Xuyên Thành Niên Đại Văn Cô Em Chồng


Editor: Băng Tâm
“Lệ Ngự, chúng ta không phải đã nói sẽ cùng nhau đi ăn cơm? Sao đột nhiên lại không tới? Cậu ở nhà cũng rảnh rỗi tới đây ăn cơm sẵn tiện chúng ta cùng chơi bài.

Chúng ta đã hẹn trước rồi, tôi làm gì không hợp ý mà cậu không tới? Không có cậu tôi biết nói sao với mọi người? Tôi thậm chí đã bỏ rơi bạn gái để đi ăn với cậu, kết quả cậu lại bỏ rơi tôi.

Không đạo nghĩa, không được, cậu mau nói tại sao không đi? Cậu phải thành thật trả lại công đạo cho tôi!”
Lệ Ngự nghe ở đầu dây bên kia nghe Tô Vệ Quốc cầu nhàu, thay đổi tư thế cầm microphone, cả người dựa vào góc bàn, trầm mặc một lát mới trả lời: “Thay chiến hữu đi thăm người thân, các cậu cứ đi ăn đi, tôi không đi, thật không có thời gian.”
Tô Vệ Quốc nghe Lệ Ngự nói giúp chiến hữu thăm người liền biết là thực sự có chuyện này.

Chủ yếu là Tô Vệ Quốc cho rằng Lệ Ngự có khả năng sẽ đến thăm một vị trưởng bối, cho nên liền không nói thêm gì, chỉ nói lần tới rãnh thì cùng nhau đi chơi.

Bên này mọi người thấy Tô Vệ Quốc ngắt điện thoại lập tức mở miệng hỏi.

“Thế nào, Lệ Ngự không tới?”
“Lệ Ngự có thể có chuyện gì? Đối tượng không có một người, phải bọn mình thì còn có thể viện cớ là ở cùng bạn gái.

Lệ Ngự độc thân thì có chuyện gì được?” Một người khác cũng hỏi.

Tô Vệ Quốc trực tiếp xua tay nói: “Thăm người thân của chiến hữu, kệ thôi, không có Lệ Ngự thì chúng ta tự chơi với nhau.

Các cậu đều nói nhà hàng lần trước không tệ, chúng ta đến đó ăn đi, hôm nay tôi mời khách.”
Bên kia Lệ Ngự sau khi ra cửa có chít rối rắm, anh phải đến Kinh đại tìm người.

Tuy nói là thay Đường Chiến đến thăm, nhưng đi tay không lại có cảm giác không ổn.

Nhưng Lệ Ngự lại không biết nên mang theo quà gì, trước kia hoàn toàn chưa từng có chuyện như này.

Lệ Ngự cuối cùng vẫn mua một ít trái cây, sau đó trực tiếp lái xe đi.

Lệ Ngự đi trong khuôn viên trường Kinh đại rất gây chú ý, bất luận là điều kiện, khí chất hay vẻ ngoài cửa anh đều hoàn hảo không thể bắt bẻ.

Bởi vì không biết Đường Miên ở đâu, Lệ Ngự phải hỏi một sinh viên của Kinh đại, cũng thật trùng hợp, bạn học kia thật sự biết Đường Miên đang ở đâu, thì ra cậu ta là bạn cùng lớp với Đường Miên, cậu ta nhớ rõ sau khi tan học Đường Miên đi cùng giáo sư đến phòng thí nghiệm.

Lệ Ngự mày kiếm nhíu lại, hỏi vị trí của phòng thí nghiệm sau đó nói cảm ơn, chân dài sải bước nhanh đến phòng thí nghiệm.

Trong phòng thí nghiệm, Đường Miên đang đứng bên cạnh giáo sư quân sát thí nghiệm, không hề hay biết dưới khu dạy học có người đang đợi cô.

Cho nên Lệ Ngự phải đợi một giờ đồng hồ.

Đường Miên xoa chiếc cổ đau nhức của mình đột nhiên cảm nhận được có một ánh mắt đang nhìn mình, liền theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn về phía đó.

Đến khi thấy người đàn ông đứng cách đó không xa cô ngẩn ra một lúc, chớp chớp mắt, nhìn thấy người đàn ông đi về phía mình vẫn mờ mịt như cũ.

Tính ra đã hai năm cô chưa gặp người đàn ông này, họ chưa từng liên hệ với nhau sau lần gặp mặt ở Kinh Thị, nói thật, Đường Miên cảm thấy một người đàn ông như Lệ Ngự cũng thật không tồi.

Thân hình cao lớn của Lệ Ngự dừng ở trước mặt Đường Miên, rũ mắt chăm chú nhìn cô gái nhỏ đã hai năm không gặp.

Cô đã cao thêm một chút, lúc trước cô chỉ cao ngang vai anh hiện tại đã đứng tới cằm, nhưng các phương diện khác dường như không hề thay đổi, cô vẫn rất ngoan ngoãn, đặc biệt là vẻ mặt ngây ngô lúc ngẩn người kia khiến Lệ Ngự muốn xoa đầu cô.

Đường Miên ngẩng đầu, nhìn gương mặt của người đàn ông kia, một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại, hồ nghi hỏi: “Anh đến đây tìm em sao?”
“Ừm, anh trai em đã nhờ tôi đến thăm em.” Giọng nói của người đàn ông trầm thấp khàn khàn, vẫn dễ nghe như trước.

Đường Miên nghe Lệ Ngự nói nháy mắt nháy đã hiểu, vị anh trai Lệ Ngự nhắc đến chắc hẳn là lục ca, trong nhà chỉ có mỗi Đường Chiến là nhập ngũ, mà Lệ Ngự cũng là quân nhân, các ca ca khác đều ở trong thôn, hoàn toàn không có khả năng biết Lệ Ngự.

Đường Miên khẽ gật đầu, khuôn mặt nhỏ trắng nõn lộ ra một nụ cười nhạt nói: “Anh trai em đã nói gì? Sao anh lại ở Kinh Thị?”
“Tôi nghỉ phép, em chưa ăn trưa phải không? Nếu không chúng ta tìm một chỗ ăn trưa, vừa ăn vừa nói.” Lệ Ngự nói.

“Được ạ, chiều nay em cũng không có tiết, anh chờ em một chút, em về ký túc xá lấy đồ.”
“À, nhân tiện mang trái cây này lên luôn.”
“Anh cố ý mua trái cây đến sao?” Đường Miên nhìn giỏ trái cây trong tay người đàn ông, ngẩng đầu mỉm cười với anh.

Đối diện với đôi mắt thủy nhuận của cô gái nhỏ, Lệ Ngự đột nhiên có chút không được tự nhiên, ừ một tiếng.

Lệ Ngự và Đường Miên cùng nhau đi về ký túc xá, tới ký túc xá Đường Miên cầm theo giỏ trái cây lên lầu, Lệ Ngự chờ ở dưới.

Lệ Ngự đứng dưới ký túc xá, đám sinh viên đi ra vào đều nhìn anh.

Vừa rồi bọn họ đều là thấy, người này đi cùng Đường Miên đến đây.

Mối quan hệ của họ là gì?
Vừa rồi hai người họ nói chuyện với nhau nhìn như rất quen thuộc.

Người đàn ông nhìn qua có vẻ lớn tuổi hơn so với Đường Miên, cũng không phải là một ông chú khó coi, hoàn toàn tương phản, anh rất đẹp, khi đứng cạnh Đường Miên rất xứng đôi.

Hơn nữa trên người anh còn có khí chất ổn trọng của một người đàn ông trưởng thành, hoàn toàn áp đảo các nam sinh miệng còn hôi sữa trong trường.

Không ít người âm thầm suy đoán thân phận Lệ Ngự, nhưng lúc trước họ nghe nói Đường Miên chưa có bạn trai, là mục tiêu theo đuổi của rất nhiều người, như thế nào đột nhiên xuất hiện một Trình Giảo Kim?!
Đường Miên trở lại ký túc xá, không có ai trong phòng, Đường Miên đặt giỏ trái cây lên bàn, cầm ví tiền, đóng cửa rồi đi ra ngoài.

Đường Miên xuống lầu, phát hiện rất nhiều người đều nhìn chằm chằm Lệ Ngự nhìn, nhưng đương sự là Lệ Ngự lại vô cùng bình tĩnh, Đường Miên khẽ cười một tiếng, bước nhanh về phía Lệ Ngự.

Dừng trước mặt Lệ Ngự, Đường Miên hơi nghiêng đầu nói: “Em xong rồi, chúng ta đi thôi.”
“Được.” Lệ Ngự lên tiếng.

“Chúng ta đi chỗ nào ăn cơm? Em đến đây chưa lâu không có nhiều thời gian ra ngoài, cho nên vẫn phải nhờ anh tìm quán cơm ở đây.” Đường Miên thần thái tự nhiên, một chút cũng không ngại.

Lệ Ngự nghe Đường Miên nói, trong đầu âm thầm tự hỏi nên đưa cô đến ăn ở chỗ nào.

Gần đây bởi vì Tô Vệ Quốc thường mời đi ăn cơm, nên Lệ Ngự biết khá nhiều quán ăn, Lệ Ngự cơ hồ không bao lâu thời gian đã quyết định.

“Gần đây có một nhà hàng không tồi, lần trước tôi đã cùng bọn Tô Vệ Quốc đến đây, nó cách đây không xa.” Lệ Ngự nói.

“Được ạ, em không có ý kiến, đều nghe anh.” Đường Miên nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, bỗng dưng mở miệng nói: “Anh là bởi vì bị thương nên nghỉ phép?”
“Sao em lại biết?” Lệ Ngự kinh ngạc nhìn về phía Đường Miên.

“Đoán đó, bộ đội các anh bị thương cũng giống như đi thăm người thân đều phải xin nghỉ phép đúng không?” Đường Miên trêu ghẹo: “Lục ca em cũng như vậy, hai năm trước chân anh ấy bị thương phải về nhà nghỉ một thời gian, sau khi trở lại quân khu thì không gặp lại nữa.”
“Bộ đội nghỉ phép đều là có quy định.” Lệ Ngự nói.

Bộ đội không thể tùy ý nghỉ phép tùy ý ra ngoài, giống như một lớp học, mỗi cuối tuần chỉ có hai bạn được nghỉ phép, như vậy học sinh một lớp chỉ có thể luân phiên nhau, cho nên một người mỗi tháng chỉ có thể ra ngoài một lần.

Nghỉ phép cũng có quy định, không thể nhiều người đồng thời nghỉ phép, yêu cầu điều phối mới được.

Đương nhiên, ngoại trừ tình huống đặc thù, tỷ như bị thương nghỉ bệnh, loại này cơ bản là khi nào thương lành mới trở về.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện chốc lát đã ra khỏi cổng Kinh đại, xe Lệ Ngự đỗ cách đó không xa, Lệ Ngự bước tới mở cửa ghế phụ cho Đường Miên, sau đó vòng qua đầu xe mở cửa ngồi vào ghế lái.

Đường Miên ngồi ở ghế phụ, khi xe khởi động mắt lơ đãng nhìn bàn tay đang cầm vô lăng của người đàn ông.

Ngón tay anh thon dài, khớp xương rõ ràng, làn da hơi sẫm màu trông đặc biệt nam tính.

Đường Miên nhìn trong chốc lát lại rũ mắt nhìn lại tay mình, trộm xòe bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn ra âm thầm đánh giá.

Tay của anh dường như lớn hơn nhiều so với tay cô, hơn nữa nước da trắng ngần hoàn toàn đối lập với da anh.

Lệ Ngự bên cạnh chú ý đến động tác nhỏ của cô, môi mỏng khẽ nhếch, mắt đen thâm thúy lộ ra ý cười.

Hai mươi phút sau đã đến nơi, Lệ Ngự đỗ xe xong liền dẫn Đường Miên đi vào.

Bởi vì lần trước cùng bọn Tô Vệ Quốc đến đây ngồi phòng bao, cho nên lần này Lệ Ngự cũng trực tiếp yêu cầu một phòng bao.

Lúc gọi món Lệ Ngự đều để Đường Miên chọn, Đường Miên dò hỏi Lệ Ngự, biết anh không kiêng món nào mới gọi.

Bên ngoài nhà hàng ——
Tô Vệ Quốc dẫn theo cô bạn gái bảo bối gần đây của anh ta, chuẩn bị đi vào nhà hàng, đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe đỗ cách đó không xa không rảnh quan tâm đến bạn gái nữa.

Phát hiện chiếc xe kia không chỉ cóTô Vệ Quốc, còn có vài người đi cùng anh ta.

“Tôi đi, đây không phải xe Lệ Ngự sao?” An Ba nhìn chăm chú biển số xe, xác định là xe Lệ Ngự liền quay đầu nhìn về phía Tô Vệ Quốc, hỏi: “Không phải cậu nói là Lệ Ngự đi thăm người thân của chiến hữu sao? Sau xe của cậu ta lại ở đây?”
“Có trời mới biết, có thể là cùng người kia đến đây ăn cơm.” Tô Vệ Quốc đáp.

“Đúng vậy, cũng có khả năng, chúng ta nếu đụng phải có cần chào hỏi không?” An Ba nói.

“Đụng phải khẳng định là phải chào hỏi, được rồi, chúng ta vào thôi, hỏi ông chủ xem Lệ Ngự ở đâu.”
Tô Vệ Quốc nói xong liền trực tiếp nắm tay bạn gái nhỏ bên cạnh đi vào.

Tô Vệ Quốc và An Ba thường xuyên tới chỗ này ăn cơm, cùng có chút thân thiết với ông chủ, Tô Vệ Quốc vừa vào cửa nghe được phòng bao của Lệ Ngự ở chỗ nào liền dẫn theo vài người qua đó.

Phòng bao, Đường Miên và Lệ Ngự lúc này đang nói chuyện.

“Anh trai em nhờ tôi hỏi khi nào thì em đến bộ đội thăm cậu ta, chẳng lẽ cậu ta không có phương thức liên hệ của em sao?” Lệ Ngự hỏi.

“A, ở ký túc xá bọn em chỉ có dì quản lý là có điện thoại, sau khi đến đây bận quá nên quên đưa số cho anh ấy.”
Đường Miên vẻ mặt ảo não, chuyện này cô thật sự quên mất, lúc trước ở quê Đường Miên từng nói muốn đến bộ đội thăm lục ca, chỗ lục ca đóng quân là tỉnh W, cách Kinh thị không quá xa, cả đi lẫn về chỉ mất có hai ba ngày.

Đường Miên vốn định quốc khánh sẽ đi, nhưng sau khi khai giảng quá bận nên quên đưa phương tức liên lạc cho Đường Chiến.

“Vậy em định khi nào sẽ đi?” Lệ Ngự hỏi.

“Quốc khánh đi, còn khoảng chừng nửa tháng, quốc khánh trường học cho nghỉ, về nhà quá xa cho nên em quyết định đến thăm anh trai.” Đường Miên đem dự định của mình nói ra.

Lệ Ngự trầm ngâm một lát, trong lòng tính nửa tháng nữa cũng là lúc anh phải trở về đơn vị, ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ phía đối diện, Lệ Ngự nói: “Đến lúc đó tôi đi cùng em, khi đó vừa lúc tôi phải trở về bộ đội, một cô bé như em đi một mình không ăn toàn, chúng ta cùng nhau đi có thể chăm sóc lẫn nhau.”
“Như vậy có làm phiền anh không?” Đường Miên kỳ thật không muốn làm phiền người khác.

“Không phiền, chuyện này cũng thuận tiện, đến lúc đó tôi sẽ liên lạc với em.” Lệ Ngự nói.

“Vậy được, lúc trước mẹ em còn không an tâm, có người đi cùng khẳng định bà sẽ không quá lo lắng.” Đường Miên cười nói: “Bữa cơm này để em mời anh, xem như cảm ơn anh, hai năm trước anh dẫn em đi chơi vẫn chưa kịp nói lời cảm ơn hôm nay sẵn dịp trả ơn.”
“Không cần khách khí……” Lệ Ngự nói.

“Không phải khách khí, cứ quyết định vậy đi, hôm nay em mời khách.” Đường Miên thấy Lệ Ngự còn muốn nói cái gì nên lần nữa mở miệng nói: “Anh đừng xem thường em, em có tiền, đây là tiền thưởng lúc trước, còn có tiền công em làm phiên dịch bán thời gian cho các giáo sư, mời anh ăn cơm hoàn toàn không thành vấn đề.”
Đường Miên hiện giờ chính là phú bà, mấy năm nay Đường Miên tựa như một hamster nhỏ tích trữ lương thực, số tiền trong tay cô chắc chắn khiến người ta chấn động, hơn nữa Đường Miên còn dự tính mua một căn nhà ở Kinh Thị chẳng qua khoảng thời gian này quá bận, cho nên còn không có thời gian lăn lộn việc này.

Đừng nói là một bữa cơm, chính là ăn cả đời, Đường Miên cũng có thể bao.

Lệ Ngự nhìn bộ dáng không cho cự tuyệt của Đường Miên, vốn dĩ định từ chối nhưng cũng đành chịu.

Quên đi, lần tới anh mời là được rồi, như thế nào cũng không thể làm cô gái nhỏ chịu thiệt.

“Đúng rồi, thương thế của anh thế nào rồi? Có nặng lắm không? Bác sĩ nói sao?” Đường Miên chuyển đề tài sang vết thương của Lệ Ngự.

“Không có việc gì, đều ổn.” Lệ Ngự trả lời.

Truyện chỉ đăng duy nhất và cập nhật nhanh nhất tại wattpad nguyenngocbangtam95 những nơi khác là reup chưa qua xin phép.

“Vậy là tốt rồi, em biết một chút trung y, nếu không để em xem giúp anh?” Đường Miên đầu nhỏ thò lại gần, một đôi mắt thủy nhuận to tròn nhìn Lệ Ngự.

Đôi mắt cô rất đẹp, long lanh, khi chớp mắt hàng mi giống như chiếc quạt nhỏ rung rinh, khiến cho tâm người ta xao động.

Lệ Ngự nhìn vào đôi mắt của cô gái nhỏ, đáp: “Được.”
“Vậy anh đưa tay ra, em giúp anh bắt mạch.” Đường Miên trên mặt lộ ra một nụ cười.

Lệ Ngự bắt tay vươn tới đặt trên mặt bàn, Đường Miên duỗi tay qua, ngón tay mềm mại đặt lên cổ tay anh bắt mạch
Một trắng nõn một ngăm đen, đặt nhau nhìn qua rất là bắt mắt.

Lệ Ngự nhìn bàn tay nhỏ trắng nõn của cô, cảm nhận rõ ràng từng xúc cảm mềm mại từ tay cô, ngón tay cô thật mềm mại, như thể anh chỉ dùng một chút lực là có thể bóp nát.

“Thịch thịch thịch!” Bỗng dưng vang lên tiếng gõ của, Lệ Ngự và Đường Miên tưởng rằng phục vụ mang đời ăn đến, Đường Miên nói: “Mời vào.”
Ngoài cửa, nhóm người Tô Vệ Quốc nghe âm thanh mềm mại của cô gái, nháy mắt liền có chút ngốc.

Tôi đi, nói thăm người thân chiến hữu đâu? Như thế nào bên trong lại truyền ra âm thanh của con gái?
Tôi đi, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tô Vệ Quốc trực tiếp đẩy cửa vào, sau đó liền thấy bên trong một năm, một nữ gác tay lên nhau.

Tô Vệ Quốc trừng lớn mắt, tôi đi tôi đi, này mẹ nó tình huống gì thế này?
Cơ hồ ngay lúc Tô Vệ Quốc nhìn sang Lệ Ngự lập tức thấy có gì đó không ổn, quay đầu, thấy một đám người ngoài cửa sắc mặt Lệ Ngự trở nên cứng đờ, nhóm người này sao lại ở đây?
Tô Vệ Quốc phát hiện Lệ Ngự đen mặt, lập tức cười hì hì nói: “Lệ Ngự, bọn này đến đây ăn cơm, không nghĩ tới lại gặp cậu thật trùng hợp.” Tô Vệ Quốc nói xong tầm mắt liền nhìn sang thân ảnh bên cạnh Lệ Ngự, tuy rằng đã qua hai năm nhưng khi thấy sườn mặt của cô gái kia anh ta vẫn nhận ra ngay.

“Đường đồng học?” Tô Vệ Quốc cả kinh nói.

Mấy người phía sau Tô Vệ Quốc biết Đường Miên cũng mở to hai mắt.

Tôi đi, thật đúng là Đường đồng học.

Hai năm không gặp, càng ngày càng xinh đẹp.

Từ nụ hoa biến thành một đóa hoa nở rộ ướt át yêu kiều, nhìn xem gương mặt nhỏ nhắn kia, thiệt sự quá đẹp.

Đường Miên lúc này đã thu hồi tay, mỉm cười quay đầu nhìn về phía bọn Tô Vệ Quốc, giơ tay chào hỏi: “Chào mọi người, đã lâu không gặp.”
Gặp gỡ rồi quen biết, đây là chính duyên phận.

Mọi người ngồi lại cùng nhau, rất náo nhiệt.

Lệ Ngự mặt vô cảm nhìn dfams đàn ông mặt dày tự quen thuộc ngồi xuống, nhất là tên Tô Vệ Quốc không biết da mặt là cái thứ gì, không phát hiện sắc mặt bạn gái của anh ta rất khó coi sao?!
Tô Vệ Quốc chắn tầm mắt của Lệ Ngự, cười ha hả với Đường Miên lôi kéo làm quen: “Đường đồng học, chúng ta hai năm không gặp, em đến Kinh Thị sao không tìm bạn anh? Lúc ấy Lệ Ngự đã dặn dò bọn anh chiếu cố em, em đến đây lại không tìm bộn anh có phải khách khí quá không? Còn có một chuyện nữa, sao em và Lệ Ngự lại đi ăn cùng nhau? Mấy năm nay hai người có liên lạc với nhau à?”
Tô Vệ Quốc khi nói còn trộm liếc nhìn Lệ Ngự vài lần, cũng không biết là cái tên chó nào nói hai người không có liên hệ?!
A, lúc này thật muốn bắt hắn đi tra khảo?
Lệ Ngự nhận thấy ánh mắt Tô Vệ Quốc, sắc mặt lạnh hơn.

Tô Vệ Quốc là người nào? Có thể lớn lên cùng Lệ Ngự, da mặt không đầy sao có thể chơi cùng tên mặt than Lệ Ngự?
“Lệ Ngự, không phải cậu đã nói đi thăm người thân của chiến hữu sao? Như thế nào thăm đến nơi này, còn đi ăn cơm cùng Đường Đồng học nữa? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”
Bọn An Ba bên cạnh nhìn Tô Vệ Quốc tìm đường chết, bọn họ yên lặng xem kịch hay.

Lệ Ngự ngước mắt liếc Tô Vệ Quốc, nhìn đến mức Tô Vệ Quốc phải rén Lệ Ngự mới nhàn nhạt nói: “Đường Miên là em gái của chiến hữu tôi.”
Cho nên, còn có cái gì vấn đề sao?
Lệ Ngự nhìn chằm chằm Tô Vệ Quốc, Tô Vệ Quốc chỉ cảm thấy sống lưng chợt lạnh, vô thức dịch mông dựa sang Đường Miên.

Truyện chỉ đăng duy nhất và cập nhật nhanh nhất tại wattpad nguyenngocbangtam95 những nơi khác là reup chưa qua xin phép.

Đúng vậy, Tô Vệ Quốc là một tên gia hỏa không biết xấu hổ, không sợ ánh mắt đầy dao găm của Lệ Ngự anh dũng như cũ ngồi bên cạnh Đường Miên.

Cho nên ngồi bên cạnh Đường Miên một là Lệ Ngự, hai là Tô Vệ Quốc.

Liếc nhìn động tác Tô Vệ Quốc, Lệ Ngự duỗi tay túm Tô Vệ Quốc trở về, nhàn nhạt nói: “Ngồi xong!”
Những người khác nhìn Tô Vệ Quốc, sau đó lại nhìn Lệ Ngự, cuối cùng dừng trên người Tô Vệ Quốc thiếu chút nữa là dựa người vào Đường Miên.

Ngô, bọn họ giống như đột nhiên hiểu ra gì đó.

Tô Vệ Quốc cũng mơ hồ nhận ra, không lộn xộn nữa.

Một bữa cơm ăn trôi qua trong bầu không khí không tồi, đương nhiên, bỏ qua tên mặt than Lệ Ngự kia thì càng hoàn mỹ.

Sau bữa cơm, Lệ Ngự đưa Đường Miên về, xe ngừng trước cổng Kinh đại, Đường Miên ngồi ở ghế phụ nghiêng đầu nhìn người đàn ông ngồi bên ghế lái.

“Vết thương của anh khôi phục không tồi, trong ký túc xá của em có một lá bùa bình an, là em mang từ quê đến đây, em đưa nó cho anh nhé?” Muốn hay không?
Cũng không phải tất cả mọi người tin đều tin vào phương diện này, cho nên Đường Miên chỉ là hỏi, muốn hay không còn phải xem Lệ Ngự.

“Ừ.” Lệ Ngự ừ một tiếng.

Hai người cùng nhau xuống xe, sau đó Đường Miên đi vào ký túc xá.

Lệ Ngự chờ ở dưới lầu, còn thì Đường Miên một mình lên ký túc xá.

Đường Miên vào ký túc xá liền thấy Khương Yên ngồi ở trong phòng, Khương Yên thấy Đường Miên tiến vào, lập tức liền nhìn qua, còn cố ý liếc giỏ trái cây trên bàn Đường Miên.

“Chuyện gì xảy ra vậy? Sao cả buổi trưa tớ không gặp được cậu?” Khương Yên trêu chọc.

“Không có gì, là chiến hữu anh trai tớ, là do anh trai tớ nhờ đến thăm, trai cây kia cậu muốn thì cứ ăn đi, đừng có mà suy nghĩ sâu xa.” Đường Miên không chút nào chột dạ đáp, cất bước đến bên tủ của mình lấy ra một lá bùa trong ngăn tủ.

Khương Yên thấy Đường Miên đi ra ngoài, vươn tay lấy một quả táo trong giỏ xoa xoa lên người rồi đi ra ngoài.

Khương Yên dựa người vào lang can, từ trên nhìn xuống bên dưới, liền thấy một cặp nam nữ.

Nữ Khương Yên thục, nhưng người đàn ông kia…… thật quá đẹp trai.

Nhìn không khí hòa hợp khi ở chung với nhau của hai người bên dưới, Khương Yên không tin hai người hôm nay mới gặp nhau, nhìn một chút cũng không giống.

Vài phút sau, người đàn ông xoay người rời đi.

Dưới lầu, Đường Miên ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt hóng drama của Khương Yên.

Khương Yên cười nhẹ, răng rắc cắn quả táo một ngụm, bình tĩnh xoay người về ký túc xá.

Lệ Ngự bên này vừa rời Kinh đại đã bị đám người Tô Vệ Quốc bắt đi.

Tô Vệ Quốc lúc này đã đưa bạn gái về, chuẩn bị đưa Lệ Ngự lên trước vành móng ngựa thẩm vấn, xem Lệ Ngự và Đường đồng học rốt cuộc là tình huống gì.

“Lệ Ngự, mấy năm nay cậu vẫn liên lạc với Đường đồng học sao?” Tô Vệ Quốc nhìn chằm chằm Lệ Ngự, sau đó tiếp tục nói: “Tôi đã sớm cảm thấy cậu có động cơ bất lương, cậu mau nói, có phải cậu có ý với con gái nhà người ta không? Lệ Ngự cậu phải thành thật, bọn này đã nhìn thấu cậu, cậu chính là tên cầm thú đội lốt người, lúc trước luôn mồm bảo xem người ta là em gái, hôm nay chính mắt tôi đã thấy, tay cậu và tay cô bé đặt tròng lên nhau, nói xem lúc đó hai người đang làm gì hả?”
Lệ Ngự nhấp môi, không mở miệng.

Tô Vệ Quốc hỏi tới nghiện, tiếp tục mở nói: “Lệ Ngự, mau khai ra, cậu có bản lĩnh thì hãy đem mọi chuyện nói cho rõ ràng.”
Lệ Ngự mày kiếm nhíu lại, cảm thấy Tô Vệ Quốc lại càng thêm hăng hái, trực tiếp tung chân đá anh ta.

Tô Vệ Quốc đã sớm đề phòng, nhanh chóng né tránh cú đá của Lệ Ngự.

“Lệ Ngự, cậu chột dạ à?”
“Lăn con bê, không phải ai cũng giống loại người như cậu, thích trâu già gặm cỏ non.” Lệ Ngự nhíu mày quát lớn.

Tô Vệ Quốc:……
Làm sao bây giờ? Tức cmn giận quá!
Anh ta…… Mẹ nó không thể phản bác!
- ------------------------
Băng Băng và tiết mục spoil chương sau: cơm tró chất lượng người bị dồn cơm tró cũng chất lượng không kém (tui nè).

Mong mọi người đón đọc chương sau ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui