Rayson vô cùng "tự nguyện" ngồi viết thư cho cha mình trước mặt năm người bạn cùng mẹ của mình.
Cậu vắt hết tất cả suy nghĩ trong đầu mới viết được một lá thư hoàn chỉnh.
Olivia đọc qua một lượt thì gật đầu hài lòng, bà cầm lấy lá thư, đứng dậy bước ra bên ngoài:"Được rồi, tạm biệt mọi người, ta phải rời đi trước đây."
Karlis lập tức đứng dậy:"Để tôi tiễn..."
Olivia ra hiệu không cần, đoạn liếc mắt sang nhìn Rayson, cậu chỉ đành nói với mọi người:"Đợi tôi một lúc, tiễn mẹ đi xong tôi sẽ quay trở lại."
Rayson cùng Olivia rời đi, căn phòng đang sôi nổi lại lặng ngắt như tờ.
Karlis không biết mọi người đang nói về điều gì nên không thể xen vào được, chỉ có Grayce ngồi bên cạnh bỗng thở phào nhẹ nhõm:
"Không ngờ trong cái rủi lại có cái may, bị kẹt lại ở vương quốc Stillber là ngoài ý muốn nhưng việc nhận được viện trợ từ gia tộc Legnica thì thật sự là chuyện quá tốt rồi."
Eric gật gù nói:"Đúng vậy, vượt quá dự định ban đầu của chúng ta rồi.
Thôi, việc hôm nay tạm gác lại, ngày mai lại tiếp tục bàn bạc, mọi người vất vả rồi.
Grayce đứng dậy nhìn Karlis như có điều muốn nói, hắn cũng vô cùng thắc mắc muốn lên tiếng hỏi nhưng Grayce sau đó đã bị Albert kéo đi.
Nhìn người người kéo nhau rời khỏi phòng, Karlis quay sang hỏi Alexander:"Bây giờ chúng ta làm gì đây?"
Alexander nắm lấy tay hắn, nói:"Em có bằng lòng cùng tôi đi dạo vương quốc Stillber một lúc không?"
Karlis bật cười:"Được thôi, rất vinh hạnh, thưa nhị hoàng tử."
.....
Violet nép mình dưới gốc cây trong cánh rừng phía sau hoàng cung, nước mắt cô rơi lã chã, cơ thể chằng chịt vết thương chỉ khoác một tấm vải mỏng không ngừng run rẩy.
Không ai biết cô đã phải khó khăn như thế nào mới có thể thoát khỏi bàn tay của tên ác ma Leandre.
Cô đã tranh thủ lúc anh ta thả mình ra để đánh ngất anh ta, sau đó liều mạng nhảy qua cửa sổ, mặc kệ đôi chân bị bong gân mà chạy thẳng vào rừng.
Cô đã đợi ngày này lâu lắm rồi, kể từ lúc rơi vào tay hắn cô luôn tìm thời cơ để bỏ trốn nhưng không thể, còn bây giờ, bây giờ cô có thể tự do rồi...
Suy nghĩ của Violet không sai, đã trốn vào được cánh rừng này trong lúc Leandre đang ngất xỉu thì thật sự có thể trốn thoát rồi, nhưng điều cô tính sai chính là lực đánh của cô không đủ làm Leandre bất tỉnh quá lâu.
Với cơ thể bị thương nặng Violet hoàn toàn không thể di chuyển nhanh được.
Cô từng bước từng bước rời khỏi khu rừng này, tiếng lá cây xào xạc bên tai khiến dây thần kinh của cô căng chặt.
Violet hít sâu một hơi, tiếp tục bước đi.
Một giọng nói biếng nhác vang lên từ phía sau:"Chạy cũng nhanh thật đấy."
Cơ thể Violet cứng nhắc, cô trợn tròn mắt quay đầu nhìn lại phía sau.
Leandre vẫn mặc chiếc áo ngủ buộc lỏng lẻo cùng với một thanh kiếm trên tay.
Trên cổ vẫn còn dấu vết do khi nãy Violet dùng vật đánh vào.
Cô lùi về sau một bước, Leandre cũng đồng thời tiến đến một bước.
Mồ hôi lạnh trên trán của cô chảy dài, cô hoảng sợ đến mức không thốt nên lời.
Cảm thấy cuộc đời này có vẻ sẽ chấm dứt tại đây, Violet quỳ rạp dưới đất.
Leandre không vội vã một chút nào, anh ta chậm rãi tiến đến gần cô, túm lấy tóc ép Violet ngẩng đầu lên:"Ngươi nghĩ ta sẽ cho ngươi một cái chết nhẹ nhàng sao? Ngươi lầm rồi, nếu giết ngươi ngay tại đây thì đơn giản quá."
Leandre một tay nắm lấy Violet, một tay nâng kiếm.
Violet nhắm nghiền mắt lại xoay mặt sang hướng khác, tiếng lá cây xào xạc lại vang lên, cơn đau dữ dội trong tưởng tượng không ập đến mà quay vào đó là tiếng kim loại va chạm nhau.
Roshan đứng chắn trước mặt Violet, mỉm cười nói:"Không được làm đau phụ nữ đâu nhé, đại hoàng tử Leandre Richelieu."
Leandre liếc mắt nhìn hắn ta, hờ hững nói:"Tên khốn lẳng lơ như ngươi được phép xuất hiện ở đây à?"
Roshan vẫn giữ nụ cười ngàn năm không đổi kia:"Nào có, chỉ là ta vô tình đi dạo rồi lạc vào đây thôi.
Thấy phụ nữ chịu đau như vậy, ta thật sự không nỡ nhìn."
Leandre còn muốn nói tiếp nhưng Roshan đã dùng sức đánh bay thanh kiếm trong tay anh ta khiến anh ta phải lùi lại vài bước.
Roshan tranh thủ thời cơ nhấc Violet lên người, cười bảo:
"Lần này làm phiền đại hoàng tử rồi, có duyên chúng ta sẽ không lại nhau!"
Leandre tặc lưỡi nhưng không cho người đuổi theo.
Anh ta biết rõ, người như Roshan nếu đã có thể tiến vào hoàng cung mà không bị ai phát hiện thì đương nhiên cũng chừa cho bản thân một đường lui, nếu hắn ta không muốn người khác tìm thấy thì dù có tập hợp tất cả hiệp sĩ của vương quốc đến cũng chẳng tìm được hắn ta.
Leandre nhặt thanh kiếm dưới đất lên, càng nhìn càng thấy nó ngứa mắt, anh ta ném thẳng sang một bên, chửi thề:"Khốn kiếp."
Leandre đoán không sai, Roshan thật sự rời khỏi cung điện rất dễ dàng.
Hắn ta đưa Violet đang bị thương đến xe ngựa chờ sẵn bên ngoài rồi chạy một mạch đến thị trấn, đi đến tiệm xem bói ngày trước của Alexander.
Violet vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy chỗ này nhưng vì quá hoảng sợ và quá đau nên cô không có hơi sức đâu để hỏi.
Anthony đi từ gian sau ra phía trước, nhìn Roshan ngồi vào ghế mới cẩn thận khóa chặt cửa lại, hắn rầu rĩ nói:
"Đã bảo rồi, chủ nhân của ta hiện không có ở nơi này, nếu muốn tìm ngài ấy thì đến nơi khác mà tìm, còn nếu muốn ở lại đây thì trả tiền thuê nhà đi."
Roshan bất mãn:"Không phải chứ? Dù sao ta cũng là khách quen ở đây, bớt cho ta chút tiền lẻ này đi."
Anthony cười khẩy:"Chút tiền lẻ này mà cũng chẳng có, ngài thảm thật đấy công tước à."
Roshan không ăn thua đủ với hắn, hắn ta tìm một ít băng gạc băng bó lại vết thương trên người Violet, bôi thuốc cho cô, đợi cô thiếp đi mới đi ra gian sau nói chuyện cùng Anthony.
"Ngươi không liên lạc được với Alexander sao? Cả công tước Karlis Alarie nữa, không liên lạc được bất kì ai sao?".