CHƯƠNG 54
Vào ngày xét xử, Thẩm Mộc Dương cố tình trốn khỏi công ty và đến tòa án để cổ vũ Nguyễn Du Du.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặc dù có luật sư do Thẩm Mộc Bạch thuê, cậu ấy không đóng bất kỳ vai trò nào và chỉ là người dự thính cậu ấy càng không được phép phát biểu lời nào trước tòa, chỉ được ngồi một bên nhưng cậu ấy vẫn muốn đến cùng cô.
Nhắc mới nhớ, chị dâu nhỏ tuổi hơn cậu ấy nhưng lại phải trải qua chuyện như vậy, Thẩm Mộc Dương cảm thấy có gia đình đi cùng để củng cố dũng khí cũng là điều tốt.
Không ngờ đến rằng không chỉ cậu ấy và Thẩm Mộc Bạch ở đây, mà còn có cả ông lão Thẩm nữa.
Vẫn chưa đến giờ xét xử, Nguyễn Du Du đỡ ông lão ngồi sang một bên chờ đợi, "Ông nội, luật sư do Tiểu Bạch thuê đã thu thập đủ chứng cứ rồi. Phiên tòa hôm nay sẽ không có vướng mắc nào nên ông đừng lo lắng. Nếu ông mệt thì cứ về nhà và nghỉ ngơi, chúng cháu sẽ sớm quay về thôi."
Ông lão mỉm cười và nói: "Du Du, đừng xem ông như một món đồ dễ vỡ. Hiện tại ông đang rất khỏe, xử lý tên nhóc Mộc Dương cũng không thành vấn đề.”
“Sao ông lại xử lý cháu?” Thẩm Mộc Dương vẻ mặt đau khổ, “Cháu rất ngoan.”
Tất cả mọi người đều cười phá lên, người nhà họ Trần bên kia chỉ im lặng.
Một lúc sau, bố Trần đưa Trần Mai đến, "Ông lão Thẩm, Thẩm Tổng, cô Nguyễn."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mọi người đều không nói thêm gì và phiên tòa sắp bắt đầu. Thực sự giữa nguyên đơn và bị đơn cũng chẳng có gì để nói.
Trần Mai nhanh chóng liếc nhìn Nguyễn Du Du, tự hỏi có phải vì hào quang của "Phu nhân Dược Hoa" không, cô ta cảm thấy Nguyễn Du Du chói lóa hơn trước. Từng là một nữ sinh mềm mỏng yếu đuối trông như một kẻ chuyên bị bắt nạt nhưng giờ đây cô chỉ lặng lẽ đứng đó đã tạo cho cô ta ảo giác rằng không dám tùy tiện đến gần để bắt chuyện với cô.
“Bạn học Nguyễn, tôi xin lỗi.” Trần Mai cúi đầu, “Tôi không nên đánh cô trong khóa huấn luyện quân sự. Lần đó tôi đã cố ý, còn việc tung tin đồn trên diễn đàn, tôi đã làm sai, tôi chân thành xin lỗi cô."
Thẩm Mộc Dương cười nhạo: "Phiên tòa sắp bắt đầu, cô muốn xin lỗi sao?"
Nguyễn Du Du mím môi, "Trần Mai, tôi đã nói dù cô dùng biện pháp nào để xin lỗi thì cũng phải đưa ra tòa. Nếu cô muốn hòa giải ngoài tòa, tôi sẽ không chấp nhận."
“Không, không, tôi không muốn hòa giải.” Trần Mai lắc đầu, “Dù sao tôi cũng đã làm những chuyện đó. Như cô đã nói, làm việc sai càng nghiêm trọng thì phải gánh chịu hậu quả càng nặng nề. Tôi sẽ không phủ nhận điều đó tại phiên tòa, tôi cũng không mong được hòa giải, tức là tôi chỉ muốn xin lỗi cô trước những tổn thương và rắc rối mà tôi đã gây ra cho cô.”
Nguyễn Du Du nhìn Trần Mai, "Được rồi, tôi chấp nhận lời xin lỗi của cô nhưng tôi vẫn chưa tha thứ cho cô." Kể từ khi danh tính của Thẩm Mộc Bạch được công bố, mọi người từ trước đến nay đều đến xin lỗi cô, chẳng biết ai là thật tâm ai là giả ý? Nếu thật sự cô chỉ là cô gái quê không chỗ dựa, liệu những người này có cúi đầu nhận lỗi?
Cô không có cách nào để phân biệt tâm tư của những người này và cô cũng không muốn biết. Cô không phải là người thi hành pháp luật và sẽ không tự mình kết tội họ. Dù sao thì cứ chấp hành theo quy trình công chính nhất là đúng rồi, chuyện của Trần Mai sẽ do thẩm phán quyết định, chuyện của Tào Toàn đương nhiên sẽ theo quy định và quy chế của trường học.
Trước khi xét xử, Thẩm Vinh Hưng cũng vội vàng đến.
Thẩm Mộc Dương đột nhiên trở nên căng thẳng, sợ bố cùng anh hai và chị dâu lại cãi nhau trước phiên tòa nên vội vàng chào hỏi: "Bố, sao bố lại ở đây vậy?"
Thẩm Vinh Hưng trừng mắt nhìn cậu ấy, "Con dâu của bố bị người khác ức hiếp, bố không thể tới trấn thủ khi mở phiên tòa xét xử sao?"
“Ồ, vâng, tất nhiên là có thể đến để trấn thủ và con cũng ở đây để trấn thủ.” Thẩm Mộc Dương thở phào nhẹ nhõm, không cần biết thái độ của bố thay đổi lớn vì thân phận của anh hai đã được công khai hay vì bất kỳ lý do gì, miễn là không phải đến để gây rắc rối và khiển trách người khác là được.
Ông lão Thẩm phớt lờ Thẩm Vinh Hưng, còn Thẩm Mộc Bạch và Nguyễn Du Du vẫn không chủ động chào hỏi như mọi khi. Đây như thỏa thuận ngầm cho cách Thẩm Vinh Hưng và ba người họ ứng xử với nhau.
Từ trước đến nay đều như vậy nhưng hôm nay Thẩm Vinh Hưng luôn cảm thấy khó chịu.
Từ khi nào, bố anh không thích gặp anh, con trai lớn đối với ông ta như người xa lạ, con trai nhỏ cũng chưa từng tâm tình cùng ông ta, huống chi là cô con dâu chỉ mới đến nhà họ Thẩm nửa năm. Trong kí ức mơ hồ, hình như lần đầu tiên hai người gặp nhau là lúc giữa ông ta và anh đang xảy ra xung đột đến mức muốn động thủ ở trước giường bệnh của ông lão.
“Bố, bố cũng ở đây à?” Thẩm Vinh Hưng đến gần ông lão xấu hổ hỏi.
Ông lão "ừm" một cái rồi đưa ra ánh mắt cảnh cáo: "Con tới đây làm gì?"
Thẩm Vinh Hưng rất xấu hổ, ông lão và con trai nhỏ đều như đang đề phòng ông ta nổi cơn tam bành, hóa ra trong mắt mọi người, ông ta là người không đáng tin cậy như vậy. "Đến để xem, Du Du không phải ra tòa sao?"
Ông ta nhìn Nguyễn Du Du và cố gắng hết sức để thể hiện một biểu cảm yêu thương, "Du Du, đừng căng thẳng, sẽ ổn thôi."
Nguyễn Du Du khẽ mỉm cười, đôi mắt hạnh to tròn đen láy nhưng bên trong lại không có ý cười, "Không căng thẳng, Tiểu Bạch đã sắp xếp trước mọi chuyện, hơn nữa luật sư đều đã chuẩn bị chứng cứ rõ ràng từ sớm hết rồi."
Thẩm Vinh Hưng càng thêm xấu hổ, mặc dù Nguyễn Du Du không nói rõ ràng nhưng ông ta luôn cảm thấy ý của cô: chỉ nói bằng miệng lời an ủi và bảo đừng căng thẳng là vô ích. Nếu như giống ông ta, không hề để tâm đến vấn đề này cho đến khi đến phiên tòa bắt đầu, thì có hồi hộp căng thẳng hay không cũng xem như là toi rồi. Thẩm Mộc Bạch là người chu đáo và đã sắp xếp mọi việc, có luật sư và chứng cứ, cô đương nhiên sẽ không căng thẳng.
Ông ta nhìn Nguyễn Du Du thật kỹ, khuôn mặt trắng nõn mềm mại của cô bé đang phồng lên, đôi mắt trong sáng ngây thơ nhưng không chắc cô có đang chế nhạo bản thân hay không.
Thẩm Mộc Bạch và Thẩm Mộc Dương đứng xung quanh ông lão và Nguyễn Du Du, tỏ vẻ bảo vệ, trong khi Thẩm Vinh Hưng đứng sang một bên, cảm thấy rằng bản thân cô độc không kém so với bố con nhà họ Trần cách đó không xa.
Ông bất ngờ bị đẩy đưa đến với hoàn cảnh bị người thân lạnh nhạt và xa lánh.
“Mộc Bạch, con——” Thẩm Vinh Hưng ngập ngừng nói, “Hai ngày nữa sẽ có cuộc họp ở Thẩm Thị, hãy đến tham dự.”
“Tôi?” Thẩm Mộc Bạch nhướng mày, thản nhiên nói, “Tôi không đảm nhiệm chức vụ gì ở Thẩm Thị cả, vậy tôi đến công ty họp làm gì?
Vừa nghe thấy con trai phản bác lại, Thẩm Vinh Hưng trong tiềm thức dường như tức giận, nhìn bốn người cùng nhau đứng trước mặt, nhịn không được cũng đành kìm nén.
"Mặc dù không làm việc ở Thẩm Thị nhưng con cũng là người của nhà họ Thẩm. Đừng chỉ chăm lo cho mỗi Dược Hoa. Đương nhiên Dược Hoa thuộc về con và nhà họ Thẩm cũng có phần của con. Đừng quên, con và Du Du vẫn còn mười phần trăm cổ phần của Thẩm Thị."
Thẩm Mộc Bạch kiên định nói, "Có cổ phần thì đã sao? Có rất nhiều người có cổ phiếu hơn tôi. Họ đều đến công ty để họp sao? Đó không phải là đại hội cổ đông nên tôi và Du Du sẽ không đi."
"Con——" Thẩm Vinh Hưng chịu đựng và miễn cưỡng thở hắt ra, "Con khác với các cổ đông khác, con là người của nhà họ Thẩm và là con trai của Thẩm Vinh Hưng, con có trách nhiệm với Thẩm Thị và trong tương lai——"
“Trong tương lai, Thẩm Thị tự khắc sẽ có Mộc Dương.” Thẩm Mộc Bạch chặn lại lời của ông ta, “Vào ngày ông từ chức, Mộc Dương tự nhiên sẽ có thể gánh vác trách nhiệm của Thẩm Thị.”
“Anh hai” Thẩm Mộc Dương kéo ống tay áo của Thẩm Mộc Bạch và thì thầm, “Trong tương lai, anh sẽ quản lý Thẩm Thị thật tốt, anh có năng lực như vậy chắc chắn sẽ đưa Thẩm Thị lên một tầm cao mới."
Thẩm Vinh Hưng gật đầu, đó là những gì ông ta nghĩ. Trước giờ Thẩm Mộc Bạch không được tham gia vào công việc của công ty, đó là vì mang danh của tên thiếu gia vô dụng. Vì sự phát triển của Thẩm Thị, ông ta mới giữ Thẩm Mộc Bạch ở ngoài vòng, kẻo sẽ làm hại đến Thẩm Thị. Bây giờ Thẩm Mộc Bạch đã chứng tỏ được sự ưu tú của mình nên đương nhiên có thể trở về Thẩm Thị, hơn nữa Thẩm Mộc Bạch đã đạt được nhiều thành tựu hơn ông ta, có Thẩm Mộc Bạch tham gia vào các quyết định quản lý của công ty, Thẩm Thị nhất định sẽ phát triển tốt hơn.
Thẩm Mộc Bạch vỗ vào trán Thẩm Mộc Dương một cái "bốp", "Một cái Dược Hoa cũng đủ để bận rộn chết rồi. Như thế nào, muốn vắt kiệt sức của anh hai à?"
Khi nói lời này, Thẩm Vinh Hưng không biết phải nói gì nhưng ông ta vẫn không có ý định bỏ cuộc, âm thầm nghĩ cách để Thẩm Mộc Bạch trở về Thẩm Thị.
……
Phiên tòa hôm nay diễn ra suôn sẻ như Nguyễn Du Du nói, luật sư đã chuẩn bị sẵn bằng chứng, Trần Mai không có ý định tranh luận và phản biện. Cô ta đã thú nhận những gì mình làm và không nghi ngờ gì nữa chắc chắn bị kết tội phỉ báng.
Sau khi bài viết của Trần Mai được đăng, Thẩm Mộc Bạch cũng đã sắp xếp người tăng lượt xem bài đăng. Do đó, Trần Mai bị kết án tương đối nặng, phán 3 năm tù giam.
Về việc liệu Trần Mai có bị đuổi khỏi trường sau khi khai giảng hay không, nhà họ Trần sẽ làm gì trong tương lai và Trần Mai sẽ xử sự ra sao trong tù, Nguyễn Du Du hoàn toàn không quan tâm. Đối với cô, Trần Mai đã làm điều sai trái và đã bị trừng phạt tương xứng. Sự việc này xem như kết thúc ở đây. Cô cũng không tiếp tục truy cùng đuổi tận nhà họ Trần, cô không muốn nhân lúc nguy khó để trấn áp nhà họ Trần, tương lai nhà họ Trần có thể vực dậy trở lại hay không là tùy vào năng lực của chính họ.
Đối với kết quả này, cả bố Trần và Trần Mai đều bình tĩnh đón nhận.
Bố Trần đã thảo luận với Trần Mai. Trong ba năm Trần Mai ở tù, bố mẹ họ Trần sẽ đi về phía nam để tìm kiếm sự phát triển, họ sẽ đến Yến Thành hàng tháng để thăm Trần Mai trong tù.
Gia đình nhà họ Trần có sự tách biệt rõ ràng giữa tài chính của công ty và tài chính cá nhân, khi công ty phá sản và thanh lý thì tài chính cá nhân không bị ảnh hưởng, ví dụ như căn nhà của gia đình không bị tịch thu và việc bán đi vẫn có được một khoản tiền khác.
Bố Trần vỗ vai Trần Mai, "Con đừng nản, ba năm sau bố sẽ đón con về nhà."
……
Sau phiên tòa, vẫn còn một khoảng thời gian trước khi khai giảng, Nguyễn Du Du bình tâm để ôn lại bài tập của mình và thảo luận về hôn lễ với công ty kế hoạch.
Buổi tối, Thẩm Mộc Bạch đang mở máy tính trong phòng làm việc, Nguyễn Du Du ngồi đối diện với anh, trên cùng một chiếc bàn lớn với anh, lật xem album cưới.
Nguyễn Du Du đã bị lóa mắt bởi các tác phẩm của các nhà thiết kế nổi tiếng trong album, cảm thấy tất cả chúng đều quá đẹp.
"Hmmm."
Thẩm Mộc Bạch nghe thấy tiếng thở dài của cô và nhìn lên, đôi má của cô bé đang phồng lên và cô đang nhìn chằm chằm vào một bức ảnh cưới.
“Sao vậy?” Thẩm Mộc Bạch nghiêng người hướng về phía trước xem xét, đó là một chiếc váy cưới có đuôi lớn, váy dài lôi trên mặt đất, ước chừng dài chừng hai thước. Chiếc váy cưới được tô điểm bằng những chấm bi, có thể là kim cương, có thể là pha lê, nhìn trong hình không thật lắm.
Nguyễn Du Du chống cằm, "Tiểu Bạch, anh thấy bộ váy cưới này có đẹp không?"
“Đẹp.” Thẩm Mộc Bạch gật đầu, “Du Du của anh mặc gì cũng đẹp, tất nhiên rồi, nếu không mặc gì thì——”
Trước khi anh nói xong, cô bé đã đảo mắt nhìn anh.
Thẩm Mộc Bạch cười nhẹ, "Du Du lo lắng cái gì? Thích thì cứ đặt. Nếu không quyết được thì có thể đặt hết những mẫu Du Du thích, đến lúc đó có thể thay đổi để mặc."
Nguyễn Du Du chán nản nói: "Chiếc váy cưới này mặc vào chắc chắn rất tinh xảo và đẹp đẽ. Nếu Chử Viên mặc loại váy cưới đuôi lớn này, theo sau là một vài bé gái nhỏ xinh như hoa thì mới được gọi là đẹp. Nếu em mặc vào thì quan khách sẽ nói "Này, cô dâu đâu? Tại sao chỉ có váy cưới", hoặc "Ai có thể làm cho cô dâu cao hơn một chút, tôi chỉ thấy váy cưới chứ không thấy người", anh nói xem có xấu hổ hay không chứ?"
Thẩm Mộc Bạch tưởng tượng ra tình huống cô đang nói, không khỏi cười thành tiếng, thấy cô bé sắp biến thành chú ếch con giận dữ, anh nhanh chóng nén cười, ngón trỏ thon thả đặt lên môi cô và đôi mắt đen trong veo đầy ý cười.
Thấy cô bé đang giận dữ nhìn mình, Thẩm Mộc Bạch đứng dậy, đi vòng qua bàn đến chỗ Nguyễn Du Du rồi bế cô xuống ghế.
“Hả, anh làm gì vậy ?!” Nguyễn Du Du giật mình, vỗ nhẹ vào vai anh.
"Anh đang làm một việc tốt. Nâng cô dâu lên cao hơn một chút." Giọng Thẩm Mộc Bạch cũng tràn đầy nụ cười. Anh không dùng cách ôm ngang mà ôm cô đứng thẳng như một đứa trẻ để cánh tay của mình đệm dưới chân của cô.
Theo cách này, Nguyễn Du Du cao hơn anh một cái đầu, cô vô thức ôm đầu anh bằng cả hai tay, lo lắng nhìn xung quanh và cảm thấy cánh tay của Thẩm Mộc Bạch rất rắn chắc và vững chãi nên cô từ từ thả lỏng.
“Tiểu Bạch.” Nguyễn Du Du cúi đầu nhìn anh, đây là góc độ cô chưa từng trải qua, từ trên cao nhìn xuống, cô phát hiện lông mi của anh đặc biệt dày và sống mũi càng thêm sắc bén, đôi môi của cô mỉm cười, "Em phát hiện ra——em đã đạt đến một tầm cao mới trong cuộc đời mình."
Thẩm Mộc Bạch cười và ngước nhìn cô, "Anh đã phát hiện ra——anh cảm nhận được sự dịu dàng trước nay chưa từng có."
Nguyễn Du Du sững sờ một lúc và chợt nhận ra rằng bởi vì anh nâng cô lên, vừa hay cái sự mềm mại của cô áp vào mặt anh.
Cô lập tức xấu hổ và xấu hổ, đá vào bắp chân hai cái, gấp gáp nói: "Mau, mau thả em xuống!"
"Không thả! Anh rất thích tư thế mới này." Đôi môi mỏng của Thẩm Mộc Bạch gợi lên một nụ cười xấu xa, bế Nguyễn Du Du trong tay đi vòng quanh phòng hai lần, "Như thế nào, cô dâu hãy nói cảm nhận sau khi được làm cao hơn chút?”
Nguyễn Du Du bật cười thành tiếng, đôi mắt sáng của cô cong thành trăng khuyết, "Cảm thấy, em cảm thấy ở góc độ hoàn toàn mới để nhìn mọi thứ."
Nói cũng lạ, trong cùng một phòng làm việc, vẫn là cái bàn đó, vẫn là cái ghế đó nhưng ở một góc độ cao khác, nó trông khác một chút.
Thẩm Mộc Bạch ngẩng đầu lên nhìn cô, giọng nói của anh đột nhiên trở nên trầm và khàn, "Du Du, em có muốn 'luyện tập' từ một góc độ mới không?"
Nguyễn Du Du sững sờ một lúc, mặt đột nhiên đỏ bừng nhưng trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn.
Cô ôm mặt Thẩm Mộc Bạch và từ từ cúi đầu xuống.
Thẩm Mộc Bạch ngửa đầu ra sau, khuôn mặt tuấn tú ngẩng lên, đôi mắt đen khép hờ chờ đợi sự xuất hiện của cô bé.
Đây thực sự là một góc hoàn toàn mới, Nguyễn Du Du vừa mới lạ, vừa phấn khích nhưng cũng vừa hồi hộp, sợ bản thân không giữ được mà ngã xuống, tim đập loạn xạ.
Không dám thử quá lâu, chỉ nhẹ nhàng thử một chút rồi ngưng.
Thẩm Mộc Bạch vẫn có chút không yên tâm, nhíu mày, "Du Du, tim em đập rất nhanh…... Bình thường vẫn luôn kích động như vậy? Hay là do tư thế mới này?" Bởi vì sự thay đổi độ cao, mặt anh áp vào ngực cô, có thể nghe rõ nhịp tim của cô.
Nguyễn Du Du gõ nhẹ vào anh, "Tiểu Bạch, thả em xuống."
Thẩm Mộc Bạch đặt cô lên bàn làm việc, đứng trước mặt cô, dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn xuống cô, "Có vẻ như Du Du thích những thử nghiệm mới. Sau này anh sẽ chăm chỉ cố gắng phát triển thêm nhiều kỹ thuật hơn nữa."
Nói xong, anh thở dài tiếc nuối, "Tiếc là vẫn chưa tổ chức hôn lễ, nếu không sẽ có nhiều tư thế để thử, chẳng hạn như Quan Âm——"
Chưa kịp nói xong, anh đã bị đá rất mạnh vào chân.
Nguyễn Du Du đỏ mặt như thể muốn chảy máu, trừng mắt nhìn anh, nhảy khỏi bàn, cầm lấy cuốn album cưới rồi bỏ chạy.
Thẩm Mộc Bạch vuốt trán bằng những ngón tay thon dài với giọng cười trầm lắng.
……
Chu Quốc Vượng và Phan Như Yến đã đợi bên ngoài biệt thự của ông lão ở ngoại ô thành phố nhiều ngày nhưng họ vẫn không thể đợi tới khi ông lão xuất hiện nên bắt buộc phải tin rằng ông lão không có ở nhà.
Hai người tức giận trở về căn phòng thuê, qua mấy ngày, lửa giận trong lòng đã không còn nồng đậm như lúc ban đầu, hai người mới lấy lại được chút ý thức.
Trước đây bọn họ khinh thường Thẩm Mộc Bạch nên mới bày trò vì “bế nhầm con", không biết lừa được bao nhiêu người nhưng đối với những người có chút đầu óc, bọn họ cũng có thể đoán được chuyện gì đang xảy ra, chưa kể Thẩm Mộc Bạch là người đã xây dựng nên một đế chế kinh doanh.
Thẩm Mộc Bạch đã chấp nhận Nguyễn Du Du một cách quá thẳng thắn vào thời điểm đó, điều này cũng chứng tỏ phía anh không hề có tình cảm với nhà họ Chu. Sau khi đẩy anh ra như rác rưởi, muốn cố gắng khôi phục lại như cũ cũng không mấy có hy vọng.
Chu Quốc Vượng lại nắm lấy chai rượu, Phan Như Yến tiếp tục khóc trước gương, bà ta luôn cảm thấy mình vẫn còn trẻ, thanh tú như hoàng hậu, không nên sống cuộc sống vô vọng như vậy.
Nhìn khuôn mặt mình trong gương, Phan Như Yến cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác không cam lòng. Nhắc đến Chu Dung Dung quả thật trông rất giống bà ta, con gái bà ta có thể là hoa khôi của trường, vậy nên bà ta cũng rất ưa nhìn. Thật tiếc khi đã đánh mất cuộc sống tốt đẹp trước đây, không biết trên khuôn mặt có xuất hiện nếp nhăn, những ngón tay mỏng manh có và vết chai không nhỉ?
Phan Như Yến tự lẩm bẩm “Không thể để bản thân trở thành người đàn bà xấu xí.”
Chu Quốc Vượng và Phan Như Yến không đợi được ông lão Thẩm, Chu Dung Dung đã một mình tìm đến Thẩm Mộc Bạch.
Cô ta không tới biệt thự ở ngoại ô thành phố, đó là chỗ ở của ông lão Thẩm, nghe nói ông lão Thẩm đối với Nguyễn Du Du rất hài lòng. Dưới mắt ông, cô ta muốn có cơ hội để nói chuyện với Thẩm Mộc Bạch là điều không thể được.
Vì vậy, cô ta đã trực tiếp đến Dược Hoa.
Chu Dung Dung đột nhiên phát hiện cô ta chưa bao giờ chủ động đi tìm Thẩm Mộc Bạch, mấy năm nay mặc dù hai người đã có hôn ước nhưng Thẩm Mộc Bạch cũng chưa bao giờ chủ động đi tìm cô ta. Thậm chí mối quan hệ còn không bằng bạn bè, bọn họ chỉ tốt hơn một chút so với những người lạ qua đường. Ít nhất vẫn có cái chào khi gặp nhau.
Không biết bản thân có nên chủ động chút để lay động trái tim Thẩm Mộc Bạch trở lại hay không.
Nhìn tòa nhà Dược Hoa cao chót vót trước mặt, Chu Dung Dung hít một hơi thật sâu và thắt chặt đai áo khoác cashmere để khoe vòng eo thon thả.
Điều kiện ở nhà ngày càng tồi tệ hơn, cơm canh hiển nhiên cũng không còn tinh tế như trước, nếu không muốn chết đói, cô ta cũng sẽ chẳng muốn ăn mì gói hay gọi đồ ăn bên ngoài với vẻ không ngon lành đó. Nhưng cũng có ưu điểm, ít nhất là vòng eo của cô ta lại gầy đi hơn.
Ưỡn ngực và ngẩng đầu, Chu Dung Dung ra dáng con gái nhà họ Chu trước đây và bước vào tòa nhà Dược Hoa.
Cô ta vốn dĩ nghĩ chỉ cần mình trông đủ tự tin thì có thể lẻn vào nhưng lại bị quầy lễ tân chặn lại, "Cô ơi, cô đăng ký trước khi đi lên nhé."
Chu Dung Dung từ từ đẩy kính râm lên, mỉm cười, "Tôi đang tìm anh Thẩm."
Quầy lễ tân chỉ biết tên ông chủ sau khi thân phận của Thẩm Mộc Bạch được công khai, nếu trước đó có người hỏi thăm anh Thẩm, quầy lễ tân nhất định sẽ nói rằng không có người như vậy.
Nói về điều này, kể từ khi thân phận của Thẩm Mộc Bạch được công khai, đã có nhiều người tìm đến anh hơn và Chu Dung Dung không phải là người đầu tiên.
“Cô có hẹn trước không?” Nhân viên lễ tân hỏi một cách lịch sự.
Chu Dung Dung cười dè dặt, "Chúng tôi là bạn tốt, rất tốt, không cần hẹn trước."
"Tôi xin lỗi, nếu không hẹn trước thì không được gặp Thẩm Tổng."
Chu Dung Dung hừ lạnh một tiếng, nâng cằm lên, ngạo nghễ nói: "Làm trì hoãn cuộc gặp của tôi với Thẩm Tổng, cô có chắc mình có thể gánh chịu hậu quả không?"
“Ừm…..." Lễ tân vẫn có chút lo lắng, cười hỏi: "Vậy quý danh cô là gì, tôi sẽ gọi điện thoại lên hỏi."
"Chu Dung Dung."
Quầy lễ tân không dám gọi điện thoại trực tiếp cho Thẩm Mộc Bạch, ngay cả số của Lưu An cũng không dám gọi nên đã gọi cho trợ lý của Lưu An, một lúc sau mới cúp điện thoại, nụ cười vẫn rất ân cần nhưng lời nói lại không phải vậy "Tôi xin lỗi, cô Chu, phía trên đã nói rằng Thẩm Tổng và cô không phải là bạn. Cô không thể gặp Thẩm Tổng nếu không có hẹn trước."
Chu Dung Dung sắc mặt cứng đờ.
Quầy lễ tân lưu lại một nụ cười chuyên nghiệp, "Mà thôi, cũng nói không cần cố hẹn, Thẩm Tổng sẽ không gặp cô đâu."
Chu Dung Dung không biết mình đã rời khỏi Dược Hoa bằng cách nào, cô ta cố gắng thẳng lưng giữ vững phong độ nhưng bước chân lại có vẻ hơi ngượng ngùng.
Cho dù có gặp được Thẩm Mộc Bạch thì không nhất định sẽ cứu vãn được điều gì nhưng anh thậm chí không muốn gặp mặt nên mọi thứ xem như là không nói được gì.
Làm thế nào đây? Phải làm thế nào đây?
Đường phố mùa đông gió lạnh, những hạt tuyết li ti táp vào mặt gây buốt nhói từng cơn nhẹ.
Để tạo hình đẹp hơn, Chu Dung Dung chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng bên dưới áo khoác, khi gió lạnh thổi qua, luồn hơi lạnh trực tiếp xuyên qua làn da của cô ta khiến nó trở nên lạnh ngắt. Một số cửa hàng hai bên đường vẫn đóng cửa, vài câu liễn đối gắn trên cửa hàng bị gió thổi tung lên, đung đưa trong gió, có chút ảm đạm.
Chu Dung Dung quấn chặt áo khoác, nhét ngón tay vào túi quần, đột nhiên chạm vào điện thoại.
Đúng rồi, cô ta có số điện thoại di động của Thẩm Mộc Bạch!
Cô nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, lật danh bạ điện thoại Thẩm Mộc Bạch ra bấm số, nhấn gọi đi
……đã bị chặn.
Chu Dung Dung ngây người nhìn điện thoại của mình. Một lúc sau, cô đọc thuộc số điện thoại của anh rồi cất điện thoại vào túi, đứng trên đường một lúc, cuối cùng cũng đợi được một người đàn ông trẻ tuổi có vẻ lịch sự, không tỏ ra quá vội vàng.
"Anh ơi, xin lỗi, điện thoại của tôi đã hết pin, có thể cho tôi mượn điện thoại của anh được không?"
Người đàn ông cảnh giác liếc nhìn cô, sau đó hai mắt sáng lên, đưa điện thoại.
Chu Dung Dung nóng lòng muốn bấm điện thoại của Thẩm Mộc Bạch, cô ta đang cầm điện thoại của người khác nên cũng ngại không dám đi quá xa, chỉ có thể xoay người lại và cố hạ giọng thấp xuống để người khác không thể nghe thấy.
“Thẩm Mộc Bạch, nghe tôi nói một câu.” Chu Dung Dung lo lắng Thẩm Mộc Bạch cúp điện thoại, vừa nối máy đã lập tức lên tiếng, “Lúc đầu là lỗi của tôi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, được không? Du Du có thể cho anh được thì tôi cũng có thể làm được."
Xét về hoàn cảnh gia đình, hiện tại cô ta không có tiền mà Nguyễn Du Du cũng nghèo khó, luận về mặt giáo dục học hành từ nhỏ cũng không bằng cô ta. Xét về ngoại hình, Nguyễn Du Du tuy đã trở thành tân hoa khôi của trường nhưng ngoại hình của cô ta không hề kém cạnh và chiều cao còn vượt trội hơn hẳn.
Một tiếng cười chế nhạo vang lên từ ống nghe và giọng nói bình tĩnh, thờ ơ của Thẩm Mộc Bạch—— "Cô à, ngay cả một sợi tóc của Du Du cũng không thể sánh được."