CHƯƠNG 06
Nguyễn Du Du từ nhỏ đến lớn số lần ra vào bệnh viện nhiều đến đếm không xuể nhưng đây là lần đầu tiên cô đến thăm bệnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô đi theo Thẩm Mộc Bạch đến khu VIP của khoa nội trú, cả hành lang im phăng phắc có một bà vú khoảng bốn mươi tuổi đang dọn phòng. Phía trên giường có một ông lão gầy gò héo hon nằm đấy, nhìn thấy bọn họ đi vào ông lão nở một nụ cười yếu ớt trên khuôn mặt gầy gò. "Mộc Bạch đến rồi."
“Ông nội.” Thẩm Mộc Bạch nhanh chóng đi thêm hai bước để đến cạnh giường bệnh nắm lấy tay Thẩm lão gia, “Ông thấy trong người thế nào rồi ạ?”
Bởi vì bệnh nặng, sắc mặt ông lão không được ưa nhìn cho lắm nhưng lại cười rất mãn nguyện đắc ý, "Cháu trai của ta đã kết hôn, ta đương nhiên cảm thấy tốt. Đây là…... cháu dâu của ta sao?"
Thẩm Mộc Bạch quay lại và vẫy tay với Nguyễn Du Du "Cô ấy tên là Nguyễn Du Du."
“Du Du, cái tên rất hay.” Ông nheo mắt “Nào, lại gần đây.”
Nguyễn Du Du ngoan ngoãn đứng bên cạnh giường bệnh "Cháu chào ông."
“Được, được, thực sự là một cô bé xinh đẹp.” Ông lão mỉm cười, “Hai người đã kết hôn, Mộc Bạch xem như cũng có người bên cạnh bầu bạn chăm sóc. Do vậy, ông cũng không phải lo lắng về điều đó nữa. Khi ông rời xa thế gian, Du Du sẽ giúp ông chăm sóc Mộc Bạch và Mộc Bạch cũng vậy, phải đối xử thật tốt với Du Du."
Nguyễn Du Du ngồi sát mép giường bệnh, rất cẩn thận để không đè phải ông, "Ông nội đừng lo lắng, cháu sẽ chăm sóc thật tốt cho Tiểu Bạch và ông nội cũng sẽ sống lâu trăm tuổi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiểu Bạch? Ông sững sờ.
Khóe miệng Thẩm Mộc Bạch, đôi mắt đen của anh liếc nhìn cô, khóe môi mỏng gợi lên một nụ cười như có như không.
Với đôi mắt hạnh vừa to vừa đen và trong veo vô tội chớp chớp của Nguyễn Du Du nhìn trực diện Thẩm Mộc Bạch “Không phải anh bảo trước mặt ông nội gọi nhau một cách thân thiết hay sao?”
Khi ông lão thấy họ "nhìn nhau trìu mến", nụ cười trên mặt càng dễ chịu hơn, ông đưa cho Du Du một túi tài liệu bên cạnh giường, "Cháu gả vào Thẩm gia, ông cũng không có món quà gì quý giá dành tặng. Đây là năm phần trăm cổ phần của Tập đoàn Thẩm Thị, cứ xem đây là món quà gặp mặt của ông nội."
Cô không dám tự ý cầm lấy mà ngước lên nhìn Thẩm Mộc Bạch trước.
Ánh mắt Thẩm Mộc Bạch nhìn vào túi hồ sơ, theo như anh biết thì từ khi ông nội anh ốm nặng, 40% cổ phần của Tập đoàn Thẩm Thị do bố anh trực tiếp nắm giữ, trong tay anh sở hữu 5% và 5% là cổ phần duy nhất mà ông nội có được trong Tập đoàn Thẩm Thị. Nếu ông giao lại nó đồng nghĩa với việc từ nay về sau sẽ chẳng có mối liên hệ gì với Tập đoàn Thẩm Thị nữa.
5% còn lại trong tay ông nội, bố và mẹ kế không biết nghĩ bao nhiêu cách để ông nhường lại nhưng ông nội không chịu buông, hóa ra là để dành cho cháu dâu.
Cô nhìn thấy Thẩm Mộc Bạch khẽ gật đầu nên cô đưa hai tay nhận lấy túi tài liệu "Cám ơn ông nội, cháu cũng có quà cho ông."
“Ồ?” Ông tỏ ra rất phấn khích, “Ông nhận được vô số quà nhưng chưa bao giờ nhận được quà từ cháu dâu.”
Nguyễn Du Du từ trong balo lấy ra chiếc bùa, giấy vàng được gấp thành hình tam giác ngay ngắn, đặt trong lòng bàn tay nhỏ nhắn và đưa qua, "Đây là bùa chữa bệnh sẽ giúp ích cho sức khỏe của ông."
Ông lão vui vẻ nhận lấy, "Đây là Du Du đến chùa cầu xin cho ông nội? Cháu thật có hiếu."
Thẩm Mộc Bạch nhớ tới chu sa và giấy vàng mà cô nhờ Lưu An mua, sắc mặt đột nhiên trở nên khó nói thành lời.
Quả nhiên giọng nói trong veo nhẹ nhàng của Nguyễn Du Du cất lên: “Không phải, đây là do cháu tự tay vẽ.”
Tay của ông khựng lại, hiển nhiên là ông không ngờ đến câu trả lời này, một người đã trải qua vô vàn sóng gió cũng không khỏi lắp bắp, "Cái này, cái này, Du Du của chúng ta vẽ đúng là…... đa tài đa nghệ."
Cái cằm nhỏ nhắn của Nguyễn Du Du nhấp hai lần, đôi môi hồng hào cong lên “Không đa năng lắm đâu, piano cháu không biết đánh, học cũng không giỏi nhưng vẽ bùa thì rất giỏi ạ!"
Nghe thấy cô nói không một chút ngượng ngùng, khóe miệng Thẩm Mộc Bạch không thể khống chế được nữa mà nhếch lên.
Nguyễn Du Du hoàn toàn không chú ý đến điều đó, cô tiếc nuối nói: "Cháu không biết là ông nội đã tỉnh, nếu không thì đã làm bùa uống cho ông. Như vậy sẽ hiệu nghiệm hơn nhiều."
Ông lão cầm lá bùa tam giác bằng giấy vàng, hỏi một cách lịch sự: "Bùa uống là như thế nào?"
Nguyễn Du Du kiên nhẫn giải thích: “Chính là đốt lá bùa cho vào cốc nước khuấy lên rồi uống. Như vậy gọi là bùa uống.”
Ông nội đang cầm trên tay đây gọi là bùa mang theo bên mình.
Thẩm Mộc Bạch thật sự lo lắng cô sẽ cho ông uống nước bùa nên đã vội vàng ngăn cản: "Cái này mang theo bên người là rất tốt rồi, ông nội hãy mau cất vào túi."
Ông thực sự không tin rằng một cô bé mười mấy tuổi lại biết vẽ bùa nhưng ông đã chờ đợi rất lâu để thấy được cháu trai kết hôn và cháu dâu lại tặng cho ông một món quà. Ngay lúc này đây ông bỏ chiếc bùa vào túi áo của mình một cách trịnh trọng nhất, "Cảm ơn Du Du nhé."
Nói xong mấy câu, thần sắc của ông kiệt quệ và mí mắt không còn tự chủ được nữa mà rũ xuống, trên gương mặt điển trai của Thẩm Mộc Bạch thoáng chút ưu buồn. Anh nhẹ nhàng xoa xoa lòng bàn tay gầy guộc của ông nhưng giọng nói vẫn trầm thấp và bình tĩnh: "Ông nội mệt rồi thì ngủ một lát nhé."
Ông cụ đã nhắm mắt ngủ thiếp đi, không còn nghe thấy anh nói gì.
Thẩm Mộc Bạch lặng lẽ ngồi một lúc lâu bên giường bệnh rồi mới đứng dậy nói với bà vú bên cạnh: "Dì Phương, cháu và Du Du đi về đây. Phiền dì hãy chăm sóc ông nội hộ cháu, nếu có chuyện gì thì gọi cho cháu."
Dì Phương gật đầu, "Mộc Bạch và Du Du cứ về nghỉ ngơi đi, ông ở đây có tôi lo rồi."
Trở lại ra ngoài xe, Nguyễn Du Du ngoảnh nhìn Thẩm Mộc Bạch.
Đôi mắt của anh là đôi mắt phượng, hơi dài và hẹp, trong đôi mắt đen láy ấy không biểu lộ cảm xúc, trông lạnh lùng và xa cách như lần đầu tiên nhìn thấy cô vào sáng nay. Khóe môi mỏng khẽ mím lại, ngón tay thon dài và được cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ cầm vào vô lăng.
Dù không nói gì nhưng Nguyễn Du Du biết trong lòng anh đang rất buồn.
Bàn tay nhỏ bé mềm mại vỗ nhẹ lên cánh tay anh, "Anh Thẩm, anh đừng buồn, ông nội sẽ không sao đâu."
Thẩm Mộc Bạch nghĩ cô chỉ đang cố an ủi anh, anh nhẹ nhàng đáp lại, nhìn túi tài liệu cô đang ôm trong tay, “Không muốn mở ra xem thử à?” Nếu để bố biết được 10% cổ phần của Tập đoàn Thẩm Thị hiện do vợ chồng anh nắm giữ, ước chừng sẽ nôn máu vì tức.
Nguyễn Du Du từ trong túi tài liệu lấy ra hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, cô không rõ những vấn đề này nên chỉ đại khái qua loa lật xem, không ngờ trong hợp đồng lại có kẹp một thông báo.
Đó là giấy báo nhập học của Đại học Yến Thành.
Cô mới chợt nhớ ra nguyên chủ chỉ vừa mới tốt nghiệp cấp ba, điểm của cô miễn cưỡng cũng vừa chạm ngưỡng đầu vào của trường. Trên thực tế, nếu dựa vào thực lực của cô tự thi đỗ vào trường Đại học Yến Thành là điều không thể nào.
Có vẻ như đây là món quà thứ hai mà ông nội dành tặng cho cô.
Ông nội đối xử với Thẩm Mộc Bạch thật tốt, vừa nhận được giấy kết hôn, đồng thời ông cũng làm xong giấy báo nhập học.
“Aaaaaaaaa——” Nguyễn Du Du hai tay đỡ lấy giấy báo nhập học, đặt giấy trên vầng trán phấn khích mà hét vang lên, hai chân vì vui mừng quá đỗi mà liên tục đạp loạn lên.
Chúa ơi, cuối cùng cô cũng có thể đi học bình thường!
Mà còn là một trường đại học hẳn hoi! Nơi mà có thể vui chơi tùy thích mà không có người quản thúc!
Thẩm Mộc Bạch nhìn cô bé đột nhiên phát điên nhưng lại thấy cô đột ngột ngẩng đầu lên, hai mắt ánh lên như viên ngọc sáng ngời, khuôn mặt ửng hồng vì hưng phấn, bàn tay ấm áp mềm mại đang nắm chặt lấy tay áo của anh, "Tôi có thể đi học! Đi học! Đại học Yến Thành! "
Sau đó, anh mới nhìn kĩ hơn tờ giấy báo nhập học mà cô đang cầm trên tay, hóa ra nó được nhét trong túi tài liệu. Đây có lẽ là do ông nội sắp xếp.
Vừa rồi cô bé thấy hợp đồng chuyển nhượng cổ phần sắc mặt lại không chút lăn tăn, vừa nhìn thấy giấy báo nhập học thì vui mừng khôn xiết.
Cổ phần của Tập đoàn Thẩm Thị từ khi nào mà trở nên không hề có sức hấp dẫn gì cả?
Khóe miệng Thẩm Mộc Bạch hiện lên nụ cười chế giễu, nếu để bố anh biết nhất định sẽ tức đến nôn máu lần thứ hai.
Nguyễn Du Du không để ý đến anh, ngắm nhìn giấy báo nhập học vô cùng trìu mến và vuốt ve mãi không thôi: "A, Đại học Yến Thành, tôi đến đây!"
Cô thản nhiên nhét hợp đồng chuyển nhượng cổ phần vào trong vòng tay của anh, “Việc này anh lo liệu.” Sau đó, cô trịnh trọng cất giấy báo nhập học vào trong balo, ôm chầm balo nở nụ cười mãi giống như đang ôm bảo bối trân quý.
Thẩm Mộc Bạch nhìn bản hợp đồng trong tay không nói nên lời, cô còn chưa ký tên trên đó cứ thế mà giao cho anh, anh vẫn có thể giở trò để rồi chuyển cổ phần sang tên mình. Mặc dù, trong mắt anh cổ phần của Thẩm Thị cũng không to tát lắm để phải quan tâm đến nhưng cô bé này thực sự quá vô tư lự.
Anh nâng hợp đồng trong tay lên, nhướng mày hỏi: “Để tôi lo?”
“Đúng vậy, tôi không hiểu những chuyện này, cổ phần của Thẩm Thị không phải nên để anh bảo quản sao?” Nguyễn Du Du tự tin nhìn chằm chằm anh và sau đó lại nghĩ, như thế có phải làm phiền đến anh không nữa? Và Trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một sự áy náy, "Có phải mang đến phiền phức cho anh rồi, cần đi họp đại hội cổ đông gì đấy đúng không?"
Khi đang làu bàu, cô ấy đột nhiên hoảng sợ, "A, không phải bắt tôi phát biểu trong cuộc họp đại hội cổ đông đấy chứ?! Rồi phải đưa ra đối sách gì đấy?! Aaaaaa, không được đâu, tôi không biết những thứ này! Anh Thẩm, có thể chuyển tất cả cổ phần cho anh không? "
Cô nhìn Thẩm Mộc Bạch với vẻ mặt cầu xin, đôi tay nhỏ bé mềm mại lại nắm lấy tay áo anh lần nữa, đôi mắt hạnh trong veo đen láy ấy nhìn anh một cách đáng thương, như thể anh có thể cứu cô khỏi dầu sôi lửa bỏng.
Khóe miệng anh cong lên, cổ phần của Thẩm Thị cứ như là củ khoai nóng bỏng gì, rắc rối kinh khủng không giải quyết được nên cô cứ phải tránh xa không kịp à?
Anh ta rút một cây bút trên xe ra đưa cho Nguyễn Du Du, lật bản hợp đồng sang trang cuối cùng, "Lại đây, ký tên."
Thẩm Mộc Bạch không lên tiếng chỉ liếc cô một cái, "Không." Nếu muốn lừa cô, anh sẽ không bao giờ để cô ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.
Nguyễn Du Du ngoan ngoãn ký tên mình trên đó, nhìn anh cất lấy hợp đồng và hỏi: "Anh Thẩm, tối nay chúng ta đi ăn ở đâu?"
Anh nhìn đồng hồ, đã năm giờ hơn, anh hiếm khi ăn tối một cách nghiêm túc, có khi bận việc ở công ty đến tối muộn. Nếu có thời gian rỗi, anh sẽ đến câu lạc bộ với Ngô Trung Trạch và Triệu Húc Phong hoặc chỉ tùy tiện ăn chút ít ở đó.
Bây giờ anh có thêm một cái đuôi nhỏ.
Mà lại là một cái đuôi nhỏ thích ăn.
“Cô muốn ăn gì?” Anh hỏi cái đuôi nhỏ.
Cái đuôi nhỏ nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, vẻ mặt nghiêm túc của cô khiến anh nghĩ rằng cô đang suy nghĩ về một quyết định quan trọng nào đó trong cuộc đời.
“A!” cái đuôi nhỏ cuối cùng cũng nghĩ ra, hưng phấn nói: “Tôi nhận được giấy báo nhập học từ Đại học Yến Thành. Đây là một sự kiện trọng đại đáng kỷ niệm nên tôi nấu cho anh ăn nhé, tự tay làm lấy!”
Tác giả có chuyện muốn nói: Mọi người đoán xem cái đuôi nhỏ có biết nấu ăn?