CHƯƠNG 35
Camera đã nhanh chóng được được kiểm tra xong.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bởi vì mỗi lần Nguyễn Du Du đến ăn trưa với Triệu Húc Phong đều là vào khoảng 12:30 ngày thứ sáu nên chỉ cần kiểm tra camera trong khoảng thời gian này.
Như Nguyễn Du Du đã nói, quả thật có vài lần có người nhìn trộm họ, thậm chí sau khi hai người rời đi, người này còn đi vào toilet nam, có lẽ là để lấy chai thủy tinh nhỏ mà Triệu Húc Phong ném đi.
Bố Triệu đã sao chép các video mà người đó nhìn trộm và mang về phòng, đồng thời yêu cầu Triệu Húc Phong phát chúng cho mọi người xem, "Thân hình người này trông giống như một thiếu nữ, không biết là ai, hóa ra là trạc tuổi với bọn cháu.
Mọi người xem thử có từng gặp qua chưa? Du Du xem kỹ lại, người này cố tình làm vậy là muốn chúng tôi nhắm vào cháu nên chắc chắn là có mâu thuẫn với cháu, có thể cháu đã gặp qua rồi."
"Hơn nữa, vừa rồi cô ta đang nhìn trộm bên ngoài phòng. Sau khi Du Du đóng cửa lại, cô ta mới rời khỏi câu lạc bộ để bắt xe." Bố Triệu nhìn Nguyễn Du Du và bây giờ ông đã hiểu tại sao cô đi đóng cửa và còn chặn cửa lại bằng một cái ghế.
Nguyễn Du Du thực ra trong lòng cũng có suy đoán, khi đến thế giới này, cô chỉ xung đột với hai người. Một người là Trần Mai và cũng từng đánh nhau rồi, người còn lại là Chu Dung Dung, mặc dù cô không biết tại sao cô lại khiến Chu Dung Dung không vui nữa nhưng biểu hiện của Chu Dung Dung thật sự rất không ổn.
Mặc dù người thiếu nữ trên camera giám sát đã đeo kính râm để che đi nhưng mọi người đều nhận ra.
Chu Dung Dung.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chắc cô ta không ngờ nhà họ Triệu lại bảo vệ Nguyễn Du Du để điều tra, theo dõi nên mới đeo một chiếc kính râm.
Trong lòng cô dự đoán bố mẹ họ Triệu hết mực yêu thương cậu con trai ngốc nghếch bị thương đến vậy, nếu họ biết rằng Nguyễn Du Du đã thêm nguyên liệu vào rượu của Triệu Húc Phong, chắc chắn sẽ phát điên lên tìm Nguyễn Du Du tính sổ, làm sao có thể kiểm tra camera hành lang xem ai đã lấy trộm chai thủy tinh nhỏ do Triệu Húc Phong ném đi.
Hôm nay, mục đích cô ta đến là để xem náo nhiệt đấy thôi.
Nguyễn Du Du có chút không nói nên lời, cô cau mày suy nghĩ một chút, "Tôi thật sự không biết mình đắc tội gì với cô ta, cũng không thể tưởng tượng được cô ta đã trải qua đả kích tinh thần gì. Lúc đầu thì tỏ vẻ khinh miệt và bây giờ là rắp tâm toan tính hãm hại.”
Một tia lạnh lùng hiện lên trong đôi mắt đen của Thẩm Mộc Bạch, anh khẽ khịt mũi, "Không cần biết tâm lý của cô ta như thế nào, làm như thế này chỉ có một hậu quả."
Anh liếc nhìn Triệu Húc Phong, Tống Cẩm Minh và Ngô Trung Trạch.
Nhóm bốn ngầm hiểu ý nhau, hơi nhếch cằm, lạnh lùng và ngạo mạn nói: "Trời đã trở lạnh, đến lúc nhà họ Chu nên phá sản."
"Hahahahaha——" Nguyễn Du Du cười đến mức khó thở, cô giơ ngón tay run rẩy lên lau nước mắt nơi khóe mắt, "Các anh, các anh như thế này—— hahaha——thật ngốc."
Cuối cùng tâm trạng cô cũng bình phục, cả nhóm bốn người thở phào nhẹ nhõm.
Nguyễn Du Du cười đủ rồi xoa xoa bụng, "Các anh nói xem, cô ta có phải thật sự hết lòng với Triệu Húc Phong hay không, cô ta không biết tôi bỏ thứ gì vào rượu này. Bất kể là ai, đều có thể hiểu lầm hành động của tôi, đều đang nghĩ rằng tôi bắt nạt Triệu Húc Phong. Nếu cô ta tốt bụng hoặc có quan hệ tốt với nhà họ Triệu, cô ta sẽ vạch trần tôi với chú Triệu thôi."
Triệu Húc Phong cười chế nhạo, nhe cái răng hổ nhỏ "Tôi không nghĩ cô ta lại tốt bụng như vậy đâu. Du Du đừng quan tâm, lần này nhà họ Chu phải trả giá."
Lần trước Trần Mai đánh Nguyễn Du Du, nhóm bốn người đã xử lý nhà họ Trần. Lúc đó, anh ấy không tỉnh táo nên không tham gia, lần này Nguyễn Du Du bị bắt nạt trước mặt anh ấy và là sau khi cô vừa mới chữa khỏi vết thương. Anh ấy kiêu ngạo như thế làm sao có thể nhịn được.
Hơn nữa, ngay từ đầu nhà họ Chu đã sử dụng Nguyễn Du Du để ngăn chặn hôn ước này. Mặc dù thay thế Nguyễn Du Du thì cũng tốt hơn nhiều so với Chu Dung Dung.
Nếu được phép tự chọn lựa, họ cũng sẽ không một chút do dự mà chọn Nguyễn Du Du.
Nhưng nhà họ Chu đã đi quá xa trong vấn đề này và nghĩ mọi người dễ dụ như kẻ ngốc.
Nguyễn Du Du nghiêng đầu nhìn Tống Cẩm Minh, Tống Cẩm Minh mỉm cười đẩy gọng kính vàng, "Du Du đừng lo lắng cho tôi, tôi và Chu Dung Dung đã gặp nhau bốn năm lần, có thể coi như là hoàn thành nhiệm vụ của bố mẹ đưa cho. Tôi định dừng lại ở đây.”
Thẩm Mộc Bạch xoa xoa mái tóc mềm mại bồng bềnh của cô, "Chuyện này Du Du không cần quan tâm đến."
……
Chuyện này đã xong xuôi, bố mẹ họ Triệu vui vẻ rời đi, Nguyễn Du Du đứng dậy đi vào toilet.
Thẩm Mộc Bạch dựa vào sofa, ra hiệu cho ba người kia tới gần, thần bí thì thào nói: "Nào, anh đây sẽ cho mọi người xem thứ hay ho."
Những ngón tay mảnh khảnh của anh kéo chiếc ngọc bội từ trong cổ áo ra ngoài.
Tống Cẩm Minh nhìn thoáng qua đã nhận ra,“Đây không phải là ngọc bội mà tôi đưa cho ông lão Thẩm sao? Nhưng lúc tôi tặng không có những đường nét hoa văn kỳ lạ này trên đó.”
Vẻ mặt của Thẩm Mộc Bạch vui vẻ, lông mày dài nhướng lên, đôi môi mỏng cong lên thành một nụ cười nhẹ, "Đây là một bùa bình an được Du Du khắc, cô dùng một con dao khắc nhỏ để khắc nó ra, phải cần rất nhiều thời gian mới hoàn thành xong, nói rằng đeo trên người có thể cứu mạng trong trường hợp xảy ra tai nạn."
Tống Cẩm Minh: "......" Tôi rất muốn đánh chết anh, sau đó lấy lại ngọc bội.
Triệu Húc Phong và Ngô Trung Trạch: "......"
Với bộ dạng khoe mẽ này, không phải là đang muốn tìm người để đánh cho bầm dập sao?
Thẩm Mộc Bạch liếc nhìn ba người họ, "À, nhân tiện, ngay cả sợi dây da xỏ miếng ngọc này cũng do Du Du tự làm."
Cả ba nhìn nhau: chắc chắn là anh đang muốn tìm người đánh.
Ba người không nói lời nào, đồng loạt xông lên, đè Thẩm Mộc Bạch xuống ghế sofa.
"Này, đợi đã——" Thẩm Mộc Bạch bình tĩnh hét lên, "Tôi nhớ rồi, Du Du nói——"
Ba người đàn ông dừng lại, đều nhìn chằm chằm Thẩm Mộc Bạch.
Thẩm Mộc Bạch từ từ đẩy họ ra và chỉnh trang lại quần áo, "Du Du nói rằng mỗi chiếc bùa bình an do cô vẽ sẽ bán với giá một triệu cho một chiếc."
Cả ba cùng suy nghĩ, một tờ giấy màu vàng được bán với giá một triệu, quả là đắt.
Tuy nhiên, một chiếc bùa cứu mạng có thể được bán với giá bao nhiêu cũng không được xem là mắc.
Không ai có thể đảm bảo rằng bọn họ sẽ không gặp phải bất kỳ tai nạn nào, giống như lần trước Triệu Húc Phong gặp tai nạn, nếu có một tấm bùa hộ mệnh như vậy, bố mẹ họ Triệu bao nhiều tiền cũng sẵn sàng chi ra.
Vả lại, loại bùa này cũng không phải mỗi ngày dùng một chiếc, nếu không có chuyện gì xảy ra thì có thể đeo nó suốt.
Nói về điều này, bất kỳ chiếc đồng hồ nào trong ngăn kéo của họ đều cao hơn mức giá này và một chiếc đồng hồ không thể cứu mạng một người trong vụ tai nạn nào đó.
Cả ba bắt đầu nghĩ xem nên mua bao nhiêu chiếc thì phù hợp, không thể chỉ lo bản thân, bố mẹ cũng phải có.
Trên thực tế, họ đều là thiếu gia hào môn, không thiếu tiền, ước gì có thể mua được hàng chục chiếc.
Nhưng Nguyễn Du Du không muốn lan tin ra ngoài nên chỉ có thể đưa cho bố mẹ mình và yêu cầu họ luôn mang theo chúng.
Thẩm Mộc Bạch trầm giọng nói: "Có phải rất được không, có chuyện tốt gì đều sẽ nghĩ đến anh em. Chỉ là chuyện này không thể vội vàng được. Đợi mấy ngày nữa tâm trạng của Du Du bình tĩnh hơn sẽ nói việc này sau."
Cả ba gật đầu, "Ừm, đợi Du Du lắng xuống thong dong hơn hãy nói."
Triệu Húc Phong gãi gãi đầu, "Nói mới nhớ, mấy ngày nay tôi đã uống hết bao nhiêu tiền rồi…..."
Nguyễn Du Du vừa đẩy cửa bước vào, "Anh uống gì vậy?"
“Bùa chữa thương.” Triệu Húc Phong nhanh chóng đếm xem mình đã uống bao nhiêu chiếc bùa, Nguyễn Du Du đưa cho bùa để bôi bên ngoài da, “Du Du, bùa của cô hiệu quả như vậy chắc phải bán không ít tiền đúng không?”
"Hai trăm chiếc bùa chữa bệnh…..." Nguyễn Du Du dừng một chút, đôi mắt cười cong lên, "Tính toán quá làm gì. Nói mới nhớ, mỗi lần đến câu lạc bộ ăn, tôi cũng có bao giờ trả tiền đâu."
Khóe miệng Triệu Húc Phong giật giật, vẻ mặt có chút phức tạp, không trả tiền ăn mà lại đưa một chiếc bùa chữa thương trị giá hai triệu.
Nguyễn Du Du mỉm cười nhìn anh, "Anh đã uống gần hết chai rượu đó rồi, anh chỉ cần trả tiền rượu lại cho tôi. Tôi mua rượu trong câu lạc bộ này và tiêu hơn nửa số tiền tiêu vặt của mình."
Triệu Húc Phong lẳng lặng lấy điện thoại di động ra, gửi cho cô một bao lì xì lớn, cười lẩm bẩm nói: "Đồ keo kiệt."
……
Triệu Húc Phong đã hồi phục, bố mẹ họ Triệu vui mừng đến mức không thể chờ đợi để nói ngay với mọi người. Họ nghĩ đến ngày hôm sau tổ chức một bữa tiệc nhỏ, ít nhất để cho người thân và bạn bè biết con trai mình đã bình phục. Mặt khác để những người bà con có ý nghĩ riêng tư đều phải bỏ ý nghĩ đó nhưng đã bị Triệu Húc Phong ngăn lại.
Chu Dung Dung vừa vạch trần Nguyễn Du Du đã cho thêm đồ vào rượu anh ấy uống và cứ như thế mà bình phục hoàn toàn. Sẽ rất tệ nếu khiến Chu Dung Dung có liên tưởng đến Nguyễn Du Du.
Nguyễn Du Du cũng không muốn người khác biết chuyện này. Hơn nữa, người nhà họ Chu tâm vốn bất chính nên tốt hơn hết là đừng gây rắc rối cho Nguyễn Du Du.
Bố mẹ nhà họ Triệu rất nghiêm túc suy nghĩ và quyết định dành thời gian một năm để cho Triệu Húc Phong từ từ "bình phục" hoàn toàn.
Thậm chí còn lên kế hoạch thực hiện nhiều chuyến đi ra nước ngoài để anh ấy thường xuyên gặp các chuyên gia.
Nhân tiện, họ cũng có thể xem những người thân của nhà họ Triệu có động cơ âm thầm gì và cứ thế tiếp tục biểu diễn trước mặt họ.
Nhắc đến đây, con trai bị chấn thương lần này xem như cũng giúp họ nhìn rõ những người người thân cận xung quanh ai là chân tình, ai là giả ý.
……
Vào cuối tuần, Nguyễn Du Du và Thẩm Mộc Bạch đến gặp ông lão.
Ngay khi Nguyễn Du Du bước vào nhà A Phúc đã chạy tới, "Póc——" Một chiếc bình trên bàn nhỏ bị nó làm lăn xuống đất và ngay lập tức rơi ra thành năm sáu mảnh.
Nguyễn Du Du: "......"
A Phúc thậm chí còn không nhận ra mình đã làm chuyện xấu, "Gâu gâu gâu" vui sướng kêu lên, vòng qua chân Nguyễn Du Du chạy một cách điên cuồng, thậm chí còn nhẹ nhàng cắn ống quần của cô.
Ông lão Thẩm nở một nụ cười, "Ồ, A Phúc lại làm chuyện xấu rồi."
Nguyễn Du Du sắc mặt tối sầm, có vẻ như đây không phải là lần đầu tiên A Phúc làm hỏng đồ, những món đồ ở đây không hề rẻ.
Dường như không ai nghĩ rằng có gì đó không ổn, người hầu cầm chổi và định quét rác để dọn dẹp các mảnh vỡ nhưng Nguyễn Du Du đã ngăn lại, "Chờ một chút."
Cô đi tới chỗ đồ sứ vỡ ngồi xổm xuống, kêu A Phúc đi tới, chỉ vào cái bình vỡ nói: “A Phúc, nhìn xem việc xấu con đã làm, con đã làm vỡ bao nhiêu món đồ của ông nội rồi?”
A Phúc liếm ngón tay đang dang ra của cô một cách hài lòng, đôi mắt đen tròn của nó nhìn cô một cách thích thú và chiếc đuôi nhỏ cứ ngoe nguẩy suốt.
Nguyễn Du Du lấy tay vỗ nhẹ lên đầu nó, giọng nói trở nên nghiêm nghị: "A Phúc!"
A Phúc nhạy cảm nhận ra Nguyễn Du Du không phải đang nói đùa với nó, mà đang thể hiện sự tức giận, đột nhiên ngồi xuống, "gâu gâu gâu" và chúi cái đầu nhỏ của mình vào ống quần của Nguyễn Du Du.
Nguyễn Du Du đứng lên đá nhẹ, "Phạt đứng một tiếng đồng hồ. À không phải, phạt ngồi xổm một tiếng đồng hồ. Ta đã không dạy dỗ tốt con đã gửi đến nhà ông nội, làm hư đồ của ông nội thì ta cũng phải đứng đây chịu phạt một tiếng đồng hồ.”
Ông lão buồn cười nhìn bọn họ, thấy Nguyễn Du Du lấy điện thoại di động ra xem giờ, đặt báo thức một tiếng, đứng thẳng bên cạnh chiếc bình vỡ trong tư thế quân đội. Nhìn cô bé nghiêm túc như vậy, ông lão nhanh chóng cười và nói: "A Phúc còn nhỏ, không cần nghiêm khắc như vậy."
Nguyễn Du Du nghiêm túc lắc đầu, "Ông ơi, nó phải được dạy dỗ từ nhỏ, nếu không khi lớn lên nó sẽ trở nên nghịch ngợm hơn. Giống chó Husky nổi tiếng với khả năng phá hỏng cả một ngôi nhà. Cháu cứ tưởng chúng còn nhỏ và không phá phách lắm đâu. Chỗ này của ông nội đủ lớn, đủ để nó chạy loanh quanh và không ngờ lại làm hỏng đồ của ông nội. Cháu xin lỗi ông."
“Ái chà, những thứ này đáng giá bao nhiêu đâu chứ?” Ông lão còn muốn nói gì nữa, Thẩm Mộc Bạch đã đi tới đỡ cánh tay của ông, “Ông ơi, cứ để Du Du dạy A Phúc, không chừng sẽ được đấy.”
Ông lão cũng không nói gì nữa, ngồi trò chuyện với Thẩm Mộc Bạch trên ghế sofa cách đó không xa, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía đó.
Cô bé đứng khá bệ vệ, hóp bụng, ưỡn ngực, hai tay buông thõng hai bên đùi, mặt không cảm xúc, không nói lời nào.
Chú chó con ngồi xổm xuống dưới chân cô, lúc này nó mới biết là sai khiến cô chủ nhỏ không vui, dùng cái đầu nhỏ chúi vào sẽ bị đá nhẹ.
Nó ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh, chốc chốc lại ngẩng đầu lên nhìn Nguyễn Du Du với gương mặt nghiêm nghị nhìn cái bình vỡ vụn trên mặt đất, cúi đầu xấu hổ nhướng mày, không còn giống một con sói nhỏ oai vệ nữa.
Ông lão vừa buồn cười vừa xót xa, miễn cưỡng Nguyễn Du Du đứng dưới mũi chịu sào một tiếng trong tư thê quân đội, lại bất đắc dĩ với A Phúc hoạt bát nghịch ngợm nhưng cô bé đã muốn dạy dỗ A Phúc nên ông không còn muốn can thiệp.
Đang nhìn, ông lão đột nhiên nghĩ tới cái gì, cười thần bí, nghiêng đầu trầm giọng nói với Thẩm Mộc Bạch, "Nhìn xem, Du Du hình như đang dạy con nhỏ hay sao? Ta tưởng Du Du mềm lòng như vậy, nghĩ rằng chắc chắn trong tương lai sẽ là một bà mẹ hết lòng yêu thương con cái mà chiều hư chúng nhưng không ngờ lại dữ dằn như thế."
Thẩm Mộc Bạch biết thính giác của Nguyễn Du Du nhạy bén khác thường, vì vậy anh vô thức quay đầu lại nhìn cô.
Quả nhiên, khuôn mặt của cô bé dần đỏ lên và cô cúi đầu giận dữ trừng mắt nhìn A Phúc.
A Phúc ngồi xổm nhìn thật nhát gan.
Thẩm Mộc Bạch thấp giọng cười.
Một giờ sau, Nguyễn Du Du tự mình dọn dẹp chiếc bình vỡ và A Phúc từng bước đi theo cô, không chạy cũng không nhảy.
Nguyễn Du Du ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu nó, nhẹ giọng nói lý lẽ: "A Phúc, con có thể chạy nhảy bên ngoài sân nhưng không thể làm vỡ đồ vật, biết không?"
Cô dắt A Phúc ra ngoài, chạy lon ton một vòng quanh sân, A Phúc đuổi theo bước chân của cô. Cuối cùng lại trở nên hoạt bát, vừa nhảy vừa vui vẻ sủa mấy tiếng “gâu gâu”, cái đuôi nhỏ cũng nịnh nọt ngoe nguẩy theo.
Ông lão liếc mắt ra ngoài, rồi nhìn Thẩm Mộc Bạch, "Ta nghĩ Du Du sẽ rất giỏi trong việc dạy dỗ con cái. Bây giờ ta nghi ngờ không biết trong tương lai bọn cháu sẽ là nghiêm phụ từ mẫu hay là nghiêm mẫu từ phụ nữa?”
Thẩm Mộc Bạch đang tựa vào lưng ghế sofa, đôi chân dài lười biếng trùng xuống, mái tóc đen phủ lên xương lông mày, trong đôi mắt đen ấy hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, "Ông nội, con của cháu và Du Du căn bản là không cần dạy, bẩm sinh rất giỏi rồi."
Ông lão: "......" Chà chà, chắc chắn 100% là nghiêm mẫu từ phụ!
Nguyễn Du Du chơi với A Phúc một lúc, một chiếc ô tô từ từ chạy tới cổng, cô nghĩ đó là Thẩm Mộc Dương hoặc Thẩm Vinh Hưng nhưng cô không ngờ đều không phải.
Đôi nam nữ trung niên bước xuống xe, nhìn có vẻ rất quen mặt. Sau khi cẩn thận nhớ lại trong đầu, Nguyễn Du Du chợt nhận ra đó là bố mẹ của Chu Dung Dung.
Cô chỉ nhìn thấy họ một lần vào buổi sáng sinh nhật và bản thân cũng không quen biết nhiều người ở độ tuổi trung niên nên sau khi nghĩ lại liền có chút ấn tượng.
A Phúc ngay lập tức vào tư thế chiến đấu, hạ thấp người, duỗi thẳng hai chân trước trên mặt đất và hếch cái mông nhỏ của mình ra sau, "gâu gâu gâu——"
Phan Như Yến đột nhiên sửng sốt, nắm lấy cánh tay của Chu Quốc Vượng, "A——" giọng đứt quãng.
Chu Quốc Vượng dường như cảm thấy hơi xấu hổ, trừng mắt nhìn nó rồi híp mắt cười nhìn Nguyễn Du Du, "Cô ơi, phiền hãy xích con chó lại đi?"
Nguyễn Du Du dắt A Phúc quay đầu vào nhà, "Ông nội, có khách đây."
Vương quản gia đưa vợ chồng nhà họ Chu vào cửa, Chu Quốc Vượng tươi cười chào hỏi: "Xin chào ngài, đã lâu không gặp, sức khỏe của ngài trông tốt lên hẳn.”
“Hì hì.” Ông lão cười cười, đúng là đã lâu không gặp. Lúc ốm đau nhà họ Chu cũng không đến thăm, sau khi xuất viện cũng không thấy nhà họ Chu đến, không biết là do ông ta có tội hay sợ hãi.
Tuy nhiên, ông rất biết ơn nhà họ Chu vì đã thay thế Chu Dung Dung bằng Nguyễn Du Du, điều này như mang đến một ngôi sao may mắn nhỏ đến bên ông.
Ông hiểu rõ về cơ thể của mình và chỉ khi sử dụng bùa của cháu dâu mình, cơ thể của ông mới từ từ khỏe lại.
Ông lão không nói gì, Chu Quốc Vượng có chút xấu hổ, vốn dĩ đẩy Nguyễn Du Du ra ngăn cản hôn lễ nhưng ông ta cũng biết lần này mình đã xúc phạm đến nhà họ Thẩm nên trong lòng sớm đã chuẩn bị về chuyện tuyệt giao.
Nhưng hai ngày nay, công việc kinh doanh của nhà họ Chu đột nhiên thua lỗ nặng, tứ phương nguy cấp, bất động sản lớn nhất của nhà họ Chu dưới danh nghĩa là một danh lam thắng cảnh, không ngờ rằng một thông báo gửi đến nói đang hủy hoại đến môi trường sinh thái nên phải cải tạo lại. Dự án vừa ngưng, cũng xem như một khoản lớn không được thu hồi khiến cho vòng vốn sắp đứt gãy.
Mọi việc vốn đang suôn sẻ suốt thời gian qua nhưng giờ khi nhà họ Chu gặp nạn Chu Quốc Vượng mới phát hiện bên cạnh không có người nào để cầu cứu.
Tất cả bạn bè cũ đều trốn biệt tăm tích, ông ta vốn chỉ là một phú hào mới phất, không giống nhà họ Thẩm vốn là phú hào lâu đời vốn liếng hùng hậu.
Hầu hết bạn bè trong giới kinh doanh đều là lũ tâng bốc xu nịnh ông ta. Đến lúc này, không có người nào có thể giúp một tay.
Nhưng ông ta đã không biết ai đang không vừa mắt nhà họ Chu nhưng ông lão Thẩm có quan hệ rộng khắp nên nhất định có thể giúp ông ta giải quyết vấn đề này.
Ông ta đã đắc tội với ông lão Thẩm và Thẩm Mộc Bạch. Bây giờ, người duy nhất có mối liên quan là Nguyễn Du Du.
Chu Quốc Vượng dùng cùi chỏ chạm vào Phan Như Yến, Phan Như Yến lập tức mỉm cười nói: "Du Du đâu rồi nhỉ? Nhắc mới nhớ, đứa trẻ Du Du này vào ngày sinh nhật của mình đã đi cùng Mộc Bạch và đến giờ vẫn chưa trở về nhà để gặp bố mẹ."
“Ôi, đứa nhỏ này chắc giận tôi lắm, trách tôi sinh ra nó mà để thất lạc nó.” Bà ta thở dài lau đi giọt nước mắt không hề tồn tại nơi khóe mắt.
Nguyễn Du Du cau mày, nhà họ Chu đang muốn làm gì?
Anh Thẩm cười đầy ẩn ý, "Hai người muốn gặp Du Du?"
Phan Như Yến nghẹn ngào gật đầu, "Suy cho cùng, nó cũng là một phần da thịt trên cơ thể tôi. Đó là báu vật thân yêu nhất của tôi. Kể từ khi rời đi, tôi đã nhớ nhung đến mức không thể ngủ được."
“Ồ?” Thẩm Mộc Bạch cười nửa miệng, “Vậy sao không đến gặp Du Du sớm hơn? Đã nửa năm rồi.”
Phan Như Yến có chút xấu hổ, "Ừm, đó không phải luôn nghĩ là vì Du Du vẫn còn tức giận không muốn gặp chúng tôi. Đã nửa năm trôi qua, cơn giận của con bé chắc cũng nguôi ngoai phần nào."
Khi Chu Quốc Vượng nghe thấy những từ "Du Du" được nhắc đến bởi Thẩm lão gia và Thẩm Mộc Bạch, giọng điệu của họ thật tự nhiên thân mật. Chắc mẩm “đứa con gái nhặt về này” đã có một cuộc sống không tồi ở nhà họ Thẩm, trong lòng mừng thầm, chỉ cần nhận lại đứa con gái này, mượn Nguyễn Du Du để ông lão Thẩm ra tay giúp đỡ nhà họ Chu vượt qua ải nguy này.
Nghĩ đến đây, Chu Quốc Vượng không khỏi quan tâm đến mặt mũi nữa, cười và nói: "ông lão Thẩm, hay là…... để con bé ra đây gặp mặt?"
Ông lão nhìn Nguyễn Du Du cười, "Du Du, cháu nói gì đi?"
Chu Quốc Vượng và Phan Như Yến mắt nhìn thẳng.
Nguyễn Du Du chỉ ở nhà họ Chu một đêm. Thành thật mà nói, họ thậm chí còn không nhớ ngoại hình của Nguyễn Du Du, trong ấn tượng của họ thì cô là một cô gái quê đen, gầy và nhút nhát.
Ngay cả khi Chu Dung Dung thỉnh thoảng nhắc rằng ngoại hình của cô đã thay đổi.
Họ cũng không thể liên tưởng đến cô bé với làn da trắng mịn và dịu dàng đang ở trước mặt họ, người mà dường như được yêu chiều.
Khi vừa nhìn thấy Nguyễn Du Du dắt chó đi dạo, họ nghĩ đó là bạn bè thân thiết của gia đình họ Thẩm đến thăm ông lão.
Nói cả ngày là họ nhớ con gái ruột, muốn gặp mặt. Thế mà, cô ngồi đó, trước mặt họ nãy giờ nhưng lại không nhận ra.
Hóa ra là hai người đều là da mặt dày, xấu hổ đến ngồi cũng không yên. Nếu không phải việc kinh doanh của nhà họ Chu lâm nguy, có lẽ bọn họ đã rời đi ngay lập tức.
Phan Như Yến nhìn Nguyễn Du Du "trìu mến", "Du Du, con, con thật sự khiến mẹ nhớ đến chết mất. Mau, mau đến bên cạnh mẹ anh cho mẹ nhìn kỹ một chút nào."
Chu Quốc Vượng gật đầu "hiền từ", "đúng là con gái 18 thay đổi thật nhiều, chỉ mới nửa năm không gặp thôi, Du Du đã đẹp ra rất nhiều. Chà, tốt, tốt lắm, đúng là con gái của nhà họ Chu."
Nguyễn Du Du ngồi trên sofa không nhúc nhích, nghiêng đầu nhìn về phía ông lão và Thẩm Mộc Bạch, nghiêm túc nói: "Tôi không phải người nhà họ Chu."
Những ngón tay mảnh khảnh của Thẩm Mộc Bạch đặt lên vai cô, xoa nhẹ hai lần.
Phan Như Yến nghẹn ngào nói: "Con gái, vẫn còn giận mẹ. Mẹ không phải cố ý để thất lạc đâu. Con có thể tha thứ cho mẹ được không?"
Chu Quốc Vượng ngẩng mặt lên, "Du Du! Con đang nói cái gì vậy? Nhìn mẹ con xem, rất đau buồn! Sao con lại không phải người nhà họ Chu, đã làm xét nghiệm quan hệ cha con rồi! Dù con sống ở nhà họ Thẩm thì con vẫn luôn là con gái của nhà họ Chu!"
Ông ta lại nhìn Thẩm Mộc Bạch, "Mộc Bạch, Du Du sống với con không thành vấn đề. Hôm nay, chủ yếu đến đây là để đưa Du Du về nhà, dù sao ở nhà của mình vẫn tốt hơn hết."
“Đưa đi?” Thẩm Mộc Bạch nhướng mày.
Nguyễn Du Du không muốn đi cùng họ, ngón tay trắng nõn mỏng manh móc chặt vạt áo Thẩm Mộc Bạch, "Không, tôi thực sự không phải người nhà họ Chu, tôi-tôi nghe nói…..."
Vốn dĩ cô muốn nói là nghe người hầu nhà họ Chu nói về chuyện này nhưng sau đó cô nghĩ lại, lời nói của người hầu không được xem là thật.
“Đêm đó tôi ở nhà họ Chu, tình cờ nghe được hai người nói chuyện.” Nguyễn Du Du nhìn vợ chồng nhà họ Chu. Dù sao cũng đã nửa năm trôi qua, chắc chắn họ cũng không nhớ mình có nói những lời đó hay không.
Nhắc tới ngày đó cô mới trở về nhà họ Chu, ngày sau là sinh nhật, rất có thể bọn họ thật sự đã có đề cập đến chuyện này, "Ông nói xét nghiệm quan hệ cha con đã dùng tóc của Chu Dung Dung, tôi chỉ được đưa đến đây để ngăn chặn thảm họa ập đến mà thôi."
Vẻ mặt của Chu Quốc Vượng và Phan Như Yến thay đổi. Những gì cô nói quả thực là sự thật nhưng làm sao cô có thể nghe lén được những lời bí mật như vậy?
Thẩm Mộc Bạch liếc nhìn Nguyễn Du Du với đôi mắt đen láy.
Anh không thấy lạ, cô bé có thính giác dị thường nên sẽ không ngạc nhiên nếu cô nghe thấy bất cứ điều gì. Hơn nữa, cô đến từ một thế giới khác và cô có thể biết trước điều gì đó. Chẳng hạn như gian lận trong xét nghiệm quan hệ cha con và những tai nạn nào sẽ xảy ra với anh trong tương lai…...
Tuy nhiên, chuyện này nhất định phải có kết quả chính thức. Nếu không, cho dù mọi người đều biết cái gọi là bế nhầm con thì cũng không đủ để bì được với sự mặt dày của đôi vợ chồng nhà họ Chu.
Ông lão Thẩm nhìn sắc mặt biến hóa tuyệt vời của vợ chồng nhà họ Chu, "Hehe, người già rồi không thể ngồi lâu được. Du Du, đỡ ông nội về phòng nghỉ ngơi đi. Vương quản gia, tiễn khách."
Chu Quốc Vượng trở nên lo lắng: "Ông lão Thẩm, cái này, cái này…..."
Nguyễn Du Du đỡ cánh tay ông lão rời khỏi phòng khách, Thẩm Mộc Bạch vỗ vỗ vai Chu Quốc Vượng, "Chú Chu, hai ngày nay Du Du gặp chuyện nên tâm trạng không tốt. Mấy ngày nữa mới nói chuyện này sau."
Không ai để ý, đầu ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng của anh đã nhặt một sợi tóc trên vai áo của Chu Quốc Vượng.