CHƯƠNG 50
Mặc cho Thẩm Mộc Bạch nói không cần chuẩn bị đồ Tết, Nguyễn Du Du vẫn lẳng lặng chuẩn bị vài gói mì ăn liền, dự định nếu không ăn sẽ dùng trong trường hợp khẩn cấp. Cô cũng đặt hàng qua mạng Internet một ít hạt dẻ cười, hạnh nhân, đậu phộng và hạt dưa làm thành một hộp nhỏ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai người họ đã đến chỗ của ông lão một ngày trước đêm giao thừa. Căn biệt thự đã được trang hoàng đầy đủ không khí Tết cổ truyền. Nguyễn Du Du đã giúp dán một số câu đối liễn. A Phúc rất hào hứng, mặc bộ quần áo nhỏ màu đỏ chần bông.
Nguyễn Du Du mua cho nó, trông nó kém anh dũng một chút nhưng quả thật đáng yêu hơn rất nhiều.
Thẩm Mộc Dương đã ở lại công ty của Thẩm Thị kể từ kỳ nghỉ đông và giống như Thẩm Vinh Hưng, cậu ấy đã không đến cho đến tận đêm giao thừa.
Ba người cùng nhau đến chào hỏi ông lão trước, nhìn thấy Nguyễn Du Du, Thẩm Vinh Hưng cau mày, chưa kịp mở miệng đã bị ông lão quở trách: "Nếu còn muốn bới móc thì cứ đi thẳng về nhà của mình."
Thẩm Vinh Hưng không làm được những việc mà nhà họ Trần đã nhờ vả, một mặt cảm thấy có chút nhục nhã, mặt khác lại cảm thấy Nguyễn Du Du là người sắc bén cứng cỏi, bộc lộ tài hoa và không dễ dàng tha thứ cho người khác, không thông thấu mọi mặt chắc chắn rồi cũng sẽ xảy chuyện.
Ông ta vốn là muốn giáo huấn vài câu nhưng ông lão vừa nói xong ông ta không dám lên tiếng nữa.
Biệt thự được trang hoàng lộng lẫy, thậm chí còn treo đèn lồng đỏ trong khu vườn nhỏ hoang vắng. Câu đối là do ông lão viết. Nguyễn Du Du xem hồi lâu, phát hiện nét chữ của ông lão có chút giống với Thẩm Mộc Bạch, liền chạy đến chỗ Thẩm Mộc Bạch hỏi, "Tiểu Bạch, chữ của anh có phải học từ ông nội không?"
“Đúng vậy, từ nhỏ tôi đã ở bên cạnh ông nội, ông nội cũng dạy rất nhiều điều.” Thẩm Mộc Bạch kéo khăn choàng cổ cho cô và quấn chặt hơn. Cô bé cứ thế chạy vào sân, mũi cô lạnh cóng đến đỏ hoe.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Mộc Dương bước đến ôm A Phúc trong tay, "Chị dâu nhỏ, chữ của tôi cũng giống của ông nội và anh hai." Nhắc mới nhớ, thời gian cậu ấy ở với bố mẹ không nhiều bằng thời gian ở cùng anh hai. Khi còn nhỏ, cậu ấy thường là cái đuôi nhỏ chạy theo sau anh hai mình.
Nguyễn Du Du nhìn A Phúc đang thoải mái trong vòng tay của cậu ấy, mỉm cười nói: "Cứ ở đấy mà chiều theo nó, đã nặng đến mức này rồi còn bồng bế."
"Không được, nó rất nghịch ngợm và không thân thiết với tôi chút nào. Chỉ khi tôi ôm nó, nó mới thân thiết với tôi một chút, đặt nó xuống đất là biến mất dạng ngay."
Thẩm Mộc Dương rất thích A Phúc và cậu ấy luôn muốn nuôi một con chó con nhưng Đường Tùng Phương không đồng ý, chê rằng sẽ rụng lông khắp nơi.
Kể từ khi gặp A Phúc ở chỗ ông lão, cậu ấy đã yêu nó đến mức đích thân dắt nó ra ngoài đi dạo và tự tay tắm cho nó. Cậu ấy kiên nhẫn hơn Nguyễn Du Du nhưng tiếc là A Phúc lại thân thiết với Nguyễn Du Du nhất, chỉ cần cô đến là nó sẽ quanh quẩn bên chân cô suốt.
Thẩm Mộc Dương không thể dõi theo mọi lúc, nếu không ánh mắt cảnh cáo của Thẩm Mộc Bạch sẽ đảo qua, cậu ấy chỉ có thể ôm A Phúc, nó mới để cậu ấy vui vẻ trong chốc lát.
……
Nhà họ Thẩm không có thói quen canh đêm giao thừa, ông lão sức khỏe kém lâu rồi, mặc nhiên không thể thức khuya, sau bữa ăn đoàn viên cả nhà ngồi trong phòng khách một lát và ông lão đi nghỉ ngơi.
Thẩm Vinh Hưng và Đường Tùng Phương không thể nói chuyện với Thẩm Mộc Bạch và Nguyễn Du Du và nhìn nhau cũng không thuận mắt. Vì vậy họ đã lên lầu, bật TiVi và gửi tin nhắn cho bạn bè của họ để chúc mừng năm mới.
Nguyễn Du Du cảm thấy có chút nuối tiếc, buổi chiều Thẩm Mộc Bạch cùng Thẩm Mộc Dương biến mất rất lâu, trước bữa tối mới trở về, hiện tại trong phòng khách chỉ còn lại có ba người bọn họ.
Nhưng sau khi nghĩ lại, cho dù có mười Thẩm Vinh Hưng và Đường Tùng Phương ngồi ở đây, cô cũng sẽ không cảm thấy vui vẻ cho lắm. Điều quan trọng không phải là mọi người sôi nổi, náo nhiệt như thế nào, mà là……có Thẩm Mộc Bạch ở bên cạnh cô, như thế là quá đủ.
Dạ tiệc lễ hội mùa xuân đang được phát sóng trên TiVi. Nguyễn Du Du đang dựa vào Thẩm Mộc Bạch. Thỉnh thoảng, có thể nghe thấy tiếng pháo nổ từ xa.
Nguyễn Du Du tò mò hỏi: "Ở đây có thể bắn pháo hoa được không?"
"Được, ở trung tâm thành phố Yến Thành bị cấm đốt pháo. Đây là ngoại ô thành phố, có thể đốt pháo được nhưng ở đây không có nhiều người sinh sống, cho nên cũng không náo nhiệt lắm." Thẩm Mộc Bạch nắm lấy tay cô, "Du Du có muốn xem pháo hoa không?"
Nguyễn Du Du mắt sáng lên, "Được chứ? Nhưng chúng ta không chuẩn bị pháo hoa!"
Thẩm Mộc Dương ở bên cạnh có vẻ đang cười, Thẩm Mộc Bạch kéo cô đứng dậy mặc áo khoác cho cô và nói: "Dạ tiệc lễ hội mùa xuân sẽ được phát lại nhiều lần. Ngày mai Du Du sẽ xem. Bây giờ, chúng ta cùng xem pháo hoa nhé."
Nguyễn Du Du rất phấn khích, cô từng sống ở Yến Thành, từ nhỏ đã cấm bắn pháo hoa rồi, nói về điều này thì cô chỉ thấy trên TiVi chứ chưa thấy ngoài đời bao giờ!
Cô vơ lấy chiếc mũ và đội lên đầu một cách bừa bãi, Thẩm Mộc Bạch chỉnh lại cho cô một lần nữa rồi quấn lại chiếc khăn choàng cổ, sau đó nắm tay cô đi ra khỏi cửa.
Lúc này trời đã tối, không có trăng, chỉ có những vì sao treo lơ lửng trên bầu trời, giống như một bức màn xanh sẫm được trang trí bằng đá quý.
Nguyễn Du Du chỉ phát hiện trên ngọn đồi cách đó không xa có ánh sáng, đó là một dãy đèn lồng, chiếu sáng từ chân núi đến đỉnh núi.
Thẩm Mộc Bạch kéo Nguyễn Du Du vào ghế sau của xe, Thẩm Mộc Dương ngồi vào ghế lái và A Phúc từ đâu nhảy ra, vững vàng ngồi vào vị trí ghế phụ.
“Đi xem pháo hoa ở chỗ rất xa à?” Nguyễn Du Du hào hứng mong chờ, đôi mắt long lanh.
“Không xa đâu, ít phút nữa sẽ đến.” Thẩm Mộc Bạch ngăn Nguyễn Du Du cởi mũ, xe còn chưa ấm lên là đã đến nơi rồi nên nếu đội mũ xong lại cởi mũ ra như thế sẽ rất dễ bị cảm lạnh.
Xe phóng ra và đi trên con đường nhỏ lên đồi.
Thường đi bộ khoảng 20 đến 30 phút là đến chân núi, nếu chạy xe thì chỉ mất vài phút, đèn đường hai bên đường soi sáng. Ở đây thực sự ít người, khu biệt thự ở đây cũng tương đối thưa thớt, hiện tại hầu hết mọi người đều ở yên trong nhà, không còn ai ngoài đường.
Dưới chân núi có một quảng trường nhỏ, Thẩm Mộc Dương đậu xe ở ven đường, Thẩm Mộc Bạch kéo Nguyễn Du Du xuống xe.
Ngay khi A Phúc chuẩn bị vồ lên đã bị Thẩm Mộc Dương ôm lấy, cậu ấy xoa đầu A Phúc, "Ngoan ngoãn một chút, đêm nay, nếu mày lại dám phá hỏng việc tốt của anh hai thì sẽ trở thành một nồi lẩu thịt chó."
Những chiếc đèn lồng được thắp sáng hai bên lối đi lên núi, một màu đỏ và một màu vàng được treo xen kẽ, vừa lộng lẫy vừa ấm áp.
Thẩm Mộc Bạch nắm tay Nguyễn Du Du và đi lên núi.
“Phải leo núi sao?” Nguyễn Du Du có chút lo lắng, “Sau này những chiếc đèn lồng này cháy hết, sau đó khi chúng ta xuống núi sẽ phải mò mẫm trong bóng tối.”
Thẩm Mộc Bạch cười nói: "Những chiếc đèn lồng này không phải nến, chạy bằng điện, sẽ không cháy hết. Chúng ta không cần phải đi lên đỉnh núi, chúng ta chỉ cần đến một gian đình nhỏ ở lưng chừng sườn đồi."
Ngọn đồi vốn dĩ không cao lắm, người ta xây dựng hai gian đình, một trên sườn đồi và một trên đỉnh.
Gian đình nhỏ ở lưng chừng sườn đồi được trang trí bằng những ngọn đèn nhỏ bảy sắc cầu vồng, đèn cung điện hình bát giác treo ở bốn góc, làm cho gian đình nhỏ trở nên rất rực rỡ đẹp mắt.
Thẩm Mộc Bạch kéo Nguyễn Du Du vào trong gian đình Nguyễn Du Du nhìn xuống, lúc này họ đang ở vị trí tương đối cao, có thể nhìn thấy bóng dáng biệt thự của ông nội. Mặc dù trời tối nhưng nhà nào cũng có đèn lồng. Trông về phía xa xa có một cảm giác giống như ảo ảnh.
Chỉ là không nhìn thấy pháo hoa mà Thẩm Mộc Bạch nói.
Đột nhiên, hơn chục quả pháo hoa nổ tung vào quảng trường nhỏ dưới chân núi, đầu tiên là những đốm sáng bay lên trời kèm theo tiếng "phốc", sau đó nổ một tiếng "bốp", để lại những chùm pháo hoa chói lọi trên không trung.
Bởi vì họ đang đứng ở lưng chừng núi, pháo hoa như muốn nổ tung trước mặt họ, Nguyễn Du Du hét lên và nhảy cẫng lên vì phấn khích.
“Tiểu Bạch!” Nguyễn Du Du phấn khích ôm lấy cánh tay của Thẩm Mộc Bạch, pháo hoa nổ hơn mười phút rồi mới dần tắt.
Nguyễn Du Du vẫn có chút tiếc nuối, cảm thán "Đẹp quá."
Thẩm Mộc Bạch chạm vào tay cô, trời đã hơi lạnh, cái lạnh của mùa đông ở Yến Thành không phải chuyện đùa, nếu không phải sợ cô bé chết cóng, anh nguyện ý đốt pháo hoa cả đêm, miễn cô thích là được.
“Ơ?” Sau khi pháo hoa trên không trung ngưng rồi, ở quảng trường nhỏ dưới mặt đất có thêm loại pháo hoa nhỏ. Chúng là loại “pháo hoa lửa bạc”tương đối ngắn, chỉ cao khoảng hai mét nhưng chúng rất rực rỡ sáng chói, giống như tên gọi của nó.
Những cây pháo hoa nhỏ đó tạo thành một vòng tròn, từ trên sườn núi nhìn xuống có thể thấy rõ đó là hình trái tim.
“……Tiểu Bạch?” Nguyễn Du Du ngước mặt lên nhìn Thẩm Mộc Bạch, đều là anh chuẩn bị thứ này, bao gồm cả đèn lồng dọc đường và pháo hoa phía trước mặt, “Có phải Thẩm Mộc Dương đã ở dưới đó đốt nó?”
Thẩm Mộc Bạch cười nhẹ, "Du Du, lúc này, hãy quên đi Thẩm Mộc Dương, chúng ta có nhiều việc quan trọng hơn phải làm."
Vừa nói, anh vừa thả tay Nguyễn Du Du ra, quỳ một gối xuống trước mặt cô và lấy trong túi ra một chiếc nhẫn.
“Ừm——” Nguyễn Du Du ngạc nhiên nhìn anh, là anh, anh đang ngỏ lời cầu hôn sao?
Nhưng, không phải cô đã kết hôn với anh rồi sao?
Trái tim của Nguyễn Du Du đập nhanh và tâm trí cô có chút hỗn loạn.
Làm thế nào? Nếu anh hỏi "Em lấy anh nhé", cô sẽ trả lời như thế nào?
Thẩm Mộc Bạch nâng chiếc nhẫn lên, Nguyễn Du Du có thể nhìn thấy rõ ràng viên kim cương lớn trên chiếc nhẫn, lúc này đang phản chiếu ánh đèn xung quanh, sáng lóa như vì tinh tú.
“Du Du.” Giọng Thẩm Mộc Bạch trầm xuống, bình tĩnh và trịnh trọng, anh hỏi: "Em có đồng ý—— nắm tay anh cùng nhau đi hết quãng đời còn lại không?"
“Em đồng ý!” Nguyễn Du Du nói không chút do dự, Thẩm Mộc Bạch ngay khi vừa hỏi dứt câu, cô đã đáp lại ngay và cô nói nhanh đến nỗi cô cảm thấy hơi phiền, như thế có phải biểu lộ bản thân không đủ e dè thẹn thùng không?
Thẩm Mộc Bạch thấp giọng cười, anh nắm lấy tay Nguyễn Du Du, nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào ngón tay cô.
Kim loại đã nhuốm màu không khí lạnh giá của đêm đông nhưng trái tim của Nguyễn Du Du vẫn ấm áp.
Thẩm Mộc Bạch đứng dậy, dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cúi đầu và nhìn cô thật sâu, ánh mắt anh tập trung và trìu mến.
Đôi mắt đen láy của anh như có một vòng xoáy có thể hút người ta vào, Nguyễn Du Du ngây người nhìn anh, hoàn toàn quên mất bản thân đang ở đâu.
Đầu chậm rãi cúi xuống, môi mỏng càng ngày càng gần, Nguyễn Du Du hoảng sợ nhắm mắt lại, lông mi dài run rẩy bất an.
Cuối cùng——
Môi anh chạm vào môi cô.
Trái tim của Nguyễn Du Du đập như trống, vào lúc hoảng loạn như vậy, điều mà cô nghĩ là: Môi anh quả nhiên là mềm mại và ấm áp như cô tưởng tượng.
Thẩm Mộc Bạch dùng một tay ôm eo cô và tay kia ôm lấy đầu cô, hơi thở hòa quyện vào nhau và Nguyễn Du Du cứ như thế bất giác mà ngã vào vòng tay anh.
Cô không biết đã qua bao lâu, có thể là vài phút, có thể là vài giờ, Nguyễn Du Du chỉ cảm thấy tất cả sức lực trong cơ thể đã bị rút hết, cảm giác thật phiêu diêu như thể đang bước trên mây. Cô chỉ có thể dựa vào ngực anh, thở gấp.
Thẩm Mộc Bạch âu yếm ôm lấy cô, trong giọng nói khàn khàn nở nụ cười nhẹ, "Du Du, chúng ta cần luyện tập nhiều hơn, nhìn em xem suýt chút nữa đã thở không ra hơi."
Nguyễn Du Du hoàn toàn không quan tâm đến sự trêu chọc của anh. Thời khắc này, cô giống như ăn một lúc mười cái bánh chocolate lava, từ trong ra ngoài tất thảy đều ngọt ngào.
Cô ôm lấy eo anh, nép vào vòng tay anh gật đầu, mím môi cười, ngoan ngoãn đáp: "Ừm, phải luyện tập thêm."
Những cây pháo hoa lửa bạc ở quảng trường nhỏ đã từ từ tắt đi, Thẩm Mộc Bạch lo lắng cô bé sẽ bị chết cóng nên không dám ở lại lâu nữa, anh cúi xuống, "Du Du, đến đây, anh sẽ cõng em xuống núi. "
Nguyễn Du Du thực ra không mệt chút nào nhưng khi Thẩm Mộc Bạch nói rằng sẽ cõng cô khiến cô vui mừng khôn xiết.
Do dự một lúc, cô nhảy cẫng lên.
Thẩm Mộc Bạch trông có vẻ gầy nhưng khi Nguyễn Du Du nhảy lên lưng anh phát hiện ra anh có bờ vai rộng và vòng eo hẹp, không hề gầy chút nào ngược lại còn cảm thấy rất mạnh mẽ.
“Chắc mẩm cái mà mọi người hay bảo nhau mặc áo thì ốm, cởi áo thì có thịt.” Nguyễn Du Du chưa bao giờ thấy anh cởi áo của mình nên tưởng tượng một chút và bị cảnh tượng ấy khiến cho bản thân mắc cỡ, cô liền vùi đầu vào sau gáy anh.
Thẩm Mộc Bạch cõng cô trên lưng, đặt đôi bàn tay to lớn của mình lên đùi cô, vững vàng từng từng bước mà đi xuống núi.
Dưới chân núi, Thẩm Mộc Dương đã khởi động xe từ lâu, A Phúc ngồi xổm trên ghế lái phụ, nó tức giận nhìn cậu ấy, trông khá dữ tợn.
Thẩm Mộc Dương xoa xoa đầu của nó, "Đừng có mà liếc tao, tao cho mày lên xe là để cứu mày đấy. Anh hai và chị dâu nhỏ có việc rất rất quan trọng phải làm, đừng có mà phá hoại."
Đèn lồng đỏ dọc trên đường cùng đèn lồng cầu vòng, đèn cung đình trên gian đình đều đã được sắp xếp từ trước. Buổi chiều cậu ấy và Thẩm Mộc Bạch đến kiểm tra lại, Thẩm Mộc Bạch nói cho cậu ấy biết khi nào bắn pháo hoa, vừa nghe anh hai dặn dò những cây pháo hoa lửa bạc phải được xếp thành hình trái tim, cậu ấy liền hiểu ngay dụng ý của anh hai.
Quả nhiên, Thẩm Mộc Bạch cõng Nguyễn Du Du xuống núi, hai tay Nguyễn Du Du ôm cổ Thẩm Mộc Bạch, đầu tựa vào gáy anh, trông rất thân mật.
Thẩm Mộc Dương nhanh chóng xuống xe, mở cửa sau, A Phúc nhân cơ hội nhảy xuống lao đến bên chân Thẩm Mộc Bạch, sủa lên "gâu gâu gâu."
Thẩm Mộc Bạch ngồi xổm để Nguyễn Du Du leo xuống. Ngay khi chân cô vừa chạm mặt đất, A Phúc đã cắn lấy ống quần của cô và cọ vào người cô.
Nguyễn Du Du đang có tâm trạng rất tốt, cô cúi xuống sờ vào người A Phúc và chỉnh lại chiếc nơ màu đỏ trên bộ quần áo nhỏ của nó, A Phúc ngay lập tức cảm thấy được an ủi.
Họ lái xe trở về biệt thự, Nguyễn Du Du không còn tâm tình để xem tiếp Dạ tiệc lễ hội mùa xuân nữa, Thẩm Mộc Bạch đó giờ đều không thích xem, hai người nắm tay nhau đi lên lầu.
Thẩm Mộc Dương nhìn A Phúc, "Được rồi, chỉ còn lại hai con chó độc thân cùng nhau xem Dạ tiệc lễ hội mùa xuân."
A Phúc dường như đã hiểu ra sự khác lạ đêm nay nên không dám đi theo lên lầu, nó ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh Thẩm Mộc Dương, vừa ăn đồ ăn cậu ấy đút cho vừa ngoe nguẩy cái đuôi nhỏ của mình.
……
Nguyễn Du Du nép vào sofa, trên tay ôm một cái gối nhỏ, nghe tiếng nước từ trong phòng tắm vọng ra, mặt càng ngày càng đỏ.
Mặc dù cô và Thẩm Mộc Bạch đã nhận giấy đăng ký kết hôn vào ngày đầu tiên cô đến nhưng phải đến tối nay, cô mới cảm thấy chắc chắn về mối quan hệ này.
Mối quan hệ yêu đương ngọt ngào……
“Aaaaaaa——” Nguyễn Du Du vùi mặt vào gối, âm thầm thốt lên một tràng vui vẻ, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên ngón tay mình một lúc lâu.
Thẩm Mộc Bạch đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa bên trái của cô, điều này có nghĩa là đính hôn, không phải kết hôn.
Những viên kim cương phản chiếu ngọn đèn pha lê trên cao, chói mắt, Nguyễn Du Du cau mày, ý anh là gì?
Nếu đó là một buổi đính hôn, thì đêm nay……
Nguyễn Du Du ngẩng đầu lên nhìn cửa phòng tắm, tối nay sẽ ra sao?
Cô có cần làm gì để chuẩn bị không? Cần chiếc váy ngủ hở lưng màu đỏ đó không?
Có cả một hộp bao cao su trong hộp gỗ đàn hương trên chiếc bàn đầu giường, liệu chúng có còn ở đó không?
Nguyễn Du Du đang do dự không biết có nên kiểm tra hay không thì cô nghe thấy tiếng cửa phòng tắm đóng sầm và Thẩm Mộc Bạch bước ra.
Tóc anh đã được sấy khô một nửa, mái tóc đen xõa trên trán, sống mũi cao và đôi môi mỏng ửng hồng vì hơi nóng của bồn tắm. Thay vì mặc áo choàng tắm, anh mặc một bộ đồ ngủ ngắn tay áo pull đơn giản như mọi khi.
Nguyễn Du Du đột nhiên nghi ngờ rằng mình đã suy nghĩ quá nhiều, xét theo dáng vẻ của anh ta, đêm nay có vẻ sẽ không xảy ra chuyện gì.
Cũng may, thật may là cô không lấy ra chiếc váy ngủ hở lưng hai dây bằng lụa màu đỏ, nếu không sẽ thật sự rất xấu hổ.
Thẩm Mộc Bạch liếc nhìn cô cười nửa miệng nhưng Nguyễn Du Du đột nhiên từ trên ghế sofa đứng lên, sau khi đứng lên, cô cảm thấy mình phản ứng quá mức, cúi đầu xuống, nhanh chóng nói: “Em, em đi tắm!" và lao vào phòng tắm.
Trong phòng tắm vẫn còn không khí nóng nực mà anh vừa tắm xong, xen lẫn mùi sữa tắm và dầu gội thường ngày của anh, thật tươi mát và thơm tho.
Không biết có phải cô suy nghĩ nhiều không nhưng cô luôn cảm thấy trong không khí vẫn còn mùi cơ thể của anh, cứ như tắm trong hơi thở của anh vậy……
Nguyễn Du Du càng nghĩ càng thấy xấu hổ, muốn lao đầu xuống nước.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ và đứng dậy khỏi bồn tắm, Nguyễn Du Du đột nhiên nhận ra: Thật tệ! Vừa rồi cô lao vào quá nhanh nên quên lấy bộ đồ ngủ để thay!
Cô hoảng sợ nhìn bộ đồ ngủ mình cởi ra vứt trên bồn rửa mặt đã ướt gần hết.
"Không thể nào……" Nguyễn Du Du quấn khăn tắm xấu hổ nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm.
Lúc này Thẩm Mộc Bạch nên dựa vào đầu giường đọc sách hoặc lướt điện thoại di động, nếu cô lặng lẽ đi ra ngoài…… Nguyễn Du Du nhìn mình trong gương đang quấn chiếc khăn tắm, lắc đầu nguầy nguậy, không được!
“Du Du?” Cửa phòng tắm đột nhiên bị gõ hai lần và giọng nói của Thẩm Mộc Bạch từ ngoài cửa truyền đến.
Nguyễn Du Du sửng sốt, "Chuyện gì?"
Thẩm Mộc Bạch cười nhẹ, trong lòng tiếp lời: "Có chuyện, chỉ là không phải bây giờ, không phải đêm nay."
Nhưng anh không thể nói với cô bé những lời như vậy. Đêm nay cô đã đủ ngượng ngùng rồi, anh ho hai lần, giọng bình tĩnh và điềm nhiên, "Du Du, bộ đồ ngủ của em."
Nguyễn Du Du kinh ngạc trốn sau cánh cửa, kéo cửa phòng tắm một cái, chỉ lộ ra một tay, "Cám ơn Tiểu Bạch."
Thẩm Mộc Bạch nhìn chằm chằm cổ tay trắng như tuyết vài lần, đôi mắt đen tuyền, không nói lời nào, cũng không nhân cơ hội làm cái gì, chỉ đem bộ đồ ngủ xếp chồng lên cánh tay nhỏ.
Nguyễn Du Du nhanh chóng đóng cửa , vì cô cảm thấy rất nguy hiểm và xấu hổ khi nói chuyện với anh trong một chiếc khăn tắm đó, nó như thể rơi ra bất cứ lúc nào.
Bộ đồ ngủ mà Thẩm Mộc Bạch đưa cho cô có màu hồng đáng yêu với những con thỏ nhỏ thêu trên đó. Nguyễn Du Du mơ hồ cảm thấy đây là lần đầu tiên cô mặc nó khi ngủ ở đây với anh, đó là lúc giữa mùa hè nhưng bây giờ đã là giữa mùa đông, nhiệt độ trong phòng vẫn như trước.
Sau khi thay đồ ngủ và sấy khô tóc, Nguyễn Du Du chậm rãi bước ra khỏi phòng tắm.
Thẩm Mộc Bạch tựa vào đầu giường, trong tay cầm một quyển sách, ngẩng đầu nhìn cô, lại tiếp tục đọc.
Không rõ vì lý do gì, Nguyễn Du Du thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù trước đó cô đã cố gắng quyến rũ anh trong chiếc váy ngủ cổ chữ V sâu bằng lụa đen gợi cảm. Mặc dù hai người vừa mới xác nhận mối quan hệ tối nay và đã có những bước phát triển vượt bậc nhưng cuối cùng, cô vẫn cảm thấy mình chưa sẵn sàng.
Đánh giá bộ đồ ngủ Thẩm Mộc Bạch đưa cho cô và bộ đồ ngủ mà anh đang mặc, anh sẽ không vội vàng mà tiến hành bước tiếp theo.
Khi cô nghĩ rằng mình sẽ không sớm đến được bước cuối cùng, Nguyễn Du Du đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, cô nhảy lên giường, tấm nệm mềm mại run lên bần bật, quyển sách trong tay Thẩm Mộc Bạch run đến mức anh không thể đọc được rõ chữ.
Tất nhiên, ngay từ đầu anh đã không đọc nó và anh chỉ giả vờ cầm quyển sách trong tay, thứ nhất là để tránh bối rối, thứ hai là để tránh cho cô bé cảm thấy hồi hộp.
Anh đặt quyển sách lên chiếc tủ đầu giường, liếc cô cười nửa miệng rồi khiển trách: "Đồ nghịch ngợm!"
Nguyễn Du Du mím môi cười, tựa vào đầu giường kề sát cánh tay của anh, ngẩng đầu lên khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn anh cười.
Cô vừa tắm xong, hương hoa của sữa tắm hòa quyện với hương cơ thể tự nhiên của cô bé khiến trong lòng người ta ngứa ngáy khó chịu.
Đầu ngón tay mảnh khảnh của Thẩm Mộc Bạch móc một lọn tóc dài của cô, xoắn những sợi tóc đen và mềm quanh ngón tay anh. Đôi mắt đen của anh nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, khàn giọng hỏi: "Du Du muốn luyện tập?"
Nguyễn Du Du sững sờ một lúc, sau đó mới nhớ tới "luyện tập" là có ý gì, hàng mi dài của cô nhanh chóng chớp vài cái, ánh mắt thất thường không dám nhìn vào mắt anh nhưng cằm khẽ nhếch và mũi cô dường như phát ra âm thanh "hmm".
Thẩm Mộc Bạch thở dài, vươn cánh tay dài ôm cô vào lòng, thân thể nhỏ nhắn mềm mại thơm tho, ôm trong tay thật thoải mái không thể tả, chưa kể đôi môi hồng hào căng mọng kia, nếm thử một lần là không nỡ buông ra.
……
Nguyễn Du Du không biết cô đã nằm bẹp trên giường từ lúc nào, cánh tay mảnh khảnh ôm lấy cổ Thẩm Mộc Bạch, trong khi khuỷu tay của anh đặt trên giường, bao phủ cả người cô, đầy dũng mãnh nhưng cẩn thận để không đè lên người cô.
Nguyễn Du Du mặt đỏ bừng, thở hổn hển, lồng ngực nhỏ nhắn phồng lên theo nhịp thở gấp gáp của cô, đôi mắt hạnh xinh đẹp chứa đầy hơi nước, thậm chí hàng mi dài của cô cũng loang một giọt nước như đang run lên.
Thẩm Mộc Bạch âu yếm sờ sờ mặt của cô, dùng ngón tay cái xoa xoa mi, quẹt đi giọt lệ.
“Du Du, em thích hôn lễ kiểu Trung Quốc hay kiểu phương Tây?” Giọng anh khàn khàn.
Nguyễn Du Du vẫn chưa hoàn toàn định thần lại và nói trong tiềm thức, "Em muốn mặc váy cưới, kiểu váy bồng bềnh."
Thẩm Mộc Bạch cười cười, "Vậy thì tổ chức hôn lễ theo kiểu phương Tây, chúng ta không thể mặc váy cưới sớm quá, phải đợi đến cuối tháng 4 hoặc tháng 5 như thế mới không quá lạnh."
“Hôn, hôn lễ?!” Chỉ sau đó Nguyễn Du Du mới nhận ra mình đang nói về điều gì.
“Đúng vậy, hôn lễ, hôn lễ của hai chúng ta.” Thẩm Mộc Bạch dùng ngón tay cái xoa nhẹ lên bờ vai nhỏ của cô, nhẹ nhàng mà lắc lư, “Anh muốn tổ chức một hôn lễ hoành tráng, để Du Du trở thành cô dâu xinh đẹp nhất, gả cho anh một cách danh chính ngôn thuận."
Cô bé của anh không thể chỉ có một tờ giấy đăng ký kết hôn thì đi theo anh như thế, chưa kể lúc đó hai người còn chưa yêu nhau.
Đêm nay chỉ có đính hôn, sau đó là hôn lễ, những điều có người phụ nữ khác có, cô bé cũng phải trải qua tất cả. Đến đêm tân hôn thực sự trải qua thời khắc động phòng hoa chúc, cô bé của anh mới hoàn toàn thuộc về anh.
“Hôn lễ——” Nguyễn Du Du hào hứng nhìn anh, đôi mắt sáng như sao.
Thẩm Mộc Bạch cúi đầu xuống, đôi môi ấm áp chạm vào chóp mũi nhỏ, "Du Du những ngày này em nghĩ xem muốn tổ chức hôn lễ như thế nào."
Tác giả có chuyện muốn nói: Du Du và Tiểu Bạch đều yêu nhau, các bạn đã thu thập tác giả chưa?