Xuyên thành người vợ vượng phu của nam phụ

 
CHƯƠNG 38
 
Nguyễn Du Du đi vào tắm rửa, Thẩm Mộc Bạch cũng không quay lại phòng ngủ, chỉ ngồi ở phòng khách để nghe động tĩnh của cô, gọi một ít cháo và đồ ăn kèm dễ tiêu hóa, lại gọi thêm một ít món cay mà Nguyễn Du Du thích ăn rồi để người của Dược Hoa giao đến.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi đặt bữa ăn, anh gọi cho Thẩm Mộc Dương và nghe cậu ấy kể về sự việc vợ chồng nhà họ Chu gây rắc rối cho Nguyễn Du Du ở trường.
 
"Anh hai, vợ chồng Chu Quốc Vượng thật phiền phức. Một trong hai người đang nắm lấy một cánh tay của chị dâu nhỏ. Khiến người khác nhìn vào trông thật muốn phát hỏa! Chuyện này phải giải quyết, không thể tiếp tục dây dưa nữa." Giọng nói của Thẩm Mộc Dương nghe đầy vẻ bức bối tức giận.
 
“Đừng lo lắng, ngày mai sẽ giải quyết.” Thẩm Mộc Bạch nhẹ giọng nói.
 
"Cái đó, anh hai…..."
 
Thẩm Mộc Dương do dự không muốn nói nhưng Thẩm Mộc Bạch trái tim thắt lại, cho rằng Nguyễn Du Du còn bị thương chỗ nào khác, vội vàng hỏi: "Làm sao vậy, còn chuyện gì nữa?"
 
"Cái đó, nếu anh hai đang kẹt, chỗ em còn tiền tiêu vặt này…..."
 
Thẩm Mộc Bạch cười nhẹ, "Hiểu rồi, nếu không có tiền tiêu, sẽ hỏi mượn ngay."
 
Thẩm Mộc Dương cũng lo lắng bị anh hai mắng cho đẹp mặt nhưng không ngờ anh lại vui vẻ như vậy, gật gật đầu như tát vào mặt, "Được rồi, nếu không đủ cứ nói với em, của em là của anh.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thẩm Mộc Bạch đang nghĩ về Nguyễn Du Du nên anh không nói với cậu ấy nhiều, cúp điện thoại liền nghe ngóng động tĩnh trong phòng tắm, vì sợ cô sẽ bị chóng mặt và ngã hay gì đó.
 
Nguyễn Du Du tắm rửa cẩn thận, sau khi tắm rửa sạch sẽ thân thể không còn mùi kỳ lạ, có mùi thơm thoang thoảng liền leo ra khỏi bồn tắm. Cô đặt bộ quần áo đã thay ra bên ngoài trước, chuẩn bị vào phòng tắm và sấy khô tóc.
 
Thẩm Mộc Bạch đặt máy sấy tóc bên cạnh sofa, để cô ngồi trên sofa, muốn giúp cô sấy tóc.
 
“Đừng cẩn thận như vậy…… ” Nguyễn Du Du mỉm cười, đôi mắt xinh đẹp cong thành trăng khuyết, “Tôi chỉ là say xe, không ốm nặng đến nổi thậm chí không thể tự sấy tóc. Không cần phải trợ giúp, hơn nữa tôi cũng đã khỏe hơn rồi, không bị chóng mặt gì cả."
 
“Du Du, ngồi đây.” Thẩm Mộc Bạch cầm máy sấy tóc và nhìn cô bằng đôi mắt đen.
 
“Được rồi.” Nguyễn Du Du thấy anh kiên trì như vậy, đi tới bên anh ngồi xuống, khẽ gật đầu hai cái, cười nói: “Vậy thì tôi sẽ tận hưởng sự phục vụ riêng của Thẩm thiếu gia.”
 
Thẩm Mộc Bạch khá kiên nhẫn, bật chế độ gió nhẹ, không dùng gió nóng, chọn nhiệt độ ổn định không đổi, sẽ không sấy dữ dội ở cùng một chỗ, máy sấy cứ nhẹ nhàng đảo đều các bên, sợ rằng nhiệt độ quá nóng da đầu cô sẽ bị bỏng, ngón tay lâu lâu cứ nhấn nhá trước ống sấy thử nhiệt độ.
 
Tóc của Nguyễn Du Du dày và mềm, dài đến thắt lưng, phải mất một lúc mới có thể sấy khô được. 
 
Thẩm Mộc Bạch một tay cầm máy sấy tóc, tay kia giúp cô vuốt dọc tóc, đưa năm ngón tay thon dài vào giữa mái tóc, vuốt nhẹ, mái tóc dài đã xõa ra suôn sẻ và cảm giác thật tuyệt.
 
Mái tóc dài bồng bềnh vừa được gội sạch, còn lưu lại hương hoa của dầu gội, Thẩm Mộc Bạch kéo một nhúm nhỏ quấn quanh đầu ngón tay, khẽ kéo lên mũi, hít một hơi thật sâu.
 
Nguyễn Du Du ngồi quay lưng về phía anh, cơ thể nhỏ bé của cô thẳng tắp và không nhận ra điều gì cả.
 
Sau khi sấy tóc xong, Thẩm Mộc Bạch phát hiện ra một khoảng ướt nhỏ trên bộ đồ ngủ ở sau eo, từ đuôi tóc của cô, "Du Du, đi thay đồ ngủ đi, ở đây ướt rồi."
 
Nguyễn Du Du đưa tay sờ sờ sau lưng cô, "Không sao, mỗi lần đi tắm là như thế này. Trước khi sấy khô tóc, đuôi tóc luôn có chút ẩm ướt, một lát nữa sẽ khô." Mùa đông của Yến Thành tương đối khô ráo, trong nhà lại bật lò sưởi, cô không bao giờ quan tâm đến sự ẩm ướt này, cô cứ để khô tự nhiên.
 
“Không được, sẽ bị cảm.” Nhìn thấy Nguyễn Du Du lắc đầu không chịu thay đổi, Thẩm Mộc Bạch thỏa hiệp, “Vậy được rồi, Du Du nằm sấp xuống đi, tôi sẽ sấy cho nó khô.”
 
Nguyễn Du Du không muốn thay đồ ngủ, nằm sấp trên ghế sofa cũng có thể chấp nhận được, cô xỏ đôi dép lê sang trọng của mình rồi nằm trên ghế sofa, gối đầu lên cánh tay.
 
Thẩm Mộc Bạch gạt mái tóc bồng bềnh của cô sang một bên rồi sấy vào những điểm ướt trên bộ đồ ngủ và chỉ sau khi sấy hai lần, Nguyễn Du Du đã vặn người ngồi dậy.
 
"Hahaha——" Cô cười và xoay người để tránh sức nóng của quạt gió, "Không, cái này không được đâu, ngứa quá!"

 
Mặc dù cô bé trông gầy một chút nhưng cô có tất cả những gì cần có, tư thế nằm sấp trên ghế sofa khiến cơ thể cô nhấp nhô hơn, vòng eo thon thả hơi lõm xuống, tiếp theo là cặp mông đầy đặn, sau đó là hai chân thẳng tắp.
 
Cơ thể nhỏ bé tinh xảo vặn vẹo như vậy, khiến huyết mạch trong người Thẩm Mộc Bạch cứ thế mà dâng trào, hai mắt sâu thẳm đen láy, vươn bàn tay to trên lưng cô, giọng nói khàn khàn, "Du Du, đừng nhúc nhích, tôi…...tôi sẽ giúp cô đỡ lấy một chút.”
 
Anh vén vạt áo ngủ của Nguyễn Du Du, dùng mu bàn tay nâng phần ướt của bộ đồ ngủ lên và dùng máy sấy thổi nhẹ.
 
Anh sợ Nguyễn Du Du sẽ bị cảm lạnh nếu bộ đồ ngủ được mở ra, vì vậy anh không nâng chúng quá cao và lòng bàn tay của anh ấy áp vào da cô.
 
Làn da trơn tru mềm mại, sống lưng ở giữa hơi lõm xuống, Thẩm Mộc Bạch lòng bàn tay chạm vào, gần như có thể tưởng tượng ra mỹ cảnh gì.
 
Không biết là do nhiệt độ lòng bàn tay anh quá cao hay là hơi nóng từ máy sấy tóc thổi vào, Nguyễn Du Du cảm thấy làn da lòng bàn tay càng ngày càng nóng lên.
 
Cái đầu nhỏ bé của cô vẫn đang vùi vào cánh tay của kẻ gian nhưng cô khẽ nghiêng mình, lộ ra một đôi mắt đen láy, bí mật nhìn anh.
 
Mái tóc đen buông dài trên xương lông mày, đôi mắt sâu thẳm, dường như không có cảm xúc, dường như đang che giấu điều gì đó, đôi môi mỏng khẽ mím lại. Nếu nhìn kỹ, Nguyễn Du Du sẽ thấy rằng vành tai của anh hơi đỏ.
 
Thẩm Mộc Bạch đang cố gắng hết sức điều khiển bàn tay của mình nhưng đầu ngón tay dường như có ý nghĩ riêng, nhẹ nhàng vuốt ve làn da dưới ngón tay, mềm mại mịn màng……
 
Anh không thể không chuyển mắt sang nhìn Nguyễn Du Du nhưng phát hiện ra rằng cô bé đang bí mật nghiêng mình nhìn anh. 
 
Bốn mắt đối diện nhau.
 
Thẩm Mộc Bạch tắt máy sấy và đặt nó sang một bên, anh hơi nghiêng người, thân hình cao lớn quấn lấy Nguyễn Du Du, cánh tay anh ôm lấy cô, và dường như có ngọn lửa trong đôi mắt đen của anh, "Du Du…..."
 
Giọng anh trầm và khàn khiến tim người ta loạn nhịp không thể giải thích được.
 
Đáp lại anh là một tiếng "rột rột一一" dài và cái bụng đói meo của cô bé chính thức lên tiếng biểu tình.
 
Hai người sững sờ một hồi, Nguyễn Du Du vùi mặt vào trong vòng tay, xấu hổ đến mức không muốn ngồi dậy lại.
 
Thẩm Mộc Bạch thấp giọng cười một tiếng, ôm vai đỡ ​​cô ngồi dậy, "Đói bụng là chuyện tốt, có nghĩa là cảm giác thèm ăn của Du Du đã hồi phục."
 
Nguyễn Du Du sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt thất thường né tránh, không chịu nhìn anh, liền bị Thẩm Mộc Bạch dẫn tới ngồi vào bàn ăn. 
 
Bữa tối hôm nay phong phú lạ thường, có cháo, đồ ăn kèm thanh đạm, vài món Tứ Xuyên cay nồng và thơm phức.
 
Thẩm Mộc Bạch thầm cảm ơn vì anh không chỉ gọi cháo và đồ ăn kèm cho cô, vì cô gái nhỏ không muốn ăn những món nhạt nhẽo và vô vị khi chán ăn. Cô chỉ thích những món đủ cay để kích thích vị giác của cô.
 
Sau khi ăn xong, Thẩm Mộc Bạch không để Nguyễn Du Du làm gì, tự mình dọn dẹp bàn ăn.
 
Nguyễn Du Du nép vào sofa, lông mi dài chớp chớp, đôi mắt đen tròn bất lực nhìn Thẩm Mộc Bạch, "Anh Thẩm, anh coi tôi cứ như bệnh nhân bị thương."
 
Thẩm Mộc Bạch không nói. Cô bé đã ở bên cạnh anh gần nửa năm mà chưa bao giờ ốm đau, đôi khi sự tổn thương của cô hôm nay khiến anh nhớ lại cuộc sống ban đầu của cô.
 
Cô nói rằng sức khỏe cô thực sự không tốt. Từ khi mới sinh ra, một năm cô gần như có hơn nửa thời gian là nằm viện, cô đã rất vui khi nhận được giấy báo nhập học, có lẽ cô đã không được đi học đàng hoàng.
 
Thẩm Mộc Bạch không biết tại sao cô lại không sử dụng bùa chú cho bản thân, dù sao thì cũng phải có lý do, điều khiến anh buồn là: Cô đã phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ ở một nơi mà anh không biết?
 
Anh im lặng ngồi bên cạnh cô, nắm lấy tay cô và đẩy chiếc khuy áo lên.
 
Bộ đồ ngủ vốn dĩ rộng rãi, Nguyễn Du Du thích lật tay áo lên khi ăn, Thẩm Mộc Bạch chỉ khẽ đẩy thì tay áo cuộn đến khuỷu tay, lộ ra dấu vết bầm tím của những ngón tay bấu vào.
 
Bên tay trái phải đều có, Chu Quốc Vượng và Phan Như Yến muốn cưỡng bức cô ra khỏi trường và mang cô đi, vì vậy sức mạnh trong tay họ đương nhiên là không nhỏ.
 

Nguyễn Du Du nhìn khuôn mặt tuấn tú u ám của anh, vội cười: “Không sao, lát nữa bôi bùa chữa thương.” Vừa rồi khi cô đi tắm đã nhìn thấy nó, nghĩ rằng trước lúc ngủ sẽ đắp lên là được.
 
Thẩm Mộc Bạch khịt mũi, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng, "Cho dù là chữa khỏi bằng bùa, chả nhẽ khi bị thương không đau sao? Chả nhẽ người nhìn thấy không đau lòng sao?"
 
Nguyễn Du Du sững sờ một lúc, sau đó mới nhớ ra mình đã từng nói câu này, khi Thẩm Mộc Bạch dùng dao gọt hoa quả cắt cánh tay để chứng minh điều đó. 
 
Khi đó, anh rõ ràng không biết chiếc bùa chữa bệnh của mình có thực sự có phát huy tác dụng hay không nhưng anh vẫn sẵn sàng tin cô. Khi cô bị tra hỏi, anh không ngần ngại đứng về phía cô, thậm chí còn tự gây thương tích để giúp cô kiểm chứng.
 
"Anh Thẩm…..." Mắt Nguyễn Du Du hơi đỏ lên, cô lẩm bẩm.
 
Thẩm Mộc Bạch nghĩ cô đang nhớ lại mình đã bị vợ chồng nhà họ Chu làm cho xấu hổ nên ấm ức, anh duỗi cánh tay dài ra, ôm lấy thân hình nhỏ bé của cô trong vòng tay anh và xoa đầu, "Không sao đâu, Du Du, ngày mai chuyện này sẽ giải quyết ngay thôi, nhà họ Chu sẽ phải trả giá.”
 
Nguyễn Du Du dựa vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim đều đặn và mạnh mẽ trong lồng ngực anh, và gật đầu, "Ừm."
……
 
Nguyễn Du Du không biết ngày mai sẽ giải quyết chuyện này như thế nào, cũng không biết chuyện xảy ra ở trường hôm nay đã được Chu Dung Dung đăng lên diễn đàn của trường.
 
Dưới góc nhìn của một người qua đường, Chu Dung Dung đã "bất ngờ khi phát hiện ra" hoa khôi của trường tuy xinh đẹp, có vẻ ngoài dễ thương, mềm mại nhưng thực chất lại là một kẻ máu lạnh và tàn nhẫn, kể cả đấng sinh thành cô từ chối nhận họ.

Cũng có người nghi ngờ: Nguyễn Du Du chưa bao giờ được bố mẹ nuôi nấng cả và tôi nghe nói rằng họ đã nhầm khi vừa mới sinh ra.
 
Chu Dung Dung lập tức đổi tài khoản phụ đáp: Dù có sai cũng không phải lỗi của bố mẹ, bố mẹ nào nỡ đổi con mình để lấy con nhà người khác. Hơn nữa nhà họ Chu là gia đình giàu có, làm sao có thể bằng lòng để cho con ruột của mình cho một gia đình nghèo khó nhận về nuôi nấng, nghe nói trong bệnh viện có chút hỗn loạn nên y tá hoảng sợ mắc lỗi.
 
Những người khác lại đặt nghi vấn rằng vợ chồng nhà họ Chu từ khi nhận lại cô cũng chưa từng tìm gặp lại Nguyễn Du Du, nghe hotboy của trường nói là do nhà họ Chu gặp phải rắc rối gì đó nên mới nghĩ đến việc nhờ cô con gái này giúp đỡ.
 
Chu Dung Dung dậm chân tức giận, Thẩm Mộc Dương này thật là tọc mạch! Cô ta suy nghĩ một hồi rồi trả lời: Nghe lời nhà họ Chu bảo, sở dĩ không đi gặp Nguyễn Du Du là vì cô tức giận không chịu tha thứ cho bố mẹ, bố mẹ chờ đến khi cô nguôi giận mới gặp mặt.”
 
Chu Dung Dung sử dụng tài khoản phụ rồi thay phiên nhau bình luận và cuối cùng gió cũng xuôi theo chiều hướng "Nguyễn Du Du là kẻ máu lạnh, tàn nhẫn không nhận bố mẹ của mình."
 
Ngay khi cô ta đang bí mật cười khúc khích, một người nào đó đột nhiên xuất hiện với một giọng nói chuyện phiếm rất phấn khích: Tôi biết! Tôi biết! Ngày nhà họ Chu nhận lại Nguyễn Du Du, bạn tôi có đến nhà họ Chu chơi, tình cờ là bữa tiệc sinh nhật của Chu Dung Dung.
 
Người này dường như biết rất rõ câu chuyện bên trong. Giải thích chi tiết việc nhà họ Chu ở bữa tiệc hôm ấy hoàn toàn không đoái hoài đến Nguyễn Du Du và nói rằng Nguyễn Du Du đã đúng. Cô hoàn toàn không phải con gái của nhà họ Chu, chỉ là người mà nhà họ Chu vội vàng tìm kiếm để thay thế Chu Dung Dung tránh khỏi thảm họa. 
 
Sau đó, vợ chồng nhà họ Chu đã hoàn toàn không nhớ ra có một người như vậy, mãi đến khi công việc làm ăn của nhà họ Chu gặp khó khăn gần đây, nhà họ Chu không còn chỗ nào để cầu cứu, họ mới nghĩ đến việc lợi dụng "đứa con gái rẻ tiền" này một lần nữa.
 
Để chứng minh những gì mình nói là sự thật, người này còn đăng một vài bức ảnh, nói là do một người bạn chụp vào ngày hôm đó và là ảnh trực tiếp tại bữa tiệc sinh nhật của Chu Dung Dung.
 
Trong bức ảnh có Chu Dung Dung và Phan Như Yến đứng ở hai bên của Chu Quốc Vượng, giống như quốc vương đang dẫn theo bên người hoàng hậu và công chúa, trò chuyện vui cười với khách. Nguyễn Du Du chỉ ngồi ở một góc xa, căn bản là không để ý đến cô.
 
Chu Dung Dung gần như bùng nổ vì tức giận và vội vàng trả lời: Chắc là Nguyễn Du Du vừa về đến nhà và cô vẫn chưa quen thôi. Tôi nghĩ cô sống khá nội tâm, không thích nói chuyện với mọi người và cũng không thích bị người khác quấy rầy.
 
Có người lập tức vặn lại: hoa khôi của trường trông rất dễ thương, hoạt bát vui vẻ, thường xuyên bắt gặp trò chuyện cười đùa với các bạn cùng lớp đi ăn ở phía cửa Nam, hoàn toàn không phải là kiểu sống nội tâm và thu mình.
 
Chu Dung Dung chưa biết trả lời thế nào nhưng người tung tin lại bắt đầu nói rằng: cái gọi là gia đình giàu có của nhà họ Chu chỉ là một cái vỏ rỗng. Nếu gặp chuyện bất trắc sẽ sụp đổ ngay, căn bản sẽ không có ai giúp đỡ. Nguy cơ lần này không được giải quyết ổn thỏa chắc chắn dẫn đến phá sản.
 
Người này hùng hồn, có vẻ rất thích buôn chuyện, còn cho rằng nhà họ Chu không có lai lịch gì, bà Chu trong chuyện riêng tư lại hơi cẩu thả. Nếu không ra ngoài tụ họp bạn bè, có thể mấy ngày liền đều không tắm gội.
 
Chu Dung Dung tức giận đến mức suýt đập luôn cái điện thoại.
 
Người này là ai? Biết rõ hoàn cảnh nhà mình như vậy, hẳn không phải là người xa lạ!
 
Chiều hướng đã bị người này làm lệch, cô ta không còn kiểm soát được nữa.
 

Sau khi Chu Dung Dung ném vài cái cốc vô giá trị để trút giận, cuối cùng cô ta cũng tỉnh táo lại một chút. Cô ta chỉ phàn nàn với những người bạn thân nhất rằng mẹ cô không thích tắm và người này chắc hẳn là một trong số họ. 
 
Cô xem qua ảnh chụp tiệc sinh nhật, cẩn thận nhớ lại vị trí của mọi người lúc đó, sau đó so sánh góc chụp của những bức ảnh do người tố giác gửi đến, cuối cùng đoán được người tố giác là ai.
 
Trần Mai.
 
Trần Mai cũng không phải muốn giúp Nguyễn Du Du, cô ta hận không thể khiến Nguyễn Du Du chết ngay nhưng cô ta cũng muốn nhà họ Chu phá sản ngay lập tức để Chu Dung Dung không còn kiêu ngạo nữa.
 
Và lần này, cô không muốn vợ chồng nhà họ Chu được toại nguyện, bởi vì cho dù Nguyễn Du Du quay lại nhà họ Chu, điều đó cũng sẽ không làm cô ta thương tổn quá nhiều, ngược lại còn cho nhà họ Chu cơ hội vực dậy.
 
Thà là phá cho đục nước để kế hoạch của nhà họ Chu không thành, đợi đến khi nhà họ Chu phá sản mới tính tiếp.
……
 
Nguyễn Du Du hoàn toàn không đọc diễn đàn, không biết rằng sự việc hôm nay đang được thảo luận sôi nổi trên diễn đàn, càng không biết rằng cô đã được thảo luận rất nhiều lần trên diễn đàn và cô đang chuẩn bị chữa thương cho hai cánh tay.
 
Vết bầm trên cánh tay của cô không nghiêm trọng lắm, nếu không dùng tay ấn vào thì sẽ không đau chút nào. 
 
Ban đầu cô ấy định đắp bùa chữa thương lên đó khi đi ngủ nhưng Thẩm Mộc Bạch thì không muốn để Nguyễn Du Du có vết bầm trên người. 
 
Nguyễn Du Du chỉ cần nhìn thấy dấu vết này là do tay của Chu Quốc Vượng và Phan Như Yến gây ra, trong lòng chắc chắn sẽ cảm thấy có chút khó xử, vậy bây giờ chúng ta hãy đắp nó ngay đi.
 
Cô xắn tay áo lên, để lộ hai cánh tay gầy guộc, dấu tay bầm dập rất rõ trên làn da trắng nõn.
 
Nguyễn Du Du mở ngăn kéo ra mới phát hiện bùa chữa thương đã dùng hết, hai ngày trước cô đưa cho nhóm bốn người một bùa bình an, nhân tiện đưa cho mỗi người đưa hai chiếc bùa chữa thương.
 
Thẩm Mộc Bạch cũng có hai chiếc bùa. Nguyễn Du Du bắt buộc anh luôn mang theo bên mình phòng khi có chuyện gì xảy ra còn có thể ứng phó được.
 
Phần còn lại để cho Triệu Húc Phong, bởi vì vết sẹo trên đầu của anh ấy chưa hoàn toàn lành.
 
Nguyễn Du Du lấy ra giấy vàng, bút lông và chu sa định vẽ ngay một vài chiếc.
 
Đây là lần đầu tiên Thẩm Mộc Bạch nhìn thấy cô vẽ bùa.
 
Sau khi biết bùa chữa thương của Nguyễn Du Du đã chữa khỏi cho Triệu Húc Phong, anh đã âm thầm tìm hiểu về bùa chú, nghe nói cần phải lập bàn hương để tắm và niệm phép nhưng như Nguyễn Du Du đã nói, ở thế giới này cách thức làm bùa chú không phổ biến và mọi người thường không tin vào điều đó.
 
Thành thật mà nói, nếu anh không tận mắt chứng kiến ​​chiếc bùa của Nguyễn Du Du đã chữa lành vết thương trên cánh tay mình, cho đến bây giờ anh vẫn sẽ không tin rằng bùa chữa bệnh của cô bé đã đóng vai trò trong việc hồi phục sức khỏe của ông nội anh.
 
Nhắc mới nhớ lại, ông nội thật tinh tường, ông nội luôn nói rằng cô bé là ngôi sao may mắn của ông, là cá koi nhỏ của nhà họ Thẩm, ước chừng ông nội đã hiểu được tác dụng thần kì của chiếc bùa từ lâu.
 
Nguyễn Du Du không đặt hương án mà chỉ vừa tắm sạch sẽ, cầm bút và nín thở, đôi môi hồng hào và căng mọng khẽ mím lại, đôi mắt hạnh đen láy không hề chớp, khuôn mặt nhỏ vô cùng nghiêm túc, sau khi đặt bút xuống thì không có điểm dừng lại, những đường nét cong được tạo thành một nét.
 
Cô đã vẽ bốn hoặc năm chiếc một lúc trước khi cô ấy ngừng bút.
 
“Cái này…… như vậy là được rồi sao?” Thẩm Mộc Bạch hỏi một cách không chắc chắn.

“Chà, đã vẽ xong rồi.” Nguyễn Du Du lấy một tờ ra, mang tới bàn ăn bên ngoài, tìm một cái đĩa nhỏ, đốt lá bùa chữa thương trên tay, nhỏ vài giọt nước vào để nó biến thành bùn. Cô vừa định giơ ngón tay ra liền bị Thẩm Mộc Bạch nắm chặt, ngón tay mảnh khảnh quệt một chút nước bùa, "Để tôi."
 
Anh nhẹ nhàng bôi lá bùa lên cánh tay Nguyễn Du Du, cẩn thận che đi từng vết bầm nhỏ, thoa một lớp đều và nhẹ.
 
Nguyễn Du Du mím môi và lặng lẽ nhìn anh bằng đôi mắt đen tròn.
 
Anh vẫn chưa tắm và vẫn đang mặc một chiếc áo sơ mi.
 
Nói đến đây, Nguyễn Du Du luôn cảm thấy kỳ quái, người đàn ông này không sợ lạnh sao? Anh luôn là một chiếc áo sơ mi ở nhà hoặc ở văn phòng. Khi đi ra ngoài, anh chỉ mặc thêm một chiếc áo khoác dạ cashmere, đôi khi màu xám đậm và đôi khi màu đen nhưng bất kể màu gì, chiếc áo khoác dài hơn một chút so với bộ vest bình thường.
 
Cô hận không thể mặc hai chiếc áo khoác lông một lúc. Nếu không phải do chiều cao không đủ cao, cô hy vọng chiếc áo khoác có thể dài đến đầu gối.
 
Nguyễn Du Du nhìn kỹ hơn vào khuôn mặt anh.
 
Thẩm Mộc Bạch hiển nhiên không sợ lạnh, làn da trắng nõn, không bị sự băng lạnh làm cho xuất hiện dấu hiệu xanh hay đỏ. Vẻ trắng nõn lãnh đạm rất khác với vẻ trắng trẻo thanh tú trên khuôn mặt Nguyễn Du Du, khiến đôi mắt đen tuyền của anh càng thêm sâu thẳm.
 
Đôi mắt của anh hẹp và dài, mũi cao và đôi môi hơi mỏng.
 
Nhìn một lúc, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Du Du từ từ đỏ lên, cô nhớ cảm giác đôi môi mỏng kia chạm trên mặt mình, tuy mỏng nhưng lại mềm mại và ấm áp đến không ngờ.

 
Đột nhiên, anh nhướng mi và nhìn sang với vẻ mặt nghiêm túc, “Du Du, đừng xem sách trong xe nữa.” Dù chiếc xe có ổn định đến đâu, nó vẫn sẽ lắc lư một chút. Xem sách trong hoàn cảnh như vậy không chỉ khiến mắt không tốt mà còn dễ say xe.
 
“Ừm——" Ngay khi nói đến việc xem sách, Nguyễn Du Du lập tức nhớ ra Mã Triết của mình vẫn chưa học xong, "Chết rồi, nhiệm vụ ôn tập hôm nay tôi sẽ không hoàn thành nổi!"
 
Cô đã đặt ra thời gian biểu cho bản thân, theo thời gian biểu thì trước mỗi buổi thi đều có thể ôn tập xong. Hôm nay, vợ chồng nhà họ Chu khiến mọi việc đều bị chậm trễ, muốn học thuộc Mã Triết cũng không xong.
 
“Được rồi, bôi xong rồi.” Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Thẩm Mộc Bạch với vẻ mặt lo lắng.
 
Thẩm Mộc Bạch cười cười, dùng ngón trỏ sạch sẽ chỉ vào chóp mũi nhỏ của cô, "Thật là, thành tích của Du Du rất tốt cho nên không cần phải lo lắng như thế."
 
Ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của Nguyễn Du Du móc vào ngón trỏ, giải thoát cho chiếc mũi nhỏ của mình, đôi hàng mi dài chớp chớp, đôi mắt đen láy nhìn Thẩm Mộc Bạch, "Anh Thẩm, những thứ này anh thu dọn được không?"
 
Giọng cô nhẹ nhàng rối rắm và có chút xấu hổ khi yêu cầu người khác dọn dẹp cái bàn mà cô đã làm cho lộn xộn.
 
Trên bàn chỉ có một cái đĩa nhỏ và một cái bật lửa, Thẩm Mộc Bạch cũng không có ý định để cô dọn dẹp, chưa kể còn bị đôi mắt đen trong veo của cô bé nhìn chằm chằm, anh xoa tóc cô, "Đi, đi xem sách. Đừng thức đêm nhé."
 
Nguyễn Du Du vừa đứng dậy định vào phòng ngủ, vốn dĩ cô nghĩ dù đi ngủ muộn hơn chút thì cũng phải hoàn thành nhiệm vụ ôn tập ngày hôm nay. 
 
Khi nghe anh nói "đừng thức khuya", cô dừng lại, quay đầu nhìn anh với lương tâm cắn rứt và hạ giọng "Ừ", rồi nhanh chóng chạy về phòng ngủ.
 
Cô đang lo lắng chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ, sợ bản thân và Thẩm Mộc Bạch ảnh hưởng đến nhau nên đã ôn tập tại bàn học trong phòng ngủ của mình.
 
Nhìn thấy bước chân vội vàng của cô bé xông về phía phòng ngủ, Thẩm Mộc Bạch hơi nheo lại đôi mắt đen láy, không nói gì rồi cất bật lửa trên bàn, cầm bát đĩa nhỏ đi vào bếp dọn rửa sạch sẽ.
 
Nguyễn Du Du vốn định xem hết bài nhưng đến giờ ngủ, cô buồn ngủ quá, chữ trên sách xoay tròn, nhảy múa trước mặt cô nên đành phải đóng sách lại và ngoan ngoãn đi vào giấc ngủ.
 
Không biết hôm nay vì sợ hãi trước câu nói "Du Du, con gái của tôi" của Chu Quốc Vượng hay không, Nguyễn Du Du mơ thấy ngày xưa của bản thân mình.
 
Trong giấc mơ, cô vừa từ bệnh viện trở về, Nguyễn Hàm Chương đã bước vào với một xấp giấy vàng, "Du Du, hôm nay phải vẽ mười chiếc bùa bình an và mười chiếc bùa chữa bệnh. Việc vẽ bùa này cần phải luyện tập. Nếu không cầm bút trong thời gian lâu sẽ không tìm lại được cảm giác."
 
Nguyễn Du Du nhìn chỗ trên cánh tay gầy guộc và nhợt nhạt bị kim tiêm bầm dập, mím môi không nói gì.
 
Ngoài cửa, em trai cô cầm một khẩu súng đồ chơi, nhắm vào cô và làm mặt xấu, miệng thì hét lên một tiếng dài "tụt tụt tụt tụt tụt ——"
 
Ánh sáng lấp lánh trên khẩu súng đồ chơi gợi cho cô nhớ đến điều gì đó, tia chớp, cơn mưa xối xả, cô đã gặp người nào.
 
Một người rất quan trọng rất quan trọng không thể rời xa.
 
Thẩm Mộc Bạch.
 
Nguyễn Du Du hoảng sợ, không, cô phải đang ở với Thẩm Mộc Bạch, không phải ở đây, không phải ở trong nhà này!
……
 
Thẩm Mộc Bạch cố tình đến trước cửa phòng cô để xem cô bé có nghe lời không, có thức khuya để xem sách hay không nhưng anh không ngờ rằng đèn trong phòng đã tắt và từ kẻ hở của cánh nhìn vào tối đen như mực.
 
Biết cô bé đã ngủ, anh đang định rời đi thì nghe thấy tiếng khóc của cô, trầm thấp đứt quãng, anh không nghe rõ, chỉ nghe thấy trong đó có chữ "Tiểu Bạch".
 
"Du Du?"
 
Thẩm Mộc Bạch gọi nhưng Nguyễn Du Du không đáp lại, anh lo lắng, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trong phòng có chút ánh sáng, anh nhìn thấy đôi tay của Nguyễn Du Du đang bấu vếu lung tung ở phía trên không như thể người đang bị nhấn chìm dưới nước cố vùng vẫy bấu vào những miếng bèo trên mặt nước.
 
Thẩm Mộc Bạch giật mình, sải bước chạy tới, nắm lấy tay cô.
 
Lo lắng rằng cô đang nằm mơ, anh không dám nói to vì sợ làm cô giật mình, vì vậy anh chỉ có thể thầm thì, "Du Du, có chuyện gì vậy?"
 
Nguyễn Du Du không tỉnh lại, cô nắm tay anh, giống như lữ khách trong sa mạc sắp chết khát cuối cùng cũng tìm được chai nước sạch rồi hét lên "Tiểu Bạch" rồi lại ngủ thiếp đi.
 
Thẩm Mộc Bạch không bỏ tay ra, nửa quỳ trước giường cô, nhìn cô cẩn thận trước ánh đèn phòng khách, trán cô đẫm mồ hôi và hơi thở nặng nhọc với mái tóc bù xù trên gối.
 
Thẩm Mộc Bạch nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô, "Du Du, đừng sợ, tôi ở đây."

 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận