Editor: Băng Tâm
Tỉnh W --
Ở trên tàu gần một tuần, thật vất vả mới đến nơi Giang Tú Phân cùng Đường Dương Sơn không đi tìm chỗ ở, trực tiếp yêu cầu Tiết bạch và Lệ Ngự dẫn bọn họ đến bệnh viện quân y.
Đến bệnh viện, đẩy cửa ra thấy Đường Chiến nằm ở trên giường bệnh hai vợ chồng già hốc mắt đều đỏ, Giang Tú Phân sau khi vào cửa nhìn con trai chằm chằm một hồi, xác định không thiếu mất một cánh tay, một cái chân nào mới thở phào nhẹ nhõm.
Đường Dương Sơn bên cạnh tuy rằng không thích thể hiện, thấy con trai nằm trên giường bệnh thần sắc ổn định hòn đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Đường chiến thấy hai vợ chồng già vào cửa, trên mặt lập tức giơ lên một nụ cười xán, cất cao giọng nói: "Ba, mẹ, sao hai người lại đến đây?"
"Chúng ta sao lại đến đây, con còn không biết xấu hổ hỏi, mẹ kêu con ra ngoài phải cẩn thận sao còn bị thương hả? Con nói xem con ra ngoài quanh năm suốt tháng như vậy về nhà không được mấy lần, ở đây bị thương nếu không có chiến hữu của con đến thông báo thì bọn ta cũng không biết! Con bị thương ở chỗ nào, có nghiêm trọng không?" Giang Tú Phân hồng hốc mắt hỏi, duỗi tay liền phải xốc chăn trên người Đường Chiến lên.
Đường chiến thấy động tác của mẹ lập tức duỗi tay túm chặt chăn, nói giỡn phía dưới chăn anh chỉ mặc quần cộc, bên cạnh còn có Tiết bạch và Lệ Ngự đứng đó, để hai cái đùi trần cho họ nhìn à?
Tuy rằng không cần chú ý nhiều hai lão già kia, dù sao họ đã quen tắm chung với nhau, vấn đề là cửa không đóng, lỡ như mấy cô y tá đi ngang qua, không chừng sẽ xem anh là lưu manh đi?!
"Làm gì che che giấu giấu? Bị thương chỗ nào rồi? Để mẹ xem." Giang Tú Phân thấy động tác của Đường Chiến, trừng mắt nhìn qua.
"Mẹ, chuyện này chúng ta sau lại nói, bị thương không nghiêm trọng, con nằm ở bệnh viện lâu như vậy sắp lành rồi, mẹ đừng lo lắng.
Đúng rồi, mà sao chỉ có hai người đến đây vợ con đâu?"
Đường chiến đối với việc mình đã kết hôn không có quá lớn cảm xúc, lúc trước trở về gặp mặt cũng chỉ cảm thấy xấp xỉ tuổi mình, anh cũng nên lấy vợ, người tham gia quan ngũ bọn họ không phải lúc nào cũng có thể ở bên chăm sóc cha mẹ, nên cưới một người vợ về giúp mình hiếu kính với cha mẹ.
Tuy nhiên Đường Chiến đối với cô vợ này không quá quen thuộc, thậm chí có thể nói là xa lạ, cùng ngày hôn lễ Đường Chiến bị triệu tập về quân đội, có thể nói kết hôn thời gian dài như vậy, Đường chiến vẫn chưa có khai trai.
Nghe thấy Đường Chiến nhắc tới cô vợ kia của anh Giang Tú Phân liền không nhịn được oán giận nói: "Lão lục à, không phải mẹ nói xấu vợ của con, nhưng cô ta thật quá đáng con vừa rời đi cô ta liền về nhà mẹ đẻ.
Hơn nửa năm nay chưa một lần về thăm nhà, người biết thì thôi, chứ ai không biét lại nghĩ rằng con còn chưa kết hôn, trong nhà không có bóng dáng của cô vợ đâu."
Nghe mẹ nói vậy sự nhiệt tình của Đường Chiến với cô vợ có chút phai nhạt dần, mới vừa kết hôn Đường Chiến đối với vợ mình cũng là từng có chút chờ mong, anh yêu cầu không cao, không mong cô ấy sẽ xem ba mẹ mình như ba mẹ ruột, nhưng ít nhất vẫn là phải quan tâm một chút, lúc anh không ở nhà thì cô ấy thỉnh thoảng về ăn bữa cơm với ba mẹ cũng không quá phận đi?
Giang Tú Phân tính tình ra sao Đường Chiến vẫn luôn hiểu rõ, có một nói một có hai nói hai, sẽ không từ không thành có đổ oan cho người khác.
Giang Tú Phân nếu đã nói như vậy, thì cô vợ kia thật sự không quan tâm gì đến ba mẹ anh.
"Mẹ, vừa lúc con sắp được nghỉ phép, lần này con và mẹ cùng nhau trở về." Đường chiến nhếch miệng cười tiếp tục nói: "Đã lâu rồi không thấy Miên Miên, con bé dạo này thế nào? Mấy năm nay con chỉ gặp được em ấy mấy lần, giờ chắc sắp thành cô thiếu nữ 18 rồi, em gái con có phải lớn lên rất xinh đẹp không?"
"Xinh đẹp, rất xinh đẹp, em gái của con giống mẹ, làng trên xóm dưới không có cô gái nào đẹp hơn con gái của mẹ đâu." Giang Tú Phân nhắc tới con gái tâm thái trở nên phấn chấn.
Tiết bạch và Lệ Ngự lưu lại không bao lâu đã rời đi, Giang Tú Phân thấy hai người trẻ tuổi rời đi, nhịn không được hỏi đường chiến.
"Lão lục à, hai chiến hữu vừa rồi của con rất không tồi, trên xe mẹ đã hỏi qua, vậy mà còn chưa kết hôn?" Giang Tú Phân trên mặt đầy ý cười.
Đường chiến biết rõ mẹ mình, nhìn sắc mặt này biết chắc là trong lòng bà đã có tính toán gì rồi, nhưng phải để mẹ già thất vọng rồi.
"Mẹ à, đừng nghĩ đến việc mai mối cho người ta, nhà bọn họ điều kiện rất tốt, nhà ta cùng họ môn không đăng hộ không đối.
Tiết bạch còn tốt, ba mẹ trong nhà đều là giáo sư, học giả.
Nhưng Lệ Ngự thì khác, nhà người ta là quân phiệt lâu đời, chúng ta là dân quê không thể mơ tưởng, hơn nữa em gái con chỉ mới 16, cũng không thành......"
Chữ cuối cùng còn chưa nói ra đã bị Giang Tú Phân nhét một nắm hạt dẻ vô miệng, Giang Tú Phân trừng mắt liếc Đường Chiến, mở miệng nói: "Con nói hươu nói vượn cái gì đó, em gái con còn nhỉ như vậy sao có thể nói đến chuyện này? Con bé là khúc ruột, là bảo vật của mẹ với ba con, mẹ còn định giữ con bé đến hơn hai mươi mới gả kìa!"
"A, không phải em con, vậy mẹ định làm may cho ai?"
"Vốn là định nói, bất quá nghe ngươi như vậy vừa nói sợ là không diễn, tính tính." Giang Tú Phân nhắc mãi một câu.
"Nga, ra là Xuân Diễm, so muội nhi đại tam tuổi, mười chín, là có thể nói nhân gia."
"Cũng không phải là, khoảng thời gian trước ngươi bà ngoại cùng ta đề ra một câu, làm ta giúp đỡ lưu ý một chút, nếu không ngươi cho rằng ngươi lão nương như vậy nhàn a?" Giang Tú Phân trở về một câu.
Buổi chiều, Tiết bạch giúp đỡ an bài nhà khách, buổi tối thời điểm Giang Tú Phân lưu tại bệnh viện gác đêm làm Đường Dương Sơn hồi chiêu đãi sở bên kia nghỉ ngơi.
Đường chiến nói không cần lưu người, nhưng Giang Tú Phân quyết định chuyện này liền không ai có thể khuyên được, trừ bỏ một người, đó chính là Đường Miên, đáng tiếc Đường Miên lúc này không ở này a.
Giúp đỡ thu thập hảo, Giang Tú Phân thấy đường chiến chuẩn bị ngủ, đột nhiên nhớ tới một chuyện nhi.
"Đúng rồi, lão lục, ngươi muội làm ta cho ngươi mang theo một bùa bình an lại đây, nói là cố ý cho ngươi cầu, ta cho ngươi lấy ra tới.
Ngươi mang, mặc kệ có hay không dùng, tốt xấu là ngươi muội muội một phen tâm ý không phải."
Giang Tú Phân nói xong từ chính mình mang đến trong bao lấy ra tới một quả màu vàng bùa bình an, phù còn dùng màu đỏ dây thừng treo, vừa thấy chính là dùng để phương tiện treo ở trên cổ, này phù thoạt nhìn không cùng khác bùa bình an không có gì không giống nhau.
Đường chiến nghe nói là muội muội cố ý cầu cho hắn, trong lòng miễn bàn nhiều vui vẻ, tiếp nhận liền một phen treo ở trên cổ.
Này một đêm đường chiến ngủ đến đặc biệt thoải mái, ngay cả ngày thường nửa đêm miệng vết thương đau đớn đều tựa hồ giảm bớt rất nhiều.
Ngày hôm sau sáng sớm tinh mơ đường chiến lên lúc sau còn cùng Giang Tú Phân mở miệng trêu ghẹo nhi, nói là đeo muội muội bùa bình an cảm giác miệng vết thương đều khá hơn nhiều.
- ---.