Xuyên Thành Nữ Chính Gặp Nữ Phụ Trùng Sinh Trong Hệ Thống Văn

Sau khi đạt được thỏa thuận song phương xóa bỏ lệnh truy nã với Chính phủ, cuối cùng Ngân Trúc cô đã có thể đường đường chính chính ra khỏi nhà đi dạo chơi như người bình thường. Bây giờ cô đã có thể sống cuộc sống của 1 người bình thường.

“Nói thật là ta cực kỳ hoài nghi ngươi có phải đệ nhất sát thủ không?” – cô đưa mắt liếc nhìn kẻ-ăn-liên-tục-từ-đầu-chí-cuối đang đi cạnh mình.

“Vậy sát thủ hít khí trời để sống hả?” – Diệc Ưng thản nhiên hỏi lại.

“Ít nhất ngươi phải tỏ ra bí hiểm, đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn đời chứ?” – Ngân Trúc giật cây kẹo hồ lô trên tay Diệc Ưng để lên miệng vừa ăn vừa nói. Đúng là đồ Trung Quốc không hợp khẩu vị cô mà, chỉ có đồ ăn Việt Nam mới là số dzach.

“Và sau đó để chúng đánh à?” – Diệc Ưng hỏi lại – “Đưa cái mắt hãm tài đó ra đường không bị quan binh bắt vì khả nghi cũng bị mấy tên giang hồ chặn lại gây sự. Ta không có bị khùng.”

Cô ngẫm lại đúng thật là gần đây số lượng sửu nhi Việt Nam hay đánh nhau sứt đầu mẻ trán vì “nhìn cái mặt nó lạnh lùng cứ như coi thường tao” có xu hướng gia tăng mạnh. Từ đó suy ra cứ vào đồn cảnh sát hay bệnh viện là xác suất gặp người soái ca lạnh lùng, nhìn đời bằng nửa con mắt cao nhất. Chà, soái ca tiểu thuyết sạch thì vào sở can tội ẩu đả còn tiểu thuyết sắc thì tội hiếp dâm. Chết tiệt, sao tên này cứ làm cô bôi bác hóa ngôn tình thế này.

“Nha đầu, ta có chuyện này muốn nói ngươi mấy hôm nay rồi” – Diệc Ưng nói tiếp, anh nhìn cách ăn mặc của tiểu nha đầu này không thể cứ im lặng được nữa.

“Sao?”

“Ngươi đang là cái gai của đám Ma giáo, ta biết có tên Vương gia chống lưng rồi nhưng ngươi nên cẩn thận vẫn hơn.”

Ngân Trúc nhìn Diệc Ưng không giấu sự khó hiểu.

“Ngươi ra đường mặc trang phục độc 1 màu hồng phấn như thế sợ đám sát thủ ám sát trật hả? Nguyên tắc tiếp theo khi sống trong giang hồ là mặc đồ cho giống người bình thường một chút để có gì dễ trà trộn hơn.”

Ngân Trúc nhìn lại mình rồi nhìn lại người xung quanh, quả thật đúng là cô có hào quang nữ chính thật, nhìn một phát là nổi. Mẹ, giờ mới thấy ba cái phim truyền hình cổ trang xạo chó thật, gì mà chúng ta vô tình lướt qua nhau mà không nhận ra nhau. Ăn mặc kiểu này mà éo nhận ra nhau mới là có vấn đề đó.

“Ta sẽ ghi nhận ý kiến của ngươi.” – cô ngoan ngoãn nói.


Bất chợt, một đứa bé trai chừng chín, mười tuổi chặn đứng 2 người, nước mắt giàn giụa chảy nhìn kẻ đi cùng cô, nó hét lớn – “Đứng lại!”

Diệc Ưng tiếp tục cầm đồ ăn vừa đi vừa ăn tiếp, không buồn quan tâm Ngân Trúc đang đứng nhìn đứa trẻ với ánh mắt khó xử.

“Ta bảo ngươi đứng lại!” – đứa trẻ hét lên.

“À, thì ra thằng nhỏ này gọi hắn chứ không gọi mình” – Ngân Trúc nghĩ thầm. Đừng có nói tên này có con hoang đó chứ? Bây giờ là kịch tình gia đình hay sao?

Diệc Ưng liếc nhìn đứa trẻ lạnh lùng hỏi – “Ngươi tìm ta có chuyện gì?”

“Con hoang phải không?” – Ngân Trúc tự hỏi trong lòng, máu nhiều chuyện của cô đã bắt đầu nổi lên.

“Ta muốn thuê ngươi giết người.” – đứa trẻ lên tiếng, giọng không giấu sự xúc động.

Diệc Ưng chả buồn quan tâm, chỉ lẳng lặng đi tiếp.

Đứa trẻ tức giận chạy tới nắm lấy tay anh kéo lại và hét lên – “Chỉ cần ngươi giết hắn cứu mẹ ta thì bao nhiêu ta cũng trả… Ông già kia trả ngươi bao nhiêu thì ta trả bấy nhiêu…”

“Năm trăm lượng.” – Diệc Ưng thản nhiên đáp, không buồn liếc nhìn đứa trẻ một cái. Sau đó anh ném cái bánh vào miệng vừa đi vừa ăn tiếp.

Đứa nhóc ngẩn người ra nhìn anh, môi run run – “Ta đồng ý… Chỉ cần ngươi đồng ý giết hắn thì có lấy cái mạng này ta cũng đưa.”

“Cái mạng của ngươi hai lượng còn chẳng ai mua, đừng hứa suông như thế.”

Ngân Trúc thấy tình hình căng thẳng hóa thì vội lên tiếng – “Hay ngươi giúp nó đi, có gì chi phí ta chịu cho”. Đằng nào cô cũng nợ Hồng lão gia rồi, có nợ thêm chút ít cũng chả chết thằng Tây nào.


“Ta về trước, nha đầu ngươi tự lo liệu đi.” – Diệc Ưng lạnh lùng nói.

“Này!” – Ngân Trúc hét lên.

Diệc Ưng chả buồn quan tâm chỉ im lặng đi về, anh không ngờ nha đầu này lại bao đồng như thế.

Cô vội lấy khăn trong người ra đưa cho đứa trẻ lau mặt dịu dàng hỏi thăm. Thật ra chả phải Ngân Trúc cô lương thiện gì mà cứ để thằng nhóc này khóc giữa đường thì cũng hơi kỳ mà thật ra cô cũng hơi nhiều chuyện một chút.

“Có chuyện gì, nói tỷ nghe.”

Đứa bé không nói gì chỉ khóc to hơn làm Ngân Trúc chỉ biết đứng như trời trồng. Bất chợt Diệc Ưng xuất hiện đánh mạnh vào gáy thằng nhóc làm nó lăn đùng ra bất tỉnh giữa đường.

“Nguyên tắc tiếp theo, không làm anh hùng, không dính chuyện phiền phức” – anh ném đứa bé lên vai và nói.

“Nó là ai vậy?”

“Con của bà bán há cảo.”

“Sao nó biết ngươi làm sát thủ?”

“À, lần trước ta được con heo kia thuê xử lý mẹ con nó.”

Ngân Trúc nhớ lại đêm án mạng giết heo sau đó cô nhìn chằm chằm Diệc Ưng hỏi – “Là ngươi tha cho họ?”. Xét thân thủ tên này không thể nào giết không được con mồi là một người đàn bà bán há cảo cùng một đứa nhóc.


“Hết hứng thì không làm thôi.”

Thì ra tên này không xấu như cô nghĩ.

“Này, sao ngươi không nhận lời nó đi. Có gì ta trả tiền cho.”

Diệc Ưng cười nhạt – " Có giết được kẻ đó thì vấn đề của hai mẹ con này cũng chả giải quyết được gì. Nếu họ không tự bảo vệ được bản thân thì cứ giết bao nhiêu kẻ chèn ép mình cũng bằng thừa. "

Bất chợt Ngân Trúc nhớ lại tình cảnh bản thân ban đầu, không phải giống như lời tên này nói hay sao ?

" Ngươi nói đúng… " - cô lên tiếng – " …nhưng ta muốn mua 1 cơ hội bảo vệ bản thân cho nó, ngươi bán không ? "

Diệc Ưng liếc nhìn tiểu nha đầu đi cùng mình mỉm cười – " Nếu ngươi muốn phí tiền gia đình đến thế thì ta chả dại gì mà không lấy. "



" Đó là tiệm do cha đệ để lại… Thà chết mẫu thân đệ cũng không bán lại cho ông già đó… " - Tiểu Lang rưng rưng nước mắt kể lại sự tình – " … mẹ con đệ cứ nghĩ ông già kia chết thì xong mọi chuyện nhưng không ngờ em trai hắn còn độc ác và đê tiện hơn… Hắn thuê Khương thúc thúc lừa mẫu thân đệ là cho vay tiền trả nợ... bà không biết chữ và tin ông ta nên ký khuế ước bán nhà mượn tiền… Hức… Sau đó… hắn còn lừa bán mẫu thân vào kỹ viện… "

Ngân Trúc nhìn Tiểu Lang với ánh mắt thông cảm, không ngờ tình cảnh họ đáng thương như thế.

" Tiểu thư ơi… " - Tiểu Hương không kiềm được nước mắt – " Họ tội nghiệp quá… ". Nàng lấy khăn tay chậm chậm nước mắt.

" Đó là ngu " - Diệc Ưng lạnh lùng nói – " Mẫu thân ngươi vì một người đã chết mà đày đọa những người còn sống là cái ngu thứ nhất. Không biết tâm địa một người mà tin tưởng tuyệt đối là cái ngu thứ hai. Không hiểu rõ tình cảnh bản thân mà mất tinh thần cảnh giác làm rơi vào tình cảnh này là cái ngu thứ ba. Chỉ ba cái này đủ để bà ta chết rồi. "

" Ngươi không được xúc phạm mẫu thân ta. " - Tiểu Lang tức giận hét lên.

" Cô gia… người đừng tàn nhẫn như thế. " - Tiểu Hương lên tiếng trách móc sau đó nhìn lại tiểu thư mình.

" Ta nói không đúng sao ? Cuộc sống này mà chỉ lương thiện sống và khi gặp chuyện là khóc và một vị thần nào đó xuất hiện cứu giúp thì cũng chả có gì để mà nói. " - anh quay qua nhìn đứa trẻ đang xúc động mỉm cười nói.


" Ngươi… "

Ngân Trúc nhìn biểu tình ba người trước mặt bình thản lên tiếng – " Hắn ta nói đúng đó. "

Tiểu Lang nhìn Diệc Ưng rồi quay sang nhìn cô rồi giận dữ hét lên – " Các người không giúp thì thôi. Đừng có giở giọng xúc phạm mẫu thân ta ". Sau đó cậu đứng lên toan đi khỏi cái nơi quái quỷ này.

Bất chợt Diệc Ưng đứng chặn cậu lại và nhìn cậu thản nhiên hỏi – " Lúc mẫu thân ngươi bị bắt, ngươi đang làm gì ? "

Gương mặt Tiểu Lang tái xanh rồi cậu khô khốc đáp – " Không làm gì cả… ". Bất giác hình ảnh bà bị đám người của kỹ viện bắt đi hiện lên, thứ duy nhất cậu làm khi bà bị bắt chỉ là la hét…

" Khi ta ra tay giết ngươi thì bà ta đã cầm dao toan giết ta… " - anh nhìn đứa trẻ trước mặt mỉa mai nói – " Còn ngươi chỉ biết nhìn bà ta bị bắt ? "

Tiểu Lang không nói gì chỉ ngồi sụp xuống đất, nước mắt không ngừng chảy.

" Được rồi ! " - Ngân Trúc lên tiếng ra lệnh cho Diệc Ưng.

" Ngươi muốn bảo vệ mẫu thân mà không muốn dơ tay sao ? " - anh lạnh lùng nói tiếp – " Ngươi thuê ta vì nghĩ chỉ cần có kẻ khác thay mình dính máu là được, đúng không ? "

" Được rồi, ngươi im đi. " - cô hét lên. Dù sao Tiểu Lang này cũng chỉ là một đứa trẻ, tên Diệc Ưng này đâu cần tuyệt tình như thế đâu chứ ? Tâm lý nó mới mất mẹ còn chưa ổn định lại đẩy thêm e nó chịu không nổi.

Diệc Ưng thản nhiên nói tiếp – " Ta đang nghĩ thật bất hạnh thay cho mẫu thân ngươi… Cái ngu thứ tư của bà ta là luôn bảo vệ kẻ nhu nhược như ngươi. Cái mạng ngươi bà ta bảo vệ thế đó mà ngươi cho ta đơn giản quá..."

" Chát ! "

Ngân Trúc đưa tay tát mạnh vào mặt anh, cô tức giận hét lên – " Đủ rồi, ngươi ra ngoài cho ta ! "

Diệc Ưng chả buồn nói gì, chỉ lạnh lùng bước ra ngoài để lại 3 người trong phòng mỗi người một sắc thái.

Tiểu Lang ngồi trong phòng không ngừng khóc vì sự vô dụng của bản thân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận