CHƯƠNG 49
Khuôn mặt Chu Dung Dung đông cứng lại, cô ta nghĩ trước mặt Tống Cẩm Minh mình còn chút thể diện nào đó nhưng anh ấy còn không thèm nhìn cô ta. Trái lại, khi nói từ "Du Du", giọng điệu của anh ấy rất dịu dàng và thân thiết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
May mắn thay, ban đầu cô ta cũng không có ý định muốn giúp Trần Mai nhưng Trần Mai đã vội vàng đến nhờ cô ta giúp nghĩ ra cách.
Chu Dung Dung nghĩ Trần Mai rất buồn cười, rõ ràng là nhà họ Trần đã bị phá sản mà còn đi chọc vào Nguyễn Du Du. Tại sao không thử tìm cách tiếp cận với những người đàn ông có tiền có quyền, biết đâu có thể cứu được nhà họ Trần.
Chu Dung Dung vẫn chưa quên rằng sau khi bố mẹ cô đến trường tìm Nguyễn Du Du, nhà họ Chu muốn dùng dư luận để cưỡng bức Nguyễn Du Du nhưng Trần Mai đã đăng trên diễn đàn nói rằng Nguyễn Du Du không phải người nhà họ Chu và bôi nhọ mẹ cô ta nói rằng bà ta không thích tắm rửa, đã tiết lộ rất nhiều điều về gia đình họ Chu.
Mặc dù Trần Mai đã giấu tên vào thời điểm đó nhưng sau khi so sánh cẩn thận các bức ảnh trong bài đăng, cô ta khá sốc khi biết rằng bài đăng đó là do Trần Mai đăng.
Vì vậy, cô ta sẽ không giúp Trần Mai, hơn nữa hoàn cảnh nhà họ Chu đang bấp bênh, không giúp được gì cho người khác, điều quan trọng nhất bây giờ là tự cứu lấy mình.
Để nhà họ Chu vượt qua cơn nguy kịch, bố cô ta muốn lợi dụng cô ta để kết hôn.
Chu Dung Dung không phản đối cuộc hôn nhân liên kết, cô ta không tin vào tình yêu vượt ra ngoài khái niệm gia thế, càng không thể yêu một gã trai nghèo. Người cô ta lấy chắc chắn phải nằm trong giới hào môn ở Yến Thành, tốt nhất là một người có quyền lực đứng trên đỉnh của kim tự tháp.
Đây cũng là lý do ngay từ đầu cô ta từ bỏ Thẩm Mộc Bạch, thứ cô ta muốn Thẩm Mộc Bạch không thể cho. Tuy anh đẹp trai, đẹp hơn một số ngôi sao nữa là, chắc chắn là hotboy ở Đại học Yến Thành, cô ta cũng sẽ không chấp nhận cuộc hôn nhân không có nền tảng tài chính.
Nhưng vấn đề bây giờ là cô ta không tìm được người phù hợp để có cuộc hôn nhân liên kết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ta muốn gả cho người có thế lực, người có thế lực cũng muốn môn đăng hộ đối, những người nổi tiếng ở Yến Thành đều biết nhà họ Chu sắp phá sản, lúc này không ai muốn có cuộc hôn nhân liên kết với nhà họ Chu.
Tất nhiên, Chu Dung Dung đang nói về những công tử như Tống Cẩm Minh và Triệu Húc Phong. Một số người thì đầu hói, bụng phệ, bằng tuổi bố, đã có nhiều đời vợ, dù giàu có đến mấy cô ta cũng không chịu lấy.
Thật không may, thực tế là ngay cả một người như vậy cũng muốn yêu cầu của hồi môn từ đàng gái. Bố cô ta hy vọng thông qua cuộc hôn nhân liên kết có cứu nhà Chu sắp tan thành mây khói, đột nhiên có người ném ra một chiếc phao cứu sinh.
Đó là một doanh nhân giàu có từ nơi khác đến phát triển ở Yến Thành. Tài sản của ông ta dù cho có vượt qua hàng trăm triệu nhân dân tệ đi chăng nữa, rất không may là anh ta vẫn không thể khuếch trương thêm các thương vụ ở Yến Thành nên đã nhắm trúng những mối quan hệ của nhà họ Chu.
Nhà họ Chu tuy không phải dòng dõi quý tộc nhưng chí ít cội nguồn cũng là ở Yến Thành, mối quan hệ có thể không nhiều bằng ông lão nhà họ Thẩm nhưng đối với người ngoài như thế là cũng hiếm có lắm.
Đây là một cuộc hôn nhân liên kết tốt đẹp. Cả hai bên đều có được những gì họ cần.
Chu Dung Dung có chút bất đắc dĩ, tài sản hơn trăm triệu vẫn là quá ít đối với cô ta, thậm chí còn không thể khuấy động nổi bất kì cơn lũ tiền tệ nào ở Yến Thành, nơi cách xa những chức sắc hàng đầu mà cô ta mong muốn.
Sau khi gặp tận mắt người doanh nhân giàu có, Chu Dung Dung lại càng kiên quyết không đồng ý cuộc hôn nhân liên kết này. Đó là một người đàn ông trung niên, nhìn thấy cô ta hai mắt sáng ngời, đôi bàn tay mũm mĩm cứ muốn sờ vào cơ thể cô ta.
Hai bố con đã có một cuộc cãi vã lớn nhất từ trước đến nay.
Chu Quốc Vượng cảm thấy rằng đây là cơ hội duy nhất để cứu gia đình họ Chu.
Chu Dung Dung không chịu hy sinh bản thân, nói trắng ra là sau khi kết hôn, cô chủ yếu chăm sóc gia đình nhà chồng, nhà họ Chu đối với cô chỉ là trên nền vải màu tô điểm thêm bông hoa, cô ta không thể đưa xe trước ngựa được. Vì lợi ích của nhà họ Chu mà hồ đồ bừa bãi kết hôn với một người đàn ông không thể đem ra để khoe mẽ với mọi người như vậy.
Người đàn ông mà cô ta muốn gả phải đẹp trai, lịch lãm, tài sản phải vượt trội hơn người khác và độ tuổi tốt nhất là không quá 30. Người như Tống Cẩm Minh là lý tưởng nhất.
Bố cô ta ngày nào cũng tỉ tê bên tai nói đến lợi ích của việc gả cho doanh nhân giàu có, mẹ cô ta ngày nào cũng lấy nước mắt rửa mặt, Chu Dung Dung ước chừng nếu không đồng ý, bố cô nhất định sẽ dùng thủ đoạn nào đó để ép buộc cô kết hôn với gã doanh nhân.
Lúc này Chu Dung Dung mới nhận ra, trong mắt bố, cô ta không quan trọng bằng nhà họ Chu.
Cô ta phải dựa vào bản thân để tìm chỗ dựa suốt đời cho mình trước khi bố cô gả cô ta cho doanh nhân giàu có kia.
Vì vậy, ngay khi nghe tin Tống Cẩm Minh và Nguyễn Du Du đến câu lạc bộ nhà họ Triệu, cô ta đã dẫn theo Trần Mai. Trước tiên là xem Trần Mai gây khó dễ Nguyễn Du Du, Trần Mai cúi đầu xin tha cũng được hoặc là Nguyễn Du Du ngượng ngùng cũng không sao, đó chính là tất cả những gì cô ta thích thú muốn được xem. Thứ hai là việc Trần Mai cản đường như thế khiến cuộc gặp gỡ giữa cô ta và Tống Cẩm Minh trở nên tự nhiên hơn và không quá cố ý.
Vốn nghĩ rằng sau một thời gian hẹn hò với Tống Cẩm Minh, trong lòng đối phương ít nhiều cô ta cũng có vài phần vị trí nào đó.
Tiếc thay, Tống Cẩm Minh quá lạnh lùng.
Tuy nhiên, Chu Dung Dung không nản lòng, vì Tống Cẩm Minh sẵn sàng tuân theo sự sắp đặt của bố mẹ và có những cuộc hẹn xem mắt hết lần này đến lần khác, điều đó chứng tỏ rằng anh ấy chấp nhận cuộc hôn nhân liên kết. Nếu như……
Nếu thực sự có chuyện gì xảy ra với hai người, Tống Cẩm Minh chắc chắn sẽ cưới cô ta. Trai tài gái sắc, Tống Cẩm Minh có tiền tài, còn cô ta có sắc đẹp. Đây cũng được xem là một hình thức khác của sự môn đăng hộ đối. Hơn nữa, dù là gia đình cô ta đã suy thoái nhưng vẫn tốt hơn rất nhiều so với một cô gái như Nguyễn Du Du, người đã lớn lên ở nông thôn. Vì suy cho cùng, sự nuôi dạy từ thời thơ ấu là khác nhau.
Trước đây, Chu Dung Dung chắc chắn sẽ không mạo hiểm như vậy, ít nhất cô ta cũng sẽ phải đợi đến khi đính hôn rồi mới tiến triển hơn với phía đàng trai nhưng bây giờ cô không thể đợi thêm được nữa.
Nếu không nhanh chóng chớp lấy Tống Cẩm Minh càng sớm càng tốt thì phải theo sự sắp đặt của bố, ép cô ta kết hôn với doanh nhân giàu có béo mập.
……
Trần Mai gần như nhảy dựng lên kích động trước câu nói của Tống Cẩm Minh "vào tù hoặc bị đuổi học" Điều mà cô ta đã suy nghĩ và suy nghĩ trong những ngày qua là không thể vào tù. Nếu là bị đuổi học thì vẫn có thể chấp nhận được, còn nếu vào tù, có tiền án thì cả đời điêu đứng.
Cô ta nghiêng đầu nhìn Chu Dung Dung, không biết Chu Dung Dung đang nghĩ gì. Cô ta trông lơ đãng, hơi giống như không để tâm mọi việc đang diễn ra ở đây, rõ ràng là không thể trông chờ gì.
Lúc này đã là buổi trưa, câu lạc bộ của nhà Triệu ở Yến Thành cũng rất nổi tiếng, có rất nhiều người đến đây ăn trưa. Ở bãi đậu xe, dòng người đông đúc, ai cũng chú ý đến bốn người thanh niên cao ráo đẹp trai, cộng thêm hoa khôi trường học nhiệm kỳ trước Chu Dung Dung và hoa khôi trường học nhiệm kỳ này Nguyễn Du Du, thực sự quá đã mắt.
Trần Mai nghiến răng, "Phịch——” cô ta quỳ trên mặt đất, nước mắt lưng tròng nhìn Nguyễn Du Du, "Tôi biết tôi sai rồi, cô có thể buông tha cho tôi không? Tôi nhất thời hồ đồ thôi, tôi sẽ không bao giờ dám nữa, cô tha cho tôi lần này, được không?”
Nguyễn Du Du bị cô ta làm cho giật mình hoảng hốt, nhìn thấy những người xung quanh đang chỉ trỏ và bàn tán, cô lập tức hiểu được ý đồ của Trần Mai.
“Như tôi đã nói, cho dù có xin lỗi theo cách nào, tôi cũng sẽ không rút lại đơn kiện, kể cả việc quỳ xuống cầu xin sự thương xót mà buông tha.” Hai má mềm mại của Nguyễn Du Du phồng lên, giống như một con ếch nhỏ đang tức giận, đầy đặn hồng hào, mím môi không vui.
Triệu Húc Phong nhướng mày, “Này—— đây là đang cố gắng dùng thân phận thấp kém để cầu xin sự đồng cảm và buộc Du Du phải tha thứ cho à.”
“Ngay cả khi muốn dùng đám đông vây quanh để xem, Du Du không muốn rút đơn kiện thì không rút đơn kiện.” Ngô Trung Trạch nghiêm mặt tiếp lời.
Thẩm Mộc Bạch cười giễu cợt, "Xin lỗi là thành thật ăn năn hối lỗi, chứ không phải dùng đám đông dư luận để bức hại người mà cô đã tổn thương, hơ hơ——Tôi đoán một người có lòng dạ độc ác không thể có chút lòng thành, nếu muốn quỳ cứ tiếp tục quỳ, Du Du, chúng ta đi nào."
Thẩm Mộc Bạch khoác vai Nguyễn Du Du và đi vòng qua Trần Mai đến xe của mình. Chu Dung Dung nhẹ nhàng nắm lấy tay áo của Tống Cẩm Minh, "Cẩm Minh, đợi một chút."
Trần Mai hai mắt sáng lên, tưởng rằng Chu Dung Dung định thay cô ta cầu xin nhưng lại nghe thấy Chu Dung Dung nói: "Trần Mai, thực xin lỗi, tôi không thể đưa cô về được, cô tự đi taxi đi."
Hai mắt Trần Mai gần như bốc cháy, Chu Dung Dung dường như cố tình không nhìn thấy. Cô ta cố gắng thể hiện góc độ đẹp nhất của mình, "Cẩm Minh, tôi có vài lời muốn nói với anh, chúng ta đi lên một lúc nhé?"
Tống Cẩm Minh lắc đầu, "Tôi còn có chuyện phải làm. Nếu cô có gì muốn nói thì cứ nói đi."
Chỉ một câu nói đấy thôi, cũng đủ khiến cho Chu Dung Dung biết rằng Tống Cẩm Minh thực sự không có tình cảm với cô ta và cô ta không có tia hy vọng nào với Tống Cẩm Minh, trừ khi…… sử dụng một số thủ đoạn khác.
Khóe mắt cô hơi đỏ lên, trong giọng nói có chút buồn bã, "Tôi, tôi biết chuyện của hai chúng ta đã kết thúc, chiếc vòng ngọc phỉ thúy mà dì tặng trước đây, tôi cũng muốn trả lại cho anh, món quà đó quá đắt, tôi không thể giữ nó."
Tống Cẩm Minh sững sờ một lúc, anh ấy không biết mẹ có tặng cho Chu Dung Dung chiếc vòng hay không nhưng kỳ thực mẹ anh ấy lại có thói quen này. Đôi khi anh ấy làm theo ý mẹ, cùng đối tượng xem mắt gặp thêm vài lần, mẹ anh ấy không thấy con trai phản đối quá kịch liệt lại ngỡ là có kịch hay phía sau liền mang đồ trang sức quý giá gia truyền tặng cho bên đàng gái.
Khi cả hai không thành, mẹ anh ấy lại hối hận, muốn lấy lại món đồ trang sức gia truyền, chỉ vì chuyện này mà anh ấy suýt trở thành một tên cặn bã có tiếng ở Yến Thành.
Chu Dung Dung sững sờ khi nhìn thấy Tống Cẩm Minh, cô ta biết đây hẳn sẽ có kịch hay phía sau rồi, cô ta quấn áo khoác cashmere, "Lạnh quá, Cẩm Minh, tôi chưa ăn cơm, vừa lạnh vừa đói. Anh, anh có thể đi cùng tôi ăn bữa trưa, cứ xem như là lần cuối cùng chúng ta hẹn hò."
Tống Cẩm Minh do dự một lúc, thà lấy lại chiếc vòng trước còn hơn, nếu mẹ đến đòi thì chắc chắn sẽ lại xảy ra một trận cãi vã.
"Được, vậy chúng ta lên đi."
Chu Dung Dung cố gắng hết sức để kiểm soát biểu hiện của mình, giữ nguyên vẻ mặt mất mát và đau buồn đó.
Nguyễn Du Du lo lắng nhìn Tống Cẩm Minh và khẩu hình ám hiệu: "Hãy cẩn thận.”
Mọi người chia tay nhau, Triệu Húc Phong và Ngô Trung Trạch trở về công ty của mình. Thẩm Mộc Bạch đưa Nguyễn Du Du đến Dược Hoa. Chu Dung Dung và Tống Cẩm Minh quay trở lại câu lạc bộ, chỉ còn lại Trần Mai một mình quỳ tại chỗ.
Cô ta tức giận đứng dậy, nhìn những chiếc xe nẹt ga khói bụi bay mịt mù đã đi xa, lấy chìa khóa từ trong túi ra, quay ra phía xe của Chu Dung Dung, dùng chìa khóa cào lên xe, nhìn xung quanh không có ai để ý đến cô liền chạy đi nhanh chóng.
……
Tống Cẩm Minh và Chu Dung Dung đi lên lầu rồi vào trong phòng, Chu Dung Dung cởi áo khoác ngoài đặt sang một bên, bên trong mặc một chiếc váy lông cừu mịn màu trắng, lớp vải mềm mại ôm sát vào da, lộ rõ thân hình mảnh mai.
Chu Dung Dung tự tin phô hình thể bản thân, cố ý không vội ngồi xuống, đi một vòng trong phòng, "Xem ra cách bài trí của phòng này khác với phòng chúng ta từng ăn lần trước."
Mỗi lần ăn, họ chọn một phòng ngẫu nhiên, không giống như nhóm bốn người, chiếc phòng đó là cố định, nó được nhà họ Triệu đặc biệt dành riêng cho họ và chỉ có bốn người họ và Nguyễn Du Du mới có thể sử dụng nó.
"Những chiếc phòng ở đây khá giống nhau. Hầu hết chỉ khác nhau ở điểm các bức tranh treo tường hoặc cửa sổ đặt bên trái hay bên phải." Tống Cẩm Minh ngồi trên ghế sofa, vỗ nhẹ vào chiếc chuông trên bàn và gọi người phục vụ đến.
Chu Dung Dung ngồi đối diện với cô, cẩn thận thẳng lưng và hóp bụng lại, con gái luôn có vài múi thịt trên bụng và cô không muốn Tống Cẩm Minh thấy mình có ngấn bụng dưới.
Khi người phục vụ bước vào, Chu Dung Dung hỏi: "Cẩm Minh, anh muốn ăn gì?"
Tống Cẩm Minh nói, "Tôi đã ăn rồi, cô cứ gọi món của mình đi."
Chu Dung Dung gọi một vài món ăn có vị thanh đậm, cô ấy thực sự thích những món đậm đà hơn một chút, chẳng hạn như nước sốt đặc sệt màu đỏ. Nhưng đã là một quý cô thì nên ăn uống một cách duyên dáng và khi chọn món phải thật tinh tế.
Trước khi đồ ăn được mang lên, Chu Dung Dung đã rót một tách trà cho cả hai người, cô ta không nói gì về chiếc vòng. Tống Cẩm Minh cũng không vội, chỉ là thời gian của một bữa cơm, anh ấy cứ ngồi một lát vậy.
Cửa phòng bị gõ hai lần, Chu Dung Dung lên tiếng "Mời vào", mấy người phục vụ xếp hàng, đặt hết món Chu Dung Dung gọi lên bàn rồi đồng loạt quay ra, đóng cửa phòng lại.
Câu lạc bộ của nhà họ Triệu được quản lý khá tốt, khách trong phòng không bấm chuông gọi người thì người phục vụ cũng sẽ không tùy tiện đi vào. Khi gõ cửa xong đợi đến có người lên tiếng họ mới đẩy cửa vào.
Cả hai cùng im lặng.
Chu Dung Dung im lặng ăn cơm, cầm đôi đũa trên tay phải thoải mái nhưng tay trái đặt trên chân không ngừng lo lắng siết chặt thành một nắm đấm, móng tay véo ra một vài vết hằn đỏ sậm trong lòng bàn tay.
Cô ta không muốn đi đến bước này.
Đây không phải là những gì cô ta mong đợi.
Điều cô ta muốn là một người đàn ông đứng ở trên đỉnh cao phải cúi đầu, quỳ gối trước mặt và cầm nhẫn cầu hôn cô ta. Điều cô ta muốn là một hôn lễ hoành tráng khiến tất cả những đứa con gái chưa chồng phải phát cuồng vì ghen tị và cô ta mặc chiếc váy cưới trắng và đính đầy kim cương đắt tiền như một nàng công chúa.
Tuy nhiên, đây là cơ hội cuối cùng của cô ta.
……
Tống Cẩm Minh đang ngồi trên sofa, lướt xem điện thoại, Chu Dung Dung đột nhiên nghiêng đầu, giống như đang chăm chú nghe, cau mày hỏi: "Có nghe thấy gì không?"
Tống Cẩm Minh đặt điện thoại xuống, lắng nghe và lắc đầu.
Chu Dung Dung ngập ngừng nói: "Hình như tôi đã nghe thấy……giọng của Nguyễn Du Du, không thật lắm, có lẽ là tôi nghe nhầm."
Tống Cẩm Minh ngồi thẳng dậy.
Chu Dung Dung cười nói: "Quên đi, đừng để ý đến, sẽ không có chuyện gì."
Thật ra thì Tống Cẩm Minh cũng không nghe thấy gì, đây là câu lạc bộ của nhà họ Triệu, Nguyễn Du Du ở đây rất an toàn, ngoài ra anh ấy đoán chừng Nguyễn Du Du và Thẩm Mộc Bạch đã rời đi.
Tuy nhiên, chẳng có lý do gì có thể khiến anh ấy yên tâm bỏ qua, phải tận mắt chứng kiến thì mới cảm thấy thanh thản.
Anh ấy đứng dậy đi đến cửa phòng, mở cửa nhìn hành lang nhưng không có ai.
Tống Cẩm Minh đi thêm vài bước đến căn phòng quen thuộc của họ, mở cửa và nó trống rỗng, anh ấy cẩn thận lắng nghe nhưng không có động tĩnh gì.
Trở lại hành lang, anh ấy phát hiện Chu Dung Dung cũng đứng ở cửa phòng, nhìn xung quanh, thấy anh trở lại, cô ta cười một cách đầy nghi hoặc: "Này, lại không có tiếng động, hình như là tôi nghe nhầm rồi." tai của tôi gần đây không tốt lắm, tôi nghĩ nên đến bệnh viện để kiểm tra."
Tống Cẩm Minh cười nửa miệng, "Đã đến lúc phải đến bệnh viện để kiểm tra đi."
Chu Dung Dung tỏ vẻ áy náy nhưng xem ra cũng không phát hiện ra chuyện gì, hai người trở lại sofa, Chu Dung Dung đi phía sau, cô ta đóng chặt cửa phòng lại.
Cô ta từ trong túi xách của mình lấy ra một chiếc hộp, nhìn kích thước của hộp có lẽ là đựng đồ trang sức. "Cái này là do dì tặng cho tôi. Tôi nghĩ……ơ, mọi chuyện không thể đoán trước được, Cẩm Minh, tôi hy vọng anh có thể hạnh phúc trong tương lai."
Ngay khi định đưa chiếc hộp cho Tống Cẩm Minh, cô ta do dự và đặt nó xuống, cầm tách trà lên và nhìn Tống Cẩm Minh buồn bã: "Cẩm Minh, duyên phận của hai chúng ta kết thúc ở đây và sau này chúng ta có gặp lại nhau, đi bên anh có lẽ sẽ là một người khác rồi. Tôi sẽ dùng trà thay rượu và kính anh một ly, đây sẽ là dấu chấm hết cho quá khứ của chúng ta."
Tống Cẩm Minh cầm tách trà đưa lên môi, Chu Dung Dung mắt sáng lên, lại thấy anh ấy đặt tách trà xuống, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng xoa lên thành cốc, chiếc kính gọng vàng dường như đã bị hơi nóng của tách trà làm mờ đi, không thể nhìn thấy ánh mắt anh ấy nữa.
“Nhắc mới nhớ, cô biết hôm nay sẽ gặp tôi nên mới đến đây đúng không?” Tống Cẩm Minh thản nhiên hỏi.
"À? Không, không, chỉ là trùng hợp thôi. Tôi đến ăn với Trần Mai. Gần đây tâm trạng cô ta rất tệ. Tôi muốn mời cô ta đi ăn để thư giãn." Trái tim của Chu Dung Dung đập loạn xạ mà không rõ lý do và luôn cảm thấy như thể có điều gì đó không ổn.
"Ồ?" Tống Cẩm Minh cười khúc khích, "Vậy tại sao cô lại mang chiếc vòng theo và cất nó trong hộp?"
Chu Dung Dung sững người, nếu chiếc vòng đeo vào cổ tay thì không sao, khi cất vào hộp rõ ràng là vật trả chủ cũ.
“Cái này, cái này……Tôi đã mang nó bên mình suốt mấy ngày nay. Tôi nghĩ sẽ thật tốt nếu một ngày nào đó tôi tình cờ gặp được anh.” Chu Dung Dung gượng cười, “Nhìn xem, không phải đã để cho tôi gặp được anh rồi sao?"
Tống Cẩm Minh vươn cánh tay dài, lòng bàn tay hướng lên và đưa ra trước mặt Chu Dung Dung, "Trà——Tôi không uống đâu, chiếc vòng tôi sẽ mang đi."
Trong chốc lát, Chu Dung Dung nghĩ đến đây là cùng. Dù sao cô ta đã làm hết sức mình, số mệnh định sẵn không thể thay đổi cô ta không có cách nào thay đổi.
Nhưng khi nghĩ đến gã doanh nhân giàu có béo ú đó, cô ta nổi da gà toàn thân, ngón tay dùng sức nắm lấy chiếc hộp, các đốt ngón tay có chút tái nhợt, trong giọng nói có chút run rẩy: "Không, Cẩm Minh, cái này là lần cuối cùng chúng ta hẹn hò và nếu anh không uống tách trà này thì coi như chuyện này chưa kết thúc, chắc chắn sẽ khiến tôi suy nghĩ viển vông, nghĩ rằng…… anh vẫn không thể buông bỏ được tôi.”
Cô đau lòng nhìn Tống Cẩm Minh, đôi mắt đỏ hoe, "Cẩm Minh, tôi không thích kiểu nhập nhằng. Hoặc là chúng ta sẽ tiếp tục hoặc là chúng ta sẽ cắt đứt sạch sẽ. Nếu anh không uống tách trà này, thì tôi sẽ cho rằng anh muốn đuổi theo tôi."
“Hơ hơ——” Tống Cẩm Minh bật cười, dùng ngón tay cầm tách trà.
Chu Dung Dung vui mừng khôn xiết, thật tốt, anh ấy rốt cuộc cũng uống rồi, chỉ cần trà vào trong bụng, anh ấy nhất định sẽ đánh mất đi bản chất.
Tống Cẩm Minh nhìn xuống tách trà, ánh mắt thâm sâu khó lường.
Chu Dung Dung cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, căng thẳng đến mức cổ họng khô khốc, bất giác nuốt nước bọt.
Tống Cẩm Minh đột nhiên đưa tay ra và vỗ nhẹ vào chiếc chuông trên bàn.
“Anh, anh kêu phục vụ tới làm gì?” Chu Dung Dung trong lòng có linh tính không tốt.
Cửa phòng bị gõ hai lần, Tống Cẩm Minh kêu người phục vụ đi vào, đưa trà, nhẹ giọng dặn dò: "Tôi nghi ngờ có người bỏ thuốc trong trà, đi kiểm tra."
Người phục vụ giật mình, vội vàng cầm lấy cái cốc, đi hai bước rồi quay lại nhìn Chu Dung Dung.
Anh Tống không có ý cho rằng là người trong câu lạc bộ bỏ thuốc mà là cô Chu này, đúng không? Dù sao anh Tống và thiếu gia chúng tôi đều là bạn tốt của nhau. Nếu thực sự nghi ngờ có người trong câu lạc bộ bỏ thuốc, anh ấy nhất định sẽ yêu cầu thiếu gia điều tra trước, sẽ không đem chuyện này ra nói rõ.
Chu Dung Dung sắc mặt tái nhợt, trên trán đổ mồ hôi lạnh, cô ta không biết tại sao Tống Cẩm Minh có thể nhìn ra nhưng cô ta biết người phục vụ không thể mang tách trà này đi, nếu không thanh danh của cô sẽ bị hủy hoại.
“Tống Cẩm Minh!” Chu Dung Dung đột nhiên đứng lên, tức giận trừng mắt nhìn Tống Cẩm Minh: “Ý của anh là gì?! Hừ, ý nói là tôi bỏ thuốc đúng không? Tôi, tôi tự mình uống! "
Chu Dung Dung chạy tới, giật lấy tách trà trong tay người phục vụ, đương nhiên cô ta sẽ không uống nhưng cô ta thông qua việc tranh giành tách trà hoàn toàn có thể cố tình làm đổ nó.
Tống Cẩm Minh nắm lấy cánh tay cô, lạnh lùng nói: "Chu Dung Dung, vừa rồi tôi đã cho cô một cơ hội."
Chu Dung Dung sửng sốt một chút, cơ hội? Khi vừa rồi anh ấy nói sẽ chỉ lấy chiếc vòng tay và không uống trà?
Tống Cẩm Minh hất tay ra, Chu Dung Dung ngã xuống sofa nhìn người phục vụ rời đi, Tống Cẩm Minh cầm cái hộp trên bàn lên, mở ra liếc nhìn, xem ra quả nhiên là đồ gia truyền.
Anh ấy không nhìn Chu Dung Dung nữa và rời khỏi câu lạc bộ.
Hôm nay kỹ năng diễn xuất của Chu Dung Dung không tệ, nếu không phải Nguyễn Du Du vừa cho anh ấy bùa giải thuốc, có lẽ anh ấy sẽ trúng kế thật.
Trong nhóm bốn người, xét về mức độ thân thiết với Nguyễn Du Du, anh ấy chắc chắn là người cuối cùng. Nhưng Nguyễn Du Du đã bỏ qua Triệu Húc Phong và Ngô Trung Trạch để đưa cho anh ấy bùa giải thuốc trước.
Điều này khiến anh ấy nảy sinh ý nghĩ: cô bé chắc đã biết chuyện, ví như bói toán, trong quẻ cho biết anh ấy sẽ bị đánh thuốc mê nên cô bé vội vàng gửi cho anh ấy trước.
Hơn nữa, lúc nãy khi Nguyễn Du Du rời đi, cô đã dặn dò anh ấy "cẩn thận" bằng khẩu hình, cho nên từ khi bước vào phòng, cậu ấy đã rất chú ý đến động tác của Chu Dung Dung.
Cô ta nói dối rằng nghe thấy tiếng hét của Nguyễn Du Du và anh ấy thực sự có chút lo lắng. Khi anh kiểm tra và quay lại thì cô đã ở cửa phòng, có vẻ như cô ta đã đi theo và rời khỏi chỗ ngồi nhưng thời gian đủ lâu để cô ta giở trò rồi quay lại cửa phòng lần nữa.
Mà Chu Dung Dung nhiều lần thuyết phục anh ấy uống tách trà đó, ý đồ quá rõ ràng.
Nếu cô ta biết dừng lại thì anh ấy cứ bỏ đi là cũng xong chuyện, không ngờ cô ta lại dọa anh ấy uống trà bằng chiếc vòng tay gia truyền.
……
Quản lý câu lạc bộ đã đưa trà đến bệnh viện xét nghiệm, hóa ra là bị đánh thuốc mê nhưng điều này không đủ để đưa Chu Dung Dung vào tù, nhiều nhất sẽ khiến cô mang tai tiếng.
Họ Chu trở thành trò cười ở Yến Thành và ngay cả tên doanh nhân giàu có béo ú cũng bỏ cuộc. Điều hắn ta cần là một có thể trợ giúp hắn ta khai thông tình hình ở Yến Thành và một người vợ tai tiếng chỉ có thể khiến anh trở thành trò cười và cũng thể không giúp hắn ta mở rộng các mối quan hệ của mình. Đối với khuôn mặt xinh đẹp của Chu Dung Dung, chỉ cần có tiền là có thể tùy tiện mua.
Chu Quốc Vượng mất hy vọng cuối cùng và đột ngột đổ bệnh.
Cả nhóm bốn người vô cùng tức giận khi biết Chu Dung Dung đã bỏ thuốc cho Tống Cẩm Minh.
Nhà họ Chu hoàn toàn phá sản.
Điều tồi tệ hơn nữa là tài sản lớn nhất của nhà họ Chu đều là bất động sản. Chu Quốc Vượng thiếu kinh nghiệm, toàn bộ biệt thự do ông ta đứng tên cùng với danh mục công ty đều không phân chia rạch ròi nên khi công ty phá sản thanh lý, biệt thự của gia đình cũng bị đưa vào diện thanh lý.
Chu Quốc Vượng, Đường Tùng Phương và Chu Dung Dung bị đuổi ra khỏi nhà.
Mùa đông ở Yến Thành với cái lạnh xuyên thấu da thịt, mọi nhà đều mua sắm đồ Tết chuẩn bị đón một năm mới thật náo nhiệt, Thẩm Mộc Bạch cũng đang chuẩn bị tạo bất ngờ cho cô bé của mình. Gia đình họ Chu thuê tạm một căn nhà nhỏ chen chúc trong hai phòng ngủ, cả nhà than thở, cãi vã, oán trách lẫn nhau.