Xuyên Thành Nữ Chính Gặp Nữ Phụ Trùng Sinh Trong Hệ Thống Văn

“Muội cứ nghĩ chuyến du ngoạn của huynh kéo dài lâu hơn chứ?”

Phương Thiên Bảo mỉm cười dịu dàng với muội muội của mình mình – “Đại thọ Thái hậu sao ta không thể không đi được, ít nhất phải có mặt không làm mất mặt phụ thân của chúng ta chứ?”

Kiều Mai mỉm cười đáp lại – “Huynh nói đúng”. Không phải Thượng Quan Phong đã đồng ý tìm cách giữ chân đại huynh của nàng sao?

“Vì có chút chuyện xảy ra giữa đường nên ta đã làm mất món quà mua cho muội rồi.” – Thiên Bảo nhìn muội muội không giấu sự hối lỗi.

“Không sao đâu, huynh về an toàn là muội vui rồi” – nụ cười không tắt trên môi nàng – “Nếu không có chuyện gì thì muội không làm phiền, huynh cứ nghỉ ngơi”.

Phương Thiên Bảo ngẩn người nhìn tiểu muội của mình. Không hiểu tại sao nhìn Kiều Mai huynh lại nhớ đến Hồng Ngân Trúc. Tại sao khi đối diện cùng một cô gái người dưng huynh lại cảm thấy không xa lạ như người tiểu muội ngồi ở bên cạnh mình như thế này? Kiều Mai không phải từ nhỏ đã quấn quýt đại huynh và luôn giận hờn nếu không thấy quà của mình hay sao? Từ khi nào lại chững chạc thế này cơ chứ?

“Đúng là muội thay đổi rồi… Không còn trẻ con như xưa nữa.”

“Con người phải trưởng thành mà với lại muội đâu thể cứ hành xử thiếu mực thước như trước được.”

“Ta quả là một đại huynh tồi, vì thú vui bản thân mà lỡ mất khoảng thời gian tốt đẹp nhất cùng tiểu muội của mình.”


“Huynh đừng nói thế.”

Thiên Bảo mỉm cười dịu dàng nói tiếp – “Muội đừng để tâm, chỉ là ta đang nghĩ chẳng biết còn bao lâu thời gian ở bên cạnh tiểu muội của mình thôi.”

Kiều Mai nhíu mày nhìn huynh trưởng của mình, người này đang nói gì thế này? Gì mà còn bao lâu thời gian ở bên nàng chứ?

“Huynh đừng làm muội lo lắng chứ?”

Phương Thiên Bảo nhìn gương mặt của tiểu muội mình thì bật cười, huynh lấy tay xoa đầu nàng – “Ta sợ thằng nào tới cướp đi tiểu muội xinh đẹp của ta đó mà. Nếu có ngày đó thì chắc chắn đại ca như ta có chút không cam tâm.”

Kiều Mai nhìn nụ cười ôn nhu của đại huynh mình thì lặng người, người này vẫn như kiếp trước luôn dịu dàng với tiểu muội mình. Kiếp trước huynh ấy luôn bảo vệ nàng dù mọi người có rời bỏ Phương Kiều Mai này thế nào đi nữa. Nhất định kiếp này, nàng sẽ đứng lên bảo vệ lại đại huynh và gia đình mình không để lịch sử lặp lại.

“Huynh đừng lo, muội sẽ ở bên cạnh huynh suốt đời mà.”

Phương Thiên Bảo nhìn tiểu muội của mình không giấu được nụ cười – “Muội đang biến ta thành một lão già không nỡ gả em gái cho bất kỳ tên đàn ông nào đó.”



“Ngươi đã thấy đối thủ lớn nhất của mình rồi đó.” – hệ thống lên tiếng khi tích hợp màn hình điều khiển cho người chơi 10.000 thấy tình hình của Phương Kiều Mai.

Ngân Trúc sau khi chiêm ngưỡng dung nhan của Phương Kiều Mai thì lên tiếng – “Ta công nhận hệ thống các người…”

“Sao?”

“Cung cấp dịch vụ xuyên không quả là phí của trời, đáng ra phải cung cấp hệ thống nhìn trộm hay nói văn hoa hơn là giám sát và theo dõi mới đúng.”

“Đề nghị người chơi không phát biểu linh tinh.”

“Con nhỏ này quả là không đẹp bằng ta nhưng công nhận là nó có khí chất hơn ta. Đúng là hàng thật giá thật mà. Hèn chi Tam Vương gia nhìn ta mà không rung động…Xuyên không kiểu này lỗ vốn quá!”


“Thế mới nói, các tác giả ngôn tình xuyên không cứ ảo tưởng nữ chính từ con trạch nữ tầm thường ma cũng không nhìn ở thế giới hiện đại mà cứ xuyên cổ đại thì ảo tưởng với phong cách make up Hàn Quốc, Trung Quốc, Nhật Bản hay đạo văn trắng trợn từ các thi sĩ xưa thì các đùng thành mỹ nữ vạn người mê.”

“Ta có cảm giác ngươi đang chửi xéo ta thì phải?”

Hệ thống thản nhiên đáp – “Không, ta đang chửi thẳng mặt ngươi đó.”

“Ngươi quả là một hệ thống khốn nạn.”

“Quá khen. Ở đời có cái gọi là khí chất, người ta sinh ở nhà người ta, được giáo dục theo phong cách con nhà người ta thì chắc chắn sẽ không bao giờ thành một đứa “con nhà mình”. Một đứa với khí chất tầm thường thì xuyên kiểu nào có vào xác Lưu Diệc Phi cũng chả thành thần tiên tỷ tỷ nổi.”

“Có vẻ như ngươi đang dìm hàng ta…”

“Ta đang gợi ý cho ngươi nếu không thành mỹ nữ vạn người mê thì cứ tiến hóa thành ác nữ vạn người ghét.”

“Cái đó là thoái hóa chứ không phải tiến hóa.”

Hệ thống nói tiếp – “Ngươi thật định dùng cái đó để đấu lại nữ phụ Phương Kiều Mai.”

“Chuẩn không cần chỉnh.” – Ngân Trúc tự tin đáp lại, ít nhất nó không đẹp nhưng độc và lạ.


“Ngươi còn gì cần ta cung cấp thông tin gì nữa không?”

“À, cho ta list nam phụ của truyện để sau này ra đường gặp còn biết mặt nhau mà né.”

“Ngươi đừng lo chuyện đó, cứ vào ngôn tình hay đam mỹ thì anh trai nào áo độc một màu không đen, trắng thì xanh và hiệu ứng rùm trời như lá bay, váy áo tung tăng dù trời lặng gió. Đích thị đó là soái ca con nhà người ta.”

Ngân Trúc ngẫm lại, cũng đúng thật. Mặc kiểu đó cho người đi giết cũng không lo lạc đạn giết nhầm người.

“Giáo chủ Ma giáo thì đồ đen thẳng tiến, Chính phái thì đồ trắng hay sáng màu…” – Hệ thống giải thích tiếp – “Đặc điểm nhận dạng vô cùng dễ hiểu.”

“Ok, ta hiểu rồi.”

“Ta không được spoil quá nhiều thông tin nên thôi còn lại ngươi tự xử đi.”

“Được rồi.”

Ngân Trúc nhớ lại phong thái của Phương Kiều Mai, quả thật đối thủ này khó ăn thật. Đúng là nhìn cao quý từ trên xuống dưới, cô thua đứt đuôi con mẹ nó rồi. Giờ phải tập trung cao độ luyện tập cho màn biểu diễn ở buổi đại thọ để triển khai bước thứ hai “vừa ăn cướp vừa la làng” theo kế sách mà cô và Diệc Ưng đã nghĩ ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận