Thành Họa Bì, đêm khuya trong khách điếm.
Bích Trà ngồi khoanh chân trên giường, nàng đưa hai bàn tay chạm vào nhau, tận lực điều tức dòng nội lực di chuyển ngang dọc khắp cơ thể.
Từ sau lần bế quan bất đắc dĩ đó, võ công của nàng đã tăng cao không ít.
Nàng bây giờ có thể sử dụng tối đa sức mạnh thân thể của nguyên chủ, đồng thời học được nhiều chiêu thức võ thuận cận chiến mới.
Phải biết rằng nguyên chủ giỏi về thiện xạ nhưng cực kém về kiếm thuật, đây cũng là khuyết điểm duy nhất của nàng.
Nàng nhớ lại thời điểm sau khi bị lão quái dị tóm áo kéo vào trong hang động, ông ấy đã ném một chồng sách kiếm thuật vào mặt nàng, ép nàng học thuộc mới đồng ý thả nàng ra.
Hữu Tâm sư phụ thật là kì quái, cách dạy học trò của ông cũng thật là kì quái.
Nàng sau một hồi vận công mới thả lỏng người kết thúc trạng thái bị động.
Thời gian đã là giữa khuya, toàn thân nàng hiện tại ướt đẫm mồ hôi, nàng quyết định đi chuẩn bị nước tắm.
Bây giờ đang là mùa hạ, cơn gió mát về đêm cũng chẳng thể xua tan cái nóng rát của ban ngày.
Dù vậy, nàng có thói quen tắm nước nóng từ nhỏ, nên dù trời có nóng đi chăng nữa, nàng vẫn đi xuống sảnh phòng để mang nước nóng đổ vào bồn tắm.
Căn phòng đã tắt đèn, hơi nước bốc lên tỏa ra từng đợt khói trắng, làn da nàng đỏ lên vì tiếp xúc với nhiệt độ cao của nước, Bích Trà cứ thế nhắm mắt tận hưởng cảm giác thần tiên này.
Đột nhiên cửa sổ phòng nàng mở toang, một thân ảnh nhảy vào trong rồi nhanh chóng đóng hai bên cửa sổ lại.
Bích Trà bị tiếng động lạ đánh thức, nàng mở mắt nhìn ra phía cửa sổ.
Bồn tắm của nàng được đặt sau tấm bình phong lụa trắng, nàng chỉ biết rằng phòng nàng đã có kẻ đột nhập, còn tên đó là ai thì nàng căn bản không rõ.
Lát sau, trên đường lớn phát ra tiếng truy hô bắt trộm, tiếng người cùng tiếng bước chân dồn dập làm náo động cả khu phố đang yên giấc ngủ.
Một hồi lâu sau, tiếng truy hô ngày càng nhỏ dần rồi im bặt.
Bích Trà có thể chắc chắn rằng cái tên đang đột nhập trái phép trong phòng nàng là kẻ trộm trong lời nói của đám người phía dưới, còn nàng lại đang trong trạng thái không mảnh vải che thân.
Nàng nghĩ bụng đợi cho hắn tự giác rời khỏi nơi này thì nàng sẽ đứng lên khoác y phục sau, ai ngờ hắn chẳng những không có ý định bỏ đi mà còn ngang nhiên nằm trên giường nàng mà đánh một giấc.
Bích Trà nhếch miệng cười khẩy, tên tiểu tặc này dám vào phòng nàng, còn dám chiếm tiện nghi của nàng, nàng quyết định sẽ cho hắn biết thế nào là lễ độ.
Đợi hắn ngủ say, nàng lặng lẽ rời khỏi bồn tắm mặc xiêm y, sau đó im hơi lặng tiến bước từng bước đến bên giường gỗ.
Một phi tiêu sắc bén xuất hiện trên bàn tay Bích Trà, nàng đưa lưỡi phi tiêu đặt lê yết hầu của tên trộm.
Cảm giác sắc lạnh của kim loại ở trên cổ khiến tên trộm giật mình tỉnh giấc.
Hắn mở mắt ra, đập vào mắt hắn là một nữ tử có ánh mắt vô cảm cùng nụ cười lộ mười chiếc răng.
" Thật là đáng sợ mà".
Nam tử trên giường cảm thán trong lòng.
" Nói, ngươi là ai, vì sao lại vào đây".
Bích Trà giữ nụ cười tươi trên môi, chất vấn hỏi.
" Ta chỉ là một tên trộm tiểu tốt không đáng nhắc tên, bởi vì trốn chạy khỏi sự truy đổi nên bất đắc dĩ mới vào phòng của cô nương.
Cô nương tấm lòng bao dung độ lượng không so đo kẻ tiểu nhân, xin tha cho ta một con đường sống".
Tên trộm miệng thì nói lời xua nịnh, nhưng bộ dáng hắn lại như chẳng lo sợ tiểu cô nương đang áp sát hắn tra hỏi.
Trực giác của nàng mách bảo rằng nàng phải cẩn thận với tên trước mặt này.
Nàng cúi mặt tiến gần đến mặt hắn, một tay cầm phi tiêu giữ thế thượng phong, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt lên gương mặt không nhìn rõ ngũ quan của hắn:
" Ồ, vậy sao.
Hay là ngươi đừng làm nghề trộm cướp nữa, đúng lúc ta đang thiếu một tùy tùng, ngươi muốn làm tùy tùng của ta không".
Tên trộm bất ngờ với câu nói cùng động tác sờ mặt hắn của nàng, hắn toàn thân bất động trong giây lát.
Nàng đưa bàn tay luồng đến sau tai của hắn, một cây trâm lặng lẽ phóng đến đâm sâu vào da thịt.
Hắn không kịp phản ứng, toàn thân liền rơi vào trạng thái hôn mê.
Bích Trà đứng thẳng người dậy, vung tay không chút lưu tình giáng xuống gương mặt của kẻ đang nằm trên giường.
Chát...
Tiếng đánh vang vọng trong căn phòng nhỏ bé của khách điếm, nàng đưa tay vẫy vẫy vì dùng lực quá mạnh.
Cái tát này là đánh hắn vì tội dám đột nhập vào phòng nàng, dám để nàng ngâm mình trong bồn tắm lâu, còn dám chiếm giường của nàng để ngủ.
Nàng lục soát người hắn lấy hết đồ nghề hành tẩu, rồi lại đi tìm sợi dây thừng trói chặt người hắn như đòn bánh tét.
Trói hắn xong xuôi, nàng dùng khăn nhét miệng hắn, một chân đạp hắn lọt xuống giường, cả người nàng cứ thể phóng lên giường mà vui vẻ nhắm mắt ngủ thiếp đi.
----
Sáng sớm, tiếng người đi lại bên ngoài cùng tiếng họp chợ đã thành công đánh thức một con sâu lười đang ngủ trên giường.
Bích Trà ngồi dậy vươn vai ngước cổ, tiến đến mở cửa sổ phòng để đón lấy ánh nắng của mặt trời.
Nàng chợt nhớ ra cái gì đó, lại cúi mặt nhìn xuống tên trộm vẫn còn hôm mê nằm yên lặng dưới đất.
Bây giờ nàng mới có thể mượn ánh nắng ban ngày để có thể nhìn rõ tên trộm không biết trời cao đất dày này.
Nàng không thể nào ngờ được một tên trộm lại dám mặc bạch y để làm việc, phải biết rằng mặc bạch y vào ban đêm sẽ cực kỳ nổi bật, hắn phải tự tin nhường nào mới dám mặc lựa chọn màu sắc này để mặc cơ chứ.
Nàng chuyển dời ánh mắt đến gương mặt của hắn, một bên má vẫn còn sưng đỏ do cú tát của nàng, nhưng nó vẫn không thể nào che đây được dung nhan tuấn mỹ của hắn.
Nàng tiến đến ngồi xổm bên cạnh tên trộm rút khăn khỏi miệng hắn, cẩn thận quan sát gương mặt này.
Hắn có một gương mặt được xếp vào hàng mỹ nam, một gương mặt đào hoa phong nhã của thiếu gia ăn chơi trác táng sống trong nhung lụa từ bé chứ không phải là một tên trộm bị người khác truy đuổi.
Nếu như không nàng không nghe được tiếng truy hô tìm trộm vào đêm qua, nàng sẽ nghĩ rằng hắn đột nhập vào phòng nàng để hái hoa tặc đấy chứ.
Nàng ngẫm nghĩ, hai nam tử mà nàng gặp được đều là mỹ nam, Tử Long cũng là mỹ nam, Hoàng Vũ cũng là mỹ nam, chẳng lẽ ở cổ đại này mỹ nam xuất hiện nhiều như rau ngoài chợ đến thế sao?
Vứt bỏ đống suy nghĩ kì lạ ra khỏi đầu, nàng nhìn bên ngoài cửa sổ, lại nhìn xuống mỹ nam đang hôm mê.
Chắc hẳn tên này phải tỉnh dậy rồi chứ, thuốc mê đáng lý ra cũng đã hết hiệu lực từ lâu.
Hay là hắn đang giả vờ ngủ.
Nghĩ là làm, nàng chỉnh cơ thể của hắn nằm ngửa chỉnh tề, đưa tay nấn ná gương mặt sao cho cân đối hai bên nhất.
Sau đó...
Chát...
Nam tử nằm phía dưới vì cơn đau thấu tận trời xanh bức tỉnh.
Hắn mở mắt trừng lớn nhìn lục y nữ tử đang ngồi nhìn hắn.
Bích Trà chẳng ngại ngùng hay xấu hổ gì cả, nàng mỉm cười chào hắn:
" Chào buổi sáng.
Sao rồi, ngươi ngủ dưới đất có ngon giấc không?"
" Tại hạ và cô nương không thù không oán, cớ gì cô nương phải làm đến mức này cơ chứ?"
" Ồ, ngươi xông vào phòng ta, nằm trên giường ta, còn dám mở miệng nói là không thù không oán sao? Đúng rồi, ngươi là trộm mà, bây giờ ta mang ngươi đến huyện nha báo quan, vậy là ta có thể thu được chút lộ phí đi đường được rồi.
Đúng là một công đôi chuyện mà".
Bích Trà nhếch miệng trêu chọc.
Nam tử bị trói chặt trên đất nằm yên nhìn Bích Trà, thản nhiên nói:
" Cô nương à, cô nương đừng tự mãn quá sớm, như vậy chỉ khiến bản thân chuốc thêm phiền phức mà thôi".
Bích Trà cười thành tiếng trả lời:
" Ta biết điều đó chứ, không cần người phải nhắc nhở.
Dù gì thì ta trói ngươi đánh ngươi cũng chỉ vì ngươi đột nhập vào phòng ta thôi, ta và ngươi cũng đã đáp trả xòng phẳng với nhau, chúng ta về sau nước sông không phạm nước giếng".
Vừa nói Bích Trà vừa cởi trói cho hắn.
Làm xong việc, nàng hướng cửa phòng mà đi.
Trước khi rời khỏi, nàng nhìn hắn, nói:
" Ta tên Bích Trà".
Bạch y nam tử nghe nàng giới thiệu bản thân, hắn lễ độ đáp lại:
" Tại hạ Lục Vân".
Ăn xong bửa sáng ở dưới sảnh, nàng lên ngựa tiếp tục hành trình đến thành Hồng Trí hội ngộ cùng mọi người.
Ra khỏi cổng thành, một thân một ngựa cứ thế băng qua thảo nguyên rộng lớn.
Tiếng vó ngựa hòa cùng thảm cỏ xanh ngát đang đung đưa theo cơn gió, nàng vừa ngồi trên yên ngựa vừa ngắm nhìn cảnh sắc thiên nhiên xinh đẹp.
Khi nàng tiến đến vùng sỏi đá cằn cỗi, Bích Trà cảm nhận có ánh mắt đang dõi theo nàng.
Nàng ghì dây cương dừng ngựa, lặng yên đưa mắt đánh giá xung quanh, lớn tiếng nói:
" Là ai.
Ra đi".
Nàng vừa dứt lời, một đám người bí ẩn xuất hiện tạp thành vòng tròn lớn bao quanh nàng.
Nếu nhìn sơ qua, ai cũng nghĩ rằng bọn chúng là đạo tặc chuyên dàn trận cướp bóc.
Nhưng trong mắt nàng, đám người này không hề đơn giản.
Một con hắc mã bước từng nhỏ bước tiến lên đứng đối diện bạch mã nàng, một nam tử hắc y vận hoa văn bạch hổ, mặt nạ đen che hai phần ba gương mặt, chỉ để lộ một phần nhỏ da thịt từ bên phải má đến hết cằm.
Mặc dù phần lớn gương mặt đã bị che đi, nhưng chỉ cần dựa vào tỷ lệ ngũ quan, đôi mắt rồng màu hổ phách nổi bật cùng trang phục phong thái của hắn, nàng có thể đoán được lai lịch của tên này không hề đơn giản.
" Ồ, nhân trung long phượng.
Ngài là người hoàng tộc à?".
Bích Trà bất đắc dĩ trở thành thầy bói tướng số, châm chọc nam tử đối diện.
Hắc y nam tử thấy lục y nữ tử đoán được thân thế của mình, hắn nhếch miệng thưởng thức:
" Cứ xem là vậy".
Bích Trà tự nhận thấy tên này khó đối phó, liền đưa tay hành lễ vạch rõ ranh giới với người trước mặt, ngõ ý muốn qua đường:
" Thảo dân chỉ là người qua đường, hiện tại cần đi đến một nơi.
Nếu ngài thật sự là người hoàng tộc, ngài sẽ không lạm dụng quyền lực để bức ép một thảo dân không một tấc sắt".
Hắc y nam tử nhìn Bích trà, vẻ mặt nàng khi nhìn hắn thật xa lạ như không hề quen biết, khác hẳn với vẻ mặt mắng chửi hắn của nàng vào đêm đột nhập hôm ấy.
Hắc y nam tử lên tiếng hỏi:
" Nàng không nhớ ra ta là ai sao?"
Bích Trà kính cẩn đối đáp:
" Thứ cho thảo dân không biết ngài là ai.
Với địa vị của ngài, thảo dân có mười cái mạng cũng không dám thấy người sang bắt quàng làm họ".
Hắc y nam tử cười thành tiếng, muốn thử xem nàng muốn trốn chạy đến lúc nào:
" À, thật vậy sao.
Vậy nàng đoán xem, tên ta là gì?"
" Thảo dân làm sao dám đoán mò tên của ngài chứ?".
Bích Trà từ chối trò chơi đoán chữ này.
" Nếu nàng không đoán, ta sẽ bắt nàng trở về chặt tay chặt chân, móc mắt nhổ răng, biến nàng thành trư nhân".
Hắc y nhân nhếch miệng nói ra những lời kinh dị nhất bằng giọng điệu nhẹ nhàng nhất.
Bích Trà nhìn đám người đứng thành vòng tròn phía dưới đồng loạt rút kiếm, tiếng ma sát kim loại nghe thật chói tai.
Nhận thấy tên trước mặt tâm cơ khó dò, nàng chỉ có thể cố gắng động não suy nghĩ.
Nếu hắn khăng khăng nói rằng nàng biết hắn, vậy thì tại sao bạn bè gặp nhau lại bày ra thế trận bắt người như vậy.
Còn nếu hắn và nàng là địch thủ, hắn cũng sẽ chẳng cần nói nhiều như vậy làm gì, chỉ cần ra lệnh trực tiếp ra lệnh bắt người là xong.
Vậy rốt cuộc là hắn muốn gì ở nàng chứ?
Nghĩ nghĩ một hồi, nàng hướng ánh mắt nhìn hắn, nở nụ cười xua nịnh trả lời:
" Thảo dân thật sự không biết tên của ngài là gì.
Thú thật với ngài, cách đây nửa năm trước thảo dân bị bệnh liệt giường, căn bệnh này nặng đến mức khiến thảo dân bị mất hết phần kí ức lúc trước.
Ngài cứ ép thảo dân đoán tên ngài, thảo dân chỉ có thể nói ra một cái tên nào đó mà thôi.
Nếu thảo dân nói sai, ngài cũng đừng vì tức giận mà một kiếm chặt đầu thảo dân nhé?"
Hắc y nam nghe hết lời nàng nói, chỉ mỉm cười nhẹ gật đầu.
Bích Trà nhận được lời chấp thuận của người trước mặt, trong đầu nàng chợt hiện lên một cái tên.
Nàng hướng đến người trước mặt nói:
" Ngài tên Tôn Quốc Sơn".
Cả hội trường im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đang đập từng nhìn, đám người đứng phía dưới kinh sợ nhìn nhau.
Hắc y nam tử nghe được cái tên nàng thốt ra xong thì lại cúi đầu cười lớn thành tiếng:
" Hưm hưm..
ha ha ha...!Xem ra là nàng vẫn nhớ đến ta".
Bích Trà bị giọng cười của hắn dọa đến ngốc luôn rồi.
Nàng có nên đi mua một tờ vé số không nhỉ, có lẽ nàng sẽ trúng giải độc đắc đó.
Không thể nào mà nàng nói bừa một cái tên trên trời rơi xuống mà lại đúng đến như vậy.
Nàng phải làm gì tiếp theo bây giờ, thật là phiền phức lớn cho nàng rồi.
Bích Trà nhìn Quốc Sơn, vẻ mặt nàng không còn sự khách sáo như trước.
Nàng dùng lời lẽ nghiêm túc thật lòng nói:
" Thảo dân đã trả lời theo mong muốn của ngài.
Hiện tại thảo dân có việc gấp cần đi qua đây, mong ngài rủ lòng từ bi mà tha cho thảo dân một mạng, mở lối nhường đường.
Ngài muốn món đồ gì của thảo dân, thảo dân sẽ đưa cho ngài".
Quốc Sơn thấy Bích Trà cương quyết đến vậy, cũng không có ý làm khó nàng.
Hắn đưa tay ra hiệu, đám người phía dưới tra kiếm vào vỏ, thoáng cái biến mất.
Hắn thúc ngựa bước dần đến nàng, cho đến khi cả hai chỉ cách nhau chưa đến hai bước chân, hắn chậm rãi tháo mặt nạ xuống, lộ ra gương mặt tuyệt thế yêu mị, đáp:
" Đúng lúc ta đang cần người bầu bạn.
Hoặc là ta đi cùng nàng, hoặc là nàng về cùng ta".
Đúng là gen hoàng gia có khác, ngay cả tên nam tử điên trước mặt này cũng là một mỹ nam, đúng là khiến nàng bổ mắt tán thưởng.
Nhưng đẹp mà điên thì nàng cũng chẳng thèm nhìn.
Bích Trà trong lòng âm thầm lôi mười tám đời tổ tông của Quốc Sơn ra mà mắng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ thân thiện hỏi lại:
" Chỉ được chọn một trong hai?"
" Đúng".
Hắn trả lời.
" Ồ, vậy thôi ngài đi theo ta đi.
Nếu ngài không ngại sương gió thì cứ bám theo thảo dân, lộ phí đi đường thì ngài tự lo đấy nhé".
" Gọi ta là Quốc Sơn".
Bích Trà bị hắn bắt bẻ, bất đắc dĩ sửa lại câu nói:
" Vâng, Quốc Sơn công tử.
Thảo dân...ta tên Bích Trà, hân hạnh được gặp...!huynh tại đây".
Thành công vuốt mông ngựa Quốc Sơn, Bích Trà tiếp tục thúc ngựa nhanh chóng băng qua địa hình sỏi đá, tiếng vào bên trong cánh rừng lớn.
Bởi vì thời gian dây dưa với Quốc Sơn quá lâu, khi nàng tiếng vào cánh rừng thì bầu trời cũng đã dần tối.
Đêm đến, cánh rừng được bao trùm hoàn toàn trong bóng tối, cản trở tầm nhìn rất nhiều, xung quanh đây lại chẳng có người dân sinh sống.
Bích Trà chỉ có thể thở dài chấp nhận, nàng hướng ngựa đến con suối gần đó dừng chân, kiếm củi đốt lửa.
Quốc Sơn cả quá trình bám theo nàng đều không hề lên tiếng, hắn ngồi im lặng trên gốc cây khô đối diện nhìn nàng.
Bích Trà lấy túi lương thực trên lưng ngựa mang đến đặt bên cạnh đống lửa, nàng mở túi ra chọn vài miếng lương khô, cũng vươn tay đưa cho Quốc Sơn một miếng.
Quốc Sơn đón lấy thức ăn, chẳng hề kiêng dè gì mà đem cho vào miệng nhai ngon lành.
Bích Trà nhìn động tác ăn của hắn, tò mò hỏi:
" Ngài không sợ ta bỏ độc vào thức ăn à?"
" Gọi ta là Quốc Sơn".
Bích Trà cạn lời, tiếp tục nói:
" Ta hỏi, huynh không sợ ta bỏ độc vào thức ăn à?
" Không sợ".
" Vì sao?"
" Vì ta tin nàng".
Hả, hắn dám tin một người lạ như nàng sẽ không bỏ độc người hoàng thất là hắn sao.
Theo như những bộ phim cổ trang mà nàng biết, con cháu hoàng thất trước khi dùng bữa đều sẽ có người chuyên thử độc ăn trước những món đó, hoặc là sẽ có tùng hầu cận đồ ăn thức uống.
Còn vị hoàng thất nào đó đang ngồi trước mặt nàng lại dám ăn đồ ăn mà nàng đưa.
Rốt cuộc hắn và nàng có mối quan hệ gì đủ để khiến hắn chấp nhận dành thời gian để bám them nàng.
Nàng nhan sắc cũng chỉ giống bao người, dáng người cũng chẳng phải kiểu đồng hồ cát, tính cách cũng chẳng hiền thục đức độ như bao nữ tử cổ đại.
Nàng đoán chắc rằng hắn theo nàng vì cảm thấy nàng thú vị, chỉ cần hắn chán ngấy nàng rồi thì sẽ tự động rời đi.
Chắc chắn là vậy, Bích Trà tự an ủi bản thân, vì thế cách nàng đối xử với tên nam tử điên này cũng hào sảng không kiên dè hơn trước.
Nàng đưa thêm vài miếng lương khô cho hắn, cả hai ngồi ăn trong vần sáng của củi lửa đang cháy rực.
...
Đêm đã khuya, tiếng côn trùng kêu hòa quyện cùng tiếng lụp bụp của củi đốt.
Bích Trà xoay người đổi tư thế ngủ, bỗng cảm nhận vật gì mềm mề ấm ấm phủ trên người.
Nàng mở mắt ra nhìn, áo choàng màu đen của Quốc Sơn đã nằm trên người nàng từ lúc nào.
Bích Trà hướng ánh mắt nhìn về hắn, thấy hắn khoanh tay nằm ngủ ở bên cạnh, lâu lâu lại dùng ngón tay gãi gãi chỗ bị muỗi chích.
Nàng nhìn bộ dạng chật vật của hắn cũng thấy dễ thương, hắn khi ngủ thật đẹp, gương mặt an tĩnh đó không còn bày ra khí thế uy nghi yêu mị bức người như lúc hắn chặn đường nàng.
" Ta đẹp lắm sao".
Quốc Sơn nhắm mắt nói chuyện cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng.
" Đẹp".
Bích Trà thẳng thắn thừa nhận.
" Nàng thật kì lạ.
Những nữ tử khác khi nhìn ta đều sẽ tìm mọi cách câu dẫn ta, hoặc nếu không thì cũng sẽ thẹn thùng đỏ mặt.
Chẳng có nữ tử nào như nàng, dám nhìn ta một cách lỗ liễu như thế".
Quốc Sơn buông lời châm chọc.
" Ồ, vậy à.
Thế thì ta là nữ tử độc nhất vô nhị rồi".
Bích Trà chẳng ngại ngùng gì về chuyện này.
Ở hiện đại, nhan sắc của Quốc Sơn có thể được xếp vào hàng minh tinh nổi tiếng.
Chỉ cần có hắn trong tay, nàng sẽ kí kết được với rất nhiều nhãn hàng quảng cáo.
Thật đáng tiếc a, nàng chẳng thể mang theo hắn quay trở về thế giới của nàng, mà ngay cả nàng cũng chẳng rõ được là bản thân có thật sự sẽ mãi ở lại nơi này hay không.
Bích Trà không muốn nghĩ đến những chuyện đó nữa, dứt khoát xoay người, tiếp tục vào mộng đánh cờ với chu công.