Xuyên thành người vợ vượng phu của nam phụ

 
CHƯƠNG 55
 
Lời nói của Thẩm Mộc Bạch khiến Chu Dung Dung như rơi vào động băng, đầu óc ong ong, thất thần trả lại điện thoại cho người qua đường, rồi bỏ đi như một xác chết không hồn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi những người qua đường nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt và biểu hiện không ổn, họ đã đuổi theo và hét lên: "Cô gái, cô không sao chứ? Có cần tôi giúp không?"
 
Chu Dung Dung vờ như không nghe thấy gì, thật ra thì cô ta chẳng nghe thấy gì cả, định thần lại thì nhận ra mình đang ở trước cửa nhà mình——ngôi nhà ngày xưa, giờ đây nó không thuộc về cô ta nữa.
 
Đứng trước cửa căn biệt thự quen thuộc ngày xưa, nhìn qua khung cửa sổ trên lầu ba, nơi ấy từng là phòng ngủ của cô ta, với một chiếc giường êm ái và thoải mái, một phòng tắm rộng và ngăn nắp và một căn phòng treo đầy quần áo. Nó còn lớn hơn nhiều so với căn phòng ngủ nhỏ mà cô ta đang sống……
 
Thật tiếc khi tất cả những điều này đã tan như bọt bong bóng và nó đều không thuộc về cô ta nữa.
 
Từ ngày Nguyễn Du Du đến ngôi nhà này, những thứ vốn dĩ thuộc về cô ta đều bị cướp mất.
 
Các ngón tay của Chu Dung Dung đã bị đông cứng. Cô ta lấy điện thoại di động ra và mở danh bạ của bạn cùng lớp, ngạc nhiên khi thấy rằng mình đã lưu số điện thoại di động của Nguyễn Du Du. Đây hẳn là ngày đầu tiên Nguyễn Du Du đến nhà họ Chu, vài người đã lưu số lại như thông lệ. 
 
Cô ta cúi đầu viết từng chữ từng chữ bằng những ngón tay cứng ngắc của mình: "Nguyễn Du Du, cô biết không, cô chỉ là vật thay thế, bởi vì không lấy được tôi, Thẩm Mộc Bạch đã rút lui và chọn cô. Nếu ngay lúc ban đầu, tôi gật đầu đồng ý Thẩm Mộc Bạch sẽ cưới tôi ngay lập tức. Bây giờ cũng vậy, chỉ cần tôi móc ngón tay, Thẩm Mộc Bạch nhất định sẽ quay về bên tôi."
 
Cô ta đã như thế mà gửi tin nhắn cho Nguyễn Du Du.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nguyễn Du Du tức giận đến mức làm đổ cả túi khoai tây chiên, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô phồng lên, giống như một con cá nóc tức giận vậy.
 
Cô tin tưởng vào tình cảm của Thẩm Mộc Bạch, người anh thích là mình chứ không phải Chu Dung Dung kia.
 
Nhưng cô vẫn có chút ngượng nghịu, đúng như những gì Chu Dung Dung đã nói, họ vốn dĩ có hôn ước từ trước, nếu nhà họ Chu không đổi ý thì Thẩm Mộc Bạch hiển nhiên là đã kết hôn với Chu Dung Dung từ lâu rồi, không phải sao?
 
Tuy nhiên, vướng bận quá khứ cũng không có ý nghĩa gì, hôn ước giữa nhà họ Thẩm và nhà họ Chu đã bị hủy bỏ từ lâu. Hiện tại cô đã kết hôn với Thẩm Mộc Bạch, trong thâm tâm của Thẩm Mộc Bạch cũng không hề có hình bóng của Chu Dung Dung.
 
Hơn nữa, theo cốt truyện trong quyển sách, Thẩm Mộc Bạch và Chu Dung Dung cũng chưa kết hôn.
 
Nghĩ đến đây, Nguyễn Du Du cũng không tức giận nữa, chậm rãi gõ: "Mặt mũi cô to như vậy, ngày nào cũng phải rửa mặt thật lâu đúng không? Còn ở đó mà móc ngón tay, móc mười ngón lên như móng gà à, ngay cả một ánh nhìn Thẩm Mộc Bạch thậm chí cũng sẽ không cho cô đâu."
 
Chu Dung Dung không ngờ, người con gái có vẻ mềm mại dễ thương kia lại cay cú như vậy nhưng những gì Nguyễn Du Du nói đều là sự thật, Thẩm Mộc Bạch thật sự không thèm để ý đến cô ta, thậm chí cô muốn gặp mặt cũng còn không gặp được.
 
Cô ta đã từ bỏ lòng tự trọng của mình nhưng vẫn không được gì.
 
Hạnh phúc mà đã từng có trong tay tất cả đều thuộc về Nguyễn Du Du.
……
 
Ngay khi xe của Thẩm Mộc Bạch vừa vào cổng biệt thự, Nguyễn Du Du đã chạy ra đớn, cô mặc một chiếc áo khoác ngoài nhưng lại không đội mũ hay quấn khăn.
 
Thẩm Mộc Bạch đạp phanh và Nguyễn Du Du mở cửa ở ghế lái phụ và ngồi vào.
 
"Em có muốn đi chơi không? Anh đi cùng em."
 
Thẩm Mộc Bạch vừa định lùi xe ra, Nguyễn Du Du đã ngăn anh lại, "Em không đi ra ngoài, em chỉ tới đón anh thôi."
 
“Du Du nhiệt tình vậy sao?” Thẩm Mộc Bạch nhướng mày kinh ngạc, xe anh đã vào cổng rồi, vào nhà chỉ mất hai ba phút, cô bé lại bước ra đón. Thời gian để cô mặc vào và cởi quần áo đã quá hai ba phút rồi.
 
Nguyễn Du Du trịnh trọng gật đầu, "Đúng vậy, em ra đón chồng em, không được sao?"

Thẩm Mộc Bạch cười nhẹ một tiếng, duỗi tay ôm lấy vai cô, đặt lên môi cô một cái nhẹ nhàng, "Đương nhiên là được, anh……được sủng ái mà lo sợ."

 
Nguyễn Du Du đập nhẹ cánh tay anh, "Mau lái xe đi, chặn ở cổng rồi."
 
Ngoài cổng không có ai ra vào, Thẩm Mộc Bạch vẫn đậu xe, nắm tay cô bé bước vào cửa.
 
Ông lão thấy hai người tay trong tay bước vào, cười đến híp cả mắt lại, cháu trai lớn và cháu dâu có mối quan hệ thật tốt, ông vừa hài lòng vừa mong chờ. Chắc không đợi lâu nữa, ông sẽ có thể bồng chắt được rồi. 
 
Sau khi ăn tối, Thẩm Mộc Bạch vào phòng làm việc mở máy tính, từ lúc thân phận của anh được công khai thì số lượng người tìm đến hợp tác với Dược Hoa ngày càng tăng mạnh, khối lượng công việc của anh cũng theo đó mà tăng lên.
 
Nguyễn Du Du ngồi đối diện với anh, nghịch điện thoại.
 
Ngay cả khi làm việc, Thẩm Mộc Bạch đương nhiên vẫn sẽ dành một chút năng lượng cho cô bé.
 
Nhìn thấy Nguyễn Du Du bí mật nâng điện thoại lên, nhắm vào anh mà chụp ảnh, cô cúi đầu nhìn một lúc, vẫn chưa hài lòng, cô lặng lẽ đi đến bên cạnh chụp cho anh vài tấm hình.
 
Nguyễn Du Du đang chọn góc đẹp nhất.
 
Thẩm Mộc Bạch có mái tóc mượt mà và đôi mắt đen láy, thực sự rất đẹp trai và quý phái, chụp ảnh lên cứ như minh tinh vậy nhưng Nguyễn Du Du vẫn chưa hài lòng và luôn muốn chọn một bức hoàn hảo nhất.
 
Cô đi một vòng, lần này ở bên trái bàn làm việc, lần khác ở bên phải của bàn, đang giơ điện thoại di động lên chụp ảnh, đột nhiên Thẩm Mộc Bạch ngước đầu nhìn camera mỉm cười.
 
Nguyễn Du Du giật mình, điện thoại suýt nữa thì rơi xuống đất.
 
Cô chạy đến chỗ anh ngồi đối diện, nhìn anh đầy cáu kỉnh, "Sao tự nhiên anh lại hù người khác như vậy?"
 
"Hù người khác?!" Thẩm Mộc Bạch nhướng mày dài, "Anh đây là đang phối hợp với em mà, chẳng nhẽ anh cười lên đáng sợ vậy à?"
 
Anh nghĩ về điều đó, đứng dậy, cách nhau cái bàn vẫn cố nghiêng người về phía trước, giật điện thoại của cô và mở album ảnh.
 
Nguyễn Du Du không chuẩn bị trước, khi cô định thần lại thì điện thoại đã nằm trong tay anh, cô nhanh chóng đứng dậy chạy đến bên cạnh anh giật lấy, "Này, anh có biết không, không được tùy tiện xem điện thoại của người khác!”
 
Đôi môi mỏng của Thẩm Mộc Bạch khẽ nhếch lên, anh liếc nhìn cô với nụ cười nửa miệng, rồi vuốt điện thoại, “Du Du, hóa ra em đã lén chụp ảnh anh rất nhiều lần rồi.” Nhìn những bức ảnh trong album, cô bé đã lén chụp ảnh anh vào đầu mùa hè năm ngoái.
 
"Ai, ai đã lén chụp anh chứ?! Em đã chụp nó một cách công khai đấy nhé!" Mắt Nguyễn Du Du đảo qua không dám nhìn anh và cả hai tay vẫn đang cố gắng nắm lấy điện thoại di động trên tay anh.
 
Thẩm Mộc Bạch một tay nắm lấy cô, kéo cô ngồi trên đùi anh, ôm chặt lấy cô, nhét điện thoại di động của mình vào trong tay cô, "Nào, điện thoại của anh cũng để em xem." 
 
Nguyễn Du Du do dự.
 
Cô muốn lấy điện thoại của mình một lần nữa và cũng muốn xem điện thoại của anh.
 
Sau một hồi đắn đo, cô đã đưa ra quyết định. Bỏ đi, dù sao anh cũng đã phát hiện ra những bức ảnh chụp lén rồi, lấy lại cũng đã muộn rồi, anh đã xem điện thoại di động rồi của cô. Đương nhiên cô cũng phải xem lại điện thoại di động của anh, cái này là do anh tự tay nhét vào lại còn "năn nỉ" cô xem nó!
 
Điện thoại di động của Thẩm Mộc Bạch rất sạch sẽ, trong album ảnh không có gì, nếu xem thông tin thì chủ yếu là về công việc hoặc tán gẫu với nhóm bốn người.
 
Nguyễn Du Du có chút tiếc nuối nhưng càng thêm phần hài lòng, anh thực sự không có biểu hiện gì là mập mờ với người khác.
 
"Du Du" Thẩm Mộc Bạch nhanh chóng lật xem album ảnh của cô từ đầu đến cuối, giơ điện thoại lên và hỏi, "Em đã tìm ra vấn đề chưa?"
 
“Có vấn đề gì?” Nguyễn Du Du vẻ mặt chính trực và dữ tợn, “Em không có chụp lén, chẳng qua là lúc em chụp ảnh anh không để ý đấy thôi!”
 
Thẩm Mộc Bạch véo khuôn mặt nhỏ đang phồng lên của cô, "Anh không nói như vậy, em không nhận ra là không có ảnh chụp chung của hai chúng ta sao?"
 
"Ảnh chụp chung? A, không có!" Đôi mắt tròn và đen của Nguyễn Du Du lóe lên vẻ phấn khích, "Em phải làm sao đây?"
 

Thẩm Mộc Bạch cười khúc khích, "Còn có thể làm sao? Đương nhiên ngay bây giờ chụp ngay vài bức."
 
Vừa nói, anh vừa choàng một tay qua Nguyễn Du Du, một tay bật camera trên điện thoại di động của cô, chọn camera trước, duỗi tay ra và giữ điện thoại ở phía xa.
 
Nguyễn Du Du khó chịu vặn vẹo, “Em-em nên xuống?” Anh ôm cô thì cũng là việc bình thường thôi nhưng ôm trong lúc chụp ảnh thế này thì có chút ngại ngùng.
 
“Đừng cử động!” Vòng tay của Thẩm Mộc Bạch siết cô chặt hơn, giọng nói khàn khàn, “Du Du, đừng cử động.”
 
Nguyễn Du Du không biết tại sao, nghe giọng điệu nghiêm túc của anh, cô ngoan ngoãn dừng lại, nép vào vòng tay anh.
 
Thẩm Mộc Bạch đã chụp hai bức ảnh và cho Nguyễn Du Du xem.
 
“Này, chụp như thế cũng không tệ.” Nguyễn Du Du đột nhiên phát hiện tư thế cô ngồi trên đùi anh cũng có một ưu điểm, đó là đầu của hai người có cùng chiều cao.
 
Cô nhìn đi nhìn lại hai bức ảnh, nhíu mày đăm chiêu nói: "Á, em nên chọn bức nào làm ảnh nền? Tiểu Bạch, anh nghĩ bức nào trông đẹp hơn?"
 
Thẩm Mộc Bạch áp mặt vào liếc cô một cái, "Chụp thêm vài bức nữa đi, Du Du có thể tùy ý lựa chọn."
 
Nguyễn Du Du vui vẻ gật đầu, đưa điện thoại cho Thẩm Mộc Bạch, "Anh cầm, cánh tay của anh dài như gậy tự sướng."
 
Thẩm · gậy chụp ảnh tự sướng · Mộc Bạch giơ điện thoại di động lên không chút ai oán hay phàn nàn và phối hợp với Nguyễn Du Du thay đổi vài tư thế. Lúc ngồi cũng được nhưng đến lúc đứng dậy, Nguyễn Du Du cứ phải kê một chiếc ghế nhỏ dưới chân. Thẩm Mộc Bạch nín cười, với tay trái ôm eo cô và anh nâng cô bé lên một cách dễ dàng.
 
Nguyễn Du Du hét lên, cánh tay mềm mại của cô ôm chặt lấy cổ anh và Thẩm Mộc Bạch nhân cơ hội chụp vài tấm ảnh.
 
Chụp mãi chụp mãi thì có một chút vô vị.
 
Thẩm Mộc Bạch đặt cô bé lên bàn làm việc, đứng trước mặt cô, cúi đầu hôn cô, Nguyễn Du Du nhắm mắt cọ sát với anh nhưng lại nghe thấy tiếng máy ảnh khẽ bấm.
 
Cô đột nhiên mở mắt ra và bắt gặp đôi mắt đen như đang cười của Thẩm Mộc Bạch.
 
“Anh, anh, anh chụp cái gì?” Nguyễn Du Du nắm lấy cánh tay của anh giật lạnh chiếc điện thoại, mở ảnh chụp ra xem.
 
Vốn dĩ cô nghĩ rằng bức ảnh ngại ngùng này nhất định phải xóa đi, kẻo bị người khác vô tình nhìn thấy thì thật xấu hổ nhưng cô lại do dự khi nhìn thấy bức ảnh.
 
Thẩm Mộc Bạch chụp quá đẹp đi mất. 
 
Chiếc đèn pha lê tỏa ra ánh sáng rực rỡ ấm áp và vì sự khúc xạ của nó, một vệt sáng như cầu vòng rơi xuống ngay trên đỉnh đầu anh và cô. Hai người cùng cúi đầu, cản ánh sáng, cứ như phong cách phác họa đường viền nhưng bóng dáng lại hiện lên rõ ràng, lông mi, sống mũi, môi chạm vào nhau……
 
Rõ ràng là nó được chụp trong nhà nhưng vẫn có cảm giác như những năm tháng yên ả dài đằng đẵng.
 
Nguyễn Du Du không đành lòng xóa nó đi.
 
Thẩm Mộc Bạch thì thầm, "Anh cũng thích bức ảnh này, Du Du, gửi cho anh, anh muốn đặt nó làm ảnh nền."
 
Nguyễn Du Du gửi cho anh một tin nhắn, "Đừng để bị người khác nhìn thấy, thật xấu hổ."
 
“Đừng lo lắng, ngoài em ra không ai dám xem điện thoại của anh.” Anh xoa đầu cô, “Chụp thêm vài bức nữa?”
 
Đôi mắt đen của Nguyễn Du Du cong thành trăng khuyết và cái đầu nhỏ của cô gật mạnh hơn, "Được!"
……
 
Chu Dung Dung bị đánh thức bởi tiếng mắng mỏ và tiếng đánh nhau, cô ta mở mắt ra, ngơ ngác nghe động tĩnh trong phòng khách nhỏ.

 
Chu Quốc Vượng sáng sớm đã uống quá chén đang tranh cãi với Phan Như Yến, dù sao tâm trạng cũng không tốt nên có thể cãi nhau vì những chuyện vặt vãnh, chẳng hạn như sữa đậu nành mua hôm nay không ngon.
 
Phan Như Yến vừa khóc vừa mắng lại khiến Chu Quốc Vượng càng tức giận. Chai rượu bị ném xuống đất và giơ tay tát ngay hai cái.
 
Mặc dù không bị đánh vào mặt nhưng lòng của Phan Như Yến cũng nguội lạnh đi một nửa, tính khí của Chu Quốc Vượng càng lúc càng nóng nảy, từ phàn nàn cáu kỉnh đến ném đồ đạc. Hiện tại ông ta đã bắt đầu ra tay đánh đập, những ngày sau e rằng còn khó khăn hơn nữa.
 
Chu Dung Dung không ra mặt, cô ta không muốn để ý đến chuyện bố mẹ cãi nhau, ai tát ai hay cào mặt ai cô cũng không quan tâm.
 
Những lời nói của Thẩm Mộc Bạch và tin nhắn của Nguyễn Du Du khiến cô ta cảm thấy vô cùng nhục nhã.
 
Chu Dung Dung không ghét Thẩm Mộc Bạch, anh tốt như vậy là người đứng ở đỉnh kim tự tháp, đương nhiên anh có quyền tức giận khi bị từ chối.
 
Điều mà cô ta ghét nhất chính là Nguyễn Du Du, nếu không có cô gái quê mùa này, cô ta không còn cách nào khác là phải kết hôn với Thẩm Mộc Bạch, lâu dần anh sẽ nảy sinh tình cảm với cô ta một cách tự nhiên thôi. Có như thế thì Dược Hoa phu nhân sẽ là cô ta, không phải là Nguyễn Du Du, không phải là tu hú chiếm tổ chích chòe như thế! 
 
Giá mà Nguyễn Du Du có thể biến mất khỏi thế giới này……
 
Chu Dung Dung suy nghĩ miên man và tưởng tượng ra vô số kết cục bi thảm cho Nguyễn Du Du: bị bắt cóc, bị dung nhan biến dạng do bị những người fan hâm mộ của Thẩm Mộc Bạch tạt axit……
 
và nhiều cái khác!
 
Bây giờ thân phận người đứng đầu Dược Hoa của Thẩm Mộc Bạch đã được công khai và mọi người đều biết rằng anh đủ giàu để sánh ngang với cả nước nên việc Nguyễn Du Du bị bắt cóc không có gì lạ.
 
Chu Dung Dung từ trên giường ngồi dậy, đúng vậy, bắt cóc!
 
Thật khó để đoán được điều gì sẽ xảy ra sau vụ bắt cóc, sau khi lấy được tiền chuộc, những kẻ bắt cóc có thể giết để bịt miệng và có lẽ thấy sắc mà nảy ý đồ bất chính, ngay cả khi Nguyễn Du Du được đưa về an toàn, Thẩm Mộc Bạch sẽ không nghi ngờ sự trong sạch của cô sao?
 
Chỉ cần họ trải qua vụ bắt cóc, mối quan hệ giữa Thẩm Mộc Bạch và Nguyễn Du Du chắc chắn sẽ đổ vỡ!
 
Tìm đâu ra kẻ dám bắt cóc? Với Thẩm Mộc Bạch giàu có như vậy, hẳn là có vô số người nghĩ tới việc tấn công anh, càng không nói đến những người khác, ước chừng rằng người bố liều lĩnh của cô ta cũng dám chấp nhận mạo hiểm rủi ro khi đi đến bước đường cùng này.
 
Làm thế nào để có thể bắt cóc Nguyễn Du Du?
 
Cô ta cũng chú ý đến vụ việc Trần Mai nói xấu người được gọi là ông chủ bí ẩn bao nuôi hoa của trường chính là tài xế kiêm vệ sĩ của Nguyễn Du Du. Anh ấy đã đưa đón Nguyễn Du Du đến tận cửa trường học.
 
Trong trường học có quá nhiều người beeb không có cơ hội để ra tay. Nguyễn Du Du thỉnh thoảng đến phố Nam để ăn trưa, đây cũng là một con phố rất ồn ào, hai bên đường có vô số quán ăn nhanh và cửa hàng, buổi trưa đông người hơn cả khuôn viên. Ngoài ra ở bên cạnh Nguyễn Du Du luôn là những bạn học khác, đôi khi là Chử Viên, đôi khi là những cô gái khác.
 
Chu Dung Dung suy nghĩ kỹ càng thấy rằng không có cơ hội để ra tay ở trường.
 
Trừ khi Nguyễn Du Du ở một mình.
 
Có vẻ như không thực tế, cô đã gặp Nguyễn Du Du hai lần ở trung tâm mua sắm và cả hai lần đó Thẩm Mộc Bạch đều ở bên cạnh cô.
 
Trước đây, khi cô lén chụp ảnh Nguyễn Du Du uống rượu với Triệu Húc Phong ở câu lạc bộ nhà họ Triệu, Nguyễn Du Du cũng được vệ sĩ đưa đến câu lạc bộ và vệ sĩ sẽ đợi cô ở bên dưới.
 
Nguyễn Du Du vào câu lạc bộ và lên lầu một mình nhưng ở câu lạc bộ đều có người phục vụ và cả camera ở những nơi công cộng như hành lang hay thang máy.
 
Mà cũng không biết tại sao, nhà họ Triệu rõ ràng quan tâm đến Triệu Húc Phong nhiều như vậy, sau khi cô vạch trần Nguyễn Du Du, nhà họ Triệu lại không trừng phạt Nguyễn Du Du, đến nay Nguyễn Du Du vẫn thường xuyên lui tới câu lạc bộ nhà họ Triệu.
 
Có lẽ là vì thể diện của Thẩm Mộc Bạch?
 
Chu Dung Dung lắc đầu, loại bỏ những chi tiết nhỏ nhặt như vậy ra khỏi tâm trí cô ta.
 
Đúng rồi, Triệu Húc Phong!
 
Chu Dung Dung cuối cùng đã tìm ra mắt xích yếu nhất.
 
Triệu Húc Phong đầu óc có vấn đề, dễ dụ dỗ nhất, nếu thông qua anh ấy để lừa Nguyễn Du Du……
 
…… 
 
Khi Triệu Húc Phong đến câu lạc bộ trước mười hai giờ, anh ấy bấm chuông và gọi người phục vụ đến, gọi một vài món ăn và bảo họ đợi cho đến khi Thẩm Mộc Bạch đến hãy mang thức ăn lên.
 
Thân phận của Thẩm Mộc Bạch gần đây đã bị công khai nên lịch trình cũng trở nên bận rộn hơn trước, bản thân anh ấy cũng vừa mới bình phục, cộng thêm bận rộn với việc quản lý và đưa ra các quyết sách của công ty, hai người đã lâu không gặp nhau. Nói về điều này, lần trước cả bốn người gặp nhau là lúc Nguyễn Du Du đã đưa cho họ một ít bùa giải thuốc.

 
Anh ấy không đợi quá lâu thì Thẩm Mộc Bạch đã đến.
 
“Anh Thẩm.” Triệu Húc Phong đứng lên chào hỏi, hai người ngồi xuống, anh rót một tách trà đẩy tới trước mặt Thẩm Mộc Bạch.

Thẩm Mộc Bạch không nói vì lý do gì đi tìm Triệu Húc Phong, hai người nói chuyện phiếm một lúc, khi bữa ăn đến, cửa phòng đóng lại, Thẩm Mộc Bạch nói với Triệu Húc Phong về những suy nghĩ của mình trong khi ăn.
 
"Di chúc?!" Triệu Húc Phong kinh ngạc đến mức lật úp cái đĩa, "Tại sao muốn lập di chúc? Anh Thẩm, anh bị sao vậy? Anh bị bệnh à?"
 
Anh ấy gãi gãi đầu, "Không được, cho dù anh bị bệnh, Du Du vẫn ở đó, chắc chắn sẽ không có việc gì!”
 
“Hốt hoảng cái gì, mau ngồi xuống đi.” Thẩm Mộc Bạch bình tĩnh liếc anh ấy một cái, “Tôi không có bị làm sao cả chỉ là chúng ta chuẩn bị trước thôi, Du Du là cô nhi, trong nhà không có ai, nếu có chuyện gì xảy ra với tôi, tôi không thể để cho cô đến nơi trú thân che mưa chắn gió cũng không có."
 
Anh lấy một văn kiện từ trong túi xách, đưa cho Triệu Húc Phong, "Di chúc có đến ba bản, ở phía luật sư đang giữ một bản, đưa cho anh một bản để bảo quản, còn một bản để ở đáy tủ quần áo của nhà tôi. Ngay khi có chuyện gì xảy ra với tôi, anh bảo Du Du hãy đem di chúc đó đi."
 
Anh suy nghĩ một lúc rồi cảnh cáo, "Đừng nói với ai, đặc biệt là Du Du, về việc tôi đã viết di chúc."
 
Triệu Húc Phong cầm văn kiện trong tay cứ như đang ôm túi thuốc nổ, "Anh Thẩm, anh, anh……chúng ta bằng tuổi nhau, còn có thể sống mấy chục năm, hiện tại anh đang viết di chúc, bất giác khiến tôi có cảm giác rợn người.”
 
Thẩm Mộc Bạch mỉm cười, "Tôi chỉ tăng thêm phần bảo hiểm, ông lão và em trai của tôi đều tốt nhưng  không thể nói chắc chắn điều gì về Thẩm Vinh Hưng và Đường Tùng Phương. Nếu tôi xảy ra chuyện, rất có thể bọn họ sẽ tấn công Dược Hoa. Lúc đó, ông lão biết tin có thể sẽ ngã bệnh, có lẽ ông cũng sẽ không thể bảo vệ Du Du. Em trai tôi vẫn còn nhỏ, không thể chống lại Thẩm Vinh Hưng và Đường Tùng Phương. Tôi không thể để Du Du không có bất cứ gì cả."
 
Khi nói lời này, Triệu Húc Phong cũng hiểu được một chút, nếu thật sự xảy ra chuyện, Thẩm Vinh Hưng và Đường Tùng Phương sẽ không nương tay hay thương xót Nguyễn Du Du.
 
Triệu Húc Phong lật bản di chúc, xem kỹ, "Anh Thẩm, anh để lại toàn bộ cổ phần của Dược Hoa cho Du Du?"
 
“Ừm.” Thẩm Mộc Bạch gật đầu, “Tất cả tài sản của tôi đều để lại cho Du Du, bao gồm cổ phiếu, nhà, xe hơi và tiền tiết kiệm. Phía ông lão vẫn có đủ tiền để dưỡng già. Nếu nhiều hơn nữa thì cũng chỉ gây cho Đường Tùng Phương phải đỏ mắt để ý hơn thôi. Phía em trai có Thẩm Vinh Hưng và Đường Tùng Phương lo lắng, tương lai cũng sẽ không phải chịu cực khổ gì. Còn Du Du, không có người thân, chỉ có mình tôi.”
 
Triệu Húc Phong nhanh chóng đọc di chúc rồi cất kỹ, "Được rồi, Anh Thẩm, anh đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ giữ gìn di chúc một cách đàng hoàng."
 
“Không chỉ có di chúc mà cả Du Du.” Thẩm Mộc Bạch tựa vào lưng ghế sofa, hai chân thon dài lười biếng gập lại, rõ ràng là giao phó việc hậu sự nhưng vẻ mặt lại rất lãnh đạm, “Du Du vẫn còn nhỏ, nếu tôi đi rồi, anh phải giúp tôi chăm sóc đấy."
 
Thẩm Mộc Bạch biết rằng ngay cả khi anh ra đi, Triệu Húc Phong, Ngô Trung Trạch và Tống Cẩm Minh sẽ chăm sóc tốt cho cô bé. Cả ba người họ đều rất thân thiết với Du Du. Trong khi Triệu Húc Phong được chữa lành bởi cô bé. Đúng vậy, nhà họ Triệu có thể nói là hậu thuẫn của Nguyễn Du Du.
 
Cho dù không nói dặn dò anh ấy, Triệu Húc Phong vẫn sẽ bảo vệ Nguyễn Du Du.
 
Nhưng anh vẫn muốn trịnh trọng gửi gắm, ngoài sự ân nghĩa của cô bé, cộng thêm tình bạn với Triệu Húc Phong, hai món chồng chất, Triệu Húc Phong nhất định càng thêm phần trách nhiệm chăm sóc cô bé.
 
“Anh Thẩm, thái độ ủy thác dặn dò của anh khiến tôi rất đau lòng.” Đôi mắt Triệu Húc Phong đỏ hoe, “Anh đừng lo lắng, nếu có chuyện gì, Du Du sẽ là em gái ruột của tôi, tiểu công chúa của nhà họ Triệu!”
 
Thẩm Mộc Bạch cười nhẹ, "Đau lòng gì chứ, tôi chỉ là chuẩn bị vẹn toàn mọi mặt, đâu phải là chết thật, hiện tại vẫn đang rất khỏe mạnh!"
 
Sau khi giao phó chuyện quan trọng nhất, Thẩm Mộc Bạch cũng thở phào nhẹ nhõm, hai người ăn cơm trưa, buổi chiều Thẩm Mộc Bạch có cuộc họp, vì vậy liền rời đi trước.
 
Triệu Húc Phong ngồi một hồi, tuy rằng Thẩm Mộc Bạch không nói gì nhưng trong lòng anh ấy vẫn luôn có chút không yên.
 
Nguyễn Du Du có thể vẽ ra các loại bùa chú, bao gồm cả bùa chữa thương, bù chữa bệnh, bùa bình an, đúng là trong một hoàn cảnh chu toàn như thế mà Thẩm Mộc Bạch vẫn lập di chúc, trừ khi anh biết được điều gì hoặc đoán ra rằng có ai đó đang chống lại anh, gây bất lợi cho anh? Có lẽ Nguyễn Du Du đã bói toán cho anh ta và dự đoán rằng anh ta sẽ gặp tai nạn?
 
Triệu Húc Phong có chút bối rối, suy nghĩ một hồi cũng không đoán ra được chuyện gì xảy ra khiến Thẩm Mộc Bạch đột nhiên lập di chúc.
 
Nghĩ đến Thẩm Mộc Bạch có thể gặp tai nạn, trong lòng liền cảm thấy không thoải mái, dù sao buổi chiều cũng không có việc gì quan trọng, liền định uống vài ly trước khi rời đi, dù sao trên xe cũng có vệ sĩ nên anh ấy sẽ để các vệ sĩ lái xe là được.
 
Vừa định bấm chuông, cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng chuông, Triệu Húc Phong còn tưởng rằng Thẩm Mộc Bạch đã trở lại, quay đầu lại thấy cửa chỉ bị mở ra một tiếng khe hở nhỏ, hình như có người đang nhìn trộm.
 
"Ai?!" Triệu Húc Phong tâm trạng không tốt, đứng dậy đi về phía cửa, Chu Dung Dung sợ tới mức đẩy cửa ra, "Là tôi!"
 
Cô ta chỉ muốn đi qua để thử vận ​​may nhưng không ngờ lại thấy xe của Triệu Húc Phong ở bãi đậu xe.
 
Cô ta biết bọn họ có một căn phòng cố định được câu lạc bộ nhà họ Triệu dành riêng cho họ. Vì vậy cô ta đến cửa nhìn trộm, nếu có nhiều người, sẽ trốn ở đâu đó, chờ khi Triệu Húc Phong ở một mình mới đến nói chuyện với anh ấy.
 
Không ngờ trong phòng này chỉ có mỗi mình Triệu Húc Phong, nhìn thức ăn và bộ bát đũa trên bàn, rõ ràng trước đó có người cùng Triệu Húc Phong ăn cơm trưa, lát nữa chắc cũng sẽ không có người quay lại.
 
Thật là trời ban cơ hội! 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận