CHƯƠNG 43.2
Trần Mai không bao giờ tưởng tượng được rằng lời vu khống mà cô đã lên kế hoạch bấy lâu nay lại bị phá hỏng bởi cử chỉ sờ đầu đơn giản của Thẩm Mộc Bạch.
Từ lần Chu Quốc Vượng và Phan Như Yến đến trường tìm Nguyễn Du Du và Thẩm Mộc Dương đứng ra bảo vệ Nguyễn Du Du đưa lên chiếc Rolls-Royce Phantom, cô ta đã bí mật chụp lén rất nhiều ảnh của Ngụy Vĩnh và Nguyễn Du Du, cô ta cũng không rõ vì lý do gì mà chụp nhiều như thế, thậm chí còn cố ý tránh góc Nguyễn Du Du ngồi ở băng ghế sau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai ngày trước, tỏ tình thất bại với Thẩm Mộc Dương còn bị cậu ấy sỉ nhục. Sau khi nghe Chu Dung Dung động viên, cô ta mới nảy sinh ý định trả thù, chỉ sau đó cô mới nhận ra rằng những bức ảnh mình chụp lén là có ích.
Thấy Nguyễn Du Du bình thản đến lớp, Trần Mai sững sờ một lúc rồi nghĩ có lẽ cô đã không nhìn thấy bài đăng trên diễn đàn. Khi biết mình trở thành "hoa khôi bị bao nuôi", biểu cảm trên khuôn mặt của cô chắc chắn sẽ rất tuyệt vời.
Nghĩ đến đây, cô ta không khỏi nở một nụ cười khoái trá.
Nguyễn Du Du nhìn chằm chằm nụ cười trên khóe miệng Trần Mai và hướng mắt đi chỗ khác.
Trần Mai đảo mắt và phát hiện sinh viên xung quanh đều đang lén lút nhìn Nguyễn Du Du. Cô ta cố chịu đựng và chịu đựng nhưng không thể không bước tới và mỉm cười chào Nguyễn Du Du: "Bạn Nguyễn, có phải là chiếc Rolls-Royce Phantom đưa bạn có đến trường không?”
“Ừm.” Nguyễn Du Du bình tĩnh ngồi xuống, nhét balo xuống hộc bàn, ngẩng đầu nhìn Trần Mai, “Hôm nay chồng tôi đi cùng tôi, tài xế đưa tôi đến đây trước, sau đó đưa chồng tôi đến chỗ khác.”
Trần Mai mặt đơ ra, thấy biểu hiện của các bạn học trong lớp thay đổi, cô ta cười nói tiếp: "Mà này, hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao cô lại bị Chủ nhiệm Hoàng đưa đi rồi không quay lại nữa? Vậy thì môn Toán cao cấp của cô chẳng phải……"
Nguyễn Du Du kỳ lạ liếc nhìn cô ta, "Bạn Trần quan tâm đến tôi như vậy, tôi thậm chí còn không nhận ra điều đó thường ngày."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hehe, đều là bạn học với nhau, đương nhiên nên quan tâm đến nhau.” Trần Mai cười khan,“Hình phạt gian lận của trường chúng ta rất nghiêm khắc, cô nên tìm cách cầu xin sự tha thứ hay gì đó thì ít nhất không bị đuổi học. Cho dù đó là ghi một lỗi lớn, vẫn được ở lại để chịu sự quản chế, vẫn tốt hơn là bị đuổi học.”
Nguyễn Du Du cởi mũ và găng tay nhét vào hộc bàn, nghiêng đầu nhìn các bạn học xung quanh, "Ai nói với cô là tôi gian lận trong kỳ thi, đó là sự nhầm lẫn của Chủ nhiệm Hoàng."
"Tại sao lại cứng đầu như vậy? Đợi khi bị đuổi học, trông sẽ không đẹp đâu." Sau khi nói chuyện rất lâu, Nguyễn Du Du vẫn tỏ ra bình tĩnh và cô không hề nổi cơn thịnh nộ hay đau lòng như mong đợi. Trần Mai có chút không nhịn được nữa.
Nguyễn Du Du tựa vào lưng ghế, "Sao vậy, bạn Trần có vẻ khá chắc chắn rằng tôi sẽ bị đuổi khỏi trường."
Trần Mai thực sự rất chắc chắn rằng Nguyễn Du Du sẽ bị đuổi học lần này. Gian lận trong kỳ thi đã có nguy cơ bị đuổi học. Đồng thời nếu cô còn bị kéo vào vụ bị bao nuôi, nhà trường sẽ không bao giờ tỏ ra thương xót và có thể thậm chí không kiểm tra xem cô có phải là bị bao nuôi thật hay không, chỉ có tin đồn thôi thì sự việc gian lận sẽ càng bị xử lý nghiêm hơn.
Đương nhiên, bây giờ Nguyễn Du Du vẫn đang ngồi trước mặt cô ta, cô ta không thể “đả kích kẻ sa cơ thất thế”, chỉ có thể tạm thời duy trì tình bạn bề ngoài, “Sao vậy, tôi không phải đang lo lắng cô sẽ bị đuổi học đây sao."
“Sự lo lắng của cô là không cần thiết.” Nguyễn Du Du nhìn sang các bạn học xung quanh và cao giọng, “Tôi không gian lận, Chủ nhiệm Hoàng sẽ lên tiếng xin lỗi.”
“Xì——” Trần Mai vô tình cười thành tiếng, xin lỗi? Ai mà không biết Chủ nhiệm Hoàng là người cay nghiệt và xấu tính nhất, cho dù cô ta có mắc sai lầm cũng không đời nào nói lời xin lỗi.
Trần Mai xua tay “Thực xin lỗi, bạn Nguyễn, tôi không có ý cười nhạo cô mà là để Chủ nhiệm Hoàng phải lên tiếng xin lỗi, cô có suy nghĩ quá rồi không?
“Chủ nhiệm Hoàng thực sự đã xin lỗi,” một bạn học vừa bước vào nói. Cậu bạn học vẫn chưa hình dung được tình hình trong lớp, chỉ là nghe thấy những lời cuối cùng của Trần Mai và Nguyễn Du Du.
Trần Mai sửng sốt, "Cậu, cậu vừa nói cái gì? Chủ nhiệm Hoàng xin lỗi?! Chính tai nghe thấy sao?"
Cậu bạn học vừa bước vào cửa lớp thấy mọi người đồng loạt nhìn về phía mình, không khỏi đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Tôi, tôi buổi sáng định bụng đi đến bảng thông tin xem có thông báo gì về kỳ nghỉ không. Dù sao thì cũng đã hoàn tất các buổi thi lại không cần lên lớp nên cũng không vội vàng gấp gáp gì nên đã đi một một vòng, nhân tiện xem có bảng điểm kỳ thi chưa——”
"Sao cậu lại nói lòng vòng như vậy? Cậu có chính tai nghe thấy không?"
Cậu bạn học bị cô ta làm cho giật mình, thốt ra một tràng dài liên tục không khỏi thở hổn hển: "Tôi không nghe thấy, tôi đã tận mắt chứng kiến. Thư xin lỗi của Chủ nhiệm Hoàng được dán trên bảng thông tin của trường, cũng như công văn xin lỗi từ phía nhà trường. Tổng cộng có hai bản, cả hai đều nói đã hiểu nhầm bạn Nguyễn gian lận đã gây rắc rối cho bạn Nguyễn hay gì đó."
“Thật không?” Ngay lập tức, một bạn học khác hỏi, “Còn điểm Toán cao cấp của Nguyễn Du Du thì sao?”
Nguyễn Du Du cười nói: "Hôm qua tôi làm bài thi ở tại văn phòng Hiệu trưởng, vừa hay mọi người vẫn chưa thi xong nên tôi không có cơ hội nắm rõ cả bài thi. Hiệu trưởng nói rằng không cần đưa cho tôi một đề thi khác, vì vậy đã lấy bài làm dang dở để tiếp tục, thời gian bị trừ đi nửa giờ đồng hồ. Xem như là tạm dừng chốc lát, lại tiếp tục được diễn ra."
"Ồ ra là vậy sao…..."
“Mọi người đang làm gì vậy?” Hôm qua, sau khi ăn lẩu Chử Viên về nhà ngay. Hôm nay, cô ấy đến hơi muộn, vừa bước vào lớp đã thấy Nguyễn Du Du bị mấy bạn cùng lớp vây quanh. Nhìn các bạn học đang bàn tán xôn xao, rồi lại nhìn Trần Mai sắc mặt có chút tái nhợt ngồi bên cạnh Nguyễn Du Du, "Có chuyện gì vậy?"
“Không gì đâu.” Nguyễn Du Du cười, “Đang nói về lời xin lỗi của Chủ nhiệm Hoàng với tôi.”
"Ồ? Thư xin lỗi đã được đăng rồi à?"
"À, tôi nghe nói từ các bạn cùng lớp rằng nó đã được dán trên bảng thông tin."
Trần Mai cứng nhắc quay người đi và ngồi vào một góc, tránh xa Nguyễn Du Du. Cô không hiểu Nguyễn Du Du đã bằng cách nào để vượt qua như thế, dù không gian lận thì cô có thể làm gì để khiến Chủ nhiệm Hoàng và nhà trường phải xin lỗi cô?
Phải biết rằng có rất nhiều bạn học bị Chủ nhiệm Hoàng đổ oan, cô ta chưa bao giờ nghe thấy Chủ nhiệm Hoàng lên tiếng nói lời xin lỗi, huống chi là đăng cả bức thư xin lỗi lên bảng thông tin để tất cả học sinh đều có thể nhìn thấy.
Điều này tương đương với việc Chủ nhiệm Hoàng bị tuyên án công khai.
Trần Mai đang suy nghĩ về việc Nguyễn Du Du may mắn hay Nguyễn Du Du có sức mạnh nào đó mà cô ta không biết. Khi nghe bạn cùng lớp nói thêm: "Ồ, lúc nãy, tôi cũng đã thấy đơn từ chức của Chủ nhiệm Hoàng được đăng bên cạnh bức thư xin lỗi trên bảng thông tin."
Tim Trần Mai loạn nhịp và chắc chắn không phải là may mắn khi có thể ép Chủ nhiệm Hoàng buộc phải từ chức.
Vì vậy, Nguyễn Du Du……không dễ chọc vào cô? Lần này, có phải đã đánh cược chính mình không?
Trần Mai như ngồi trên những chiếc đinh ghim, sau lưng cứ toát mồ hôi lạnh.
Cô ta nghĩ, nghĩ mãi…… Các bài đăng trên diễn đàn đều là ẩn danh, cô ta sử dụng một tài khoản phụ, tách biệt với tài khoản cô ta thường đăng bài nên có lẽ không để lộ ra sơ hở gì……
Vả lại, dù có bị lộ thì cũng không có gì. Tối đa chỉ là hiểu lầm mà thôi, chỉ nói rằng bản thân mình nhầm lẫn, nghĩ rằng người lái xe là bạn trai của Nguyễn Du Du. Cùng lắm thì xin lỗi thôi. Giống như Chủ nhiệm Hoàng, một lời xin lỗi công khai là đủ.
Kết quả tồi tệ nhất là mất mặt và không có tác hại đáng kể nào cho bản thân.
Nghĩ đến điều này, Trần Mai cảm thấy thanh thản hơn.
Bên kia, bạn cùng phòng của Chử Viên bước tới, nhẹ nhàng khoát tay Chử Viên, "Này đi ra, tôi có chuyện muốn nói với cô."
Chử Viên ngẩng đầu nhìn bạn cùng phòng đang không biết nói gì, đẩy ghế đi theo cô ra khỏi phòng học, "Sao vậy, có chuyện gì bí hiểm vậy?"
Bạn cùng phòng đưa cô ấy tới cầu thang, nhìn sang trái phải không có ai, trầm giọng nói: "Là vầy, đừng qua lại thân thiết với Nguyễn Du Du quá sẽ ảnh hưởng không tốt cho cô."
Chử Viên kinh ngạc liếc cô ấy một cái, bạn cùng phòng của cô ấy không phải là người thích tám chuyện, sao có thể nói ra lời như vậy, cô ấy liền hỏi: "Là do gian lận sao? Tôi biết chuyện này từ hôm qua, Chủ nhiệm Hoàng nhầm lẫn và hơn nữa thư xin lỗi của trường cũng đã được đăng lên rồi?"
Bạn cùng phòng lắc đầu, "Không, còn chuyện khác……là chuyện bao nuôi. Mặc dù không biết có đúng hay không nhưng chắc chắn có ảnh hưởng đến danh tiếng của một người. Tôi lo lắng rằng nếu cô và Nguyễn Du Du quá mức thân thiết, các bạn cùng lớp của cô sẽ có những liên tưởng xấu về cô."
“Bao nuôi?” Chử Viên càng thêm bối rối, “Cô đang nói cái gì vậy?”
"Cô không xem diễn đàn của trường sao? Hoa khôi trường học được ông chủ bí ẩn bao nuôi, không có thời gian ôn thi mà chỉ có thể gian lận đã trở thành bài viết hot nhất. Dù gian lận là hiểu lầm nhưng chuyện bao nuôi là có hình ảnh cụ thể rõ ràng…… Nếu cô và Nguyễn Du Du có mối quan hệ tốt thì có thể đợi cho đến khi vấn đề này hoàn toàn được làm sáng tỏ."
Chử Viên đang thất thần, cô ấy chưa bao giờ vào bất kỳ diễn đàn trường học nào, cũng không biết đã có bao nhiêu lượt thảo luận về Nguyễn Du Du trên diễn đàn.
Bạn cùng phòng vỗ vỗ vai cô ấy, "Từ từ xem, suy nghĩ kỹ đi, tôi có lòng tốt nhắc nhở vậy thôi."
Bạn cùng phòng trở lại phòng học, Chử Viên bắt đầu tìm bài, thật ra không cần tìm chút nào, hoa khôi trường học được bao nuôi nằm ở top trên cùng.
Cô nhấn vào xem một lượt và gần như bùng nổ vì tức giận.
Đầu óc người đăng bài quá nham hiểm, đám đông hỗn tạp, không phân biệt phải trái đúng sai, tạo ra tin đồn kinh hoàng, đăng vài tấm ảnh suy đoán đã có thể đẩy Nguyễn Du Du lên đầu ngọn sóng.
Có rất nhiều người đọc bài đăng nhưng không phải ai cũng có khả năng phân biệt thật giả, không thể tránh khỏi những bạn học nhẹ dạ cả tin mà lầm tưởng rằng tiểu khả ái thực sự đang được bao nuôi.
Nghĩ đến việc ngày hôm qua tiểu khả ái suýt nữa bị vu oan là gian lận, Chử Viên càng cảm thấy khó chịu, may mà Nguyễn Du Du đã cảnh giác, nếu không bây giờ nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng khó mà rửa sạch tội danh.
Một khi gian lận trở thành sự thật, cùng với những tin đồn về việc được bao nuôi thế này, e rằng tiểu khả ái thậm chí sẽ không có cơ hội để tự biện hộ cho bản thân đã trực tiếp bị đuổi học.
Chỉ là không biết Nguyễn Du Du đã xem diễn đàn chưa? Cô ấy chưa từng xem diễn đàn của trường, cũng không nghe Nguyễn Du Du nhắc đến, Chử Viên hy vọng Nguyễn Du Du thà không biết đến những việc trên diễn đàn còn hơn.
Cô ấy đứng ở cửa lớp nhìn Nguyễn Du Du, cô đang nhìn xuống điện thoại di động của mình, khuôn mặt trắng trẻo và dịu dàng không chút biểu cảm, dường như không tức giận cũng không tỏ ra oan thán gì.
Bên cạnh cô xuất hiện một cái đầu, Chử Viên quay đầu lại thì phát hiện là Thẩm Mộc Dương.
Chử Viên: "Anh có biết——" Cô ấy do dự một lúc, có lẽ cô ấy không nên hỏi Thẩm Mộc Dương, dù sao cậu ấy cũng là em trai của Thẩm Mộc Bạch, nếu có tin đồn ngoại tình từ phía tiểu khả ái, cậu ấy có lẽ sẽ đứng về phía Thẩm Mộc Bạch.
Thẩm Mộc Dương nhìn thoáng qua bài đăng trên điện thoại của cô ấy, "Cô cũng biết rồi?"
“Chà.” Chử Viên lo lắng liếc nhìn Nguyễn Du Du, “Cô ấy đã biết hay chưa?
“Biết rồi.” Thẩm Mộc Dương gật đầu, “Ngày hôm qua tôi gọi điện thoại cho anh hai, chị dâu nhỏ đang ngồi bên cạnh.”
Hai người nhìn nhau vừa giận vừa xót xa.
Nguyễn Du Du quay đầu lại, nhìn thấy hai người ở cửa sau phòng học, cô cũng đứng dậy rời khỏi phòng học, hỏi: "Tại sao lại đứng ở chỗ này?"
Chử Viên mở rộng vòng tay, nhẹ nhàng ôm lấy cô, "Tiểu khả ái, đừng lo lắng, tôi sẽ luôn ở bên cạnh cô."
Nguyễn Du Du bật cười, đôi mắt đẹp cong thành trăng khuyết, "Cảm ơn. Nhưng đừng lo lắng cho tôi, chuyện này sẽ được giải quyết êm đẹp."
Chử Viên gật đầu, "Được rồi, Du Du, cô định làm như thế nào? Tôi nhất định sẽ ủng hộ cô."
Họ đang đứng ở cửa sau của lớp học, các bạn trong lớp đang chú ý lắng nghe những gì họ nói với nhau và Trần Mai thậm chí càng cố vểnh tai để nghe ngóng.
Nguyễn Du Du không hạ giọng, thay vào đó còn cố ý nói lớn, "Người đăng bài đã dựng chuyện bịa đặt, nói sai sự thật và cố tình bôi nhọ. Tôi đã nộp đơn khởi kiện."
Vừa rồi Thẩm Mộc Bạch đã gửi cho cô một tin nhắn, nói với cô rằng bằng chứng đã được thu thập và luật sư chính thức nộp đơn khởi kiện.
Các bạn trong lớp nghe thấy điều đó gần như muốn nổ tung và họ bắt đầu bàn tán.
"Tôi đã nói Nguyễn Du Du không phải loại người như vậy. Đã dám khởi kiện, chắc chắn là vô tội rồi."
"Đúng vậy, cây ngay không sợ chết đứng và dám tuân theo quy trình pháp lý một cách công khai, trung thực. Rõ ràng là có người tung tin đồn ác ý trong bài đăng đó."
"Đi khởi kiện như thế có quá đáng lắm không, dù sao người đăng bài cũng là bạn học mà?"
"Quá đáng? Nếu bản thân bị người khác đi thêu dệt đơm đặt như vậy mà vẫn phải nhịn nhục chịu đựng sao? Hơn nữa lấy danh bạn học thì tùy ý muốn làm cũng được à?"
"Công bằng nhất là tuân theo quy trình. Nếu làm sai thì phải gánh chịu hậu quả. Tôi ủng hộ!"
Trong tiếng nói hỗn loạn của đám đông, khuôn mặt của Trần Mai trở nên trắng bệch hơn và mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.
Không, điều này là không thể!
Nguyễn Du Du sao có thể mạnh mẽ như vậy?! Cô có vẻ mềm mỏng dễ thương và rất dễ bắt nạt, lần trước hai người đánh nhau cô giáo đã yêu cầu hòa giải, chẳng phải cúng đã rất nghe lời sao để phối hợp sao? Tại sao lần này lại đệ đơn khởi kiện?
Nhân tiện, cô đang kiện ai? Đó là diễn đàn của trường hay……
Trần Mai tim đập dữ dội, mắt cô ta tối sầm lại, cô ta chỉ có thể cầu nguyện Nguyễn Du Du không kiện chính mình mà là diễn đàn của trường, bài đăng ẩn danh và không ai biết rằng bài đăng đó là do cô ta đăng lên.
Thật tiếc vì trời không như ý muốn, trong cơn hỗn loạn, cô ta nghe thấy có người hỏi Nguyễn Du Du, "Du Du, cô kiện ai vậy?"
Giọng nói của Nguyễn Du Du nhẹ nhàng và mềm mỏng, tưởng chừng như vô hại nhưng đối với Trần Mai, nó giống như tiếng sấm từ trên trời rơi xuống: "Tôi đang kiện — Trần Mai."
"Trần Mai?!"
Các bạn cùng lớp không thể tin được, "Nguyễn Du Du, cô có chắc đó là Trần Mai không?"
“Tôi chắc chắn.” Nguyễn Du Du gật đầu, thuộc hạ của Thẩm Mộc Bạch đã điều tra một đêm, chứng cứ thu thập đủ để kết án Trần Mai, hoàn toàn không sai lầm.
Trần Mai như muốn ngất đi, cô ta gần như không thể đứng thẳng lưng, cắn chặt môi dưới nhưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên má.
Các bạn học nhìn thấy bộ dạng của cô ta trong lòng đều hiểu, cô ta là cắn rứt lương tâm và sợ hãi như thế này, bài đăng đó thật sự là do cô ta đăng lên.
“Trần Mai, cô có cần phải như thế không?” Một số bạn học không nhịn được nói: “Là bạn học cùng lớp. Chúng ta học với nhau được một học kỳ rồi. Nguyễn Du Du là người như thế nào, mọi người đều có mắt nhìn. Nếu các bạn khác lớp nhìn thấy chiếc xe sang hiểu nhầm đã đành, tại sao cô còn đi chụp lén rồi lại thêu dệt lên tin đồn như thế chứ?”
"Cho dù có bất kỳ hoài nghi nào trong lòng, cô không thể trực tiếp hỏi Nguyễn Du Du sao? Tại sao lại đăng bài trên diễn đàn lại nói người ta bị bao nuôi chứ?"
"Trường chúng ta có rất nhiều sinh viên được đưa đón bằng ô tô, đều có tài xế riêng. Theo như lời cô nói thì tất cả đều được bao nuôi à?"
"Đúng vậy, không ngờ cô lại là loại người như vậy."
"Không phải vì ghen tị khi nhìn thấy xe sang của người khác chứ? Nghe nói nhà họ Trần phá sản, Trần Mai đi ra ngoài đều phải bắt xe buýt——"
"Liên quan gì đến các người chứ?!" Trần Mai đột ngột đứng lên, hai mắt mở to, trừng trừng nhìn Nguyễn Du Du đầy hoảng sợ và tức giận, "Bài đăng trên diễn đàn là ẩn danh, ai biết ai đã đăng nó? Cô nói là tôi thì là tôi sao? Tôi cũng có thể nói đó là do cô đấy!"
Nguyễn Du Du nghiêm túc nhìn cô ta, "Trần Mai, tôi nói gì không quan trọng, cô nói gì cũng không quan trọng, quan trọng là thẩm phán nói như thế nào. Tôi không biết tôi đã xúc phạm gì cô mà khiến cô hành động đáng khinh bỉ và vô liêm sỉ như vậy. Nhưng nó không còn quan trọng nữa, nếu cô muốn bào chữa gì, hãy đối chất trước tòa."
“Ồ, đúng vậy.” Nguyễn Du Du ân cần nhắc nhở, nhìn Trần Mai đang suy sụp, “Còn lâu nữa mới đến phiên tòa, vậy cô cũng nên chuẩn bị.”