Xuyên Thành Npc Trà Xanh Trong Game Công Lược


Ân Chỉ Thư bị lạnh tỉnh.
Đập vào mắt là khoang phi thuyền xa lạ, điều hòa mở quá mạnh, cảm giác lạnh lẽo khiến cô từ trước tới nay đều mặc áo giữ nhiệt vô cùng không quen, lại còn rất ngạc nhiên.
—— Bởi vì cô là một Thanh Trừng Cơ Giáp Sư chuyên nghiệp.
Sau kỷ nguyên tinh tế, Đế Quốc đã phổ biến máy bay không người lái sử dụng chương trình AI làm công cụ hỗ trợ.

Nhưng chương trình AI cũng sẽ có sai sót, vì vậy mỗi tháng đều sẽ có một số máy bay không người lái không đủ tiêu chuẩn bỏ trốn.
Nói một cách dễ hiểu hơn thì đó là cái gọi là “Có ý thức riêng.”
Công việc của Ân Chỉ Thư là truy sát những cỗ máy không người lái mất kiểm soát này, hoặc tháo gỡ tại chỗ để “Giết chết”, hoặc chế ngự đối phương rồi đưa về nhà máy để kiểm tra.

Cũng chính vì yêu cầu đặc biệt của nghề nghiệp này, mà cô luôn mặc đồ giữ nhiệt, đôi khi sau khi làm việc cường độ cao, cô cũng sẽ được nghỉ phép và thư giãn.

Nhưng cô tuyệt đối không để mình có trải nghiệm không may mắn như “Bị lạnh tỉnh.”
Mà loại kinh ngạc này đã lên đến đỉnh điểm, khi cô phát hiện ra bộ đồ giữ nhiệt trên người mình đã biến thành chiếc váy dài chấm đất thêu tua rua lấp lánh như bầu trời đầy sao, chân đi giày cao gót nạm kim cương, đế cao tới mười hai cm, khoang thuyền bay mà cô ngồi lại chật hẹp và nhỏ đến mức khó tin.
Nói đi cũng phải nói lại, trong đoạn ký ức cuối cùng của cô, không phải cô đang truy sát mấy chiếc robot không người lái mất khống chế sao??
Sao lại đột nhiên đến đây?
...!Đây lại là nơi nào?
Chẳng lẽ cô đã bị kẻ địch bắt cóc?

Dù sao địch quốc đã nhiều lần muốn dùng giá cao đào góc tường cô đi, nhiều lần bị từ chối vẫn không từ bỏ, nhất thời thẹn quá hóa giận ra hạ sách này, cũng không phải không có khả năng.
...!Nhưng sau khi bắt cóc cô chẳng lẽ không nên dùng dây trói đẳng cấp cao nhất trói chặt tay chân cô sao?
Mặc cho cô một bộ đồ như thế này, là cho rằng cô Ân Chỉ Thư đi giày cao gót sẽ bị hạn chế sức chiến đấu sao?
Điều này không hợp lý.
Ân Chỉ Thư cúi đầu trầm ngâm một lát, giữa việc giành quyền kiểm soát con tàu vũ trụ này và chờ xem tình hình, cô tạm thời chọn cách sau.
Có vẻ như đã chú ý đến việc cô tỉnh lại, người đàn ông trung niên mặc vest chỉnh tề ở hàng ghế trước hơi quay đầu lại: “Cô Ân, tàu vũ trụ sắp đến nơi rồi, xin cô chuẩn bị sẵn sàng.”
Ân Chỉ Thư vô thức nói: “Đến đâu?”
Ánh mắt của người đàn ông trung niên trở nên có chút kỳ lạ: “Cha của cô...!không nói với cô sao?”
Cha cô?
Không phải, cô là trẻ mồ côi, nào có cha...?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận