Xuyên Thành Nữ Chính Gặp Nữ Phụ Trùng Sinh Trong Hệ Thống Văn

Ngân Trúc ngồi xuống dưới hàng hoa đăng thì thấy đoàn kỹ nữ của Hoa Xuân Viện đi hội cùng khách hàng của họ. Khóe miệng cô cong lên.

“Đúng là tác giả bảo kê mà, thế quái nào nữ chính chết từ”

Cô nhanh chóng lủi vào đám kỹ nữ xanh đỏ tím vàng. Ngân Trúc ngã người ôm chặt 1 người đàn ông trong đó, làm sao cho có dáng vẻ một kỹ nữ nhất, nhất định không để bọn người kia để ý thấy cô được… Bọn chúng ngoài đang lục soát ở dưới còn đang trên mái nhà do thám nữa…

“Hây dà… tiểu mỹ nhân đây gấp gáp thật…” – giọng người đàn ông cô đang ôm vang lên, tay ông ta không ngừng sờ mó mông cô.

“Khốn nạn thật!” – Ngân Trúc rủa thầm –“… thà mình bị sàm sỡ còn hơn bị mất mạng…”.

Cô quay lên mỉm cười với người đàn ông đó, ngọt ngào nói – “Người ta nôn nóng gần chết đây này… Hay là chúng ta đi khỏi đây đi nha…aaa….aaa….”. Chết tiệt, sao lão già này xấu bỏ mẹ thế này. Mà đúng thôi, trai BOF chúng nó có cần phải đi kỹ viện đâu, gái chúng nó tự mò tới cho ăn cơ mà.

“Chà… chà… chà… không đi xem nữa sao?” – giọng nói dâm dục của lão già đang ôm Ngân Trúc phát ra.

“Thiếp gấp lắm rồi…” – đoạn cô móc trong áo ra cái yếm của Tiểu Hương chớp chớp mắt nhìn lão – “… hay đại gia cho người đem kiệu tới đưa thiếp đi được không?” – cô đẩy cái yếm vào mặt ông ta cười ngọt ngào – “Nhaaaa… nhaaaa…”

Lão già nhìn biểu tình cùng hành động khiêu khích của tiểu mỹ nhân bên dưới thì không kiềm được lòng, thở hổn hển – “Được… Được… Ta làm theo ý nàng…”. Đoạn ông ta giơ tay ra lệnh cho Tú bà kêu người mang kiệu đến đưa 2 người đi.

Dù cực kỳ khó chịu khi bị bàn tay ông già xấu xí này sờ mó nhưng Ngân Trúc cố nhịn mỉm cười ngọt ngào. Dù sao người bị chiếm tiện nghi éo phải cô mà là con nhỏ nữ chính, nếu mà lỡ nó có bị thất tiết thì không liên quan cô. Chuyện này nó tự giải quyết với phu quân tương lai của mình, dù sao xong hết kịch bản là cô biến đi mà. Giờ thứ quan trọng nhất là còn sống tới cuối truyện.

Cô liếc mắt nhìn đoàn sát thủ, hình như bọn chúng không hề để ý đến đám kỹ nữ này. Bởi mới nói, đê tiện vô sỉ có cái lợi của đê tiện vô sỉ… Đệ tử cưng của Đường Tăng là ai? "Soái ca" Trư Bát Giới tối ngày chỉ ăn, ngủ và nịnh bợ chứ không phải là con khỉ đột Tôn Ngộ Không bán sống bán chết làm việc… Tác phẩm kinh điển này chứng minh 1 quy tắc bất biến của cuộc đời, càng đê tiện vô sỉ càng có lợi.

Cô rúc đầu vào con heo mập xấu xí để ông ta bế vào kiệu. Đám hắc y nhân kia cũng quân tử vãi đạn, không để ý mấy cái cảnh xuân sắc này… Sống ở thời đại bất thường phải dùng thủ đoạn phi thường…

“Khởi kiệu về Đoàn gia!” – con heo mập lên tiếng. Tay không ngừng mân mê tiểu mỹ nhân trong tay, hơi thở càng dồn dập.

“Ấy… ấy… ấy…” – Ngân Trúc lên tiếng – “Đại gia mà hành sự ở đây coi chừng… lỡ chúng ta kích động quá kiệu phu chịu không nổi làm té thì sao? Chưa mần ăn gì hết mà… bị thương thì khổ?” – cô cầm cái yếm của Tiểu Hương đưa đi đưa lại quanh mặt con heo mập.


Xin lỗi Tiểu Hương nhưng ta hứa mua cái mới cho ngươi, tơ lụa hảo hạng luôn… Cho ông già này hửi chút mùi của ngươi vậy.

Con heo mập bị hành động khiêu khích cùng cái yếm đỏ tươi có mùi đàn bà của Ngân Trúc thì máu nóng càng tăng cao.

“Xuân thu đáng giá ngàn vàng…” – cô đưa đẩy càng đẩy mạnh cái yếm lên mặt ông ta mạnh hơn – “Đại gia chờ chút xíu đi nhaaa…”

“Được! Được! Ta chờ tiểu mỹ nhân… " - ông ta cầm cái yếm lên hít đáo hít để.

Khóe miệng Ngân Trúc cong lên. Giờ tới cái Đoàn gia kia thì bỏ trốn là xong…

“Dừng kiệu! Quan sai kiểm tra ! " - tiếng ở bên ngoài vang lên.

Chết tiệt, hồi nãy con hệ thống nói là có chính quyền tham gia nữa. Mới thoát hắc đạo giờ tới chính quyền. Khốn nạn thật !

Kiệu phu dừng lại để kiệu xuống.

" Thiếp… " - Ngân Trúc đưa đôi mắt long lanh của Thúy Kiều lên nhìn con heo mập – " Thiếp sợ lắm… ".

" Đừng lo, ta sẽ xử lý giúp nàng… " - ông ta ngọt ngào nói rồi bước ra khỏi kiệu.

A, con Thúy Kiều trời sinh đúng là để thích hợp làm mấy cái này à nha… kết hợp cùng hành động nửa đêm leo rào hẹn hò cùng trai mới quen là hiểu em ấy ngoan cỡ nào… Bởi, nó không dính bi kịch gia đình thì thể nào sớm muộn cũng bước vào lầu xanh thôi… Đôi mắt mùa thu này công nhận tiện thật !

" Sao các ngươi dám cản đường Đoàn gia ta ! " - con heo mập lên tiếng.

" Xin Đoàn gia thứ lỗi, chúng tôi đang tìm kiếm một nghi phạm. " - tiếng một người lên tiếng – " Đó là một người… "


" Ây da… Đại gia làm thiếp đợi chết mất… " - Ngân Trúc lên tiếng đưa đẩy đồng thời kéo áo đưa tay trần cầm yếm đỏ khỏi màn kiệu – " …Em chịu không nổi nữa rồi… ". Bằng mọi cách không thể để con heo này nghi ngờ được.

" Đấy, các ngươi làm tiểu mỹ nhân của ta đợi rồi… " - con heo gắt lên –" Đừng quên là ta luôn hào phóng cho tiền các ngươi mỗi khi đến xưởng gạo nhà ta đó. "

" Đoàn gia bớt giận. "

Các nha sai nhìn hành động cô gái kia cùng gương mặt đỏ lên của Đoàn Tứ thì cười thầm. Thì ra là đang chơi gái ! Hèn chi gấp rút đến thế.

" Thôi được, chúng tôi không phiền ngài. "

" May quá ! " - Ngân Trúc thở phào nhẹ nhõm…

Đoàn Tứ sau khi đến Đoàn gia thì ngay lập tức bế tiểu mỹ nhân vào phòng không để cô có bất kỳ phản ứng gì. Một mỹ nhân đẹp như thế này thật không thể bỏ qua, xong chuyện phải đến Hoa Xuân Viện chuộc thân lấy làm thiếp ngay.

Ngân Trúc nhìn hành động của con heo mập không khỏi kinh ngạc, lão già này không cho cô phản ứng gì hết trơn. Đúng là thân thể này không phải của cô nhưng ít nhất có bị phải làm chuyện đó thì nên là một anh đẹp trai nào chứ dù gì ngoài đời cô cũng chưa từng làm mà… Ngân Trúc không muốn có hồi ức kinh khủng… Chó má thật, trai đẹp ở cuốn tiểu thuyết này đầy rẫy mà bị con heo này ăn sao ?

" Ấy… ấy… ấy… " - Ngân Trúc lên tiếng – " Ngài đừng có gấp quá ! Chúng ta cứ từ từ… Đêm còn dài mà… ". Cô cố kéo thời gian càng dài càng tốt.

" Không… " - Đoàn Tứ thở hổn hển – " Ta không chịu nổi được… ". Ông ta ném cô lên giường và cởi áo khoác ngoài ra.

Chết tiệt, khốn nạn thật. Dù không chết mà gặp con heo này bị ám ảnh tuổi thơ mất thôi.

" Này, ta chờ ông nãy giờ. " - một thanh niên từ cửa sổ phóng vào ngồi ở bệ cửa nói – " Ở ngoài lạnh gần chết ! "

Đoàn Tứ đang hứng lên bị cắt ngang không giấu được bực bội gắt lên – " Có gì thì mai nói đi ! Hiện ta đang bận. "


" Mà mai tôi không rảnh à nha ! Nên giờ chúng ta giải quyết luôn đi ! "

Đoàn Tứ kéo màn lại để tiểu mỹ nhân trong đó. Lòng chửi thầm tên sát thủ không biết điều này phá cả đêm xuân của ông.

" Nói ! " - ông ra lệnh.

Nam thanh niên mỉm cười nói – " À tôi muốn nói ông hủy nhiệm vụ giết 2 mẹ con kia. "

" Cái gì ? Ngươi làm không được hả ? "

[Chà… chà… chà… Công nhận tối nay mình có nhiều phim xem thật… Bởi mua 1 cây khoai tây chiên xem phim đúng là không uổng mà… Khửa … khửa… khửa… Mà lần nào cũng chuẩn bị có phim sex xem là bị cản là sao ? Chậc, tiếc quá !]

" Cái quái gì thế này " - Ngân Trúc nằm nghe ngóng tình hình.

" À, có thể nói là thế " - người thanh niên gãi đầu thản nhiên nói – " Ông xóa đi nhiệm vụ này đi ha. "

" Vô dụng " - Đoàn Tứ gắt lên, chuẩn bị ăn thịt mỹ nhân thì bị cản giờ lại nghe tin xấu – " Thế mà dám nói Diệc Ưng đệ nhất sát thủ ra tay chưa bao giờ thất bại. Chỉ có 2 mẹ con mà làm không xong. "

" Ông có hủy nhiệm vụ không ? " - người thanh niên ngồi ở bệ cửa sổ mỉm cười hỏi lại.

" Không, ta sẽ rêu rao giang hồ biết ngươi là 1 kẻ vô dụng… là 1 thằng lừa gạt " - Đoàn Tứ cáu gắt lên.

" Chà chà chà… " - người thanh niên nghiêng đầu mỉm cười nói nhảy vào trong nhà vô tư nói – " Ngươi có biết là tại sao ta được người ta gọi là đệ nhất sát thủ chưa từng thất bại không ? " - tay anh nắm chặt cổ Đoàn Tứ, gương mặt không ngừng mỉm cười.

" Ư… " - Đoàn Tứ kinh hãi nhìn Diệc Ưng sát thủ - " Tha… tha… " - mắt ông ứa lệ.

" Một là ta giết thành công con mồi. Hai là người thuê hủy lệnh … không phải chỉ cần người thuê chết là nhiệm vụ hủy bỏ sao ? Lúc đầu ngươi thuê ta đã nói quy tắc làm việc của mình rồi mà. Đó là lý do tại sao Diệc Ưng sát thủ chưa bao giờ thất bại. "

" Tha… " - Đoàn Tứ nhìn người thanh niên trước mặt cầu xin.


" Không bằng 1 thằng bé. Chán bỏ xừ " - anh mạnh tay bẻ cổ con heo trước mặt lạnh lùng nói – " Ta cho ngươi 3 cơ hội mà đều không biết tận dụng là sao ? Bố đây cực kỳ ghét bị người ta chửi …"

" Crack "

Người thanh niên thả xác Đoàn Tứ xuống quay lại gương mặt thản nhiên thường ngày.

" Bỏ mẹ rồi, mới thoát đám sát thủ giờ chứng kiến hiện trường hung thủ giết người. Mà thằng Diệc Ưng này chơi luật rừng vãi đạn… kiểu này bảo đảm hắn giết luôn nhân chứng đây mà…" - Ngân Trúc giả bộ ngủ, giờ hắn mà biết cô còn thức giết người diệt khẩu là khổ.

" Hây " - tên sát thủ nhảy lên giường, ngồi chồm hổm đưa mặt xuống nhìn Ngân Trúc.

" Mình ngủ, không biết gì hết… không biết gì hết… " - cô thầm nghĩ.

Anh lấy tay vỗ vỗ mặt cô.

" Đã nói là người ta ngủ, không thấy gì hết mà… Thằng hung thủ này rảnh vãi… Chị đây không biết gì hết mà… " - cô cố bình tĩnh nhắm mắt giả như đang ngủ.

Anh lấy tay vỗ mạnh hơn, hét lên.

“Này, không phải ngươi cùng ông già đó chuẩn bị mần ăn hay sao?”

Thằng khốn nạn này, ta đã xem như không thấy gì hết mà mày cứ lảm nhảm là sao? Giờ ngủ tiếp là hắn biết mình giả bộ ngay.

Ngân Trúc mở mắt ngồi dậy đưa 2 tay về phía trước làm ra vẻ vô tội, cô nhẹ nhàng nói – “Đoàn gia, Đoàn gia đâu rồi?” – sau đó cô giả như lấy tay đụng trúng tên sát thủ rồi nắm lại ra vẻ ngây thơ – “Ngài đây rồi. Thiếp sợ quá! Nếu không có ngài thì không biết thiếp ra sao nữa, cuộc sống trong bóng tối thực đáng sợ lắm…”.

Người thanh niên giữ nguyên tư thế ngồi chồm hổm nghiêng đầu nhìn cô, đưa 2 tay lên quơ quơ trước mặt Ngân Trúc.

“Chị đây không thấy gì hết. Chị đây không thấy gì hết. Chị đây không thấy gì hết” – cô lẩm bẩm trong lòng.

Được thanks

Xem thông tin cá nhân


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận