Xuyên thành người vợ vượng phu của nam phụ

 
CHƯƠNG 59
 
Vụ án bắt cóc cứ thế mà trôi qua không có hiểm nguy kịch tính, Thẩm Mộc Bạch nói với Nguyễn Du Du rằng Chu Dung Dung đã lên kế hoạch cho vụ án bắt cóc với bằng chứng xác thực và lần này cô ta không thể thoát tội được.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyễn Du Du vốn tưởng rằng Chu Quốc Vượng và Phan Như Yến sẽ tìm đến lần nữa nhưng không ngờ cả hai dường như bỏ cuộc và không đến quấy phá liên tục, có lẽ cuối cùng cũng đã nghe ngóng được chi tiết vụ án. Phải biết rằng lần này Chu Dung Dung đã thực sự phạm tội, không có hy vọng thoát tội.
 
Chu Dung Dung và Phí Lão Tam đã bị cảnh sát giam giữ, Nguyễn Du Du không còn để ý đến chuyện này nữa, cô đã chớp lấy thời gian cuối cùng của kỳ nghỉ đông để tranh thủ học bổ túc vài ngày, học kỳ thứ hai của năm thứ nhất sắp bắt đầu.
 
Nguyễn Du Du vừa cảm thấy hào hứng vừa cảm thấy thân thuộc khi quay trở lại trường học sau một tháng.
 
Chỉ là bạn học trở nên hơi kỳ lạ đôi chút.
 
Một số người ban đầu không có mối quan hệ tốt với cô tỏ ra thận trọng khi nói chuyện, trong khi những người có mối quan hệ tốt với cô lại trở nên đặc biệt nhiệt tình.
 
Trong chốc lát Nguyễn Du Du có chút không quen nhưng sau khi nghĩ lại, cô đã hiểu.
 
Trong bữa trưa, Chử Viên cười an ủi: "Không vấn đề gì đâu, sau này sẽ quen thôi. Ngay cả trong khuôn viên trường cũng vậy, không phải ai cũng có thể hoàn toàn bỏ qua cái gọi là gia cảnh của nhau mà kết bạn chỉ dựa trên nhân phẩm, tính cách hợp nhau của hai người mà thôi."
 
Cô vỗ cánh tay của Nguyễn Du Du, "Tên tuổi của cô lớn như vậy mà đôi khi tôi còn không dám gọi cô là tiểu khả ái nữa là."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nguyễn Du Du đảo mắt nhìn cô, "Vớ vẩn, hôm đó cô đến nhà tôi đã  gọi như vậy đấy."
 
Chử Viên bật cười, "Tiểu khả ái quả là tiểu khả ái, ngay cả cái đảo mắt này cũng xinh hơn những người khác."
 
Nguyễn Du Du "Phụt——" một tiếng cười.
 
Nhìn thấy cô cuối cùng cũng nở nụ cười, Chử Viên thở phào nhẹ nhõm, "Đừng cố gắng gồng mình, trên đời này không có chuyện công bằng tuyệt đối, Thẩm Mộc Bạch của cô quá ưu tú nên mọi người xung quanh cũng không thể nhìn cô dưới ánh mắt như nhìn một bạn học bình thường." 
 
Nguyễn Du Du gật đầu, "Chà, cô nói đúng."
 
Hai người thảo luận về hôn lễ một lúc trong khi ăn uống. Buổi chiều, Nguyễn Du Du đưa thiệp mời đã chuẩn bị sẵn cho một vài bạn học thân thiết. Cô không có ý định mời tất cả những người mà cô quen  biết. Mặc dù địa điểm do công ty tổ chức hôn lễ bố trí quy hoạch đưa ra đủ lớn nhưng Nguyễn Du Du cảm thấy nếu chỉ là quan hệ bạn học bình thường thì tốt hơn không nên mời. Dù sao điều cô muốn không phải là cảnh tượng đông đúc náo nhiệt mà là những lời chúc phúc chân thành.
 
Bởi vì những gì Trần Mai đăng trước đó, tất cả các bạn học đều biết về mối quan hệ giữa Nguyễn Du Du và Thẩm Mộc Bạch nhưng không ngờ rằng họ vẫn chưa tổ chức hôn lễ.
 
Hiện tại, thời gian tổ chức đã được ấn định vào đầu tháng 5, thiệp mời của Nguyễn Du Du đã thu hút sự chú ý của mọi người ngay khi vừa xuất hiện.
 
Những người nhận được thiệp mời đều rất vui và nói rằng họ chắc chắn sẽ tham dự.
 
Ai không nhận được lời mời đều có chút ghen tị, đây là hôn lễ của người đứng đầu Dược Hoa, có thể nói là toàn bộ Yến Thành đều rất quan tâm. Nếu có thể tham gia, nhất định sẽ được mở rộng tầm mắt.
 
Ai mà tâm tư suy nghĩ sâu xa, cũng nghĩ đến việc gặp được mấy ông lớn trong hôn lễ thì sướng biết bao. Tiếc thay, Nguyễn Du Du không gửi thiệp mời cho từng bạn cùng lớp, chỉ có một số người thân thiết với cô mới nhận được lời mời.
 
Khó tránh khỏi có người ghen tức trong lòng, người nào gan dạ thì dám đến gần Nguyễn Du Du với ánh mắt tò mò, "Bạn học Nguyễn, tại sao chỉ có bấy nhiêu thiệp mời như vậy? Có phải cô đang xem thường chúng tôi không?"
 
Người bên cạnh cười chế nhạo, "Người ta là phu nhân của Dược Hoa, thân thế như thế nào, còn chúng ta là loại thân thế gì chứ? Coi thường chúng ta không phải cũng là điều bình thường sao?"
 
Chử Viên cau mày, vừa định nói gì đó, Nguyễn Du Du nói: "Xin lỗi, hôn lễ của tôi do công ty tổ chức hôn lễ lên kế hoạch chuẩn bị. Bởi vì không gian có hạn, cuối cùng tôi quyết định chỉ mời một số bạn học thôi."
 
"Ồ? Vậy tại sao chỉ có vài người trong số đó? Chả lẽ bốc thăm ra à?" Người khiêu khích vừa rồi vẫn không cam lòng, "Không thể trùng hợp như vậy, những người có quan hệ thân thiết với cô lại vừa hay được bốc trúng để tham dự hôn lễ sao?"

 
Nguyễn Du Du khẽ cười, đôi môi căng mọng và hồng hào cong lên, "Tại sao phải bốc thăm? Đây là hôn lễ của tôi, ai tham gia ai không tham gia có thể tùy theo sở thích của bản thân mà quyết định. Cô cũng biết nói, người nhận được thiệp mời đều là những người thân thiết với tôi. Đây mặc nhiên không phải là ngẫu nhiên, càng không phải là bốc thăm mà ra, là do tôi tự quyết định lấy.”
 
Chử Viên sắc mặt lạnh lùng, "Sao vậy, hôn lễ của mình không đi mời những người có quan hệ thân thiết với bản thân, chả lẽ phải trong những người quen biết mà bốc thăm mới quyết định ai sẽ tham dự sao? Thật nực cười, tôi chưa từng nghe nói qua có người lại dùng cách thức này để chọn ra khách mời cho hôn lễ của họ."
 
Có người vọng lại: "Đúng vậy, hôn lễ của chính mình, đương nhiên phải tự mình quyết định khách mời."
 
Người khiêu khích nhìn Nguyễn Du Du vẻ mặt bình tĩnh, nghĩ đến Dược Hoa chống lưng cho cô, cuối cùng không dám nói lời nào. Dù gì cô ta cũng chỉ muốn tham dự hôn lễ, chứ không phải để Nguyễn Du Du khó xử, cuối cùng đừng để thiệp mời không nhận được mà làm mất lòng người ta, đó không phải là ý định ban đầu của cô ta.
 
Mặc dù thiệp mời chỉ được trao cho một vài người, hầu hết các bạn trong lớp vẫn rất nhiệt tình với Nguyễn Du Du, thậm chí đi vệ sinh giữa giờ cũng có một vài bạn đi theo cô chỉ để có dịp mà bắt chuyện. 
 
Nguyễn Du Du có chút thích ứng không kịp nhưng bọn họ cũng không có nói điều gì khiến cô khó chịu, hơn nữa ở nơi công cộng không có chuyện chỉ mỗi cô được đi toilet, có người muốn đi cùng cô cũng không có cách nào khác.
 
Nhưng bầu không khí đó rất nhanh đã thay đổi.
 
Vào buổi chiều, một số bạn cùng lớp nói chuyện phiếm về mọi thứ đã xảy ra trong kỳ nghỉ đông.
 
Nguyễn Du Du đã nói trước kỳ nghỉ rằng cô ấy sẽ kiện Trần Mai và hôm nay Trần Mai không xuất hiện ở  trường học, vì vậy mọi người có một số phỏng đoán.
 
Quả nhiên, Trần Mai đã bị kết án ba năm vì tội phỉ báng.
 
Một số người cho rằng Nguyễn Du Du hơi nhẫn tâm, dù sao cũng là bạn học, dù có mâu thuẫn thì cũng nên giải quyết nội bộ, có vẻ hơi quá khi kiện ra tòa rồi để bên kia phải vào lao tù.
 
Không những vậy, nhà trường còn đăng thông báo và đuổi học một lúc ba người: Trần Mai, Chu Dung Dung và Tào Toàn.
 
Thông báo đuổi học được đăng công khai trên bảng thông báo và ngay sau đó đã lan truyền trong giới sinh viên. Những người thạo tin tiết lộ rằng ba người bị đuổi học đều liên quan đến cùng một bạn học nữ giàu có và quyền lực nào đó.
 
Không cần đoán cũng biết, việc Trần Mai bị đuổi học là do Nguyễn Du Du khởi kiện và tình cờ cô lại là bạn học nữ giàu có và quyền lực.
 
Điều này cho thấy Tào Toàn và Chu Dung Dung bị đuổi học cũng là do Nguyễn Du Du làm.
 
Các sinh viên đã bị sốc.
 
Nguyễn Du Du nhìn mềm mỏng dễ bắt nạt nhưng không ngờ lại tàn nhẫn như vậy, Trần Mai đã đành, vậy Chu Dung Dung và Tào Toàn đã xảy ra chuyện gì?
 
Suy cho cùng, Nguyễn Du Du không phải như trước đây, cô không nói gì nhưng đã có người đứng ra bênh vực cô, Tào Toàn đã chủ động giải thích với nhà trường rằng cô bị hãm hại, còn Chu Dung Dung thì liên quan đến một vụ bắt cóc.
 
Mặc dù nói rằng Trần Mai, Chu Dung Dung và Tào Toàn bị đuổi khỏi trường là do lỗi của chính họ nhưng ba người này đều có liên quan đến Nguyễn Du Du và họ bị đuổi học vì họ có mâu thuẫn với Nguyễn Du Du. Điều này chắc chắn đã khiến cho mọi người nảy ra một số ý nghĩ.
 
Vốn dĩ danh tiếng của Dược Hoa quá lớn, cho nên mọi người đối với Nguyễn Du Du đều có chút thận trọng nhưng bây giờ lại càng thêm sợ hãi, không ai dám tùy ý đến bắt chuyện trước mặt cô nữa, vì sợ rằng số phận bản thân cũng lâm vào cảnh đấy. 
 
Nguyễn Du Du lúc này rất bất lực, lúc thì nhiệt tình hoạt bát, hiện tại sợ hãi xa lánh nhưng nghĩ đến những lời của Chử Viên nói, cô đã bớt căng thẳng.
 
Ngày đầu tiên đi học không có tiết học chính thức, buổi chiều đều là Nguyễn Du Du tự học một lúc trong phòng học nhưng có chút xem không vào. 
 
Cô nghĩ rằng mình đã lâu không đến Dược Hoa nên đã gọi điện cho Ngụy Vĩnh và nhờ anh ấy đến đón cô ở cổng phía Nam của trường.
 
Ba bốn giờ chiều không phải giờ cao điểm, trên đường cũng không có kẹt xe nên rất nhanh chóng đã đến tầng dưới của tòa nhà Dược Hoa.
 
Bây giờ mọi người ở Dược Hoa đều biết Nguyễn Du Du là ai, ngay khi cô bước vào, những người ở quầy lễ tân trở nên căng thẳng. Nguyễn Du Du chỉ gật đầu và đi thẳng thang máy dành riêng của Thẩm Mộc Bạch lên tầng cao nhất.
 
Tầng trên cùng im lặng và cánh cửa kim loại đen đóng chặt. Nguyễn Du Du nhẹ nhàng đẩy ra một khe hở, cẩn thận lắng nghe, bên trong rất yên tĩnh, không có ai lên tiếng.

 
Cô đẩy cửa đi vào, Thẩm Mộc Bạch đang nhìn xuống thứ gì đó, thấy cô bước vào, anh liền nhét nó vào ngăn kéo của chiếc bàn lớn.
 
“Du Du.” Anh đứng dậy, chạy đến bên cạnh cô, nắm tay cô, “Hôm nay khai giảng thế nào? Các bạn trong lớp vẫn thân thiện chứ?” Thân phận của anh đã được công khai và khi ở trường cảm giác của cô bé chắc chắn sẽ khác. Chủ ý của anh là để mọi người không bàn tán về cô, để tránh một số tin đồn hay lời đàm tiếu nhưng chắc chắn sẽ có những ảnh hưởng khác.
 
Nguyễn Du Du gật đầu, "Cảm giác vẫn tốt. Những người vốn dĩ đã thân thiết với em thì cũng không có gì thay đổi. Về phần những người bạn xã giao, dù có thay đổi gì cũng không thành vấn đề."
 
Một nụ cười hiện lên trong đôi mắt đen của Thẩm Mộc Bạch, dường như cô bé đã điều chỉnh tâm lý của mình rồi. Cô vợ bé bỏng của anh trông thanh tú mềm mại nhưng thực ra lại rất cứng rắn nên anh không cần lo lắng nhiều.
 
Thẩm Mộc Bạch sắp xếp công việc trong tay một chút, "Du Du, đi thôi."
 
“Sớm như vậy?” Nguyễn Du Du nhìn thời gian, mới bốn giờ.
 
Thẩm Mộc Bạch kéo cô đứng dậy, "Chúng ta đi xem địa điểm tổ chức hôn lễ. Đã lâu rồi anh không dẫn Du Du đi ăn món gì ngon. Xem xong địa điểm, chúng ta sẽ đi ăn rồi mới về nhà.”
 
Bởi vì Thẩm Mộc Bạch bắt đầu đi làm và Nguyễn Du Du bắt đầu đi học, hai người không thường xuyên ở nhà. Vì vậy ông lão cũng trở về biệt thự ngoại ô của mình, dù sao không khí và môi trường cũng tốt hơn, ông có thể đi bộ đến chân đồi.
 
Nguyễn Du Du rất hào hứng, cô đã nghe công ty tổ chức hôn lễ nói về chi tiết của quá trình tổ chức hôn lễ nhưng cô chưa tận mắt nhìn thấy địa điểm tổ chức.
 
Thẩm Mộc Bạch lái xe và rất nhanh đã đến nơi. 
 
Vốn dĩ anh muốn tổ chức hôn lễ tại nhà riêng, dù sao thì sân vườn trước và sau đều đủ lớn, anh và Nguyễn Du Du cũng không định mời quá nhiều người, chỉ có người thân và bạn bè là đủ. Nhưng khu vườn ở nhà đầy hoa, chẳng có lấy một mảng cỏ xanh tươi trông đẹp mắt, ngoài ra cô bé còn muốn có một chiếc cổng chào vòm hoa, một bộ bàn ghế phủ một tấm trải trắng và một chiếc nơ. Nghĩ về nó, vẫn là hôn lễ nên sắp xếp tổ chức ở địa điểm bên ngoài.
 
Lối vào là một bãi cỏ lớn. Bây giờ trông nó không xanh tươi, hơi ngả vàng nhưng bằng phẳng và không có cỏ dại. Chỉ cần thời tiết ấm hơn, nó sẽ nhanh chóng xanh tốt, đến lúc đó sẽ rất đẹp.
 
Có một số tòa nhà hai hoặc ba tầng bên cạnh bãi cỏ, cũng sẽ được sắp xếp như một phần của hôn lễ, Nguyễn Du Du không đi vào để xem xét, mà đi loanh quanh một chút rồi rời đi cùng Thẩm Mộc Bạch.
……
 
Sau một vài ngày, quá trình tổ chức hôn lễ đã được hoàn tất, danh sách khách mời đã được xác nhận, mọi thứ đã đi đúng theo kế hoạch dự kiến ban đầu, trang phục phù dâu và váy cưới cũng được gấp rút sản xuất.
 
Nguyễn Du Du cũng đã xem trước bài tập của mình trong kỳ nghỉ đông. Học kỳ trước, cô đứng hạng nhất lớp trong kỳ thi cuối kỳ. Bây giờ cô hoàn toàn thoải mái khi nghe bài giảng ở lớp nhưng cô vẫn quen với việc tự học một giờ sau tiết học vào buổi chiều.
 
Thấy sắp đến giờ, cô thu dọn cặp sách và rời khỏi lớp với balo trên vai.
 
Khi đi trên đường, ai đó sẽ luôn chú ý đến cô và Nguyễn Du Du cứ vờ rằng cô không nhìn thấy điều đó và không để ý đến những gì người khác bàn luận về cô.
 
Đi được nửa đường, điện thoại đổ chuông, Nguyễn Du Du lấy ra xem thì thấy là Thẩm Vinh Hưng gọi tới.
 
Số của Thẩm Vinh Hưng được lưu trong điện thoại di động của cô nhưng đây là lần đầu tiên Thẩm Vinh Hưng gọi cho cô.
 
Nguyễn Du Du do dự một lúc nhưng vẫn nhấc máy lên nghe, "Alo?"
 
Ngay từ đầu, cô chưa bao giờ gọi Thẩm Vinh Hưng là "Bố" hay thậm chí là "Chú", khi hai người gặp nhau, họ đã ngầm phớt lờ nhau và bây giờ có vẻ lạ khi họ không xưng hô khi nói chuyện điện thoại.
 
Tuy nhiên, Thẩm Vinh Hưng rõ ràng không quan tâm đến điều này, ngay khi điện thoại được kết nối, giọng nói của ông ta vang lên, "Cô là như thế nào vậy? Đừng suốt ngày bám lấy Mộc Bạch như thế. Phụ nữ nên tập trung vào gia đình, đàn ông thì lo sự nghiệp bên ngoài!"
 
Nguyễn Du Du vừa nghe đã rất bối rối. Những ngày gần đây cô không thường đến Dược Hoa để tìm anh, chỉ có ngày đầu tiên khai giảng là có qua đấy, hai người cùng đi xem địa điểm tổ chức hôn lễ và ăn trưa bên ngoài. Nói đến đây thì học kỳ trước cô còn thường xuyên đến Dược Hoa tìm anh hơn là hiện tại. Nhưng dường như không liên quan gì đến Thẩm Vinh Hưng, đúng không?
 
Tuy nhiên, kể từ khi thân phận của Thẩm Mộc Bạch bị công khai, thái độ của Thẩm Vinh Hưng đã tốt hơn trước rất nhiều, ông ta không hề chau mày khó chịu khi gặp nhau. 

 
Ông ta đột nhiên bắt đầu quan tâm đến Thẩm Mộc Bạch, sau đó phát hiện cô đến Dược Hoa để tìm anh, sợ rằng làm ảnh hưởng đến công việc của Thẩm Mộc Bạch?
 
Nguyễn Du Du không cảm thấy mình gặp Thẩm Mộc Bạch một lần thì bị cho là quá đeo bám. Hơn nữa, cho dù cô có đeo bám Thẩm Mộc Bạch thì đó cũng là lẽ tự nhiên, Thẩm Vinh Hưng hoàn toàn không thể quản được.
 
“Tôi không biết ông đang nói cái gì.” Nguyễn Du Du thản nhiên nói, “Có vẻ như chuyện của tôi và Mộc Bạch không cần đến ông phải lo lắng.”
 
Một câu nói suýt chút nữa khiến Thẩm Vinh Hưng tức nghẹn chết, dùng ngón tay bóp chặt điện thoại, thật lâu cũng không nói ra được câu nào.
 
Dù không lịch sự nhưng những gì cô nói đều là sự thật.
 
Ông ta không nhớ nổi lần trước quan tâm đến Thẩm Mộc Bạch là khi nào, dường như từ khi Thẩm Mộc Bạch đi du học, ông ta chưa bao giờ can thiệp vào chuyện của đứa con trai lớn này.
 
Sau đó, Nguyễn Du Du xuất hiện, ông ta khinh thường cô gái quê mùa không có gia thế này, cô lại bị nhà họ Chu nhồi nhét qua đây khiến ông ta càng cảm thấy thật mất mặt.
 
Ông ta không quan tâm đến họ, ngay cả hôn lễ của hai người cũng do tự mình quyết định lấy.
 
Thẩm Vinh Hưng hít sâu một hơi. Không còn giống như xưa, đứa con trai lớn chính là đại bàng trên trời, không thể để nữ nhân trói buộc như thế.
 
“Khụ khụ, nghe ta nói.” Thẩm Vinh Hưng cố nén lửa giận trong lòng, “Diễn đàn kinh tế tổ chức ở Nam Thành là cấp quốc gia, có thể tham gia một cuộc hội nghị như vậy không chỉ tốt cho Dược Hoa, mà còn tốt cho Mộc Bạch. Tiếp xúc với những người xuất sắc, cùng tầng lớp với nhau sẽ cải thiện đáng kể tư duy của bản thân. Chưa kể là có thể tham gia một diễn đàn lớn như vậy, vốn dĩ đã là sự khẳng định cao nhất về năng lực của một người. "
 
"Diễn đàn kinh tế? Đó là cái gì?" Nguyễn Du Du không biết Thẩm Vinh Hưng đang nói về cái gì.
 
Sau đó Thẩm Vinh Hưng mới nhận ra có điều gì đó không ổn, "Tại sao, Mộc Bạch không đề cập đến chuyện đó với cô?"
 
"Không hề đề cập đến nó."
 
“Ừm, vậy thì hãy hỏi lại đi, vì nó quan tâm đến cô nên cô phải tìm cách thuyết phục, đây là cơ hội cả đời chỉ có một lần!” Thẩm Vinh Hưng có chút xấu hổ, ông ta vốn nghĩ là do Nguyễn Du Du ngăn cản Thẩm Mộc Bạch đi Nam Thành. Vì thế ông ta không phân rõ trắng đen đã chỉ trích cô một cách bừa bãi nhưng hóa ra là cô hoàn toàn không biết gì về điều đó.
 
Sau khi cúp điện thoại, Nguyễn Du Du đứng ngây ra một lúc.
 
Cô đột nhiên nhớ tới hôm đầu tiên đi học, khi đến Dược Hoa, Thẩm Mộc Bạch dường như đang nhìn cái gì, vừa thấy cô đi tới liền nhét vào trong ngăn kéo.
 
Nói chung, nếu là về công việc, Thẩm Mộc Bạch sẽ không bao giờ giấu cô. Phải chăng có liên quan đến diễn đàn này?
 
“Đi Dược Hoa.” Nguyễn Du Du lên xe, nói với Ngụy Vĩnh đang ngồi ở ghế lái.
 
Ngụy Vĩnh gật đầu, trực tiếp lái xe đến Dược Hoa. Mặc dù Nguyễn Du Du đều về nhà vào giờ tan học nhưng nếu đến Dược Hoa thì cô sẽ về sớm hơn, dù sao nếu cô đến Dược Hoa bây giờ thì cũng sắp hết giờ làm việc rồi. Khi cô mở miệng nói, anh sẽ làm theo ý cô một cách vô điều kiện.
 
Có ba bốn giám đốc điều hành cấp cao đang đứng trước bàn lớn của Thẩm Mộc Bạch, chắc mẩm lại có người làm sai, sắc mặt Thẩm Mộc Bạch hơi lạnh, một chân của giám đốc điều hành rõ ràng là đang run rẩy.
 
Nhìn thấy Nguyễn Du Du đi vào, Thẩm Mộc Bạch sững sờ một lúc, sau đó vô thức đưa tay lên kiểm tra thời gian, sau đó đứng dậy, "Du Du, sao em lại đến đây?"
 
Những giám đốc điều hành cấp cao hiển nhiên đã thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy bàn tay to vẫy vẫy của Thẩm Mộc Bạch, họ vội vàng lui ra ngoài, cuối cùng thì nhẹ nhàng đóng cửa lại.
 
Nguyễn Du Du nắm lấy tay anh, ngẩng mặt lên nhìn anh, "Em nhớ anh, đến xem một chút."
 
Thẩm Mộc Bạch cười nhạt một tiếng, ôm lấy khuôn mặt của cô trong bàn tay to của anh, hôn lên đôi môi mềm mại của cô, "Thật ngoan."
 
"Tại sao để họ đi, cứ tiếp tục đi. Như thế chẳng phải em đã ngắt ngang mọi người?” Nguyễn Du Du đưa anh đến phía sau chiếc bàn lớn và để anh ngồi trên ghế, trong khi cô đứng bên cạnh anh, "Em không muốn can thiệp vào công việc của anh." 
 
Thẩm Mộc Bạch xoa nhẹ lòng bàn tay đầy đặn của cô và đột nhiên dùng sức, Nguyễn Du Du đứng không vững mà ngã nhào vào vòng tay anh.
 
Cô liếc nhìn anh đầy quyến rũ nhưng không nói gì, thay vào đó cô ngồi trên đùi anh.
 
Thẩm Mộc Bạch sửng sốt một chút, anh thích ôm cô như thế này nhưng cô bé luôn có chút ngại ngùng chưa bao giờ chủ động.
 
Nhưng anh không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt mà mình có được, anh lập tức ôm chặt lấy cô, vòng tay qua vòng eo thon thả và mềm mại của cô, khẽ nâng lên để cô ngồi vững hơn, cằm tựa vào bờ vai nhỏ nhắn của cô. 
 
Nguyễn Du Du xoay người cười với anh, sau đó xoay người nằm trên bàn lớn của anh, "Để em xem, Thẩm đại tổng tài đang bận làm cái gì?"

 
Có một số hồ sơ trên bàn, có kế hoạch phát triển cho năm mới và có thư ngỏ ý hợp tác từ các công ty khác, Nguyễn Du Du thực sự không thể hiểu được chúng, vì vậy chỉ lật qua xem chúng.
 
Thẩm Mộc Bạch không ngăn cản cô. Với anh, mọi thứ của anh đều là của cô. Nếu cô muốn Dược Hoa, anh có thể dâng nó cho cô bằng cả hai tay.
 
Anh không hề có bí mật nào trước mặt cô và không có bí mật nào trong công ty của anh mà cô không thể xem.
 
Cô vừa lật xem tài liệu của anh, anh vừa ôm cô, cơ thể nhỏ bé mềm mại thơm tho nằm trong vòng tay anh, có trời mới biết nó còn hấp dẫn hơn những tập tài liệu kia mà anh đọc cả ngày.
 
Nguyễn Du Du không nhìn thấy thứ cô đang tìm, cô nhìn vào ngăn kéo đang đóng chặt.
 
“Tiểu Bạch, anh có giấu em chuyện gì không?” Nguyễn Du Du quay đầu lại, bởi vì cằm của Thẩm Mộc Bạch đang đặt trên vai cô, hai hàng mi chạm vào nhau.
 
“Không, anh không có gì phải giấu Du Du.” Khi Thẩm Mộc Bạch nói, anh cảm thấy môi mình hơi nhúc nhích, có thể chạm vào môi cô. Anh hơi lơ đễnh, chạm gần như vậy nhưng không hôn, có khi còn khiến người ta ngứa ngáy trong lòng hơn cả hôn trực tiếp.
 
Nguyễn Du Du mím môi cười, hôn lên má anh nhưng ngón tay cô chạm vào tay nắm của ngăn kéo và nhẹ nhàng kéo nó ra.
 
Thẩm Mộc Bạch chỉ nghe thấy một giọng nói nhẹ và khi môi Nguyễn Du Du rời khỏi khuôn mặt anh, anh nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.
 
Cô bé thò tay vào ngăn kéo lấy thư mời ở phía trên, cô không mở ra ngay, ngón tay trắng nõn mềm mại cầm lá thư mời màu đỏ, đôi mắt hạnh xinh đẹp cong thành trăng khuyết, “Tiểu Bạch, đây là cái gì?"
 
Giọng cô vẫn nhẹ nhàng và lanh lảnh như mọi khi nhưng Thẩm Mộc Bạch không khỏi cảm thấy tội lỗi trong một lúc.
 
“Ừm, cái này đấy à, không việc gì to tát.” Anh giơ bàn tay to lên, muốn cầm thư mời ra khỏi tay cô bé.
 
Nguyễn Du Du rút tay, “Vì nó không quan trọng, vậy thì em có thể đọc nó.” Cô vừa mở thư mời vừa nói.
 
Thật sự là thư mời đến từ diễn đàn kinh tế mà Thẩm Vinh Hưng đã nói, Hội nghị giao lưu kinh tế được tổ chức tại đây không chỉ có sự tham gia của người đứng đầu các doanh nghiệp nổi tiếng, mà còn có các lãnh đạo quốc gia, có thể xem đây là hội nghị giao lưu kinh tế cấp cao nhất trong nước.
 
"Ái chà, Tiểu Bạch, đây là thư mời dành cho anh!" Nguyễn Du Du quay người ôm chằm cổ anh, đôi mắt sáng như sao trên trời, "Tiểu Bạch, anh thật tuyệt vời! Em tự hào về anh!"
 
Đôi mắt của cô bé đầy tin tưởng và ngưỡng mộ, như thể anh đã làm được điều gì đó lớn lao.
 
"Tiểu Bạch, anh có biết không? Anh là đại anh hùng cái thế của em" Nguyễn Du Du hôn lên đôi môi mỏng của anh, "Em rất vui vì bản thân may mắn gặp được anh."
 
Giống như một cơn gió xuân thổi qua, trái tim của Thẩm Mộc Bạch nóng ran và ngứa ngáy.
 
Anh cúi đầu hôn lên đôi môi hồng hào căng mọng.
 
Nguyễn Du Du sợ làm hỏng thư mời nên cô giơ cao thư mời, tay kia ôm lấy cổ anh, cô đang ngồi trên đùi anh nên tư thế có chút khó khăn, chẳng mấy chốc đã thở không ra hơi rồi.
 
Thẩm Mộc Bạch vươn tay giật lấy thư mời từ cô, tùy tiện ném xuống bàn, sau đó nắm lấy eo cô nâng cô lên rồi xoay người lại, làm cho cô bé đối mặt với anh rồi mới tiếp tục hôn nữa.
 
Lần này không có trở ngại gì nữa và cuối cùng thì anh cũng đã có một khoảng thời gian vui vẻ.
 
Nguyễn Du Du nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, đôi mắt đen tròn chứa đầy hơi nước, ánh mắt sáng ngời nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Tiểu Bạch, anh sẽ tham gia chứ?"
 
“Du Du có muốn anh đi không?” Giọng Thẩm Mộc Bạch trầm và khàn.
 
Hội nghị thượng đỉnh đó được tổ chức tại Nam Thành, cách Yến Thành có thể được mô tả là một Nam một Bắc. Mặc dù bây giờ đã có chuyến bay thẳng nhưng thời gian của cuộc hội nghị này sẽ không thể ưu tiên theo lịch trình của anh. Anh không biết khi đi chuyến này sẽ phải ở lại Nam Thành bao nhiêu ngày nữa, sẽ phải mất một vài ngày cho chuyến đi này.
 
Anh và cô bé sắp kết hôn, anh thực sự không muốn rời xa cô, anh chỉ muốn bảo vệ cô mãi cho đến cùng trời cuối đất.
 
“Ừm.” Nguyễn Du Du gật đầu, “Em hy vọng sẽ thấy trên TiVi, Tiểu Bạch của em ngồi cùng với những người ưu tú giống anh.” 
 
Vầng trán của Thẩm Mộc Bạch tựa vào trán cô, chớp mắt sẽ khiến lông mi của người kia rung lên, đôi mắt đen thuần khiết của anh lặng lẽ quan sát Nguyễn Du Du.
 
Một lúc lâu, anh mới lên tiếng, "Được, vậy anh đi."
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận