Xuyên Thành Niên Đại Văn Cô Em Chồng


Đường Miên cùng nhóm các quân tẩu rộn ràng đi chợ, nơi này rất đông đúc, thỉnh thoảng sẽ nghe thấy những tiếng hò hét và tiếng cò kè mặc cả của người mua kẻ bán.
Khu chợ mà Đường Miên và nhóm các quân tẩu đến không lớn lắm, là loại che rạp dựng liều như chợ phiên.
Khu chợ rất tấp nập, cả trai lẫn gái già trẻ lớn bé, nhất là vào buổi sáng người càng thêm đông đúc.
Tối nay Bạch Hoa tẩu mời khách, hai ngày này quan hệ giữa Đường Miên và Bạch Hoa tẩu rất tốt, cho nên Đường Miên cũng được mời qua dùng bữa, vừa lúc hôm nay có hẹn với vài người đi chợ sẵn dịp đi dạo cùng nhau luôn.
Mua đồ ăn không tốn bao nhiêu thời gian, đoàn người rời khu chợ đi đến trung tâm thương mại.
Trong một cửa hàng, Bạch Hoa tẩu sờ sợi len mềm mại trên tay, định bụng sẽ mua về đan áo cho chồng, nhưng khi hỏi giá thì Bạch Hoa lại thấy nó hơi đắt.
Chồng Bạch Hoa cũng là một liên trưởng, theo lý mà nói tiền lương hoàn toàn dư giả cho chi phí sinh hoạt thường ngày của một đại gia đình.
Nhưng là mỗi nhà mỗi cảnh, nhà chồng của Bạch Hoa ở quê, tiền lương hằng tháng phải gửi về quê một phần, sống trong đại viện cũng phải giao lưu với láng giềng xung quanh, cho nên mỗi tháng tiền sinh hoạt dư lại cũng không nhiều lắm.
Giá len sợi vượt quá túi tiền của Bạch Dương, nhìn len sợi Bạch Dương vẫn không đành lòng bỏ được.
Đường Miên ở một bên nhìn, không lên tiếng.
Bạch Hoa tựa hồ đã nhận ra ánh mắt Đường Miên, nghiêng đầu nhìn qua phía Đường Miên, đối diện với tầm mắt Đường Miên, Bạch Hoa cười ngượng ngùng.
Đường Miên cũng không mua gì, kỳ nghỉ của cô sắp kết thúc, Đường Miên định ngày mai sẽ bắt tàu về trường.
Buổi tối, Đường Miên làm phụ bếp cho nhóm tẩu tử.
Nhóm tẩu tử cũng có thể nhìn ra Đường Miên làm không quen tay, vừa thấy liền biết ở nhà không động một ngón tay, nhưng ngẫm lại cũng đúng, Đường Miên là sinh viên, lại xinh đẹp, nâng niu như trứng còn thấy không đủ, người trong nhà sao lại nỡ để cho cô làm việc.
"Miên Miên, ngày mai em về trường à? Chị nghe chồng chị nói em học ở Bắc Kinh, thật lợi hại nha." Một quân tẩu cười nói với Đường Miên.
Đường Miên nghe thấy đối phương nói cười, mở miệng nói: "Vâng, thật ra cũng bình thường thôi không khoa trương như chị nói đâu ạ."
"Này không khoa trương chút nào, chị thích người trí thức, chồng chị đã nghe Đường liên trưởng kể rất nhiều về em, Kinh đại là trường đại học tốt số một số hai ở Kinh thị, em sao lại thông minh thế? Đã xinh đẹp lại còn thông minh, tương lai chắc chắn sẽ tìm được một người chồng là tri thức ở Bắc Kinh."
"Ha ha, Miên Miên hình mẫu người chồng tương lai của em là thế nào? Sinh viên các em hướng tới việc tự do yêu đương, không giống bọn chị đều nghe ba mẹ sắp đặt, ha ha, nhưng chị cảm thấy xem mắt cũng hay, đều đã qua giám định của ba mẹ, cũng không tệ." Một quân tẩu khác cười ha hả mở miệng nói.
"Sau này Miên Miên chắc sẽ tìm một thư sinh trí thức, lúc tôi còn trẻ đã từng muốn gả cho một người trí thức.


Đáng tiếc là tôi tự biết điều kiện của mình không tốt, người ta là người có học phỏng chừng chướng mắt tôi, ha ha, nên đành gả cho một tên đại quê mùa, tính tình cứng nhắc giống như khúc gỗ."
"Tẩu tử, chị ghét bỏ chồng chị là đại quê mùa hả? Sao tôi lại thấy chị rất thích chứ?"
"Yêu thích gì chứ, cuộc sống mà, nhà ai không phải như vậy?"
"Ai da, đại quê mùa cũng không có gì là không tốt, cái khác không nói chỉ riêng thân thể chắc nịch đã là ưu điểm rồi, chị thấy có đúng không?" Vừa nói vừa nháy mắt với người phụ nữ khi nãy.
"Này, đừng nói, lão chồng nhà chị phương diện kia đúng thật là không thể bàn cãi, lăn lộn một lần là đến nửa đêm."
"Thôi đi, các cô nói chuyện cũng chú ý một chút, còn có một cô gái nhỏ ở đây này, một đám lưu manh, ngày thường nói nhảm thì không sao, nhưng trước mặt một cô bé thì đừng có nói bậy?" Bạch Hoa nghe đám người càng nói càng hăng vội vàng ngắt lời, đồng thời liếc nhìn Đường Miên, thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô gái nhỏ, trong mắt hiện lên ý cười.
Cô gái này da mặt cũng thật mỏng, nói vài câu đã đỏ mặt.
Nhớ trước đây cô cũng như thế này, nhưng sau khi kết hôn cùng một đám người quân tẩu tiếp xúc lâu ngày bị dạy hư, nghe mấy câu đùa bậy bạ tập mãi thành quen nên không còn đỏ mặt nữa.
Đường Miên cúi đầu rửa rau, cả hai má cô đều nóng lên.
Đường Miên không phải thẹn thùng, nhưng cô vẫn phải giả vờ trước mặt các quân tẩu.
Trên thực tế, lòng Đường Miên không chỉ vững vàng như một con chó già, mà ngược lại còn cảm thấy mấy chuyện này rất thú vị, tuy rằng cả hai đời Đường Miên đều không có kinh nghiệm thực tiễn, nhưng là đã từng là một tiểu thuyết gia Đường Miên vẫn có chút ít hiểu biết, dù chỉ là lý thuyết suông.
Các quân tẩu khác cũng nhận ra hôm nay có thêm một Đường Miên, liền cười tủm tỉm đổi đề tài.
Khi mấy người phụ nữ đang cùng nhau trò chuyện và làm việc vui vẻ thì bên ngoài truyền đến động tĩnh.
Bạch Hoa tẩu tử đi ra ngoài liền thấy ông chồng nhà mình dẫn về một đám đàn ông, Bạch Hoa vội vàng tiếp đón sau đó đi rót nước cho họ.
Đường Chiến vừa vào cửa đã vội liếc nhìn xung quanh, thấy em gái đang ngồi xổm rửa rau ở cửa bếp, Đường Chiến cũng ngồi xổm xuống xắn tay áo lên muốn làm thay em.
Đường Miên thấy thế vội vàng nói: "Ca, anh định làm gì?"
"Để đó anh làm cho, em ra ngoài nghỉ đi." Đường Chiến vừa dứt lời đã bị Đường Miên lườm.
"Ca, không cần, mấy chuyện nhỏ này không cần anh giúp, anh đừng động tay vào, bằng không trở về em sẽ mách ba mẹ là anh bắt nạt em." Đường Miên uy hiếp.
Nếu là ở nhà Đường Chiến đau lòng em gái giúp cô làm việc cũng chẳng sao, nhưng lúc này ở đây có rất nhiều người, bao gồm cả đồng đội của Đường Chiến, anh đứng đây giúp cô có vẻ không tốt lắm.

Hơn nữa cũng chỉ là rửa vài cọng rau Đường Miên có thể làm được.

Đường Chiến thấy Đường Miên lườm anh, động tác xăn tay áo trở nên cứng đờ, sau đó ngoan ngoãn đứng dậy, nhìn Đường Miên ngồi xổm trên mặt đất rửa rau, anh lại lần nữa nói: "Nếu cần giúp đỡ thì kêu anh, anh đi ra ngoài đây."
"Ừ, đi đi." Đường Miên xua xua tay nói.
Mọi người trong phòng đều nhìn thấy hành động vừa rồi của Đường Chiến, lúc trước mọi người nghe nói nhiều về em gái Đường Chiến, nhưng lại không biết Đường Chiến lại yêu chiều em gái như thế.
Đây thật sự là nâng niu hơn cả trứng mỏng mà, anh trai tốt thế này trên đời có được mấy người?
Lệ Ngự ngồi trong phòng khách, ánh mắt lặng lẽ dừng trên người của cô gái nhỏ ở phòng bếp.
Kỳ thật Lệ Ngự cũng muốn giúp cô, nhưng anh lại không có tư cách, Đường Chiến là anh trai của cô, anh nhiều nhất cũng chỉ là người đang theo đuổi cô, đến bạn trai còn chưa phải, qua đó giúp chắc chắn sẽ làm cho cô giận, đến lúc đó sợ là mất nhiều hơn được.
Từ từ đi, chờ đến lúc địa vị ổn, anh khẳng định sẽ không để cô phải làm việc gì.
Động tác của Lệ Ngự rất nhỏ, nhưng vẫn bị Đường Chiến phát hiện, thân hình to lớn của Đường Chiến chắn trước ánh mắt đang nhìn về phía bếp của Lệ Ngự.
Lệ Ngự bị chắn mắt, mặt vô cảm ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Đường Chiến, vài giây sau Lệ Ngự rũ mắt, không để ý tới Đường Chiến ấu trĩ.
Đường Chiến thấy Lệ Ngự cúi đầu còn tưởng rằng mình đã thắng, trong lòng vô cùng vui vẻ.
7 giờ tối, các món ăn lần lượt dọn lên bàn, bởi khá đông đúc nên nam nữ phải chia thành hai bàn.
Đàn ông uống rượu một bàn, phụ nữ ngồi một bàn chăm sóc mấy đứa trẻ.
Không khí rất náo nhiệt, Đường Miên ngồi cạnh Bạch Hoa, Bạch Hoa rất thích Đường Miên nên liên tục gắp đồ ăn cho cô, vì sợ Đường Miên ngại ăn không thoải mái.
Trên thực tế, Đường Miên ăn rất no, thậm chí có chút căng bụng.
Bởi vì hôm nay rất vui, mấy người phụ nữ cũng uống chút rượu, nhưng không phải là rượu trắng giống mấy người đàn ông, mà là rượu ngọt mà Bạch Hoa đã cố ý tìm người đặt mua.
Rượu ngọt thường được làm tại nhà, được chưng từ gạo nếp cho nên có hương vị rất đặc biệt.
Nhóm quân tẩu lúc đầu còn định cho Đường Miên uống một chút, nhưng là bị Đường Miên từ chối.
Trải qua một bài học nhớ đời từ việc uống say lần trước, Đường Miên vẫn còn sợ.
Truyện chỉ đăng duy nhất và cập nhật nhanh nhất tại wattpad nguyenngocbangtam95 những nơi khác là reup chưa qua xin phép.
Mấy người đàn ông nhậu đến tận 9 giờ mới nghỉ, Bạch Hoa từ chối để mọi người giúp đỡ dọn dẹp, lấy thức ăn còn dư lại chia cho mọi người, Đường Miên ở đây không có bếp núc gì nên không lấy.

Đường Chiến uống say nằm trên bàn, Đường Miên nhìn Đường Chiến đang say bí tỉ tiến lên hai bước định đỡ anh dậy, nhưng mà Đường Miên còn chưa ra tay thì Đường Chiến đã được đỡ dậy, người kia không phải ai khác ngoài Lệ Ngự.
Lệ Ngự túm lấy cánh tay Đường Chiến đỡ dậy, ngước mắt nhìn về phía Đường Miên, trầm giọng nói: "Tôi đưa cậu ta về ký túc xá là được, vừa lúc tiện đường đưa em về luôn"
Đường Miên nhìn vào mắt Lệ Ngự, ngoan ngoãn gật đầu.
Lệ Ngự đỡ Đường Chiến, Đường Miên ngoan ngoãn đi theo phía sau.
Bạch Hoa nhìn theo bóng dáng ba người rời đi, ánh mắt lóe lên, trong lòng dường như nhận ra điêuc gì đó.
Bạch Hoa là một người từng trải nên đã sớm nhận ra khi Lệ Ngự nhìn Đường Miên trong mắt luôn tàn đầy sự cưng chiều, Lệ Ngự đối với Đường Miên......!Đường liên trưởng có biết chuyện này không?
Đường Chiến đương nhiên là biết chuyện này, tên lang sói Lệ Ngự kia sớm đã bị anh nhìn thấu.

Đường Chiến say xỉn cảm giác lâng lâng như người đi trên mây, mơ mơ màng màng mở to mắt, vừa mở mắt đã thấy gương mặt đẹp trai của Lệ Ngự, Đường Chiến khẽ khịt mũi, lớn tiếng nói: "Lệ Ngự, âo cậu lại ở đây?"
Lệ Ngự liếc Đường Chiến, lạnh lùn phun bốn chữ: "Cậu uống say rồi."
"Tôi không có, ai nói tôi uống say, tôi còn có thể uống." Đường Chiến vừ nói vừa đưa tay đẩy Lệ Ngự.
Nhưng khi Đường Chiến đẩy Lệ Ngự ra rồi thì hai chân mềm nhũn suýt thì ngã, Lệ Ngự lanh lẹ vươn tay túm lấy cánh tay Đường Chiến, giúp tên gấu đen cao chừng 1m8 giữ thăng bằng.
Thấy Đường Chiến sắp ngã Đường Miên định chạy tới đỡ, sau khi thấy động tác của Lệ Ngự thì cô ngoan ngoãn thu tay lại.
Tiến lên hai bước, Đường Miên đưa tay chọc chọc cánh tay Đường Chiến, nói: "Lục ca, anh ngoan ngoãn một chút để Lệ Ngự đưa anh về."
Bạch Hoa và Đường Miên ở cừng một tòa nhà, lúc này Đường Miên đã về tới nơi, dặn dò Đường Chiến xong Đường Miên lấy chìa khóa mở cửa, chuẩn bị vào nhà.
Đường Chiến mơ màng thấy dộng tác của Đường Miên đột nhiên vươn tay kéo cô lại, sau đó giấu cô ra sao lưng mình, ồn ào nói: "Miên Miên, em không thể vứt bỏ ca ca a, ca ca từ nhỏ đã thương em nhất, ô ô ô, Miên Miên có phải em thích Lệ Ngự không? Lệ Ngự thì có chỗ nào tốt chứ? Chẳng qua là chỉ đẹp trai một chút, anh của em cũng rất đẹp đấy, em đừng thích tên chú già đó......"
Đường Miên mở to hai mắt nhìn, sau đó quay đầu lại nhìn Lệ Ngự theo phản xạ.
Lệ Ngự cũng vừa lúc nhìn về phía Đường Miên, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Lệ Ngự ánh mắt sâu thẳm, nhìn đến khiến trái tim nhỏ bé của Đường Miên thình thịch thình thịch nhảy lên.
Dưới cái nhìn chăm chú của Lệ Ngự, Đường Miên cảm thấy gương mặt già nua của cô bị tên anh trai Đường cộc lốc làm cho mất mặt.
"Anh cũng đẹp trai, còn đẹp hơn cả Lệ Ngự, hôm nay còn có một cô gái tỏ tình với anh đấy, ô ô ô, em gái không thích anh nữa, khiến anh rất khổ sở......" Đường cộc lốc tiếp tục ồn ào.
Đường Chiến rất lớn tiếng, cơ hồ cả tòa nhà đều vang vọng tiếng của anh.
