CHƯƠNG 08
Những món anh đặt không phải là đồ gọi mang đi mà là những món từ bếp riêng của nhà hàng Dược Hoa. Nguyễn Du Du đoán rằng đây là nhà hàng mà anh làm chủ, vì người giao hàng đến rất tôn kính gọi anh là “Thẩm Tổng”
Người giao hàng không chỉ bày biện đồ ăn ngay ngắn trên bàn đồng thời còn dọn dẹp căn bếp mà Du Du làm cho bừa bộn. Nhân tiện mang tất cả đồ thừa cá, tôm và rau đem đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyễn Du Du khá đau lòng khi thấy những nguyên liệu cô vất vả chọn trong siêu thị đã bị mang đi hết sạch. Nhưng nhìn những con tôm hở lưng sốt tỏi, sườn chua ngọt, thạch đu đủ nước cốt dừa đủ màu sắc và mùi thơm trên bàn, cô lại nghĩ đến chuyện nhặt tôm, bỏ vảy cá…… cuối cùng đành ngậm ngùi.
Sau khi ăn xong, Nguyễn Du Du thu dọn hết rác, buộc chặt túi, ngày mai ra ngoài tiện thể vứt chúng đi.
Thẩm Mộc Bạch đưa Nguyễn Du Du số điện thoại của nhà hàng riêng Dược Hoa để lưu lại, sau đó nhập dấu vân tay của Nguyễn Du Du vào cửa an ninh rồi quay trở lại phòng.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Nguyễn Du Du nằm trên giường và nghĩ về trải nghiệm trong ngày, nó có thể được miêu tả là những thăng trầm. Cô xuyên vào quyển sách một cách khó hiểu không thể giải thích được và rồi trải qua sinh nhật. Lần đầu tiên gặp mặt Thẩm Mộc Bạch thì đã đi đăng ký kết hôn, nhận được cả thư mời nhập học của Đại học Yến Thành.
Đây chắc hẳn là một ngày phức tạp nhất trong cuộc đời cô.
Nguyễn Du Du lấy điện thoại xem qua danh bạ, cô chỉ biết ba người nhà họ Chu, không biết những người còn lại. Cũng may khi cô đến Yến Thành cũng sẽ sớm vào Đại học thôi cho nên cô có lẽ sẽ không liên quan gì đến những người trước nữa, chắc cũng sẽ không dễ bị lộ tẩy.
Có ngân hàng trực tuyến trên điện thoại di động của cô. Nguyễn Du Du nhập thử mật khẩu, quả nhiên là ngày sinh nhật. Cô cũng thử qua một lượt các trang web mua sắm và tất cả mật khẩu đều thiết lập bằng sinh nhật.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
May mắn thay, nó là một mật khẩu đơn giản, nếu không sẽ rất rắc rối.
Sau khi lật điện thoại, đã đến giờ đi ngủ nhưng cô trở người mấy lần vẫn luôn cảm thấy khó chịu.
Buổi chiều cô đi đến bệnh viện, lúc về đến nhà lại bận bịu trong bếp, không tắm nên cô chả thể nào ngủ được.
Nguyễn Du Du rón rén bước đến phòng khách, nhìn cánh cửa phòng ngủ của anh đã đóng chặt, do dự không biết có nên quấy rầy anh hay không.
Bồn tắm trong phòng tắm bên ngoài đã bị cô phá hỏng vẫn chưa kịp thay mới nó nên cô muốn tắm rửa bắt buộc phải dùng đến bồn tắm trong phòng ngủ của anh.
Nguyễn Du Du đi vòng quanh phòng khách mấy vòng nhưng vẫn chưa định thần lại được, buổi tối chạy đến phòng ngủ của đàn ông để tắm, liệu anh có nghi ngờ rằng cô đang cố gắng quyến rũ dụ dỗ anh không?
“Cô sao vậy?” Cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra.
“A, tôi không có ý định quyến rũ anh!” Nguyễn Du Du hốt hoảng nhảy dựng lên.
Cô đã thay bộ đồ ngủ, mái tóc bồng bềnh và mềm mại dài đến thắt lưng, đôi chân trần của cô đang đi dép lê và trông như đang chuẩn bị đi ngủ.
Ánh mắt của Thẩm Mộc Bạch lướt qua chân cô, cô bé rất gầy nhưng ngón chân lại mũm mĩm, vừa tròn vừa ngắn, xinh xắn đáng yêu.
“Sao còn chưa ngủ, không quen giường à?” Giọng anh vẫn trầm thấp bình tĩnh nhưng anh không gắng gượng mà đã buông lỏng cảnh giác.
"Không." Nguyễn Du Du xấu hổ nói, "Ừm, tôi, tôi muốn đi tắm."
Sau đó Thẩm Mộc Bạch mới nhớ ra bồn tắm trong phòng tắm bên ngoài bị hỏng, hóa ra cô lang thang trong phòng khách lâu như vậy cũng chỉ vì chuyện này. "Vào phòng tôi để tắm trước đi. Ngày mai tôi sẽ gọi người đến thay bồn tắm kia."
“Cảm ơn anh Thẩm!” cô vui vẻ cầm sữa tắm, dầu gội, bông tạo bọt đi vào phòng.
Giống như phòng ngủ của cô, nó cũng có giấy dán tường màu xám nhạt, một chiếc giường lớn màu đen và một chiếc bàn cạnh giường ngủ. Ngoại trừ tấm trải giường của anh ấy màu đen, nó trông thật mềm mại và mịn màng.
Bồn tắm của anh lớn hơn chiếc bồn bên ngoài, có thêm chức năng massage, Nguyễn Du Du tắm rửa một cách rất hoan hỉ.
Thẩm Mộc Bạch đang dựa vào đầu giường cầm quyển sổ, định làm việc một lát nhưng trong phòng tắm có tiếng nước chảy, cô đang ngân nga một bài hát, như nhắc nhở anh rằng có một cô gái đang tắm trong phòng anh. Hôm nay, người con gái không quen biết này đã trở thành vợ của anh.
Thẩm Mộc Bạch nhíu mày. Lúc này, anh ý thức được rất rõ ràng từ nay về sau có thêm một người ở bên cạnh anh.
"La la la~" Cô bé có vẻ rất hạnh phúc và tiếng hát của cô thật dễ chịu.
Thẩm Mộc Bạch đột nhiên nhớ ra, sau bữa trưa khi cô tắm ra đã trông như thế nào. Mái tóc ướt khiến chiếc áo ngủ cũng ướt theo và nó bám sát vòng eo thon thả của cô……
Đột nhiên cảm thấy có chút cáu kỉnh, Thẩm Mộc Bạch cầm cuốn sổ tay bỏ đi vào phòng làm việc.
Nguyễn Du Du từ trong buồng tắm đi ra thấy anh không có ở trong phòng ngủ, cô xách đồ ra phòng tắm phía ngoài, sốt sắng sấy khô tóc rồi ngoan ngoãn đi ngủ.
……
Nguyễn Du Du thức dậy lúc 8 giờ. Từ trước đến nay, giờ giấc của cô luôn rất chuẩn, đi ngủ lúc 10 giờ tối và dậy lúc 6 giờ sáng nhưng đêm qua cô đã hơi quá khích và đi ngủ hơi muộn.
Tới phòng khách thì thấy Thẩm Mộc Bạch đã dậy, ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị đi ra ngoài, trên bàn ăn có cháo hải sản và sủi cảo hấp.
"Lát nữa cô nhớ ăn sáng, tôi đi lên công ty."
Nguyễn Du Du ngửi thấy mùi thơm của cháo hải sản chiếc bụng liền sôi "ùng ục——", cô háo hức nhìn bữa sáng trên bàn, thản nhiên gật đầu, "Anh đã vất vả rồi."
Cô bé với đôi mắt ngái ngủ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có nếp gấp, tóc tai bù xù, chỉ chăm chú nhìn bát cháo hải sản, thậm chí không thèm nhìn anh một cái. Thẩm Mộc Bạch dừng lại và nói, "Trưa này tôi sẽ không về, vì vậy Du Du muốn ăn gì cứ gọi điện cho nhà hàng Dược Hoa để đặt bữa trưa và bảo họ mang nó đến."
“Anh không cần lo về bữa trưa, tôi tự lo được.” cô vào phòng tắm, cột tóc lên, bóp kem đánh răng rồi bắt đầu chải răng.
Thẩm Mộc Bạch hơi do dự, không biết cô bé có ý định sắp xếp như thế nào với bữa trưa nhưng với cái đà ăn lẩu cay và kem của cô ngày hôm qua khiến anh vẫn còn sợ hãi. Cô vẫn còn nhỏ lại không bố không mẹ bên cạnh và bây giờ đã trở thành cô vợ bé bỏng của anh nên anh vẫn phải có trách nhiệm quản những việc này.
Anh đứng ở cửa phòng tắm nhìn cô, "Đừng tùy tiện gọi đồ ăn ngoài, có chút không vệ sinh."
Cô vừa chải răng vừa nói một cách không rõ ràng: "Tôi không gọi đồ ăn ngoài. Tôi muốn đi ăn hamburger, khoai tây chiên và Coca. Khoai tây chiên sẽ không ngon khi chúng được giao đến nên sẽ phải ra ngoài cửa hàng để ăn được mẻ khoai vừa mới chiên."
Thẩm Mộc Bạch cảm thấy thật đau đầu "Đó là những thứ món bỏ đi, không được ăn."
Đôi mắt hạnh tuyệt đẹp của Nguyễn Du Du mở to, cô nhìn anh trong gương và lầm bầm nói: "Tôi chưa ăn bao giờ, tôi muốn thử."
Chưa bao giờ ăn? Thẩm Mộc Bạch đã tưởng tượng ra một cô bé nghèo khổ tội nghiệp đến mức thậm chí chưa từng được ăn hamburger và khoai tây chiên chỉ có thể ăn màn thầu.
“Vậy thì ăn thử đi nhưng không được ăn thường xuyên.” Thẩm Mộc Bạch thỏa hiệp, cảm thấy tính khí của mình tốt hơn bao giờ hết, “Cô muốn ăn ở đâu, tôi sẽ phái người đưa cô đi.
Nguyễn Du Du nhổ kem đánh răng trong miệng ra rồi lắc đầu, "Không, ăn sáng xong tôi sẽ đến hiệu sách lớn nhất. Trên bản đồ hiển thị bên cạnh hiệu sách có bán đồ ăn nhanh."
"Vậy thì làm cách nào để cô đến được hiệu sách?"
Nguyễn Du Du sửng sốt, cô chưa nghĩ tới câu hỏi này, “Đi xe buýt?” Tuy chưa bao giờ đi xe buýt nhưng mọi người đều biết thì cứ xem cách người khác làm như thế nào rồi cứ làm theo, hẳn là không thành vấn đề?
Đó là giữa mùa hè, thời điểm nóng nhất trong năm, anh tưởng tượng cảnh cô bé chỉ vì muốn ăn chiếc hamburger và khoai tây chiên mà khiến bản thân phải chen chúc trên xe buýt đến mồ hôi nhễ nhại, giống y như cá mòi trong lon.
Chậc chậc, thật là đáng thương.
Thẩm Mộc Bạch giơ tay lên nhìn đồng hồ, "Nếu cô có thể rời đi trong vòng nửa tiếng nữa, tôi sẽ đưa cô đến hiệu sách." Hiệu sách cô định đến cách công ty anh không xa nên tiện đường có thể đưa cô đi.
Hai mắt của Nguyễn Du Du sáng lên, cô gật đầu, nhanh chóng rửa mặt rồi ngồi vào bàn bắt đầu ăn cháo hải sản và sủi cảo hấp. Chưa đến hai mươi phút, cô đã xách balo đứng ngay ngắn chỉnh tề đứng trước mặt Thẩm Mộc Bạch.
Anh không có kinh nghiệm đợi phụ nữ nhưng theo cách mà Triệu Húc Phong nói thì một người phụ nữ phải mất ít nhất một giờ để trang điểm và chọn quần áo khi cô ấy ra ngoài. Còn đối với mẹ kế Đường Tùng Phương dường như phải mất thời gian lâu hơn nữa.
Cô bé cũng khá là nhanh chóng.
Thẩm Mộc Bạch nhìn vào khuôn mặt của cô, không thoa son hay đánh phấn cũng chẳng kẻ chân mày. Không biết có phải là ảo giác không, anh cảm thấy sắc mặt của cô bé dường như trắng hơn so với hôm qua.
Anh lái xe, đã qua giờ cao điểm và đường không tắc nghẽn lắm.
Nguyễn Du Du bước xuống xe bên ngoài hiệu sách và Thẩm Mộc Bạch rời đi.
Đã gần đến giờ nghỉ trưa, Lưu An bước vào và hỏi anh về việc sắp xếp bữa trưa, anh suy nghĩ một lúc vẫn cảm thấy không yên tâm,“Đợi chút nữa sẽ nói sau.”
Trong lòng anh cảm thấy giống như một bậc cha mẹ đang lo lắng cho đứa con nhỏ của mình. Cầm điện thoại gọi cho Nguyễn Du Du nhưng chưa kịp nói gì đã bị cúp ngang.
Đôi lông mày đen láy nhướng lên, anh nhìn điện thoại đầy hoài nghi.
"Dingdong," cô gửi một tin nhắn, "Tiệm sách im ắng quá nên tôi không tiện nghe điện thoại của anh, chờ vài phút nữa, tôi sẽ gọi lại cho anh."
Sau hai phút, Thẩm Mộc Bạch nhìn vào điện thoại của mình nhưng cô vẫn chưa gọi đến.
Sau năm phút, Thẩm Mộc Bạch nhìn vào điện thoại của mình nhưng vẫn chưa gọi đến.
Sau bảy phút ...
Sau tám phút …
Thẩm Mộc Bạch bắt đầu lo lắng không biết cô bé có bị va quệt không, có bị bắt nạt trong hiệu sách hay không. Trong đầu anh lúc này toàn nghĩ đến việc Nguyễn Du Du bị ức hiếp đến nước mắt rơi ướt mi.
Cuối cùng, anh vẫn không thể nào kìm nén chuẩn bị đi ra ngoài hiệu sách để tìm cô ấy thì điện thoại vang lên.
"Tôi xin lỗi. Tôi mua một vài quyển sách. Lúc tính tiền có quá nhiều người xếp hàng nên đã để anh chờ lâu."
Giọng nói trong điện thoại vẫn nhẹ nhàng như mọi khi, nghe giọng nói không cảm thấy nghẹn ngào vì bị bắt nạt nhưng nghe có vẻ hơi trầm mặc như có chuyện không vui xảy ra, Thẩm Mộc Bạch thầm lo lắng, quyết định đi gặp cô "Đi ăn trưa nhé? Tôi sẽ qua đấy, chúng ta cùng nhau ăn."
“Nhưng…… không phải anh nói đó là những món bỏ đi?” Giọng cô bé có vẻ ngập ngừng.
"Tôi cũng muốn thử."
"Ồ, vậy tôi sẽ đợi anh trong tiệm. Anh đến chúng ta mới gọi món."
Thẩm Mộc Bạch nhờ Lưu An đưa mình đến đó, đường tuy không xa nhưng nếu đi bộ sẽ mất thời gian, giữa ban trưa anh không muốn đi bộ đến đó. Nếu tự mình lái xe, trước một tiệm ăn nhanh như vậy khó tìm được chỗ đậu xe, đơn giản nhất là để Lưu An đưa anh đến đó rồi lái xe trở về công ty.
Khi Thẩm Mộc Bạch xuống xe, nhìn thấy cô bé đang đứng trước tiệm ăn, Lưu An chợt hiểu ra.
Thảo nào lần đầu tiên nghe Boss lớn muốn ăn KFC, hóa ra là cô vợ bé bỏng đang đợi ở đây.