CHƯƠNG 48
Thẩm Mộc Bạch cả buổi sáng đều có chút lơ đễnh, còn tưởng rằng cô bé không quen biết ai, sẽ không mua được thuốc?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hay là cô đã có sẵn thuốc, muốn chọn ngày lành tháng tốt để xuống tay?
Một cửa sổ được mở ra trên máy tính của anh và bản đồ được hiển thị chính xác vẫn đang ở trong nhà, một chấm nhỏ màu đỏ ở giữa bản đồ.
Chấm đỏ đã nằm trên đó suốt buổi sáng, cũng đã gần trưa nhưng đột nhiên bắt đầu di chuyển, hơn nữa tốc độ khá nhanh, hiển nhiên là đang ở trong xe.
Thẩm Mộc Bạch vui mừng khôn xiết, cô bé đã tìm được cách mua thuốc rồi sao?
Hướng của chấm đỏ nhỏ là hướng tới câu lạc bộ nhà họ Triệu và tuyến đường chính là con đường chính từ nhà đến câu lạc bộ.
Thẩm Mộc Bạch cau mày. Nếu đến câu lạc bộ, cô bé rõ ràng muốn gặp một trong những Triệu Húc Phong, Ngô Trung Trạch hoặc Tống Cẩm Minh. Hôm qua, rõ ràng là cô đã từ chối Triệu Húc Phong, chả nhẽ là muốn gặp Ngô Trung Trạch hoặc Tống Cẩm Minh sao?
Theo nhận xét của Thẩm Mộc Bạch, quan hệ giữa cô gái nhỏ và Triệu Húc Phong là tốt nhất, dù gì cũng là cô đã chữa khỏi bệnh cho Triệu Húc Phong. Nếu cô muốn tìm sự giúp đỡ thì nên hỏi Triệu Húc Phong, hơn nữa hôm qua cô đã lên tiếng hỏi Triệu Húc Phong rồi nên không cần thiết từ chối sự giúp đỡ của Triệu Húc Phong mà đi nhờ người khác giúp đỡ. Vốn dĩ chuyện này không dễ mở miệng để nói ra, cô bé dễ mắc cỡ sẽ không chạy khắp nơi hỏi mọi người.
Thẩm Mộc Bạch suy nghĩ một lúc, sau đó kiểm tra vị trí của Ngô Trung Trạch và Tống Cẩm Minh và thấy rằng Ngô Trung Trạch vẫn đang ở lại công ty của nhà họ Ngô nhưng Tống Cẩm Minh đang ở trong xe và hướng về phía câu lạc bộ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn chằm chằm hai chấm đỏ nhỏ đang nhanh chóng gặp nhau, Thẩm Mộc Bạch cảm thấy có chút bất an.
Nếu là Triệu Húc Phong hoặc Ngô Trung Trạch thì cũng đành thôi vậy, dù sao hai người đó cũng thân thiết với cô bé một khoảng thời gian đã lâu. Đằng này lại là Tống Cẩm Minh? Cô bé luôn có chút cảnh giác với Tống Cẩm Minh, cô không nên hỏi Tống Cẩm Minh chuyện riêng tư như vậy.
Có lẽ nào……cô muốn bỏ thuốc Tống Cẩm Minh sao?!
Với ý nghĩ này, Thẩm Mộc Bạch cảm thấy chua xót, anh lắc đầu nguầy nguậy. Không, không! Hai người họ chỉ tình cờ đi đến câu lạc bộ, cô bé có thể chỉ đến câu lạc bộ ăn tối và không hẹn với bất kỳ ai.
Đúng lúc này, điện thoại di động của anh đổ chuông, Tống Cẩm Minh gửi tin nhắn cho nhóm bốn người: Du Du mời tôi đến gặp mặt ở câu lạc bộ, tôi sắp đến rồi, các anh em ai ở gần đây, chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé.
Thẩm Mộc Bạch đột nhiên từ trên ghế đứng lên, nắm lấy áo khoác treo bên hông đi ra ngoài cửa, gặp trợ lý Lưu An.
Lưu An cầm một xấp hồ sơ, hình như đang chuẩn bị nhờ anh ký tên, nhìn vẻ mặt Thẩm Mộc Bạch, khôn khéo ngậm miệng lại. Anh ấy ở bên cạnh Thẩm Mộc Bạch đã lâu, chưa từng thấy biểu hiện của anh như thế này, điều này khiến anh ấy nhớ tới một câu: Mưa núi sắp tới, gió tràn khắp lầu.
Để tránh bị gió lớn thổi xuống lầu, Lưu An nhanh chóng lui về phía sau mấy bước nhường đường, không nói lời nào, cũng dời ngay lịch hẹn của các giám đốc điều hành đang đợi xin chỉ thị.
Thẩm Mộc Bạch phi nước đại, anh từ nhỏ lớn lên ở Yến Thành, đối với điều kiện đường xá rất quen thuộc, vì vậy đã rẽ ngay vào đường nhỏ đến thẳng đến câu lạc bộ.
Đôi mắt đen láy nhìn thẳng về phía trước, ngón tay cầm vô lăng hơi cứng, đốt ngón tay phồng lên trở nên trắng bệch, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng.
Nếu……
Nếu cô bé của anh thực sự bỏ thuốc Tống Cẩm Minh……
Thẩm Mộc Bạch sắc mặt căng thẳng, không còn nét lãnh đạm của vị công tử phong nhã tuấn tú nữa, một tia tàn nhẫn lóe lên trong đôi mắt đen ấy.
Du Du, em là của anh! Không thể thích người khác, anh không biết mình sẽ làm gì!
Không ai được động vào cô bé của anh, kể cả người anh em tốt chơi từ nhỏ cũng không được!
……
Anh đạp ga thật mạnh, anh chọn cách đi tắt đón đầu, dù vậy anh vẫn nhìn hai chấm đỏ nhỏ trên màn hình điện thoại gặp nhau.
"Két——" Lốp xe cọ xát mặt đất, phát ra tiếng động chói tai, Thẩm Mộc Bạch đậu xe trực tiếp ở lối vào của câu lạc bộ, người đón tiếp ở cổng vừa định nói rằng không được phép đậu xe ở đây, khi nhìn thấy người mở cửa bước khỏi xe là Thẩm Mộc Bạch, anh ta liền nhanh chóng nở nụ cười, "Anh Thẩm, để tôi giúp anh đưa xe vào bãi đậu xe."
Thẩm Mộc Bạch không nói lời nào, ném chìa khóa, sải bước vào câu lạc bộ, thậm chí không thèm nhìn đến Ngô Trung Trạch và Triệu Húc Phong đang giơ tay chào anh.
Triệu Húc Phong và Ngô Trung Trạch ở một bên sững sờ, họ vừa mới gặp nhau ở bãi đậu xe không ngờ lại gặp được Thẩm Mộc Bạch. Ngô Trung Trạch chỉ nghĩ là trùng hợp ngẫu nhiên khi ba người họ gặp nhau ở cửa nhưng phát hiện ra rằng tâm trạng của Thẩm Mộc Bạch không đúng.
Anh ta lái xe quá nhanh nên đã lao tới và phanh gấp, nếu kỹ năng lái xe của Thẩm Mộc Bạch không tốt, chiếc xe có thể đã tông vào cửa.
Kể từ sau vụ tai nạn của Triệu Húc Phong, tất cả đều lái xe rất chừng mực và họ đã không liều lĩnh như vậy trong một thời gian dài.
"Cái này…..." Ngô Trung Trạch dừng tay đang định chào hỏi.
“Đã xảy ra chuyện.” Triệu Húc Phong vẻ mặt nghiêm túc, “Tôi chưa từng thấy biểu cảm như thế của anh Thẩm, hình như đang sắp giết người.”
“Giết, giết ai?” Ngô Trung Trạch cũng cảm thấy không ổn.
Triệu Húc Phong suy nghĩ một lúc, “Ồ, cái quái gì vậy!” Trong phòng VIP phía trên là Tống Cẩm Minh và Nguyễn Du Du, Thẩm Mộc Bạch trông giống như là đi bắt gian.
Ngô Trung Trạch cũng đã nghĩ đến điều đó, Tống Cẩm Minh vừa gửi tin nhắn cho bọn họ, công ty của nhà họ Ngô tình cờ ở gần đây nên cũng qua đây ăn trưa chung vui. Nhưng Dược Hoa cách đây hơi xa, Thẩm Mộc Bạch phải lái xe nhanh như thế nào để đến cửa hội quán cùng lúc với anh ấy?!
Hai người nhìn nhau rồi vội vã bước vào.
Những gì Ngô Trung Trạch nghĩ là: Đây hẳn là một sự hiểu lầm. Nếu Tống Cẩm Minh thực sự có liên quan gì đó với Nguyễn Du Du, anh ấy sẽ không công khai nói về cuộc gặp gỡ giữa hai người trong nhóm và thậm chí còn để những người ở gần đó cùng nhau đến. Bên cạnh đó, Tống Cẩm Minh không phải là người có thể hất tay trên anh em của mình và Nguyễn Du Du sẽ không phản bội Thẩm Mộc Bạch.
Tuy nhiên, chuyện vợ chồng khó nói, họ phải gấp rút đề phòng Thẩm Mộc Bạch thực sự gây gổ với Tống Cẩm Minh.
Triệu Húc Phong càng thêm căng thẳng, nghĩ đến chuyện hôm qua Nguyễn Du Du hỏi anh về thuốc, chẳng lẽ cô định bỏ thuốc Tống Cẩm Minh sao?
Nhưng đừng, trong trường hợp đó, nó sẽ thực sự trở thành một trận thảm chiến!
Hai người đều chạy tới cửa phòng, Ngô Trung Trạch ngăn Triệu Húc Phong lại, "Chờ đã, tại sao không có động tĩnh?"
Triệu Húc Phong áp sát vào cửa lắng nghe, "Không đánh nhau."
Ngô Trung Trạch trầm giọng nói: "Đừng xông vào, kẻo bọn họ xấu hổ, cứ chờ xem."
Triệu Húc Phong gật đầu, nhẹ nhàng đẩy cửa ra một khe hở, hai cái đầu ló ra trên khe hở thò vào trong phòng.
……
Khi Nguyễn Du Du đến thì không có ai trong phòng, vì đã hẹn với Tống Cẩm Minh nên cô không tiện gọi đồ ăn trước, trên bàn đã có pha sẵn bình trà nên cô rót một cốc nhỏ trước và từng từng nhấp nháp.
Tuy nhiên, Tống Cẩm Minh cũng đến rất nhanh, chỉ trong tích tắc anh ấy đã đến.
“Du Du.” Tống Cẩm Minh ngồi trên ghế sofa đối diện với cô, “Đã ăn cơm chưa?”
“Còn chưa, không vội ăn.” Nguyễn Du Du rót một tách trà cho Tống Cẩm Minh, lấy trong balo ra chiếc bùa giải thuốc đưa cho Tống Cẩm Minh, “Cái này cho anh.”
Tống Cẩm Minh mắt sáng lên, họ đã tận mắt nhìn thấy bùa của Nguyễn Du Du vẽ, vội vàng cầm ngay. Trên tờ giấy màu vàng, chu sa vẽ những đường cong vẹo, hoàn toàn nhìn không hiểu nên trực tiếp hỏi: "Du Du, đây là lá bùa gì vậy?"
“Đây là bùa giải thuốc.” Nguyễn Du Du tằng hắng hai lần, sắc mặt có chút đỏ lên, “Khụ khụ, là cái loại, loại tình huống đó…… dùng.”
"Tình huống gì? Sau khi tôi trúng độc?" Tống Cẩm Minh nhất thời không hiểu, làm sao có thể trúng độc?
Chẳng lẽ cô bé đã bói cho anh ấy và tiên đoán rằng có người sẽ bỏ thuốc sao?
Nguyễn Du Du không còn cách nào khác, đành phải nói rõ ràng hơn, "Đề phòng có người bỏ thuốc cho anh, loại thuốc đó chính là loại có thể khiến người ta mất đi bản chất, cùng người mà họ không thích…… vui vẻ nhất thời."
Hôm qua, cô hỏi Triệu Húc Phong vấn đề này do xấu hổ nên mới không gọi điện thoại mà gửi tin nhắn. Bây giờ đối diện là Tống Cẩm Minh, xấu hổ đến mức mặt bốc khói, nhiệt độ tăng vọt. Nguyễn Du Du không cần soi gương cũng biết mặt mình hẳn là rất đỏ.
“Ồ, ồ——” Tống Cẩm Minh cuối cùng cũng hiểu ra, nói đến đây, bọn họ đều biết trên đời này có thứ thuốc như vậy. Dù sao anh ấy cũng là con trai của một gia đình quý tộc, vốn không thiếu phụ nữ muốn đến làm thân. Bình thường bọn họ cũng rất cẩn thận cũng không ăn uống bừa bãi, kẻo lại mắc bẫy của người khác.
Cầm chiếc bùa màu vàng nhìn mãi, "Cái này phải dùng như thế nào? Có phải đốt thành tro rồi uống không?"
Nguyễn Du Du gật đầu, "Cái này là tốt nhất. Nếu không có bật lửa trong tay hoặc không đủ sức để đốt nó, anh có thể nhai nó và nuốt nó."
"Vậy à, cảm ơn nhé——"
Tống Cẩm Minh chưa kịp nói xong, cánh cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, hai người quay đầu lại thì thấy đó Thẩm Mộc Bạch.
Không có biểu hiện gì trên khuôn mặt nhưng Nguyễn Du Du luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Tống Cẩm Minh và anh cùng nhau lớn lên, một ánh nhìn đủ hiểu rõ Thẩm Mộc Bạch kìm chế ngọn lửa, nhanh chóng đứng lên, "Anh Thẩm, anh đến đúng lúc, chúng ta cùng nhau ăn cơm."
Thẩm Mộc Bạch không trả lời và ngồi bên cạnh Nguyễn Du Du, vòng tay qua lưng cô và đặt tay anh trên vai cô. Đây là một cử chỉ bảo vệ và chiếm hữu, âm thầm tuyên bố chủ quyền của anh.
Nguyễn Du Du quay lại nhìn anh, "Anh Thẩm, sao anh lại ở đây?"
Đôi mắt đen của Thẩm Mộc Bạch rơi vào trên bàn, trong ấm có trà nóng, Nguyễn Du Du và Tống Cẩm Minh mỗi người một tách trà trước mặt.
Anh nhìn xuống khuôn mặt ửng hồng của Nguyễn Du Du, trong giọng nói có chút nguy hiểm, "Du Du, trà này có ngon không?"
Nguyễn Du Du cảm thấy câu hỏi của anh không thể giải thích được nhưng cô vẫn lắc đầu, "Tôi không thích uống trà nhưng cũng chưa kịp gọi đồ ăn. Anh Thẩm, anh có muốn uống không?"
Khóe môi mỏng của Thẩm Mộc Bạch cong lên, nhìn Nguyễn Du Du với nụ cười nửa miệng, "Còn tùy vào việc Du Du có cho tôi uống một ly hay không."
Nguyễn Du Du bối rối, cầm lấy một tách trà, rót một chén trà đưa tới, "Anh Thẩm có phải khát lắm không?"
Thẩm Mộc Bạch nhận lấy nó, ngửa cổ và uống hết một hơi.
"Ơ——" Nguyễn Du Du không kịp ngăn anh lại, nắm đấm nhỏ đấm vào cánh tay anh, "Nóng lắm! Không tốt cho thực quản và dạ dày!"
Sau khi uống tách trà, nghe giọng nói mắng trách nhẹ nhàng của cô bé, lửa giận trong lòng Thẩm Mộc Bạch dường như bị nắm đấm nhỏ của cô đánh tan.
Tống Cẩm Minh đã thấy có điều gì đó không ổn, có thể đoán rằng Thẩm Mộc Bạch đã hiểu lầm điều gì đó hoặc là giữa hai vợ chồng có điều khó xử. Tóm lại là anh ấy không thích hợp ở lại đây, anh ấy định nói lời tạm biệt thì thấy Nguyễn Du Du đột nhiên đứng lên.
Nguyễn Du Du mím đôi môi căng mọng và hồng hào, khuôn mặt phồng lên, rõ ràng là đang tức giận.
Cô nghe thấy tiếng động ở cửa phòng, vẫn còn nhớ tới việc Chu Dung Dung đã lén nghe trộm trước đó, còn tưởng rằng có người nhìn trộm có ý đồ xấu, cô vòng qua ghế sofa, lao ra cửa và kéo cánh cửa một cách mạnh mẽ.
"Ầm ầm——" Triệu Húc Phong và Ngô Trung Trạch, đang áp tai trên cửa nghe trộm, mất cảnh giác mà ngã vào phòng, suýt nữa thì ngã sổng xoài.
"Tại sao lại là các anh?!" Nguyễn Du Du tròn mắt ngạc nhiên, "Các anh ở đây từ khi nào, đã đến rồi sao không vào? Các anh làm gì ở cửa vậy?"
Triệu Húc Phong gãi gãi đầu, "A, vừa định đi vào, đột nhiên nhớ tới cái gì, cùng Ngô Trung Trạch nói vài câu."
“Đúng, đúng.” Ngô Trung Trạch vội vàng gật đầu, “Vừa dứt lời, định đẩy cửa vào thì Du Du kéo cửa ra, hai bên cùng lúc ra sức, suýt nữa thì ngã nhào.”
Nghe những gì anh ấy nói, Nguyễn Du Du đột nhiên cảm thấy xấu hổ, cô nhìn hai người xin lỗi, "Tôi xin lỗi, tôi nghĩ rằng có người đang nhìn trộm ác ý nhưng tôi không ngờ rằng các anh đang nói chuyện ở cửa. Các anh không bị gì đấy chứ? "
“Không, không.” Hai người xua tay lần nữa.
Thẩm Mộc Bạch vừa gặp bọn họ ở dưới lầu, nhìn thấy tư thế này liền biết hai người đang nghe trộm ở ngoài cửa, còn dỗ cô bé xin lỗi bọn họ. Trái tim anh như lửa đốt, khuôn mặt anh tối sầm lại, “Đã đến rồi thì vào ngồi đi."
Nguyễn Du Du đóng cửa phòng, quay vào với Thẩm Mộc Bạch, "Thật là trùng hợp khi hôm nay các anh đều có mặt, vừa hay, tôi có đồ cho các anh."
Cô lấy ra vài chiếc bùa từ trong balo đưa cho Ngô Trung Trạch và Triệu Húc Phong, đồng thời đưa cho Thẩm Mộc Bạch một chiếc, "Tôi vốn dĩ muốn về nhà và đưa nó cho Anh Thẩm nhưng vì đã gặp nhau ở đây nên cùng đưa một lúc, để không tôi lại quên nữa."
Triệu Húc Phong nhìn chiếc bùa bằng giấy, "Đây không phải là bùa chữa bệnh, cũng không phải là bùa bình an."
“Chết tiệt!” Ngô Trung Trạch cố ý điều tiết bầu không khí một chút, cười hỏi: “Cái này anh cũng nhận biết được à, đều cong cong vẹo vẹo, anh đều có thể phân biệt được sao?”
Triệu Húc Phong nhướng mày tự đắc, "Đúng vậy, chỉ số IQ 140!"
Ngô Trung Trạch dành thời gian nhìn Thẩm Mộc Bạch và Tống Cẩm Minh, sau đó hỏi Nguyễn Du Du, "Du Du, đây là bùa gì?"
“Ừm, đó là……bùa giải thuốc.” Giải thích với một người đã đủ xấu hổ rồi nhưng bây giờ nói chuyện đó trước mặt bốn người, mặt Nguyễn Du Du lại đỏ lên, “Không phải có loại thuốc có thể khiến người ta mất đi bản chất, khụ khụ, cùng người mà họ không thích……vui vẻ nhất thời."
Thấy cô rất xấu hổ, Tống Cẩm Minh đã chủ động giải thích công dụng của chiếc bùa này cho mọi người, "Du Du nói rằng nếu không có thời gian đốt thành tro, có thể trực tiếp nhai nó và nuốt nó.”
Ngô Trung Trạch cẩn thận gấp lại bỏ vào trong ví "Ê, cái này tốt. Có cái này rồi thì không sợ bị người khác gài bẫy tính toán."
Triệu Húc Phong liếc nhìn Thẩm Mộc Bạch, anh ấy cảm thấy mình đã hiểu lầm, ngày hôm qua Nguyễn Du Du hỏi anh ấy nếu thực sự có tồn tại loại thuốc này, cô sẽ chuẩn bị cho họ một loại bùa dùng để giải thuốc, không phải muốn mua thuốc để sử dụng. Thảo nào cô nói "không cần", anh ấy còn cho rằng cô bé đang xấu hổ.
Thẩm Mộc Bạch cầm chiếc bùa màu vàng rồi nhìn trên tay Tống Cẩm Minh cũng cầm chiếc buồn, cơn tức giận trong lòng đã tan biến hoàn toàn.
Anh chạm vào chiếc đầu nhỏ của Nguyễn Du Du, "Du Du đến câu lạc bộ để đưa bùa cho Tống Cẩm Minh?"
“Ừm.” Nguyễn Du Du cười đến cong cả mắt, “Không phải mọi người đều bận rộn sao, không dễ dàng để tụ họp với nhau, tôi vốn tưởng sẽ phải mời riêng rẽ ba người nhưng không ngờ hôm nay lại may mắn như vậy và tất cả chúng đã được tặng đi cùng lúc."
Mặc dù không biết tại sao cô lại gửi cho Tống Cẩm Minh đầu tiên nhưng so với việc “bỏ thuốc Tống Cẩm Minh” thì cũng không đáng lo lắm.
Và khi anh bước vào, khuôn mặt của Nguyễn Du Du ửng đỏ không phải vì thuốc mà là vì ngượng ngùng khi giải thích việc sử dụng bùa giải thuốc cho Tống Cẩm Minh nghe. Xem lúc cô nói đến "vui vẻ nhất thời" khó khăn như thế thì cũng đủ biết rồi.
Băng tuyết trong lòng Thẩm Mộc Bạch tan ra, ngón tay mảnh khảnh của anh nhẹ nhàng véo khuôn mặt non nớt dịu dàng của Nguyễn Du, "Thật ngoan."
Anh hiếm khi thân mật như vậy, đặc biệt là ở trước mặt người khác, Nguyễn Du Du sững sờ, hàng mi dài của cô chớp chớp ngây người.
Mặc dù Tống Cẩm Minh không biết tại sao thái độ của Thẩm Mộc Bạch lại thay đổi nhanh chóng như vậy.
Từ tiếng sấm rền vang khi anh bước vào cửa, đến gió xuân mưa phùn lúc này nhưng anh ấy biết rằng mình đã thoát khỏi thảm họa, thầm nhẹ nhõm và tựa lưng vào ghế sofa, cảm thấy hơi cứng và đau ở lưng.
Thẩm Mộc Bạch cười nhẹ, "Du Du có đói không, muốn ăn gì?"
Với ánh mắt tập trung và giọng nói dịu dàng, Nguyễn Du Du vô thức bị mê hoặc, "Tôi muốn ăn bánh kem."
“Bánh chocolate tan chảy hay bánh ngàn lớp? Hay mỗi thứ một chiếc?” Vẻ dịu dàng của Thẩm Mộc Bạch khiến ba anh em đều ngẩn ra. Cả ba nhìn nhau và đồng loạt xoa xoa cánh tay sởn cả da gà.
Nguyễn Du Du cảm thấy rất thoải mái, cô dựa vào vai Thẩm Mộc Bạch, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, "Tôi muốn ăn loại có trái cây, tốt nhất là có quả anh đào."
“Du Du là muốn ăn bánh kem hay trái cây?” Triệu Húc Phong hỏi.
"Tôi chủ yếu muốn ăn trái cây. Tôi muốn ăn quả anh đào." Nguyễn Du Du hỏi, "Có loại bánh kem nào có lớp kem mịn với quả anh đào mọng nước được phủ một lớp ở trên cùng không?"
Thẩm Mộc Bạch nháy mắt, Triệu Húc Phong vỗ vỗ ngực, "Có, nhất định là có!"
Không lâu sau, bữa trưa đã được mang đến, ngoài món họ gọi còn có một chiếc bánh kem, trên nền kem trắng không trang trí gì vì đã có rất nhiều quả anh đào, ngoài ra còn có một đĩa quả anh đào lớn đặt bên cạnh.
"Woww——" Nguyễn Du Du vui mừng đến nỗi mắt sáng rỡ cong lên như vầng trăng khuyết, "Tôi còn lo lắng câu lạc bộ vào mùa đông không có chuẩn bị đủ quả anh đào nữa!"
Thẩm Mộc Bạch cười vắt một quả anh đào đưa lên môi, "Chỉ cần cô muốn ăn, bất cứ lúc nào cũng có."
Nguyễn Du Du xấu hổ liếc nhìn ba người kia, mím môi cười, há miệng cắn một cái, lớp thịt ngọt ngào, không khỏi cảm thán một hơi, "Ngọt quá đi thôi."
Ba người còn lại nhìn nhau, Ngô Trung Trạch cong môi gợi ý: “Hay là ba người chúng ta đổi phòng riêng đi?” Tiếp tục nhìn nữa thì chắc chỉ có no cơm chó thôi.
Thẩm Mộc Bạch khịt mũi, "Ngồi đi! Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau. Hôm nay chúng ta hãy thư giãn một chút."
Nguyễn Du Du vừa muốn cười lại vừa ngại ngùng, cô biết ba người họ đang cố tình làm vậy nên thân hình nhỏ bé của cô hơi nhích ra khỏi Thẩm Mộc Bạch.
Thẩm Mộc Bạch duỗi cánh tay dài ra, ôm ngược lại, anh liếc cô bằng đôi mắt đen, "Muốn trốn đi đâu?"
“Cắt, cắt bánh.” Nguyễn Du Du chỉ vào chiếc bánh kem, đây không phải là chiếc bánh nhỏ thường ngày, nó có kích thước khoảng tám inch, một người chắc chắn không thể ăn hết.
Thẩm Mộc Bạch một tay giữ Nguyễn Du Du, tay kia cầm con dao cắt bánh, dùng dao cắt vài nhát.
Triệu Húc Phong chẻ mạnh miếng lớn nhất để vào một chiếc đĩa nhỏ và đưa cho Nguyễn Du Du.
……
Sau bữa trưa, bọn họ cùng nhau rời đi, Thẩm Mộc Bạch tự tay mặc áo khoác cho Nguyễn Du Du, đeo balo, đặt hai tay lên vai cô, nhìn xuống cô, nhẹ giọng hỏi: "Du Du sẽ đi đâu?"
“Ừm……về nhà.” Nguyễn Du Du không có việc gì khác, cô cũng không thích mua sắm một mình, hơn nữa cô không có gì muốn mua, cũng không cần cô chuẩn bị hàng hóa cho năm mới.
“Nếu Du Du không có việc gì khác, hãy đi đến công ty cùng tôi?” Thẩm Mộc Bạch siết chặt vai cô.
Giọng anh trầm và âm đuôi vểnh lên, đẹp đẽ gợi cảm, Nguyễn Du Du bất giác gật đầu, "Được."
Thẩm Mộc Bạch cười nhẹ và bước ra nắm tay cô, Triệu Húc Phong, Ngô Trung Trạch và Tống Cẩm Minh nhìn nhau rồi đi theo sau họ.
Khi đến bãi đậu xe, Nguyễn Du Du vẫy tay với ba người kia, "Tạm biệt."
Cửa xe bên cạnh mở ra, một người đột nhiên từ trong xe bước ra, Nguyễn Du Du giật mình, Thẩm Mộc Bạch cảnh giác đứng cản trước mặt cô, ba người kia nhanh chóng vây quanh. Nguyễn Du Du ló ra một cái đầu nhỏ từ phía sau họ và sau khi nhìn kỹ hơn, cô nhận ra đó là Trần Mai.
Trần Mai mấy ngày nay rõ ràng không được vui vẻ, sắc mặt xanh xao, hốc hác và sụt cân rất nhiều.
Nhìn thấy Nguyễn Du Du đang ở phía sau bốn người đàn ông cao lớn đẹp trai, cô cảm thấy chua xót và ghen tị nhưng bây giờ không phải lúc để cô ta hành động tùy hứng, vì vậy cô chỉ có thể kìm nén tính khí, nhướng mày nói: "Nguyễn Du Du, tôi là tôi đến để xin lỗi cô."
Thấy không có gì nguy hiểm, Thẩm Mộc Bạch kéo Nguyễn Du Du ra khỏi lưng và vòng tay qua vai cô.
Hàng mi dài của Nguyễn Du Du chớp chớp, "Cho dù cô có xin lỗi tôi, tôi cũng sẽ không rút lại đơn kiện. Dù có xin lỗi như thế nào cũng không thay đổi được sự thật này. Trần Mai, còn muốn xin lỗi không?"
"Cô——" Trần Mai vốn có ý này. Cô ta đã xin lỗi Nguyễn Du Du ở chốn đông người. Dưới sự chứng kiến của biết bao người, nếu cô chấp nhận lời xin lỗi thì cô ta có thể tiếp tục buộc Nguyễn Du Du rút đơn kiện nhưng điều mà không thể ngờ đến rằng cô bảo sẽ không bao giờ rút đơn kiện ngay từ đầu.
Một người khác từ cửa xe bước xuống, cũng quen thuộc với mọi người—Chu Dung Dung.
Chu Dung Dung nắm lấy cánh tay của Trần Mai và siết nhẹ cô.
Biết rằng cô ta đang nhắc nhở mình, Trần Mai gượng cười, "Nguyễn Du Du, về việc trên diễn đàn của trường tôi đã làm sai. Tôi chính thức nhận lỗi với cô, xin lỗi."
"Ồ" Nguyễn Du Du thản nhiên đáp, "Cô có quyền xin lỗi và tôi có quyền không chốp nhận. Trần Mai, tôi không chốp nhận lời xin lỗi của cô, vậy thôi."
“Cô——” Trần Mai gần như bùng nổ vì tức giận. Bố cô đã đi tìm Thẩm Vinh Hưng nhưng cô không ngờ rằng Thẩm Vinh Hưng không thể khiến Nguyễn Du Du rút đơn kiện.
Bây giờ bố cô không còn lựa chọn nào khác. Gia đình sớm đã phá sản, không thể đủ tiền đủ mối quan hệ thậm chí không đủ khả năng để thuê được một luật sư tên tuổi bào chữa cho cô.
Hy vọng duy nhất của cô lúc này là để Nguyễn Du Du buông tha bản thân bằng cách thuyết phục mềm mỏng, không ngờ rằng Nguyễn Du Du đều không chịu những chiêu trò này.
“Nguyễn Du Du, chúng ta đều là bạn học. Cúi đầu không gặp, ngước lên cũng sẽ gặp, vậy tại sao không tha cho người khác một con đường lui?” Chu Dung Dung mặc một chiếc áo khoác cashmere màu be, cười dịu dàng với Tống Cẩm Minh: “Cẩm Minh, anh nói có đúng không nào?"
Tống Cẩm Minh đẩy chiếc kính gọng vàng bằng đầu ngón tay trắng sáng của mình, "Tôi nói, không nhất thiết, khi Trần Mai vào tù hoặc bị đuổi học, Du Du và cô ta sẽ không còn là bạn cùng lớp nữa. Cúi đầu không gặp, ngước lên cũng sẽ không gặp nên không cần phải nương tay với những kẻ có ý đồ xấu xa.”