Nhưng mà, chuyện càng đáng sợ hơn còn ở phía sau.
Truyện chỉ đăng duy nhất và cập nhật nhanh nhất tại wattpad nguyenngocbangtam95 những nơi khác là reup khi chưa qua xin phép.

"Lệ Ngự, lúc trước tôi từng rất tin cậu, nhờ cậu giúp tôi chăm sóc em gái, nhưng cậu vậy mà không biết xấu hổ muốn cướp em gái tôi, em gái tôi đáng yêu thế kia, vậy mà cậu vẫn dám ra tay với con bé! Lệ Ngự, tôi nói cho cậu biết, em gái tôi dù có thích cậu thì cũng chỉ thích mỗi vẻ ngoài thôi, đấy cũng chỉ làm nhất thời cảm nắng mà thôi......"
Lệ Ngự không vì lời nói của Đường Chiến mà tức giận, ngược lại trong lòng còn có chút vui sướng.
Lúc này chắc hẳn có rất nhiều người đã nghe thấy đi? Ngày mai tin tức có lẽ sẽ truyền đi?
Như vậy, sẽ chẳng còn tên nào không có mắt muốn đoạt người với hắn đúng không?
Rất tốt, Lệ Ngự cảm thấy Đường Chiến uống say cũng là một chuyện tốt.
Ít nhất, đã uyển chuyển thay anh tuyên bố chủ quyền, không tồi, không tồi.
Đường Miên giơ tay lên lau mồ hôi, nhìn Lệ Ngự, sống không còn gì luyến tiếc mở miệng hỏi: "Lần trước, em cũng giống như vậy sao?"
"Không có, em rất ngoan." Lệ Ngự trả lời Đường Miên, nghĩ đến lần cô uống say giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn nằm trong vòng tay anh, trong mắt Lệ Ngự hiện ý cười.
"Được rồi, em nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai anh đưa em đến nhà ga." Lệ Ngự nhếch môi cười nhẹ, giọng nói khàn khàn đầy gợi cảm.
Đường Miên nhìn nụ cười của người đàn ông, trái tim nhỏ lại không biết kiềm chế lại lần nữa nảy lên.
Người đàn ông này, cười rộ lên cũng quá đẹp đi?
Khó trách ngày thường anh vẫn luôn lạnh mặt, bởi vì mỗi khi cười lại dẹp đến mức phạm quy.
Đường Miên nhìn anh đến mức xuất thần khiến Lệ Ngự càng thêm vui sướng, hắng giọng lại lần nữa mở miệng nói: "Được rồi, em vào đi thôi, ngày mai anh mang bữa sáng cho đến cho em."
Đường Miên khôi phục lại tinh thần, về phòng, "Phanh" mà một tiếng đóng cửa lại.
Ngày hôm sau, mọi người đều đã biết chuyện Lệ Ngự thích em gái của Đường liên trưởng, hơn nữa còn nghe nói em gái Đường liên trưởng cũng thích Lệ Ngự.
Một đám độc thân cẩu nháy mắt thất tình, bọn họ còn chưa ra tay.
Đột nhiên thất tình không kịp phòng ngừa, quả nhiên vẫn là Lệ doanh tay thật mau
Bọn họ không dám đoạt người của Lệ doanh, cho nên, thất tình liền thất tình đi.
Tiết Bạch vừa ngủ dậy cũng nghe chuyện, trực tiếp đi văn phòng, sau đó phát hiện Lệ Ngự lúc này không ở văn phòng.
Vậy người đâu rồi?
Đường Chiến sau khi tỉnh lại cảm giác bản thân đã làm một chuyện gì đó không nên, chờ đến khi biết chuyện ngu xuẩn kia thì hối hận không kịp.
Mẹ mắng anh là chày gỗ nhiều năm như thế thật không sai, anh dúng tật là một cái chày gỗ.
Vốn là định ngáng chân Lệ Ngự, kết quả lại......!Mẹ nó náo loạn nửa ngày, anh mới nhận ra mình thế nhân lại trợ công cho Lệ Ngự..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận