.
 
"Ông nói xem chiếc bùa này lợi hại như vậy, cô bé đã cho con trai mình uống nhiều lần như vậy, liệu con trai có được chữa khỏi không?"
 
"Con trai không phải vừa nói về nhà chứng minh cho chúng ta thấy sao? Ta nghĩ có khả năng chữa khỏi đấy. Ái chà, con trai của ta!"
 
Nguyễn Du Du thực ra không có tâm trạng chơi bài nhưng cô không thể chịu đựng được việc ba nhà đẩy bài cho mình. Triệu Húc Phong là một bậc thầy trong việc chơi bài, thà để bản thân bị thiệt vẫn đẩy bài cho cô. Không ai phản đối ngay cả khi con Lục Đồng, Thất Đồng của cô ăn con Bát Điều. Sau hai vòng, trước mặt cô vốn liếng đã tăng vọt không ít.
 
“Hai vòng đã kết thúc.” Nguyễn Du Du xoay lại nhìn Thẩm Mộc Bạch.
 

Vì cả ba nhà đều đẩy bài cho cô nên Nguyễn Du Du thắng một cách nhanh chóng và không mất quá nhiều thời gian cho hai vòng.
 
Thẩm Mộc Bạch dùng khăn ướt lau sạch lá bùa trên cánh tay, vết sẹo vốn sưng đỏ nhưng hiện tại chỉ còn lại một đường trắng mờ nhạt, nếu không nhìn kỹ khó có thể phát hiện ra.
 
Nguyễn Du Du cảm thấy đau lòng khi sờ vào, "Không sao đâu, về nhà tôi sẽ đắp tiếp cho anh, sáng mai sẽ không thấy dấu vết gì đâu."
 
Tận mắt chứng kiến, bố mẹ họ Triệu còn gì không tin nữa chứ, mẹ Triệu kích động kéo Triệu Húc Phong, "Con trai, nói thật cho mẹ biết, con, con, con có phải đã khỏe rồi không?"
 
“Được rồi.” Triệu Húc Phong nhìn Nguyễn Du Du với vẻ áy náy, “Du Du, tôi không sao, tôi đoán rằng cô có thể không muốn mọi người biết rằng mình có thể vẽ bùa, cho nên cô chỉ muốn tìm một thời gian thích hợp để cho chính mình 'lành hẳn', không ngờ bố mẹ lại đến hỏi tội. Du Du, tôi xin lỗi."
 
Anh nhìn bố mẹ, "Con vừa mới làm bài kiểm tra IQ cách đây vài ngày, đã 140 rồi."
 
Đôi mắt bố Triệu chợt đỏ hoe, mẹ Triệu che miệng khóc.
 
Hai người họ nhìn nhau và quỳ xuống trước mặt Nguyễn Du Du với một tiếng "bốp", "Cô Nguyễn, đại ơn đại đức của cô——"
 
Nguyễn Du Du không ngờ đến điều này, cô giật mình, trong tiềm thức muốn né tránh nhưng đã bị mọi người vây quanh. Trong lúc hoảng loạn, cô lao vào vòng tay của Thẩm Mộc Bạch, "Mau, mau đứng dậy! Không cần phải như vậy!"
 
Thẩm Mộc Bạch lợi dụng tình hình này ôm lấy cơ thể mỏng manh nhỏ nhắn của cô, nháy mắt với ba người kia.
 
Tống Cẩm Minh và Ngô Trung Trạch đỡ bố Triệu đứng lên, Triệu Húc Phong ôm mẹ Triệu và đưa họ ngồi xuống ghế sofa.
 
Bố Triệu nhìn Nguyễn Du Du đầy hối lỗi, "Cô Nguyễn, cô đã cứu con trai tôi, chúng tôi vẫn hiểu lầm cô, tôi xin lỗi. Đại ơn này một lời cảm ơn là không đủ. Sau này, nếu cô Nguyễn có gì dặn dò, nhà họ Triệu tuyệt đối sẽ không nói hai lời mà sẵn sàng xông pha."
 
