CHƯƠNG 09
Nguyễn Du Du thực sự chưa bao giờ ăn KFC nên cô đã gọi một phần lớn khoai tây chiên, một bánh hamburger và Coca, Thẩm Mộc Bạch cũng gọi combo giống như cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khoai tây chiên vừa chiên xong còn nóng hổi, cắn một miếng giòn tan, uống một ngụm Coca lạnh quả nhiên thích thật.
Nguyễn Du Du không mấy hứng thú với hamburger. Cô thích nhất là khoai tây chiên, vừa ăn vừa nhận xét: "Tôi nghĩ khoai tây chiên nguyên bản ngon hơn là chấm sốt cà chua, có như vậy mới thực thụ nếm được mùi vị thơm ngon của nguyên liệu."
Thẩm Mộc Bạch không có hứng thú với những món này, anh chỉ cắn hai miếng hamburger, quan sát kĩ biểu hiện của cô bé, hình như cô không bị làm sao, anh có chút không chắc về cảm giác lúc nãy mà mình nghe thấy trong điện thoại nên hỏi, "Có chuyện gì đã xảy ra trong hiệu sách không?"
Nguyễn Du Du lắc đầu, "Không, tôi chỉ mua một vài quyển sách, Toán cao cấp và tiếng Anh cho năm nhất."
Thẩm Mộc Bạch khẽ nhướng mày, "Du Du thật chăm học, còn một tháng nữa mới đến ngày khai giảng mà đã bắt đầu chuẩn bị sớm như vậy."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Du Du đột nhiên nhăn lại một cách chua xót, "Hồi cấp ba thành tích học của tôi không tốt nên muốn xem trước bài, nếu không e rằng sẽ không theo kịp."
Vì sức khỏe không tốt nên thời trung học một tuần cô chỉ đến lớp một buổi học và cô luôn được bảo mẫu kèm cặp, tiếng Trung và tiếng Anh thì khá hơn, còn môn toán hoàn toàn là một mớ hỗn độn. Vốn dĩ Nguyễn Du Du muốn xem trước Toán cao cấp và tiếng Anh nhưng sau khi xem qua, cô nhận ra rằng cô chẳng hiểu gì về Toán cao cấp cả.
“Thành tích không tốt?” Thẩm Mộc Bạch hơi ngạc nhiên, nếu có thể vào được Đại học Yến Thành, điểm của cô chắc chắn phải ở mức chấp nhận được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Rất rất rất tệ!” Nguyễn Du Du nghiêm túc gật đầu, “Anh Thẩm, tôi muốn thuê một gia sư. Có thể mời đến nhà dạy được không?
Thẩm Mộc Bạch do dự một chút, anh không thích trong nhà có người lạ, thường thì chỉ có Lưu An mới có thể vào nhà đưa đồ cho anh, bây giờ lại có thêm một Nguyễn Du Du nữa.
Từ vẻ mặt anh thì Nguyễn Du Du đã nhận ra anh không muốn, “Không sao đâu, tôi cũng có thể tham gia các lớp học bên ngoài, những nơi giống như KFC và Starbuck, tôi nghe nói chỉ cần gọi một tách cà phê thì có thể ngồi suốt cả buổi chiều."
Thẩm Mộc Bạch vừa định nói gì đó, điện thoại đột nhiên vang lên, hóa ra là dì Phương ở bên cạnh chăm sóc ông nội gọi đến.
Vốn dĩ anh định sáng nay giải quyết công việc của công ty, ăn trưa xong sẽ đến bệnh viện thăm ông nội, bây giờ dì Phương gọi đến, khiến anh có chút lo lắng không biết đã xảy ra chuyện gì nên vội vàng rời đi. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trái tim của anh chùng xuống.
Một người bị bệnh nặng lâu ngày đột nhiên tinh thần minh mẫn, rất có thể là hồi quang phản chiếu.
Không chỉ anh nghĩ như vậy, dì Phương và bác sĩ trong lòng đều có sự nghi ngờ này. Vì vậy, trước khi Thẩm Mộc Bạch đến bệnh viện vào buổi chiều, dì Phương đã gọi điện thoại cho anh trước. Nếu là hồi quang phản chiếu thì ông lão sẽ có thể xuôi tai nhắm mắt bất cứ lúc nào và Thẩm Mộc Bạch phải đến bệnh viện sớm hơn.
Nguyễn Du Du vừa ăn khoai tây chiên vừa lặng lẽ nhìn Thẩm Mộc Bạch nói điện thoại.
Lông mày hơi dài và hẹp, đôi mắt đen tuyền hiếm thấy, khi cụp mắt xuống trông như một nam tử hán cao quý, khi ngước mắt nhìn lên sẽ cho người ta một cảm giác chăm chú và thâm tình.
Lúc này, đôi mắt đen kia cụp xuống, khóe môi mỏng mím lại, ngón tay mảnh khảnh ra sức cầm chắc chiếc điện thoại.
Tiệm thức ăn nhanh vốn ồn ào náo nhiệt nhưng trên người anh như bị bao trùm bởi bi thương sầu não.
“Chuyện gì vậy anh?” cô đợi anh tắt máy rồi hỏi nhỏ.
"Dì Phương nói rằng ông nội hôm nay tinh thần rất tốt."
“Đó không phải là một điều tốt sao?” Nguyễn Du Du hơi ngạc nhiên trước phản ứng của anh.
"……Có lẽ là hồi quang phản chiếu."
“Không, ông nội chỉ đang khỏe lại thôi.” Nguyễn Du Du rất tin tưởng vào bùa phép chữa bệnh của mình.
Thẩm Mộc Bạch im lặng một lúc rồi nói, “Du Du có thể đi cùng tôi đến bệnh viện sau bữa ăn?!” Ông nội chắc chắn muốn gặp mọi người trước khi ông đi.
Cô nhanh chóng ăn hết món khoai tây chiên, "Vậy đi thôi."
Trên thực tế, cô không hề no, cô vẫn muốn thử bánh trứng và cánh gà nhưng thấy anh lo lắng cho ông nội, cô không nỡ để anh phải chờ đợi.
Lưu An lái xe vào lề đường đợi, sau khi hai người đi ra thì quay trở lại công ty.
Khớp tay phân rõ từng đốt của anh cầm lấy vô lăng, đôi mắt đen láy nhìn thẳng về phía trước, đôi mắt sâu thẳm nhưng lãnh đạm trống rỗng, không có chút cảm xúc gì.
"Anh và ông nội có mối quan hệ đặc biệt tốt?"
Trong sách, Thẩm Mộc Bạch chỉ là một vai phụ và không có nhiều mô tả về anh, những người còn lại trong gia đình họ Thẩm chưa bao giờ xuất hiện và Nguyễn Du Du cũng không rõ về sự việc của gia đình này. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Mộc Bạch chỉ "ừm" nhẹ và không nói gì thêm.
Thấy anh không muốn nói chuyện, cô cũng ngoan ngoãn yên lặng.
Tiếng ồn bên ngoài được ngăn cách và một không gian yên tĩnh nhỏ được hình thành trong xe.
Hai người họ không nói thêm câu nào nữa.
……
Không giống như sự yên tĩnh của ngày hôm qua, hôm nay vừa bước vào hành lang, liền nghe thấy trong phòng bệnh có người nói chuyện ồn ào.
Nguyễn Du Du đi theo sau lưng Thẩm Mộc Bạch, mặc dù không thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của anh nhưng trực giác cô mách bảo cơ thể anh có chút căng thẳng.
Đẩy cửa ra, tiếng nói chuyện trong phòng bỗng dưng ngưng bặt, một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi chạy tới, giơ tay tát vào mặt Thẩm Mộc Bạch, tức giận nói: "Cả ngày chỉ biết tụ tập ăn chơi với đám bạn chả ra gì. Ông nội bị bệnh sắp chết đến nơi rồi, bây giờ ngươi mới xuất hiện!"
Anh nghiêng đầu sang một bên vừa định tránh cái tát của ông ta, chợt nghĩ đến Nguyễn Du Du đang đi theo phía sau, anh nhanh chóng giơ cánh tay lên đỡ cổ tay người đàn ông rồi đẩy ra, người đàn ông loạng choạng lùi lại vài bước rồi đập vào bàn, bát cháo trên bàn lắc lư hai lần nhưng không bị lật đổ.
“Ái chà, chồng ơi, anh không sao chứ?” Một người phụ nữ hét lên, bà ta chạy tới giúp Thẩm Vinh Hưng xoa xoa phần lưng dưới vừa bị góc bàn va vào, rồi nói nhỏ: “Chồng à, anh bị va đau lắm. Mộc Bạch cũng không còn nhỏ nữa. Thanh niên bây giờ ai cũng có suy nghĩ riêng, chuyện kết hôn cũng sẽ có chủ kiến của mình, hà cớ gì anh lại ra tay với con, hơn nữa dùng vũ lực thì anh vẫn là người chịu thiệt."
Nguyễn Du Du ở phía sau Thẩm Mộc Bạch thò cái đầu nhỏ ra và cứ thế lặng lẽ xem màn kịch này.
Người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi dường như là bố của Thẩm Mộc Bạch, Thẩm Vinh Hưng và người phụ nữ ấy là mẹ kế của anh Đường Tùng Phương. Những lời bà ta nói nghe có vẻ như là đang an ủi Thẩm Vinh Hưng nhưng thật tế, mỗi lời nói đều là sự châm dầu vào lửa. Quả nhiên, khi bà ta vừa dứt lời Thẩm Vinh Hưng lại càng thêm tức giận, giơ ngón tay lên chỉ vào mũi Thẩm Mộc Bạch mà mắng, “Đứa con bất hiếu! Ngay cả cha ngươi cũng dám đánh à! "
Thẩm Mộc Bạch giọng cười chế giễu và phớt lờ ông ta.
Thẩm Vinh Hưng phát hiện ra Nguyễn Du Du đứng ở phía sau, được thể cơn giận càng xung thiên, "Được rồi, ngươi thật quá quắt, còn dám lén lút kết hôn! Ngươi thành thật thừa nhận sai lầm của mình, nếu không, đừng hòng ta thừa nhận đứa con dâu này!"
Thẩm Mộc Bạch nhướng mày, trong đôi mắt đen lóe lên một tia giễu cợt, cười nửa miệng nhìn Thẩm Vinh Hưng "Thừa nhận sai lầm của mình?"
“Quỳ xuống nhận lỗi!” Thẩm Vinh Hưng hung hăng xoa xoa phần eo đang đau của mình——nếu phần bụng to hơn bụng của một phụ nữ mang thai bảy hoặc tám tháng vẫn còn được gọi là eo——chỉ tay vào Thẩm Mộc Bạch và Nguyễn Du Du, "Nhiều năm như vậy cho dù ngươi có xung đột mâu thuẫn với ta bao nhiêu lần, ta cũng sẽ không chấp nhất. Nhưng ngươi là một tên vô dụng không nghề ngỗng ra trò, cái gì cũng không hiểu, vậy mà nắm 5% cổ phần của Thẩm Thị trong tay, không biết khi nào thì bị người khác gạt đi mất! Và còn con vợ mà ngươi mới cưới về—— "
Thẩm Vinh Hưng hoàn toàn không quan tâm đến Nguyễn Du Du đang đứng ngay trước mặt mình, "Một cô gái từ đâu xuất hiện, dám chiếm 5% cổ phần duy nhất của Thẩm Thị trong tay ông lão khi ông không còn tỉnh táo! Cổ phần của Thẩm Thị! Nó là của ta! Chúng bây là bọn lừa đảo! Hãy giao nộp cổ phần ngay, nếu không sẽ phải vào lao tù! "
Thẩm Mộc Bạch cụp mắt xuống tuyệt vọng, cứ nghĩ rằng ông nội sắp nhắm mắt xuôi tay thì Thẩm Vinh Hưng sẽ thay đổi suy nghĩ, xem ra anh đã sai, không cần biết là đến lúc nào thì Thẩm Vinh Hưng cũng chỉ nhìn thấy cổ phần trong tay anh mà thôi. Bây giờ, còn thêm 5% trong tay của cô bé.
Anh thật ra không hề để tâm đến 10% cổ phần của Thẩm Thị, có nắm trong tay hay không cũng không quan trọng nhưng nhìn thấy Thẩm Vinh Hưng nhảy cẫng lên và muốn có nó thì anh lại càng không muốn cho. Hơn nữa, đó là do ông nội để lại cho anh và vợ anh, là tâm ý của ông, sao có thể dễ dàng mà giao ra như thế.
Nguyễn Du Du cũng nhìn ra được ý đồ thực sự của Thẩm Vinh Hưng, cô nhìn ông nội trên giường bệnh nhìn Thẩm Vinh Hưng bằng ánh mắt lạnh lùng, thầm nói: Thẩm Vinh Hưng mới chính là đứa con trai bất hiếu thực sự, ông lão còn nằm trên giường bệnh nên mà ông ta đã làm ầm ĩ lên, có khác gì những kẻ vì tranh giành gia sản mà làm loạn lên? Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô nhẹ nhàng nhắc nhở Thẩm Vinh Hưng: "Cổ phần là do ông nội cho, ông không thể tống tôi vào tù."
Đường Tùng Phương ngẩn ra, "Ái chà, ngươi thật sự là…... không có ai dạy ngươi, người lớn đang nói chuyện không được chen vào lời ngắt lời sao?"
Bà ta có ý ám chỉ Nguyễn Du Du không được giáo dục, đương nhiên cô hiểu được ý mỉa mai của bà ta nên cong mắt cười, "Ôi, dì này thật là…… vậy không có ai dạy mọi người ở trước mặt một người già ốm yếu bệnh tật thì không nên ồn ào huyên náo sao?”
Đường Tùng Phương bị cô chọc tức nghẹn đến nụ cười trên mặt cũng trở nên gượng gạo, Thẩm Vinh Hưng tức giận nói: "Đừng tưởng có ông lão chống lưng cho các ngươi là hay, ông cũng sắp không trụ được rồi, các ngươi——"
Vừa nói, ông vừa ngoảnh đầu nhìn lại phía giường bệnh, sửng sốt phát hiện ông lão đang nói đến đang ngay ngắn ngồi trên giường lạnh lùng nhìn ông.
Thẩm Vinh Hưng đột nhiên đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt, lắp bắp kinh hãi: "Bố, bố…... Bố tỉnh lại khi nào vậy?"
Ông lão khịt mũi lạnh lùng, "Khi ngươi định đánh cháu trai lớn của ta và nói rằng ta bệnh đến nỗi sắp chết rồi."
Ông lão Thẩm luôn là người điều hành cả Tập đoàn Thẩm Thị, Thẩm Vinh Hưng khi đối mặt với ông luôn có một nỗi sợ hãi trong lòng. Ngoài nỗi sợ của việc con cái tôn kính bậc cha mẹ ra, trong lòng ông ta còn có sự dè dặt đối với cấp lãnh đạo ưu tú như ông lão Thẩm, nỗi sợ thấp thỏm không yên sợ những việc làm ngu xuẩn sẽ bị lộ.
Nhưng ông ta sớm định thần lại. Cho dù ông lão có giỏi giang đến đâu đi chăng nữa thì trong tay cũng không còn cổ phần của Thẩm Thị, có thể nói việc của Thẩm Thị hoàn toàn không còn liên quan gì đến ông lão nữa. Quyền lực của ông lão đã không còn nên Thẩm Vinh Hưng sẽ là người điều hành.
Ông lão từ lâu đã nhìn thấu thế giới này, chút tâm tư của Thẩm Vinh Hưng làm sao có thể qua mặt được lão.
Khẽ thở dài, ông lão nói: "40% cổ phần trong tay của ngươi, đủ để bảo đảm quyền phát ngôn của ngươi ở tập đoàn Thẩm Thị. Cổ phần trong tay Mộc Bạch và Du Du là do ta đưa cho, ai cũng đừng hòng nghĩ đến chuyện tước đoạt."