CHƯƠNG 43.1
Bốn người cùng nhau rời khỏi cổng Nam của trường, Ngụy Vĩnh xuống xe, anh ấy đợi Nguyễn Du Du ở đây theo giờ giấc thường lệ, nếu Thẩm Mộc Bạch không gửi tin nhắn cho anh rằng Nguyễn Du Du đang thi lại, anh ấy còn tưởng rằng cô đã xảy ra chuyện gì, định đến trường tìm cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Anh hai, em không lái xe. Em cũng sẽ không đi xe của anh. Em muốn đi xe của chị dâu nhỏ!” Thẩm Mộc Dương giữ chặt cửa sau không chịu buông.
Đây là lần đầu tiên Chử Viên nhìn thấy xe của Nguyễn Du Du, lông mày nhướng lên kinh ngạc, cô ấy có hiểu lầm gì không nhỉ? Tưởng rằng tiểu khả ái không có trang sức đàng hoàng để hỗ trợ cho sự xuất hiện trong các bữa tiệc, vì vậy cô ấy đã đặc biệt tặng cho cô một chiếc đồng hồ? Với một chiếc xe như vậy, còn cần trang sức gì nữa chứ?!
“Tiểu khả ái, đây là xe của cô sao?” Chử Viên liếc nhìn Thẩm Mộc Bạch, là ai đã lan truyền tin Thẩm đại thiếu gia là tên rác rưởi vô dụng vậy, có thể mua cho vợ mình chiếc xe tốt như thế, làm sao có thể là tên rác rưởi?
Nguyễn Du Du gật đầu, "Là do một người bạn tặng."
“Hóa ra là như vậy.” Chử Viên suy nghĩ một chút, có một người bạn ra tay hào phóng như vậy, Thẩm đại thiếu gia nhất định không thể là kẻ vô dụng như trong lời đồn!
Cô ấy cũng giữ chặt cửa xe, nhìn Nguyễn Du Du cười, "Tôi cũng muốn đi chiếc xe này."
Thẩm Mộc Bạch đưa cho Ngụy Vĩnh chìa khóa xe và yêu cầu anh ấy lái xe đến Lâm Yến Cư. Bốn người họ lái chiếc Rolls-Royce Phantom này đi ăn tối.
Thẩm Mộc Dương vui mừng khôn xiết, nói nhỏ với Nguyễn Du Du, "Chị dâu nhỏ, để tôi lái xe nhé?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyễn Du Du không biết kỹ năng lái xe của Thẩm Mộc Dương như thế nào nên cô quay lại nhìn Thẩm Mộc Bạch.
Thẩm Mộc Bạch ném chìa khóa xe cho cậu ấy, "Lái vững một chút, lần trước Du Du bị say xe, nếu em dám lay lắc đến khiến cô ấy nôn thốc nôn tháo——"
“Không dám, không dám!” Thẩm Mộc Dương vui vẻ ngồi vào ghế lái, “Em nhất định sẽ cẩn thận.”
Thẩm Mộc Bạch kéo Nguyễn Du Du ngồi vào ghế sau, Chử Viên ngồi trên ghế lái phụ, quay đầu lại hỏi: "Du Du có dễ bị say xe không?"
“Không sao đâu, đừng lo lắng.” Nguyễn Du Du thấy Thẩm Mộc Dương lái xe cẩn thận, vỗ vai cậu ấy rồi nói với Chử Viên, “Tôi chưa từng bị say xe, chỉ là lần đó, tôi đọc sách trên xe và lý thuyết của Mã Triết khiến tôi choáng váng."
“Đọc sách trong ô tô rất dễ bị chóng mặt.” Thẩm Mộc Dương lái xe nhanh hơn, “Mà này, chị dâu nhỏ, sao hôm nay Chủ nhiệm Hoàng đột nhiên nhắm vào cô vậy? Trước đây cô có mâu thuẫn gì với cô ta không?"
Nguyễn Du Du chỉ nói với họ về kết quả và chưa nói đến quá trình. Phải kể đến từ lúc cô phát hiện nụ cười kỳ lạ của Trần Mai nên trong lòng trỗi dậy mối nghi và tìm thấy một mảnh giấy gian lận dưới hộc bàn. Sau đó Chủ nhiệm Hoàng đã nhận trách nhiệm và xin từ chức rồi đến việc sắp xếp thi lại đều kể đầu đuôi một lần nữa.
“Có phải Trần Mai không?” Ngay tại đèn đỏ, Thẩm Mộc Dương quay lại và liếc nhìn Nguyễn Du Du đầy tội lỗi, cậu ấy vừa từ chối lời tỏ tình của Trần Mai. Hai ngày nay đều đang đề phòng Trần Mai cố tình gây sự với Nguyễn Du Du, kết quả vẫn là để xảy ra chuyện, "Có thể là tôi đã liên lụy đến chị dâu nhỏ rồi, tôi và Trần Mai……được xem là có chút mâu thuẫn."
Nguyễn Du Du lắc đầu, "Không liên quan gì đâu, tôi và Trần Mai kể từ đợt huấn luyện quân sự đã không hòa thuận với nhau."
Thẩm Mộc Dương băng qua ngã tư đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, "Nhưng mà nghe nói Tào Toàn, Phó chủ tịch hội sinh viên báo tin chị dâu là người luôn theo đuổi theo Chu Dung Dung, cũng không liên quan gì đến Trần Mai…..."
Bởi vì Chu Dung Dung trước kia là hôn thê của Thẩm Mộc Bạch, Thẩm Mộc Dương vẫn rất tức giận chuyện Tào Toàn theo đuổi Chu Dung Dung, cùng Tào Toàn có một vài mâu thuẫn riêng tư nên biết rõ hơn.
Một tia sáng sắc bén lóe lên trong đôi mắt đen láy của Thẩm Mộc Bạch, "Nhà họ Chu sắp phá sản, bọn họ đang cố sức tìm cách giải cứu. Con chó điên của nhà họ Chu muốn cắn người cũng không có gì lạ." Lần này sản nghiệp của nhà họ Chu là không thể nào bảo toàn được. Chu Dung Dung có thể vì việc này mà đổ lỗi cho Nguyễn Du Du và tìm cách gây rắc rối cho cô.
“Theo những gì cậu ấy nói, cô nghĩ khả năng lớn là Chu Dung Dung.” Nguyễn Du Du nghiêng đầu nghĩ, “Tuy nhiên, biểu hiện của Trần Mai cũng rất kỳ lạ, chả lẽ cô ta biết chuyện gì chăng?”
Thẩm Mộc Dương gật đầu, "Có thể, Trần Mai và Chu Dung Dung thường đi với nhau."
Bốn người họ đến nhà hàng lẩu mà Nguyễn Du Du thường đến, gọi một nồi lẩu uyên ương, Thẩm Mộc Dương không ăn cay bằng Nguyễn Du Du nhưng Chử Viên lại có thể so tài với Nguyễn Du Du, hai người ăn đến đỏ mặt tía tai.
Nguyễn Du Du sờ bụng, háo hức nhìn Thẩm Mộc Bạch, "Tôi vẫn muốn ăn……kem."
Từ khi vào đông, Thẩm Mộc Bạch không cho cô ăn kem mà mùa đông ở Yến Thành đến sớm, Nguyễn Du Du đã lâu không thưởng thức nó.
Thẩm Mộc Bạch bất lực ra hiệu cho người phục vụ đến và yêu cầu sang quán bên cạnh mua một cây kem. Hôm nay, cô bé đã trải qua một trắc trở lớn như vậy và anh không nhẫn tâm mà từ chối cô.
“Mua hai cái!” Chử Viên hét lên, “Nồi lẩu nóng ùng ục trong bụng, tôi phải hạ nhiệt.”
Hai anh em ăn không bằng hai cô, thấy trên bàn ăn hết món, hai cô gái lại ăn thêm một cây kem nữa, tỏ vẻ đắc ý.
……
Thi xong không có gì phải lo lắng, các môn đã thi qua hai ngày này sẽ lần lượt được công bố điểm số, sau đó sẽ là kỳ nghỉ đông.
Trước kỳ thi, Nguyễn Du Du đã rất lo lắng nhưng bây giờ đã thi xong nên không muốn nghĩ ngợi nhiều nữa, nhìn đáp án một chút và đoán rằng cô sẽ qua ải, không gặp vấn đề nên cứ thả lỏng bản thân.
Cùng Thẩm Mộc Bạch ăn tối xong, cô nằm dài trên ghế sofa, ôm một túi lớn khoai tây chiên, "chóp chép" ăn nó và xem TiVi một cách ngốc nghếch vui vẻ.
Thẩm Mộc Bạch ngồi bên cạnh cô, ngón tay mảnh khảnh đặt lên vai cô, ngón cái nhẹ nhàng xoa bộ đồ ngủ trên vai cô.
Nguyễn Du Du cảm thấy thích thú với những cảnh hài hước trên TiVi, cô cười đến mức loạng choạng, đầu chạm vào vai anh rồi nhấc lên, tóc cô trượt nhẹ trên cánh tay anh, Thẩm Mộc Bạch móc một lọn tóc mềm mại, quấn vào đốt ngón tay.
Anh vốn là muốn giữ khoảng cách với cô bé, đợi sau khi qua vụ tai nạn mới gần gũi hơn, tránh rằng tình cảm của cô dành cho anh càng ngày càng sâu đậm. Nếu lỡ như không giữ được tính mạng mình thì cô bé sẽ buồn bã đau khổ mà không cách nào vượt qua ải này.
Nhưng cô quá nhạy cảm, anh chỉ cố gắng tạo khoảng cách một chút và cô đã rất buồn.
Không chạm đầu thì buồn, không nắm tay thì tủi.
Thẩm Mộc Bạch thầm thở dài, không được quá giữ khoảng cách so với trước đây, như vậy chỉ có thể duy trì nguyên trạng, tuyệt đối không thể tiến xa hơn nữa, anh phải tự chủ.
Cô bé không hiểu chuyện nhưng anh không thể để tình cảm của mình bộc phát. Mặc dù anh không muốn giữ nguyên hiện trạng, huống chi là xa lánh cô. Thay vào đó, anh càng muốn tiến xa hơn nữa.
Nguyễn Du Du cầm một miếng khoai tây chiên và đưa nó lên miệng Thẩm Mộc Bạch.
Thẩm Mộc Bạch cúi đầu cắn, anh không quen ăn đồ ăn vặt nhưng cô bé lại thích. Đồ ăn vặt ở nhà luôn liên tục được chất đầy, thỉnh thoảng anh mới ăn vài miếng.
Điện thoại di động của Thẩm Mộc Bạch vang lên và Nguyễn Du Du nhanh chóng vặn nhỏ âm thanh của TiVi.
Nhìn thấy trên màn hình là cuộc gọi của Thẩm Mộc Dương, Thẩm Mộc Bạch trực tiếp nghe máy.
“Anh hai, lại xảy ra chuyện nữa!” Giọng Thẩm Mộc Dương có vẻ rất lo lắng, “Có người đang cố tình tung tin đồn trong diễn đàn của trường và nói xấu chị dâu nhỏ!”
Thẩm Mộc Bạch nhìn Nguyễn Du Du trong tiềm thức và quả nhiên, đôi má mềm mại của cô bé phồng lên, đôi môi đầy đặn mím lại tỏ vẻ không hài lòng. Cô lập tức lấy điện thoại ra và bắt đầu tìm kiếm trên diễn đàn của trường.
……
Diễn đàn của Đại học Yến Thành đã sôi nổi hẳn lên.
Ai đó đã đăng một bài viết có tiêu đề "Hoa khôi trường học gian lận trong kỳ thi", nói rằng Nguyễn Du Du đã bị Chủ nhiệm đưa đi trong kỳ thi và không quay trở lại phòng thi. Khi đó, Chủ nhiệm đã rất chắc chắn rằng hoa khôi của trường đã gian lận trong kỳ thi.
Ngay lập tức, có người đăng đàn: Đúng, đúng, tôi tận mắt chứng kiến, tôi đang ở trong phòng thi, Chủ nhiệm Hoàng đã rất tức giận và đưa hoa khôi rời đi.
Có người bắt bẻ: đưa đi chưa chắc đã gian lận, Chủ nhiệm Hoàng là người này…... Hừmmm
Có người nói: Nếu không có gian lận thì nên quay lại ngay và tiếp tục làm bài thi. Thực tế là hoa khôi của trường đã không quay trở lại phòng thi cho đến khi kết thúc giờ thi.
Nếu chỉ vì gian lận trong thi cử, Thẩm Mộc Dương sẽ không vội vàng đâu. Kết quả của chuyện này sớm muộn cũng được công bố, thư xin lỗi của nhà trường sẽ được đăng trên bảng thông tin vào ngày mai hoặc ngày kia. Khi nhìn thấy thư xin lỗi, mọi người sẽ tự khắc biết rằng Nguyễn Du Du không hề gian lận.
Nhưng sau đó, một người nào đó đã đăng một bài khác với tiêu đề còn bắt mắt hơn: Nữ sinh đại học bị bao nuôi, không có thời gian học nên chỉ biết gian lận. Đó là sự suy đồi về đạo đức hay sự biến dạng của bản chất con người?
Thẩm Mộc Dương tim đập loạn nhịp khi nhìn thấy tiêu đề, bấm vào bài đăng, anh thầm cầu mong đừng ai cố tình làm gì, hôm nay chị dâu nhỏ vừa mới trải qua một trắc trở lớn. Cậu ấy hi vọng bài đăng không phải đang bàn về Nguyễn Du Du hoặc là nói cô bị anh hai bao nuôi cũng được. Cậu ấy có thể giải thích rằng cả hai đã chính thức kết hôn.
Nhưng mọi sự thường phát triển theo hướng tồi tệ nhất.
Bài đăng này nói về Nguyễn Du Du và “bao nuôi” cô không phải Thẩm Mộc Bạch mà là một ông chủ bí ẩn đã lái chiếc Rolls-Royce Phantom, đích thân đưa cô đến trường.
Có hình thật, tất cả đều là Ngụy Vĩnh và Nguyễn Du Du cùng chiếc xe hơi sang trọng.
Thẩm Mộc Dương gần như bùng nổ vì tức giận và trả lời nhiều bình luận liên tiếp, giải thích rằng đây là tài xế của Nguyễn Du Du, không phải là ông chủ bí ẩn nào cả.
Nhưng bài đăng này quá hot. Nữ sinh viên bị bao nuôi là một chủ đề nhạy cảm và thêm hai từ gian lận, vừa hay khiến gợi nhớ đến Nguyễn Du Du gian lận hôm nay.
Hoa khôi trường học đang bị bao nuôi, một tin chấn động!
Câu trả lời của Thẩm Mộc Dương nhanh chóng bị đè xuống. Cậu ấy gõ phím thật nhanh, nói rõ việc Nguyễn Du Du đã kết hôn. Người là xe là tài xế mà chồng cô đã sắp xếp.
Cậu ấy dù gì cũng chưa bao giờ đề cập đến việc kết hôn của Nguyễn Du Du. Dù gì thì cô cũng chỉ là sinh viên năm nhất, rất nhiều bạn học của cô thậm chí chưa bao giờ yêu đương. Cậu ấy vốn không muốn cô trở nên khác biệt hơn so với các bạn cùng lớp nhưng bây giờ có vẻ như bị bao nuôi còn tệ hại hơn nhiều so với việc kết hôn.
Không ngờ, người đăng bài lại thực sự đáp lại câu trả lời của cậu ấy: Người chồng của hoa khôi trường sẽ không phải là Thẩm Mỗ Mỗ, đúng không? Nói đùa thôi, ai mà không biết Thẩm Mỗ Mỗ nổi tiếng là một tên đại thiếu gia vô dụng, lại không có tiền bạc, vậy mà Thẩm Mỗ Mỗ lại có thể mua cho cô một chiếc xe hơi sang trọng như vậy? Vậy thì tôi phải hỏi, Thẩm Mỗ Mỗ bản thân đang lái loại xe gì thế?
Mặc dù người đăng không nói trực tiếp Thẩm Mộc Bạch đang lái loại xe gì nhưng ý nghĩa trong lời nói ấy cho thấy rằng xe của Thẩm Mộc Bạch kém hơn nhiều so với Nguyễn Du Du.
Hầu hết đàn ông đều rất sĩ diện, làm sao lại không đích thân lái chiếc xe hơi hạng sang mà họ mua bằng tiền? Điều này chỉ cho thấy chiếc xe của Nguyễn Du Du đã được người khác tặng.
Bây giờ còn náo nhiệt hơn nữa, cô hoa khôi không chỉ được bao nuôi mà còn là ngoại tình sau kết hôn, bị ông chủ khác bao nuôi. Ông chủ bí ẩn rõ ràng là giàu có hơn Thẩm Mỗ Mỗ, mỗi ngày đều lái chiếc ô tô hạng sang đến đón cô ở trường, cắm cho Thẩm Mỗ Mỗ một cặp sừng thật dài.
Diễn đàn đột nhiên bùng nổ, Thẩm Mộc Dương không có cách nào khống chế.
……
Nguyễn Du Du đọc bài từ đầu đến cuối, hai má trắng nõn mềm mại phồng ra như một con ếch đang tức giận, đốt ngón tay cầm điện thoại cũng có chút trắng bệch do dùng sức.
Sau một thời gian ngắn, Thẩm Mộc Bạch cũng lướt qua bài đăng, đôi mắt đen thuần khiết nheo lại, một tia sáng lóe lên. Trong lòng anh đã có cách xử lý rồi nhưng nhìn cô bé đang tức giận bên cạnh, bàn tay to của anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, nghiêm nghị nói: Du Du muốn làm như thế nào? "
Hôm nay, Nguyễn Du Du xử lý vấn đề vu oan gian lận rất rõ ràng, cô biết mình phải làm gì, cô bé của anh không phải là một cô bé đáng thương có thể dễ dàng bị bắt nạt, anh phải lắng nghe suy nghĩ của cô.
Quả nhiên, Nguyễn Du Du mở to hai mắt, tràn đầy tức giận, tuy giọng nói vẫn nhẹ nhàng nhưng với sự kiên định sẽ không lùi bước, cô mím môi nghiêm túc nhìn Thẩm Mộc Bạch: "Tôi muốn khởi kiện người đã đăng bài."
“Khởi kiện?” Lông mày của Thẩm Mộc Bạch nhướng lên.
“Ừm, khởi kiện.” Nguyễn Du Du gật gật đầu, “Người này đăng rất nhiều ảnh, xét từ quần áo tôi đang mặc, gần như là lần đầu tiên Ngụy Vĩnh lái xe Rolls-Royce Phantom đưa tôi đến trường đã bắt đầu chụp ảnh. Nếu đã là rất ‘quan tâm’ đến tôi, vậy tại sao hôm nay anh đến đón tôi từ trường và bốn chúng ta cùng nhau rời đi, tại sao người này không để ý đến?"
Thẩm Mộc Bạch hiểu ý cô, nếu người đăng này nhìn thấy cảnh bốn người họ cùng nhau rời đi hôm nay, họ cũng nên nhìn thấy Ngụy Vĩnh đưa chìa khóa xe cho anh và cảnh này đủ cho thấy Ngụy Vĩnh là tài xế của anh.
Nếu người đăng bài biết Ngụy Vĩnh là tài xế mà vẫn đăng bài như vậy thì đó không phải là sự hiểu lầm mà là một sự vu khống thâm độc.
"Bên cạnh đó, những bức ảnh chân thực này có nhiều góc độ khác nhau nhưng không có bức nào chụp tôi ngồi ở ghế sau hoặc Ngụy Vĩnh mở cửa sau cho tôi, điều đó có nghĩa là người này biết rằng Ngụy Vĩnh là tài xế nhưng vẫn chọn ảnh để đăng lên.”
Khi chỉ có hai người trên xe, hầu hết các cặp đôi sẽ ngồi bên ghế lái phụ, như Nguyễn Du Du đi xe của Thẩm Mộc Bạch, trước giờ vẫn luôn ngồi ở ghế lái phụ.
Trong những bức ảnh được đăng lên, không có bức ảnh nào là Nguyễn Du Du ngồi ở ghế sau cả, dường như cố tình tránh góc này.
Và tại sao người này lại tránh né góc ảnh này chỉ có thể hiểu rằng nếu ngồi hàng ghế sau thì người duy nhất lái xe phía trước chỉ có thể là tài xế chứ không phải ông chủ bí ẩn bao nuôi cô.
“Anh Thẩm” Nguyễn Du Du đặt ngón tay trắng nõn của mình nắm lấy tay áo của anh, đôi mắt long lên vì tức giận, như có ngọn lửa nhỏ đang bùng cháy, “Đây là thế giới pháp trị, phải không? Tôi phải khởi tố người đăng bài cố ý bôi nhọ phỉ báng!"
Kế hoạch ban đầu của Thẩm Mộc Bạch là không công khai các thủ tục pháp lý nhưng nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của cô bé, anh lập tức đổi ý, "Được rồi, cứ làm theo lời Du Du."
“Tôi……tôi không biết phải tiến hành như thế nào.” Nguyễn Du Du xấu hổ cau mày, “Trước tiên có phải chúng ta cần thuê luật sư không?”
“Đừng lo lắng, tôi sẽ chuẩn bị một luật sư.” Thẩm Mộc Bạch vỗ nhẹ vào lưng cô an ủi: “Chuyện này tôi sẽ xử lý, chúng ta hãy thu thập chứng cứ trước, nhân tiện——”
Đôi mắt hẹp và dài của anh nheo lại một cách nguy hiểm, trong giọng nói có chút lạnh lùng, "Nhân tiện, tăng số lượt xem bài lên."
Khi kết tội phỉ báng, nó sẽ đề cập đến phạm vi phát tán tin đồn, đối với những tin đồn trên mạng như vậy, việc số lượt xem và chuyển tiếp lại bài đăng là cơ sở quan trọng để kết án. Vì cô bé sắp khởi tố nên anh nhất định sẽ để tội danh thành sự thật.
Thẩm Mộc Bạch cầm điện thoại di động và bắt đầu phân công nhiệm vụ, trong khi Nguyễn Du Du ngồi co ro bên cạnh anh, nghĩ xem ai lại ra tay đăng bài với động cơ gì?
Buổi sáng cô bị vu oan gian lận trong thi cử, nếu không nhìn thấy trước mảnh giấy nhỏ trong hộc bàn, bây giờ bài này được đăng lên, cô nhất định trở thành kẻ sa cơ thất thế.
Một cô gái gian lận trong thi cử và được một người đàn ông giàu có bao nuôi chắc hẳn không lấy được sự đồng tình của bất kỳ người nào.
Tuy nhiên, hai việc này nối tiếp nhau xảy ra, có phải do cùng một người thực hiện?
Có thể kích động Phó chủ tịch hội sinh viên báo tin hành vi gian lận của cô, Nguyễn Du Du cảm thấy giống Chu Dung Dung hơn.
Liên tưởng đến nụ cười kỳ quái của Trần Mai lúc sáng, Nguyễn Du Du không khỏi tự hỏi: Chẳng lẽ Trần Mai đã đăng bài này? Trần Mai đã chuẩn bị rất lâu, cuối cùng quyết định phát động công kích sau kỳ thi nên không thể không nở một nụ cười như vậy?
Chỉ là nụ cười quái dị này khiến cô cảnh giác, lại vô tình phát hiện ra mảnh giấy nhỏ trong hộc bàn?
Cho dù đó là Chu Dung Dung, Trần Mai hay ai khác. Những lời vu khống ác ý như vậy đều không thể được tha thứ.
Nguyễn Du Du nhìn Thẩm Mộc Bạch sắp xếp mọi thứ như cũ, đợi khi anh cất điện thoại đi, cô khó chịu nói: "Anh Thẩm, Ngụy Vĩnh và tôi, tôi…...không có gì cả."
Thẩm Mộc Bạch buồn cười liếc nhìn cô, "Đang nghĩ lung tung gì vậy, tôi đương nhiên biết rồi."
"Ừm…..." Nguyễn Du Du thở phào nhẹ nhõm, cô và Ngụy Vĩnh đã ở bên nhau một thời gian dài. Ngoài việc đưa đón cô đi học, buổi trưa Ngụy Vĩnh cũng sẽ đến Lâm Yến Cư, nếu Thẩm Mộc Bạch bị ảnh hưởng bởi những tin đồn và hiểu lầm cô với Ngụy Vĩnh thì thật sự rất khó để giải thích rõ.
Thẩm Mộc Bạch nắm lấy bả vai nhỏ của cô bóp vài cái, "Tôi đã sắp xếp rồi, ngày mai hoặc ngày mốt chúng ta sẽ biết người đăng bài là ai, chúng ta sẽ đệ đơn kiện sau khi biết tên nhưng đáng tiếc chúng ta sẽ không kịp xử lý vào cuối năm nay. Việc xét xử sẽ phải đợi đến sang năm."
“Không vội.” Nguyễn Du Du gật đầu, “Chỉ cần có thể kiện, lúc nào ra kết quả cũng không thành vấn đề.”
……
Ngày hôm sau, Nguyễn Du Du đến trường bằng chiếc Rolls-Royce Phantom như thường lệ.
Sau một đêm phát tán, hầu như ai cũng biết “Hoa khôi của trường bị nuôi dưỡng và gian lận trong thi cử.” Chuyện là mọi người vừa mới thi xong, còn đang không làm gì, nhìn thấy chiếc xe sang trọng trong bài đăng xuất hiện ở cổng trường, vô số cặp mắt nhìn sang.
Cửa bên ghế lái mở ra, đúng là "ông chủ bí ẩn" trong bức ảnh trên bài đăng bước xuống, ông chủ bí ẩn mở cửa sau và Nguyễn Du Du bước ra khỏi ghế sau.
Sinh viên phía ngoài cổng trường nhìn chăm chăm, hoa khôi cũng táo bạo quá nhỉ, trên diễn đàn bàn tán như vậy còn không biết xấu hổ hay sao mà vẫn đến trường bằng xe sang của ông chủ?
Mọi người đang xì xào bàn tán nhưng trong lòng có người không khỏi lẩm bẩm, nhìn vị trí ngồi như này, trông giống tài xế hơn là người tình.
Ngay sau đó, phía sau Nguyễn Du Du, Thẩm Mộc Bạch cũng bước xuống xe.
Thẩm Mộc Bạch chỉnh lại tóc của Nguyễn Du Du, vén tóc hai bên thái dương ra sau tai cô, lấy chiếc mũ len trong tay Nguyễn Du Du đội lên cho cô, xoa nhẹ lên đầu cô, đôi mắt đen láy lóe lên một tia dịu dàng, của anh thấp giọng và bình tĩnh, "Đi thôi."
Nguyễn Du Du ngẩng mặt lên cười với anh, vẫy tay rồi bước vào cổng trường với chiếc balo trên lưng.
Thẩm Mộc Bạch ngồi trở lại trong xe, Ngụy Vĩnh cung kính đóng cửa sau, trở lại ghế lái, chậm rãi lái chiếc Rolls-Royce Phantom ra khỏi phía cửa Nam của trường.
Ngoài cổng trường im phăng phắc trong chốc lát, bỗng nhiên vang lên vô số tiếng xì xào bàn tán.
"Không đúng rồi. Người lái xe rõ ràng là tài xế, đúng không?"
"Ừm, nếu anh ta thực sự là một ông chủ bí ẩn, sao lại có thể lái xe ở ghế trước, để người tình của mình và người đàn ông khác ngồi ở ghế sau?"
"Người đàn ông sờ sờ đầu hoa khôi của trường, trông rất thân mật."
"Chẳng nhẽ đó mới là chính chủ đích thực của hoa khôi sao? Ôi, thật đẹp trai!"
"Đúng vậy, đúng vậy, thật xứng đôi vừa lứa với hoa khôi! Đẹp trai ngút trời!"