Nhìn thấy vẻ hoảng sợ trên khuôn mặt của cô bé, Thẩm Mộc Bạch biết cô bé không giỏi xử lý những tình huống như vậy nên đã cười và nói: "Chú Triệu, tình thân giữa anh em chúng con, không có gì để mà phải cảm ơn?" Lần này là do Du Du không giải thích trước nên mới dẫn đến hiểu lầm không đáng có này, chỉ cần giải thích rõ ràng là được. "
 
Tống Cẩm Minh cũng hiểu lầm rằng lần trước Nguyễn Du Du sẽ làm tổn thương Triệu Húc Phong, cảm thấy rất có lỗi và cười nói: "Du Du, đây là chuyện tốt. Sao cô không nói sớm hơn để mọi người cùng chia vui."
 
Nguyễn Du Du rút khỏi vòng tay của Thẩm Mộc Bạch, gương mặt vẫn có chút đỏ, "Tại vì Triệu Húc Phong nói trước đây anh ấy đã được vô số chuyên gia trong và ngoài nước chữa trị, sau đó cũng chỉ còn một bác sĩ chăm sóc vết thương cho anh ấy ở lại. Tôi cũng nghĩ cô chú cũng đã rất buồn vì nhiều lần nhen nhóm hy vọng để rồi thất vọng tràn trề. Bùa chữa thương của tôi không phải là thuốc chữa bách bệnh. Vết thương quá nặng có thể sẽ không khỏi hẳn. Nếu không thể khiến Triệu Húc Phong lành lặn lại, không phải sẽ khiến mọi người mừng hụt sao. Do đó, tôi muốn đợi đến khi nó thực sự có hiệu quả mới nói với mọi người."
 
Bố mẹ họ Triệu cảm thấy xấu hổ đến mức không còn mặt mũi, cô bé đã cố chữa trị vết thương cho con trai còn bọn họ lại tìm đến hỏi tội.
 
Ngô Trung Trạch đập mạnh cánh tay Triệu Húc Phong, "Tất cả là lỗi của anh đấy, đã khỏi từ lâu rồi mà cũng không biểu hiện ra. Không phải IQ lúc đầu vốn dĩ chỉ có 130 thôi sao, lần này hồi phục rồi lại hóa 140 à?” 
 
Triệu Húc Phong cũng cười: "Tôi không phải cũng đang nghĩ cách để có thêm bùa chữa thương, nói không chừng chỉ số IQ của tôi sẽ lên đến 180."
 
Nguyễn Du Du cuối cùng cũng bị anh ấy chọc cười, "Đây là bùa chữa thương, không phải thuốc tăng cường trí não. Nếu nó có thể cải thiện chỉ số IQ thì tôi đã sử dụng từ sớm rồi.”
 
Cuối cùng, cô cũng nở nụ cười, Triệu Húc Phong yên tâm phần nào, "Tôi cảm thấy vết sẹo sau đầu vẫn còn lớn, tôi nghĩ uống nhiều hơn có thể xóa sẹo."
 
Nguyễn Du Du đưa cho Triệu Húc Phong những chiếc bùa chữa thương còn lại trong balo của mình, "Anh không cần uống thêm nữa đâu, nếu muốn hết sẹo, giống như tôi vừa rồi, hãy đốt chiếc bùa đó thành bùn và bôi lên trên vết sẹo sẽ thấy ngay hiệu quả tức thời. Anh cứ sử dụng những chiếc này trước, về nhà tôi sẽ vẽ thêm cho anh vài chiếc nữa."
 
Cô ngẩng đầu nhìn mọi người và nghiêm túc nói: "Triệu Húc Phong nói đúng, tôi không muốn mọi người biết rằng tôi có thể vẽ bùa nên chỉ chúng ta biết chuyện này thôi. Đừng lan truyền thông tin."
 
Ngô Trung Trạch hỏi, "Du Du, tại sao không nói cho mọi người biết về một điều tốt như vậy?"
 
Nguyễn Du Du cau mày, "Ở thế giới này, bùa chú, phong thủy và các phép thuật đều không phổ biến. Không có các sư thầy, cũng không ai tin vào bùa chú. Tôi không muốn trở thành người dị hợm."
 
“Được rồi, sẽ không lan tin.” Mọi người gật đầu đồng ý.
 
Thẩm Mộc Bạch cúi đầu và nhìn cô một cái nhìn sâu sắc.
 
Thế giới này……
 
Thế giới này?
 
Vậy, cô không phải là người đến từ "thế giới này" sao?
 
Trong tích tắc, anh đã hiểu ra mọi bí ẩn.
 
Tại sao cô lại hoàn toàn khác với kết quả điều tra trong hồ sơ của anh, cô không giống một đứa trẻ mồ côi đáng thương. Ngược lại, cách nuôi dưỡng cứ như là một quý cô được nuông chiều. 
 
Cô không biết nấu ăn và việc mua đồ xa xỉ cũng bình thường như gọi đồ ăn trong một nhà hàng. 
 
Cô nói rằng cô có sức khỏe kém từ khi còn nhỏ và đã dành một nửa thời gian của mình trong bệnh viện.

 
Vào ngày đầu tiên gặp mặt, cô muốn hỏi thăm "Sư phụ Nguyễn", nói rằng là người nổi tiếng ở Yến Thành nhưng trên thực tế không có người nào như vậy cả.
 
Cô nói rằng bùa cô vẽ một chiếc có thể bán với giá vài triệu và anh nghĩ rằng cô đang nói đùa……
 
Thẩm Mộc Bạch nắm chặt tay Nguyễn Du Du.
 
Lần đầu tiên trong đời, trong lòng anh dâng lên một thứ cảm xúc gọi là “hoang mang”.
 
Nếu không phải đến từ "thế giới này", liệu một ngày nào đó cô sẽ rời khỏi đây và trở về thế giới của chính mình?
 
Các ngón tay của anh siết chặt, Nguyễn Du Du nhìn anh đầy nghi hoặc.
 
Đôi mắt đen láy của Thẩm Mộc Bạch thật sâu, cô không nhìn ra được anh đang nghĩ gì nhưng cô cảm nhận được cảm xúc của anh không ổn lắm. 
 
Cô tưởng anh còn đang nghĩ đến chuyện ban nãy nên cô mỉm cười, nhẹ nhàng gãi gãi ngón tay út vào lòng bàn tay của anh.
 
Với cái chạm nhẹ này, Thẩm Mộc Bạch đã được xoa dịu ngay tức thì.
……
 
Ngô Trung Trạch vỗ tay, "Được rồi, mọi sự hiểu lầm đã được hóa giải nên vấn đề này kết thúc."
 
“Vẫn chưa kết thúc.” Thẩm Mộc Bạch nhìn Bố Triệu, “Chú Triệu, người đã tố cáo chuyện này với chú và mang theo cả……chứng cứ là ai?”
 
Khi anh nói đến đây, tất cả mọi người đều im lặng, không phải có người vô tình nhìn thấy Nguyễn Du Du uống rượu cùng Triệu Húc Phong mà đi tố giác đơn giản như vậy, người này rõ ràng thậm chí còn rắp tâm thu gom những chai thủy tinh nhỏ nữa.
 
Bố Triệu lắc đầu, "Là một bức thư nặc danh đánh máy gửi tới quản gia ở nhà."
 
Nguyễn Du Du nhìn về phía Triệu Húc Phong, Triệu Húc Phong đột nhiên nhớ tới, "Du Du nói mấy lần khi hai chúng tôi ăn cơm trưa, có người nhìn trộm ở ngoài cửa phòng. Chẳng lẽ là người này?"

Bố Triệu lập tức nói: "Tất cả hành lang đều có camera giám sát, đi kiểm tra!"
 
Bố mẹ họ Triệu đã đi kiểm tra camera và nhóm bốn người và Nguyễn Du Du ở lại trong phòng.
 
Tống Cẩm Minh và Ngô Trung Trạch vẫn đang ngẫm nghĩ điều kỳ ảo này. Giống như Nguyễn Du Du đã nói họ chưa bao giờ nhìn thấy một chiếc bùa chữa lành bệnh tật và vết thương, bùa chú chỉ xuất hiện trong phim thần tiên và ma thuật. 
 
Trên thực tế thì không có ai giỏi trong việc làm phép và cũng không ai tin vào nó.
 
Ngô Trung Trạch gãi đầu, "Du Du, nói đi, có bùa hộ mệnh nào để tăng cường trí não không?"
 
Nguyễn Du Du cười nói, "Không, nếu có thì tôi sẽ dùng nó cho bản thân, còn cần phải học tập chăm chỉ, bổ túc, làm bài tập và mỗi ngày đều lo lắng về việc sẽ bị rớt môn."
 
Ngô Trung Tử bất mãn nhìn Triệu Húc Phong: "Chúng ta rõ ràng giống nhau, cậu nói xem, tại sao chỉ số thông minh của cậu lại đột nhiên tăng thêm 10 điểm?"
 
Triệu Húc Phong nhìn Tống Cẩm Minh cười gian xảo nói, "Cậu không nghĩ rằng những câu hỏi kiểm tra IQ đó khuôn khổ đều gần giống nhau? Lý do tại sao một số câu hỏi lần đầu tiên sẽ làm sai là bởi vì cậu không biết nó muốn kiểm tra cái gì, rõ ràng cũng không hiểu câu hỏi muốn hỏi gì. Sau khi làm một vài lần thì hiểu được thủ thuật. Như đây là một bài kiểm tra trí tưởng tượng không gian, chỉ cần lật ngược hình ảnh là ra đáp án, như đây là một bài kiểm tra về suy luận logic…..."
 
Ngô Trung Trạch vỗ tay, "Đã hiểu! Chỉ cần luyện tập nhiều lần là sẽ quen thôi, tôi sẽ làm thêm vài lần nữa!"
 
Triệu Húc Phong dặn dò: "Chú ý câu trả lời chính xác rồi quay lại xem ý đồ của câu hỏi."
 
Ngô Trung Trạch hất cằm, khinh thường Triệu Húc Phong: "Đừng lo, tôi sẽ giết cậu trong nháy mắt sau khi luyện tập mấy ngày!"
 
Mọi người cứ thế mà đùa nghịch, Thẩm Mộc Bạch nắm tay Nguyễn Du Du đi sang một bên, xoa đầu cô, "Du Du, vẫn còn giận à?"
 
Mặc dù cô bé đã vui vẻ cười nói, anh đã quá quen thuộc với cô nên chỉ cần nhìn thoáng qua là biết ngay cô bé vẫn đang buồn.
 
Rời khỏi đám đông và đối mặt với anh một mình, nỗi bất bình trong lòng Nguyễn Du Du không hiểu sao lại dâng lên, đầu ngón tay cô chạm nhẹ vào vết sẹo trên cánh tay anh, đôi mắt đỏ hoe, đôi môi đầy đặn cũng xì ra, có tiếng khóc nấc nghẹn của cô kèm theo lời than trách: "Tại sao vừa rồi anh lại tự cắt tay mình? Chảy nhiều máu như vậy."
 
Thẩm Mộc Bạch cười nhìn trên tay vết sẹo gần như không nhìn thấy, "Vết thương nhỏ này không đáng kể gì. Hơn nữa, chẳng phải đã lành rồi đấy sao?"
 
"Lành rồi thì đã sao? Chẳng nhẽ vừa rồi khi bị thương anh không đau sao?" Hai má trắng nõn và mềm mại của Nguyễn Du Du phồng lên, giống như một con ếch nhỏ đang tức giận, "Theo cách nhìn này, Triệu Húc Phong lúc nãy đáng lẽ phải bị cắt tay mười dao rồi tôi sẽ chữa thương cho anh ấy để xem bố mẹ họ Triệu có đau lòng không?”
 
Thẩm Mộc Bạch cười nhẹ, cô bé cũng chỉ được cái miệng cứng nhưng lại mềm lòng như một viên kẹo bông gòn. Nếu thật sự cho cô ta chém Triệu Húc Phong, đừng nói là mười nhát cắt, một nhát cô cũng không cắt được nữa là.
 
“Du Du.” Anh siết chặt lòng bàn tay đầy đặn của cô, ghé sát vào tai, thì thầm, “Vậy nên là cô rất đau lòng à.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận