Quốc vương Kelesta biết Alexander có bính lính đi theo nên tiếp đón vô cùng nhiệt tình, thậm chí còn nhiệt tình đến mức bảo họ ở lại dùng bữa trưa cùng binh lính trong hoàng cung.
Nhưng lời nói của ông ta mang theo sự mệnh lệnh không cho phép từ chối khiến cả ba người không thể rời đi.
Có lẽ ông ta nghi ngờ Alexander đưa người vào để thực hiện kết hoạch nào đó.
Bất đắc dĩ Grayce đành phải viết một lá thư kẹp vào chân chim bồ câu nhờ nó đưa đến cho Karlis báo rằng mình đang có việc bên ngoài tạm thời không trở về được, bảo hắn ở yên trong quán rượu, khi nhận được lá thư nhớ hồi âm cho cậu ta.
Lá thư cứ thế được đưa đi nhưng khi chú chim bồ câu dừng lại trước cửa phòng ngủ của Karlis thì chủ nhân của căn phòng đã biến mất tăm.
Karlis lúc này đang bôn ba bên ngoài để có thể được đi nhờ đến cung điện.
Bởi vì hôm nay là buổi tiệc lớn của cả vương quốc nên những chú ngựa và xe ngựa đều đã được thuê hết từ sớm.
Nếu muốn đi cùng phải trả một số tiền vô cùng lớn nhưng lúc này trong người Karlis chẳng có quá nhiều tiền nên hắn đành phải tìm người nào đó cho đi nhờ với số tiền thấp.
Karlis đi loanh quanh khắp thị trấn đến tận bốn giờ chiều.
Lúc này chân hắn đã rã rời, hắn mệt mỏi tựa người vào bức tường bên đường thở dốc.
Tiếng bước chân từ xa bỗng đến gần.
Một người phụ nữ ăn mặc sang trọng che ô đứng trước mặt hắn.
Karlis ngẩng đầu nhìn bà ta, bà ta mỉm cười với hắn, cất giọng hỏi:
"Chàng trai, hình như ngươi không phải người dân của vương quốc này."
Karlis nhíu mày lùi lại phía sau.
Người phụ nữ chỉ đứng im mỉm cười:
"Ngươi đừng sợ, ta không có ác ý.
Chỉ là hôm nay thấy ngươi chạy Đông chạy Tây xin đi nhờ đến cung điện trông vô cùng đáng thương nên mới có ý định cho ngươi đi cùng thôi."
Hắn ngẩng đầu nhìn bà ta, hắn nhìn chăm chăm vào đôi mắt bà ta một lúc, không phát hiện ra có điều gì bất thường mới dè dặt lên tiếng:
"Tại sao? Tại sao bà lại giúp tôi?"
Người phụ nữ kia lại cười khúc khích:"Đương nhiên ta không giúp ngươi không công rồi.
Chỉ là khi đến cung điện, ngươi phải đóng vai con trai ta."
"Con trai bà?"- Karlis nghi hoặc.
"Đúng vậy, ta đã hứa với quốc vương Kelesta vào buổi khiêu vũ năm nay sẽ đưa thằng bé đến diện kiến quốc vương, nhưng thật không may gần đây nó lại đang ở vương quốc Carlender nên ta không thể đưa nó đi được, đành phải nhờ người giúp đỡ."
Karlis không quá tin tưởng bà ta nhưng nếu không nhờ bà ta thì hắn không thể đến cung điện được.
Thôi thì đành đánh cược một lần vậy.
Hắn gật đầu đồng ý:"Tôi sẽ đóng giả con trai bà, nhưng cho hỏi tên bà là gì?"
Người phụ nữ lúc này nở một nụ cười hòa nhã, bà gập chiếc ô trong tay lại, giới thiệu:
"Ta là công nương Legnica Olivia, nếu ngươi đã đóng giả con trai ta thì tên của ngươi là Legnica John."
Legnica Olivia? Cái tên này hắn có ấn tượng nhưng hắn không nhớ mình đã nghe ở đâu.
Hắn im lặng một lúc mới gật đầu lần nữa rồi đi theo Olivia đến vị trí đặt xe ngựa.
Trên đường đi hai người không nói chuyện với nhau quá nhiều.
Karlis tự giới thiệu bản thân tên là Henry, là một thường dân ở vương quốc Carlender, vì để tìm kiếm người thân nên mới lưu lạc đến vương quốc Stillber này.
Olivia im lặng nghe hắn nói, thi thoảng chỉ cười một tiếng chứ không nghi ngờ hắn bất kì điều gì cả.
Điều này khiến hắn khá an tâm.
Ngồi xe ngựa suốt gần hai tiếng đồng hồ cuối cùng cũng đến được cổng cung điện.
Cung điện của vương quốc Stillber không hoành tráng như cung điện Carlender nhưng ngược lại nó mang đến một bầu không khí nhộn nhịp, hối hả.
Trước cổng cung điện người người xếp hàng nườm nượp.
Lối đi được phân ra hai nửa, một bên dành cho quý tộc và một bên dành cho dân thường.
Số lượng quý tộc tham gia nhiều nhưng không quá tải nên xe ngựa của Karlis có thể nhanh chóng tiến vào bên trong, còn bên lối đi của dân thường vẫn còn đang kẹt cứng người.
Karlis cùng Olivia tiến vào sảnh chính, người hầu lập tức bước ra nghênh đón bọn họ.
Nhìn thấy Karlis lạ mặt nhưng đứng bên cạnh Olivia như vậy họ cũng không dám hỏi gì thêm.
Karlis vừa vào bên trong là dáo dác nhìn khắp nơi với mong muốn nhìn thấy được bóng hình mình nhung nhớ bao lâu nay.
Tìm rồi lại tìm, tìm từ lúc sảnh chính vắng người đến khi kẹt cứng người vẫn không tìm thấy được người ấy.
Tâm trạng của hắn vô cùng tệ, hắn cầm lấy một ly rượu đặt trên bàn uống cạn sạch một hơi.
Lúc này đèn trong sảnh chính tắt phựt.
Chỉ có một ánh sáng duy nhất chiếu đến vị trí cao nhất trong sảnh chính, quốc vương Kelesta đã xuất hiện.
Mọi người đồng loạt quỳ xuống tạ lễ, Karlis cũng bắt chước quỳ theo.
Quốc vương Kelesta nhìn quanh một vòng sảnh chính rồi gật đầu hài lòng, ra lệnh cho mọi người đứng dậy, ông ngồi xuống ngai vàng, chống tay nói:
"Như các ngươi đã biết, mỗi năm vương quốc Stillber sẽ tổ chức một buổi khiêu vũ với sự tham gia của tất cả người dân trong vương quốc, không quan trọng thứ bậc.
Năm nay có đặc biệt hơn một chút, rằng chàng trai, công tử nào có thể khiêu vũ một điệu cùng con gái ta sẽ lập tức trở thành ứng cử viên cho vị trí phu quân của nàng, cũng sẽ là người thừa kế ngai vàng này!"
Trong sảnh chính bắt đầu nháo nhào cả lên, Karlis không để tâm vì đây không phải là việc của hắn.
Hắn chen chúc qua đám người đi về phía trước, mỗi một bước đi hắn đều mong sẽ được nhìn thấy Alexander.
Xô xô đẩy đẩy mãi một lúc hắn cũng tiến lên được phía trên, nhưng lúc này buổi khiêu vũ lại chính thức bắt đầu, hắn lại bị đẩy lùi ra phía sau.
Hắn cố gắng chen lên, mặc kệ sự khó chịu của những xung quanh, hắn xin lỗi từng người rồi đi về phía trước.
Chính giữa sảnh chính là nơi để khiêu vũ, các đôi nam nữ bắt đầu sáp lại gần nhau thực hiện điệu múa mà họ biết.
Trông ai cũng vô cùng xinh đẹp và điệu nghệ.
Nhưng ở giữa những cặp đôi ấy, có hai người nổi bật hơn tất cả.
Khí chất tỏa ra từ người họ khiến những người xung quanh bị nhấn chìm.
Karlis cũng là một trong số những người bị thu hút, mà thứ thu hút hắn không phải chỉ có khí chất mà còn là khuôn mặt của chàng trai kia.