" Vậy bây giờ chúng ta sẽ đi đến Lâm gia gặp Lâm Y Y và Lâm Mộc.
Muội cảm giác có vẻ như hình thám đã để sót một ít dấu vết từ hai người này".
Bích Trà đưa ra quan điểm của mình.
Tử Long đưa ánh mắt tán thưởng đến muội muội, Hoàng Vũ cùng Hồng Hoa nhìn nhau cũng gật đầu đồng ý.
Tổ đội La Thành dùng xe ngựa đi đến phủ lớn của Lâm gia.
Phủ viện Lâm gia được xây dựng ngay trung tâm đắc địa của thành Ngọc Sơn, bất cứ du khách nào khi đặt chân đến nơi này đều sẽ choáng ngợp trước sự sầm uất nhộn nhịp khác biệt hẳn so với phần còn lại của cả thành, khiến người xem ngỡ rằng tất cả chi phí đầu tư của cả thành đều được đắp lên vị trí trung tâm này.
Nhận được thông báo, quản gia Lâm Gia tiến ra ngoài niềm nở tiếp đón hình thám điều tra vào phủ.
Phủ viện Lâm gia được xây dựng theo kết cấu tứ hợp viên, kiến trúc nhà cửa và đồ đạc trang trí vừa phô trương sự xa hoa, nhưng cũng không kém phần sang trọng cho gia chủ.
Lâm gia là thương gia buôn lụa có tiếng trong thành, Lâm lão gia nổi tiếng trong giới kinh doanh là một người có bộ óc thiên tài, và tài năng của ông đều được truyền lại cho Lâm Y Y, ái nữ mà Lâm lão gia hết mực yêu thương cùng tận tay bồi dưỡng.
Lâm Mộc là đệ đệ ruột của Lâm Y Y, tính cách mềm mỏng nho nhã được kế thừa từ mẫu thân.
Thông qua giới thiệu từ quản gia, Lâm Mộc đáng lẽ đã tham gia kì thi đình, nhưng bởi vì cái chết của Lê Tô Tuệ mà tự nhốt mình trong phòng, vì thế mà bỏ lỡ ước mơ thi quan tiến chức của hắn.
Lâm Y Y còn thê thảm hơn, từ sau cái chết của ba người bạn, nàng vì luôn sống trong sự sợ hãi tột độ mà hóa điên, suốt ngày cứ lẩm nhẩm những câu nói vô nghĩa khó hiểu.
Lâm lão gia đã vung tiền mời biết bao nhiêu thầy y về phủ để chữa trị bệnh cho ái nữ, chẳng những không có hiệu quả, ngược lại càng khiến bệnh tình của nữ nhi trở nặng hơn.
Nói đến đây, nếp nhăn trên gương mặt quản gia đượm thêm nét buồn, ông buồn vì thương xót cho một tài năng trẻ của Lâm gia.
Hồng Hoa là một người lạnh đạm vô cảm với mọi việc, nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài.
Chỉ cần có ai đó đề cập đến y học sẽ thành công điểm trúng trọng huyệt của nàng.
Sau khi nghe quản gia nói về bệnh tình của Lâm Y Y, nàng tiến lên ngõ ý:
" Thưa ngài, ta à một người biết về y học.
Nếu Lâm gia không phiền, có thể để ta chữa trị cho Lâm tiểu thư."
Quản gia nghe vậy, ánh mắt lóe minh quang mừng rỡ như bắt được vàng, vội vã dẫn bốn người trực tiếp đi đến nơi ở của Lâm tiểu thư.
Hiện tại Lâm lão gia và Lâm phu nhân đã đi theo thuyền lớn vượt sông buôn hàng lụa số lượng lớn, tạm thời không có mặt ở phủ.
Trước khi đi, Lâm lão gia đã giao toàn quyền cho người mà ông tín nhiệm nhất - Từ Lý - Cũng chính là vị quản gia trước mặt này.
Từ quản gia dẫn tổ đội La Thần đi qua khu vườn, rẽ vào một lối nhỏ tiến vào một tư viện rộng rãi.
Vừa bước vào tư viện, cả năm người đã nghe thấy tiếng hét nữ nhân và tiếng đập đồ phát ra từ trong một căn phòng đóng cửa kín mít:
" Tránh ra...!Tránh xa ta ra...Cút đi...!Cút hết đi"
Từ quản gia nghe thấy một màn này thì vẻ mặt bình tĩnh như đã quá quen thuộc với cảnh tượng trước mắt này.
Ông xoay người ái ngại nhìn bốn vị hình thám, rồi cúi người hành lễ:
" Ta thay mặt toàn bộ người trong phủ, gửi lời xin lỗi với bốn vị.
Lâm tiểu thư trước kia là một người tài sắc vẹn toàn, không hề như hiện tại.
Ta cũng rất buồn lòng, Lâm tiểu thư đối với ta như con cái trong nhà, ta cũng một tay chăm sóc cùng nuôi nấng con bé đến lúc lớn.
Nhìn thấy nó thành ra như vậy, ta đau lòng lắm."
Tử Long nhìn thấy động tác hành lễ của tiền bối, vội đưa tay ngăn cản:
" Xin ngài đừng làm vậy, chúng ta không dám nhận đại lễ này.
Ta cũng hiểu nỗi lo của ngài, chúng ta sẽ cố gắng làm việc trong khả năng của bản thân.
Hãy để Hồng Hoa và Bích Trà ở lại, ngài trước dẫn ta và Hoàng Long đến gặp Lâm thiếu gia, ta muốn hỏi ngài ấy một số chuyện cần thiết để điều tra vụ án."
Quản gia nhìn bốn người, trong lòng mười phần cảm kích, Tử Long và Hoàng Vũ theo Từ quản gia đi gặp Lâm Mộc.
Bích Trà và Hồng Hoa đứng nhìn ba người họ rời đi, cùng nhau tiến bước lớn đi vào trong viện của Lâm Y Y.
Trong viện vì thiếu nhân khí nên u ám vô cùng, không gian hoang toàn, đồ đạt bình hoa vỡ nát như vừa bị chủ nhân đập vỡ khi nãy.
Tiếng la hét đã ngừng lại, căn phòng trở lại sự im lặng vốn có.
Hồng Hoa đứng bên ngoài cửa phòng nói vọng vào:
" Lâm tiểu thư, ta là Hồng Hoa, là thầy y được mời đến để chữa trị cho tiểu thư.
Ta xin phép được vào trong."
Đợi một lúc không thấy hồi đáp, Hồng Hoa và Bích Trà nhìn nhau, Hồng Hoa dứt khoác mở cửa.
Cửa vừa mở ra, bất ngờ một chiếc gương đồng nhỏ phi thẳng tới.
Hồng Hoa thân ảnh bất dịch, một tay chớp nhoáng bắt lấy chiếc gương nhỏ chỉ cách mặt nàng chưa đến ba phân.
Hồng Hoa cầm gương nhỏ đưa ra khỏi tầm mắt, Bích Trà đứng ở phía sau nàng cũng tò mò nghiêng người nhìn vào bên trong căn phòng.
Đứng bên trong, ngay sát vách tường là một nữ tử da mặt tái xanh vì không tiếp túc lâu ngày với ánh sáng mặt trời, đầu tóc không buộc gọn mà tùy ý để xõa sau lưng.
Trên tay nàng đang cầm một chiếc kéo, tay còn lại đang cầm một bình cắm hoa, cả người bày ra bộ dáng đề phòng cẩn trọng.
Hồng Hoa đánh giá một lượt, không do dự bước qua cánh cửa.
Lâm Y Y thấy người trước mặt dám bước vào căn phòng của mình thì lớn tiếng giận dữ:
" Cút ngay, ai cho người bước vào.
Cút ngay."
Hồng Hoa bước một bước vào trong, xoay người đóng cánh cửa lại.
Bên trong chỉ có tiếng la hét chống cự yếu ớt rồi lại im bặt.
Bích Trà tin tưởng vào khả năng của Hồng Hoa, nàng thừa biết Hồng Hoa sẽ không bao giờ làm việc gì vô ích thừa thãi.
Về bệnh tình của Lâm Y Y, Hồng Hoa tự có cách làm riêng.
Từ lúc bắt đầu bước vào phủ viện Lâm gia, Bích Trà luôn lặng lẽ quan sát mọi thứ.
Lâm Y Y đã trải qua cú sốc kinh khủng cỡ nào mới khiến một người tài năng trở nên điên dại như vậy.
Qua lời nói của quản gia, Lâm lão gia là một người lý trí, giỏi kinh doanh, giỏi tư duy.
Với một người được kế thừa tất cả tinh túy từ ông, Lâm Y Y sẽ không thể chỉ vì chịu đả kích mà dễ dàng hóa điên.
Có lẽ là nàng bị điên vì chịu cú sốc từ người thân, hay nàng đang giả vờ bị điên vì muốn được sống sót...!Về phía Lâm Mộc, một người sống tình cảm như hắn thì việc đau buồn và suy sụp trước cái chết của người yêu là điều dĩ nhiên, hãy để Tử Long và Hoàng Vũ sẽ khai thác thông tin ở bên đó.
Bích Trà bây giờ cần phải xâu chuỗi tất cả thông tin lại với nhau.
Thông qua giới thiệu của quản gia và bố trí phủ viện Lâm Gia, tư viện của Lâm Y Y được phân cách với tư viện của Lâm Mộc bằng một vườn hoa lớn dẫn đến hậu viện.
Trong quá khứ, mối tình của Lê Tô Tuệ và Lâm Mộc cũng được bắt đầu từ vườn hoa này.
Cả bốn người bao gồm Lê Tô Tuệ, Lâm Y Y, Liên Lan và Mộng Điệp thường xuyên đến nhà của nhau chơi.
Khi còn nhỏ, Lâm Y Y đã có bản tính mạnh mẽ như nam nhân, rất khó để chơi cùng với các nữ nhi khuê tú khác trong thành.
Tình bạn từ nhỏ của bốn nữ tử xuất phát từ việc Mộng Điệp bị các tiểu thư khác bắt nạt ở lớp học, Lâm Y Y và hai người bạn kia đã đứng lên giúp đỡ.
Dần dà, mọi thứ như được an bài, tình bạn non nớt ấy đã đi theo bốn người cho đến khi trưởng thành.
Căn phòng một lần nữa được mở ra, Lâm Y Y bây giờ đã ngoan ngoãn ngồi yên trước bàn trang điểm, Hồng Hoa đang đứng sau lưng giúp nàng chải tóc.
Nhìn ánh mắt ra hiệu của Hồng Hoa, Bích Trà cẩn thận quan sát xung quanh.
Xác nhận bên ngoài không có ai, nàng yên tâm đi vào trong căn phòng, xoay người đóng cửa lại.
Bích Trà ngồi vào ghế trống, cầm lên chiếc gương nhỏ đặt trên bàn, tự ngắm nhìn dung nhan bản thân trong gương.
Ngắm bản thân hồi lâu, Bích Trà ẩn ẩn như đã hiểu ra điều gì đấy...
Lâm Y Y sau khi được sửa soạn bề ngoài, trạng thái của nàng giờ đây cực kì bình thường.
Không, nói đúng ra là nàng không hề bị điên.
Hồng Hoa đã làm xong chuyện cần làm, nàng mặt lạnh không nói tiếng nào bước ra ngoài đóng cửa lại, đích thân đứng canh ở ngoài, để không gian kín tiếng bí mật tuyệt đối cho hai người nói chuyện bên trong.
Bích Trà nhìn thấy một màn này, mọi thứ dần đúng theo suy luận của mình, nàng càng cảm thấy hưng phấn hơn.
Hướng tay bày bộ đang mời Lâm Y Y ngồi vào chiếc ghê bên cạnh mình, Bích Trà giọng nói bảy phần tán thưởng ba phần trêu chọc:
" Ồ, hóa ra Lâm tiểu thư rất biết cách diễn kịch đấy nhỉ, tiểu thư thật thú vị."
Lâm Y Y tiến đến ngồi vào ghế, ý vị thâm sâu đáp lời:
" Đã để cô nương chê cười rồi.
Ta đã chờ đợi mọi người quá lâu, lâu đến mức tưởng chừng như ta sắp gục ngã."
" Tiểu thư chờ ta vì điều gì?.
Bích Trà tò mò hỏi.
" Chờ có người đến cứu mạng ta." Lâm Y Y thẳng thắn trả lời.
Nghe một lời này, Bích Trà nhận ra vụ án này đã gần như sắp được hé mở một cánh cửa mới, chỉ cần để nữ nhân trước mặt chủ động nói ra những thông tin mà nàng cần.
Giờ đây trong mắt của Bích Trà, Lâm Y Y tỏa ra ánh hào quang sáng chói, một ánh hào quang mang đến ánh sáng công lý và chính nghĩa.
Bích Trà đưa tay ra hiệu mời Lâm Y Y tiếp tục, Lâm Y Y hiểu ý tiếp lời:
" Ta sở dĩ nói vậy, bởi vì ta nghi ngờ hung thủ ra tay sát hại ba vị tỷ muội của ta là đệ đệ ruột của ta, Lâm Mộc.
Ta không biết vì sao ta lại nghĩ như vậy, chỉ là lý trí và trực giác của ta mách bảo thế.
Có một đêm ta tình cờ đi ngang qua tư phòng của đệ ấy, thấy đệ ấy cầm một chiếc hộp đi vào trong phòng, dưới hộp có một chất lỏng nhỏ giọt xuống đất.
Chất lỏng đó có màu đỏ như máu vậy, nhưng lúc đó ta nghĩ chắc là hộp mỹ cụ mà đệ ấy hay mua về để vẽ tranh.
Sáng hôm sau, khi nghe tin tin tỷ muội Lê Tô Tuệ của ta đã chết, xác chết chỉ có phần thân không có phần đầu, ta liền nghĩ đến chiếc hộp đó."
Nói xong, Lâm Y Y hướng ánh mắt ra hướng cửa phòng đã đóng, tiếp tục nói:
" Ta có lén vào phòng đệ ấy tìm kiếm, lại không thể tìm được chiếc hộp đó.
Vì sơ xuất nên bị đệ đệ bắt gặp được, đệ ấy đã nổi giận lôi kéo tay ta ra khỏi phòng, còn trách cứ ta đụng chạm đồ đạc lung tung.
Ta biết đệ ấy là một người kĩ tính, không thích người khác đụng vào đồ đạc cá nhân, nhưng ta rất muốn biết bên trong chiếc hộp đó rốt cuộc đang cất giấu thứ gì."
" Có một lần ta tận mắt nhìn đệ ấy nhẫn tâm dùng đá đập chết một tổ chim cả mẹ lẫn con, lúc ấy ta thực sự rất sợ hãi.
Ta nhận ra rằng đệ ấy đã không còn là đệ đệ ôn nhu nho nhã mà ta từng biết, một người hiền lành từ ái chưa từng giết một con kiến.
Trong lòng ta vô cùng sợ hãi, các tỷ muội của ta lần lượt mất mạng khiến ta càng sợ hãi.
Ta sợ ta sẽ chết, càng là sợ chết trong chính tay đệ đệ ruột của mình."
Nói đến đây, Lâm Y Y không thể kìm được nước mắt mà ôm mặt khóc nức nở.
Bích Trà vươn người ôm Lâm Y Y trong lòng, để nàng giải tỏa hết tất cả nỗi sợ hãi, ấm ức và đau buồn chôn giấu bấy lâu nay.
Tất cả lời nói của Lâm Y Y chỉ là lời nói đến từ một phía, vẫn chưa có bằng chứng xác nhận liệu những gì nàng nói có đúng hay không.
Nhưng dựa vào những lời này, Bích Trà cũng rất vui, vì ít nhất nàng cũng có thể xác định được đệ đệ của Lâm Y Y - Lâm Mộc - là đối tượng đáng để các nàng theo dõi.
Bích Trà đợi Lâm Y Y bình ổn lại, mới lên tiếng hỏi:
" Vậy vì sao khi huyện nha nhận xử lý vụ án, tiểu thư không đến báo án và nói ra những điều này?"
Lâm Y Y chia sẻ:
" Không có vị tỷ tỷ nào lại tố cáo đệ đệ ruột của mình giết người cả.
Với lại, đây chỉ là suy đoán của cá nhân ta, ta không biết liệu hung thủ có thật sự là đệ ấy hay không.
Vì để sống sót, ta giả vờ bị điên, tự nhốt mình trong tư viện này và không cho ai tiến lại gần.
Ta cũng biết Vô Nguyệt Sơn Trang sẽ có hình thám tiếp nhận vụ án này, chỉ là một lần chờ đợi lại kéo dài đến hai tháng."
Quả đúng như vậy, nếu nàng không gỡ lấy tấm thẻ này trên bảng đen mục Án, thì có lẽ vụ án này vẫn sẽ mãi nằm ở đó, và vị cô nương trước mặt này sẽ phải giả điên trong vô vọng.
Bích Trà hỏi thêm một vài thông tin về mối quan hệ của Lâm Y Y và ba nạn nhân, cũng hứa với nàng ấy sẽ giữ bí mật về việc giả điên của nàng cho đến khi tìm được thành công hung thủ.
-------------------------------------
Bên phía Tử Long và Hoàng Vũ, sau khi hai người được dẫn đến tư viện của Lâm Mộc, quản gia cũng xin cáo lui để quay về xử lý chuyện trong phủ.
Tư viện của Lâm Mộc nhìn chung vẫn có phần sức sống hơn so với tư viện của Lâm Y Y.
Đứng trước cửa phòng khép hờ, Hoàng Vũ chào hỏi:
" Tại hạ Hoàng Vũ, là hình thám tiếp nhận vụ án Xác chết không đầu, xin hỏi Lâm Mộc công tử hiện có thể ra gặp mặt chúng ta chứ?"
Một lát sau, cánh cửa được mở rộng, một nam nhân ôn nhu nho nhã tiến ra ngoài, lễ phép hành lễ:
" Xin chào hai vị, nếu hai vị không chê phòng nhỏ bừa bộn, mời hai vị vào trong uống nước."
...
Bên trong căn phòng được sắp xếp ngay ngắn, mùi trần hương đang đốt thoang thoảng trong không gian tạo cảm giác thư thái dễ chịu.
Trên tường treo đầy những bức họa phong cảnh, có bốn câu thơ được đề lên:
Nghê thường vũ khúc, Vân hi vạn dặm.
Mộng lớn thành danh, Chí lớn thành tài.
Nhất niệm vô sự, Nhất niệm hành sự.
Hoa khai xứ xứ, Lê Minh hạ đông.
Tử Long ngẫm nghĩ câu thơ, văn phong câu thơ rất hay, có nhu có cương, có tĩnh có động.
Lâm Mộc qua lời mô tả là một thư sinh thích cầm bút hơn cầm bàn tính, thích làm quan hơn làm thương gia, vì thế câu thơ này rất hợp với phong thái của hắn.
Hoàng Vũ nhận ly trà mà Lâm Mộc đưa đến, uống một hơi dài rồi đặt ly trà xuống bàn:
" Ta biết Lâm thiếu gia đã từng có mối quan hệ tình cảm với Lê tiểu thư, ta xin chia buồn về sự việc không đáng có đã xảy ra.
Bởi vì cần thông tin nhằm phục vụ điều tra vụ án, người có thể cho chúng ta biết rõ hai người bắt đầu mối quan hệ này như thế nào được không, hai người đã làm chuyện gì vào đêm rằm tháng 8, cũng là thời điểm xảy ra vụ án mạng đầu tiên?"
Nhắc đến Lê Tô Tuệ, Lâm Mộc sắc mặt trầm xuống.
Hắn thở dài nhớ về những kỷ niệm đẹp ở quá khứ:
" Không dấu hai ngài, ta và Lê Tô Tuệ chính thức quen nhau đã được bốn năm.
Ta rất yêu nàng, chúng ta thường cùng nhau đi đến nhiều nơi, tất cả người trong thành đều biết đến mối quan hệ của chúng ta.
Lê Tô Tuệ là một nữ tử hiền lành, không gây thù chuốc oán với ai.
Nàng là một người kể chuyện trà ở một quán trà có tên Nhã Văn, ta thường sẽ lui đến để nghe nàng kể chuyện."
" Đêm rằm tháng tám âm lịch, chúng ta cùng nhau đi hội trung thu.
Hai ta ở cùng bên nhau từ giờ Dậu đến giờ Tuất ( Từ 5 giờ chiều đến 9 giờ tối), sau đó ta đích thân đưa nàng trở về Lê Gia, tận mắt thấy nào bước vào phủ mới an tâm quay trở về Lâm gia...!Nào ngờ đến sáng hôm sau ta lại nhận được tin tức nàng đã chết."
Giọng nói nhỏ dần rồi im bặt, Lâm Mộc cúi thấp mặt xuống, hai tay bấu chặt vào đầu gối.
Hắn giờ đây chỉ hận không thể đích thân xé xác tên hung thủ đã nhẫn tâm ra tay tàn độc với Lê Tô Tuệ, giúp nàng và đứa con chưa chào đời của mình báo thù.
Tử Long vỗ vai an ủi nam tử trẻ tuổi:
" Trong hồ sơ pháp y có nhắc đến việc Lê tiểu thư từng có dấu hiệu đã quan hệ, thậm chí là còn đang mang thai.
Đứa bé trong bụng của nàng ấy là của ngài sao?"
Nhắc đến đứa bé, Lâm Mộc ánh mắt hạnh phúc tràn đầy:
" Đúng, đứa bé ấy là của ta.
Đêm trung thu hôm ấy, nàng đã nói với ta về sự tồn tại của đứa trẻ, ta rất mừng khi nghe được điều này, bởi vì đứa bé chính là kết tinh tình yêu của chúng ta.
Ta biết nữ nhân xem trọng nhất và phẩm giá cùng trinh tiết, nên sau khi về nhà ta liền bẩm báo với phụ mẫu, cầu hai người đến Lê gia ngỏ lời cưới hỏi.
Ta rất vui vì đã thuyết phục phụ mẫu đồng ý chuyện này, cả đêm ấy ta trằn trọc không ngủ được, chỉ mong sao trời mau sáng là nhà ta sẽ đến nhà nàng dặm hỏi.
Chỉ tiếc là..."
Nói xong, hắn lại quay trở về bộ dáng sầu đời như cũ:
" Chỉ tiếc là trời luôn phụ lòng người, niềm ước mong nhỏ nhoi của ta cũng bị ông trời cướp mất.
Phải chăng ta đã làm sai điều gì mới khiến ông trời trừng phạt ta đến như vậy."
...
-------------------
Sau một hồi trao đổi, Tử Long và Hoàng Vũ đã thu thập được thông tin cần thiết, cũng không muốn nhắc lại nỗi đau của Lâm Mộc.
Cả hai bên chỉ trao đổi thêm vài ba câu hỏi thăm an ủi, rồi cũng hành lễ cáo lui.
Tổ đội La Thần gặp nhau ở vườn hoa phân cách giữa hai tư viện, thảo luận xong xuôi, cả bốn người quyết định đi đến một nơi được nhắc đến trong câu nói của Lâm Mộc.
Quán Trà Nhã Văn.