Đây là lần đầu tiên Alexander to tiếng với hắn, Karlis không thể tin được quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt tức giận của anh, nổi ấm ức trong lòng hắn càng dâng lên:
"Ngài lấy tư cách gì mà đòi kiểm soát ta?"
Alexander không biết bộ dạng của mình hiện tại trông như thế nào mà lại khiến Karlis khó chịu thế kia.
Nhưng dù ra sao anh cũng không thể để hắn bỏ đi.
"Xin em, nghe ta nói, được không?"
Giọng anh đã dịu đi rất nhiều, khuôn mặt cũng chẳng vui sướng gì, Karlis cảm thấy bản thân thật ấu trĩ nếu cứ nằng nặc đòi đi.
Hắn đứng lại, xoay người nhìn anh.
Alexander thấy hắn đã chịu nhường nhịn như thế bèn đến gần ôm eo hắn, anh cúi người nói với công chúa Jouri:
"Công chúa thứ lỗi, ta có việc phải đi trước, hôm sau ta sẽ đến nhận tội với quốc vương."
Công chúa Jouri còn muốn giữ anh lại nhưng Alexander đã nhanh tay đưa Karlis rời đi.
Hai người bước khỏi cung điện, Alexander dùng ngựa của mình đưa Karlis trở lại quán rượu kia.
Suốt quãng đường đi hắn không hề lên tiếng, anh cũng không muốn làm hắn kích động nên chỉ âm thầm quan sát nét mặt hắn.
Thúc ngựa chạy suốt một giờ đồng hồ, cuối cùng cũng có thể dừng chân.
Alexander đi theo Karlis đến phòng hắn, anh nhìn khuôn mặt người thương bao lâu không gặp thật muốn ôm lấy hắn mà hôn nhưng bây giờ phải giải quyết chuyện trước mắt đã.
Đi đường lâu như vậy gió phả vào mặt khiến Karlis thông suốt hơn, hắn cảm thấy chuyện này không phải lỗi của Alexander, chỉ là hắn quá kích động...
Sau một thời gian dài như vậy mới gặp lại được anh mà thứ đầu tiên hắn nghe thấy chính là chuyện anh sẽ kết hôn với công chúa nước láng giềng.
Hắn không phải một người nhân hậu, độ lượng nên không tài khống chế được cảm xúc của mình.
Hắn đứng đối mặt với anh một lúc mới lên tiếng:"Rốt cuộc ngài muốn nói gì."
"Chúng ta quay về Carlender đi."- Alexander nói vô cùng nghiêm túc.
Karlis giật thót nhìn anh:"Ngài...công sức suốt hai tháng ngài ở đây..."
"Ta mặc kệ.
Trở về thôi, ta không cần đến sự trợ giúp của quốc vương Kelesta nữa.
Nếu nhận sự trợ giúp của ông ta mà khiến em không vui, ta thấy không đáng."
Karlis nổi giận:"Ngài bị điên sao? Suốt hai tháng qua ngài phải e dè sống dưới sự kiểm soát của ông ta, bây giờ nói bỏ là bỏ thế nào!"
Nhìn hắn như vậy, Alexander đau lòng vô cùng, anh tiến đến gần ôm lấy hắn, vùi đầu vào hõm vai, ngửi mùi hương quen thuộc trên người hắn:
"Ta không cần nữa, ta không cần ngôi vị hay bất kì thứ gì khác, ta chỉ cần em thôi có được không? Cứ mặc cho hoàng hậu nắm quyền, ta và em đến nơi khác sinh sống, đến một nơi chỉ có hai ta thôi."
"Ngài muốn bỏ mặc tất cả con dân của Carlender sao?"- Karlis lạnh lùng lên tiếng.
Hắn cảm nhận được cánh tay đang ôm lấy mình siết chặt lại.
Hắn biết anh không nỡ bỏ mặc mọi người, càng hiểu rằng anh không nỡ bỏ hắn, hắn bỗng dưng cảm thấy buồn cười đến kì lạ:
"Ta biết ngài không nỡ, không nỡ thì cứ làm đi, ta chịu thiệt một chút cũng không sao.
Dù sao..."- Dù sao ta cũng không phải người thuộc thế giới này- Câu này hắn giữ lại trong lòng.
Khi nãy hắn đã nghĩ rồi, vốn dĩ hắn không phải người của thế giới này, vậy nếu rủi như hắn rời đi thì người đau khổ sẽ chỉ có Alexander.
Nếu anh kết hôn cùng công chúa Jouri, anh sẽ có một cuộc sống tốt ở thế giới này, anh còn có cả lục địa trong tay, đó là một kết cục vô cùng tốt đẹp.
Chỉ là hắn có chút tủi thân khi nghĩ đến điều đó.
"Không! Ta sẽ không để em phải chịu thiệt."- Alexander ôm hắn chặt đến mức cánh tay hắn trở nên đau nhói.
Karlis cảm thấy nếu không nhân lúc này nói ra tất cả, e rằng về sau cả hai sẽ phải chịu nhiều đau khổ hơn nữa.
Hắn nhón chân, tì cằm vào vai anh, thủ thỉ:"Thật ra ấy, ta không phải là người thuộc về nơi này."
Cả người Alexander phút chốc cứng đờ, anh buông hắn ra, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn hắn.
Karlis cũng không biết bộ dạng của mình khổ sở như thế nào, hắn ngồi xuống giường, hít một hơi thật sâu ngăn nước mắt không rơi xuống:
"Ta đến từ một chiều không gian khác, hay nói dễ hiểu hơn thì thế giới này là một cuốn tiểu thuyết được người ta viết nên, ta vô tình bị đưa đến đây."
Hắn không dám ngẩng đầu nhìn Alexander chỉ tiếp tục câu chuyện của mình:
"Ở thế giới kia ta đã chết rồi, ta được đưa đến đây để làm lại cuộc đời.
Mà đen đủi lắm nhé, thân phận Karlis Alarie này thật ra chính là phản diện sẽ bị nhân vật chính giết chết ở cuối cuốn tiểu thuyết.
Còn ngài, ngài vừa là một người vô cùng thần bí, còn là một người yêu nữ chính đến điên cuồng.
Ta không muốn có kết cục như tên Karlis trong cốt truyện nên đã cố tiếp cận ngài để tìm cho mình một đường sống.
Ngay giây phút đầu tiên chúng ta gặp nhau, ngài nghĩ vì sao ta lại đề nghị kết hôn cùng ngài?
Ban đầu ta cứ nghĩ đó chỉ là mối quan hệ đôi bên cùng có lợi thôi, nhưng sau khi tiếp xúc lâu dần với ngài, ta nhận ra ta thật sự rất thích ngài.
Nhưng ngài biết đó, ta không thể sống mãi ở nơi này được, sẽ có ngày ta phải trở lại thế giới của mình.
Có lẽ ta nói ra chuyện này ở đây ngài sẽ rất hận ta nhưng ta không còn cách nào khác.
Nếu có thể, ta chỉ mong có thể lưu giữ những kỉ niệm đẹp về tình cảm ngài dành cho ta một cách trọn vẹn nhất mà thôi..."
Karlis còn chưa nói hết nước mắt đã rơi lã chã.
Hắn nói hết rồi, nói ra tất cả mọi thứ, hắn đã tự tay chấm dứt mối quan hệ này mất rồi.
Hắn không dám nghe câu trả lời của Alexander, dù là tha thứ hay trách móc hắn đều không dám.
Hắn sợ lắm, vô cùng sợ...
Tiếng bước chân vang lên khe khẽ, Alexander đi đến trước mặt hắn.
Karlis nhắm chặt mắt chuẩn bị tinh thần bị anh trách móc.
Anh nâng cằm hắn lên, Karlis càng nhắm chặt mắt hơn.
Cơn đau trong tưởng tượng không ập đến mà có một thứ gì đó vô cùng mềm ấm chạm nhẹ vào môi hắn.
Karlis giật mình mở mắt, khuôn mặt Alexander phóng đại ở phía trước, anh lại hôn hắn một lần nữa rồi ghé vào tai hắn nói:
"Mới chỉ như vậy mà em đã muốn rời xa ta rồi sao? Nhưng đáng tiếc ta thì không.".