Trong khách điếm, Bích Trà ngồi xuống bên mép giường nhìn nam tử đang nhắm mắt an tĩnh.
Nàng bây giờ mới có thời gian cẩn thận quan sát gương mặt của hắn, hắn có một gương mặt đường nét ngũ quan rõ rằng sắc nét, chân mày rậm, sống mũi cao, đôi môi mỏng khô nứt cũng đã hồng hào hơn trước.
Dáng người của hắn cũng cao rát đấy chứ, nếu bày ra vẻ đẹp soái khí lạnh lùng, chắc hẳn sẽ khiến bao thiếu nữ mơ mộng xuân tình.
Bích Trà đưa tay xoa cằm của bản thân, rồi lại đưa tay vươn tới tính gỡ cọng tóc nhỏ rơi trên trán của lam y nam tử.
Bỗng nhiên lam y nam tử bất ngờ mở trừng đôi mắt lãnh huyết, một bàn tay to lớn không chút lưu tình phóng lên tóm chiếc cổ trắng nõn của nữ tử trước mặt, không chút lưu tình mà siết chặt đến đỏ bầm.
Bích Trà giật mình, cảm nhận được cơn đau từ cổ và sự thiếu dưỡng khí, nàng đưa tay lên vỗ vỗ mu bàn tay của tên không biết tốt xấu này.
" Mở ra, mở ra.
Ta là ân nhân cứu mạng của ngươi đấy.
Mở cái tay này ra".
Bích Trà vừa vỗ mu bàn tay hắn vừa nói.
Lam y nam tử không cảm nhận được sát ý của đối phương,từ từ mở rộng vòng tay, nhưng bàn tay vẫn nắm lấy cổ nàng chế ngự: " Nói, ngươi là ai."
" Ta là Bích Trà, là người đã mang cái thân tàn tạ tơi tả của ngươi ở trong rừng đến khách điếm này.
Đừng có nói với ta là ngươi bị mất trí nhớ đấy nhé.
Chắc không trùng hợp đến như vậy đâu nhỉ? ".
Bích Trà hoài nghi nhìn hắn.
Lam y nam tử đưa mắt đánh giá xung quanh, rồi lại nhìn nữ tử trước mặt, thốt lên:
" Ta không nhớ rõ ta là ai, cũng không biết vì sao lại bị thương".
Bích Trà nghe nói xong cũng bị dọa ngốc rồi, nàng đúng là miệng quạ mà, sao nói cái gì cũng đúng vậy chứ.
Hoặc là...!tên này đang giả ngốc vì muốn che dấu bí mật gì.
Hướng ánh mắt hoài nghi nhìn hắn, Bích Trà quát:
" Ngươi bị mất trí nhớ thì kệ ngươi, ta là người cứu ngươi thì kệ ta.
Nhưng trước hết, bỏ cái tay thối của ngươi xuống, ai dạy ngươi cái kiểu bóp cổ ân nhân của mình thế hả?"
Nghe được tiếng quát giận dữ của nữ tử, nam tử từ từ buông bàn tay ra khỏi cổ nàng.
Nam tử nhích người ngồi tựa vào thành giường nhìn nữ tử trước mặt đang xoa xoa cái cổ bị bóp đến đau nhức.
Bích Trà lắc lắc cổ, hỏi nam tử một tràng:
" Ngươi từ đâu đến?"
" Không biết"
" Ngươi bao nhiêu tuổi?"
" Không biết"
" Ngươi tên gì?"
" Không biết"
" Ngươi biết võ công không?"
" Biết"
" Ồ...!Mất trí nhớ cũng có chọn lọc quá nhỉ.
Làm sao ta có thể tin rằng những gì ngươi đang nói là sự thật?".
Bích Trà châm chọc.
" Tin hay không thì tùy cô nương".
Lam y nam tử chẳng buồn giải thích.
...
Bích Trà bị những lời nói của tên này chọc đến phát điên, trong lòng thầm thuyết phục bản thân phải bình tĩnh.
Nàng nhắm mắt dưỡng thần đôi lát rồi lại mở ra, mỉm cười gian trá nhìn nam tử trước mặt, hất mặt về hướng mặt bàn cách đó không xa, lên tiếng đuổi người:
" Ta thấy sức khỏe của người đã bình phục không ít, xem như là ta đã tự tạo công đức cho mình.
Trên bàn đằng kia là tư trang của ngươi, có đầy đủ tiền, ngọc bội và kiếm.
Người cầm lấy rồi đi đi, hai ta về sau chỉ như người xa lạ."
Nam tử nhìn đến tư trang cá nhân được đặt ngay ngắn trên bàn, ý vị thâm sâu: " Tiễn phật tiễn tới tây thiên, cô nương đã có lòng cứu người, lại nhẫn tâm vứt bỏ người ngay giữa một nơi xa lạ như vậy, đúng thật là nhẫn tâm a."
" Ồ...!Vậy sao? Thế theo ý ngươi, ta tiếp theo phải làm gì? Chẳng lẽ ta phải bao nuôi ngươi cả đời sao.
Ngươi chân tay lành lạnh, cao ráo soái khí, dùng cái bản mặt này của ngươi cũng có thể kiếm cơm qua ngày ở thành Ngọc Sơn này.
Việc gì phải chèo kéo lòng thương hại của ta cơ chứ".
Bích Trà cười khẩy, độc mồm độc miệng phản đáp.
Nghe lời nói của nữ tử, biểu cảm nam tử lộ rõ mất mát, nghiêng mặt im lặng, ánh mắt lãng tránh như không muốn tiếp nhận câu trả lời này.
Cảm thấy bản thân lúc nãy đã nói không đúng, Bích Trà thở dài thỏa thuận:
" Được rồi được rồi, tiễn phật tiễn tới tây thiên.
Hiện tại ngươi không nhớ gì cả, ngươi cần có người giúp đỡ, vậy thì ta sẽ giúp ngươi.
Ngươi cứ ở lại đây, khi nào bình phục hẳn rồi đi cũng không muộn.
Tam thời ta sẽ lấy một cái tên nào đó đặt cho ngươi.
Ừm, để xem...!ta nhặt ngươi ở trong rừng tuyết, vậy cứ gọi ngươi là Nam Tuyết đi.
Ngươi thấy cái tên này được chứ?"
Nam Tuyết gật đầu đồng ý cái tên này.
Tiến bước chân tiến gần đến cửa phòng, Tử Long bưng hai bát cháo nóng bước vào phòng, nhìn thấy Nam Tuyết đã tỉnh, Tử Long tiến đến chào hỏi.
Thông qua tóm tắt của Bích Trà, Tử Long hiểu phần nào về tình huống xảy ra lúc nãy.
Ở một góc tối mà Bích Trà không chú ý, ánh mắt Tử Long và Nam tuyết ngầm đánh giá lẫn nhau, tựa như mãnh xà và sói xám đang nhăm nhe thăm dò đối phương.
Tử Long đưa bát cháo về phía Nam Tuyết, gương mặt ôn nhu hiền lành mở lời:
" Chào Nam Tuyết công tử, tại hạ là Tử Long, ca ca của Tiểu Trà.
Mong rằng chúng ta sẽ có khoảng thời gian hợp tác vui vẻ cùng nhau."
" Đa tạ, ta tên Nam Tuyết, ngài cứ gọi thẳng tên ta, đừng tỏ ra xa lạ như vậy".
Nam Tuyết ý vị trả lời.
Mùi thuốc súng tràn ngập trong không gian, Bích Trà nghĩ rằng bản thân đã phán đoán sai thôi.
Làm gì có chuyện hai nam nhân mới gặp nhau lại công kích nhau cơ chứ, chắc chắn là bản thân nàng đã lo xa rồi.
Vứt suy nghĩ ra sau đầu, Bích Trà hí hửng đưa tay định đón nhận bát cháo còn lại, Tử Long lại lách người đem bát cháo tiến đến ngồi trên ghế, một tay vỗ vào chiếc ghế bên cạnh: " Tiểu Trà tay vẫn chưa lành hẳn, để ca ca đút cháo cho muội".
Bích Trà tươi cười gật đầu, theo thói quen tiến đến ngồi vào vị trí được Tử Long chỉ định, thuận thế mở miệng chờ đồ ăn.
Tử Long sủng nịnh đưa cháo thổi thổi cho bớt nóng rồi mới bón cho Bích Trà ăn.
Đối với Bích Trà, Tử Long chính là người anh trai đường trong truyền thuyết, là người anh nuông chiều em gái hết mực mà nàng thường thấy ở những bộ phim gia đình hiện đại.
Nhưng đối với Tử Long, hành động này có phải là hành động mà anh trai dành cho em gái hay không, chỉ có mình hắn biết rõ.
Ăn sáng xong, Tử Long dẫn Nam Tuyết ra ngoài mua sắm một vài y phục và đồ dùng cần thiết.
Bích Trà thì trở về phòng phát thảo một chút về hồ sơ tội phạm.
Đến chiều, Hồng Hoa và Hoàng Vũ quay trở về khách điếm liền bắt gặp Tử Long cùng Nam Tuyết đang đứng cùng nhau trên đường.
Hoàng Vũ nhìn thấy Nam Tuyết đứng cạnh Tử Long, ánh mắt tròn xoe nghi vấn nhìn hắn, Tử Long cũng từ tốn thuật lại sự việc đêm qua.
Mọi người cùng trở về khách điếm, Hồng Hoa gật đầu ám hiệu, tổ đội La Thần ăn ý để lại Nam Tuyến một mình ở dưới lầu, ba người tiến lên lầu đi vào phòng Bích Trà để bàn chuyện.
Hồng Vũ nói về những gì mà họ thu thập ở Đức Lâm và Đức Lưu, cộng thêm những thông tin trước đó, Bích Trà đặt bút xuống phát thảo hồ sơ tội phạm.
Gạt bỏ đi nghi phạm là Đức Lưu và Đức Lâm về khả năng thực hiện hành vi, Bích Trà tập trung vào một nghi phạm duy nhất đó là Lâm Mộc.
Đặt trường hợp hung thủ là Lâm Mộc, hồ sơ phát thảo tội phạm sẽ như sau:
Về nạn nhân số một, Lê Tô Tuệ, Lâm Mộc và Lê Tô Tuệ có mối quan hệ nam nữ với nhau.
Lê Tô Tuệ đã mang thai và chia sẻ tin tức này cùng với Lâm Mộc, Lâm Mộc trở về nhà và thuyết phục phụ mẫu sang hỏi cưới nàng.
Về phía Lê Tô Tuệ, nàng là một người kể truyện tại quán trà Nhã Văn, có lượng người hâm mộ nhất định, cũng nhận không ít quà tặng và hồng bao từ họ.
Đối với Lâm Mộc, một người có tính cách và lối suy nghĩ truyền thống giống mẫu thân, hắn nhất định sẽ thuyết phục Lê Tô Tuệ từ bỏ công việc hiện tại để trở thành người phụ nữ của gia đình.
Lê Tô Tuệ tuổi còn trẻ, lại được ăn học hành đàng hoàng, công việc nàng cũng xuất phát từ sự đam mê, vì thế sẽ không đồng ý điều này.
Đức Lâm đã ái hộ Lê Tô Tuệ từ lâu, sự ái mộ này đã vô thức trở thành tình yêu khiến Lê Tô Tuệ khó xử.
Lâm Mộc chắc hẳn hiểu rõ tính chất công việc của nàng, nhưng việc nàng tiếp xúc với nhiều nam nhân trong quán trà sẽ khiến hắn không vui, và dần dần từ những ghen tuông nhỏ sẽ trở thành nghi ngờ lớn.
Có thể dẫn đến việc hắn nghi ngờ cái thai trong bụng của nàng không phải của hắn.
Nạn nhân số hai là Mộng Điệp, nàng được mệnh danh là nữ nhân trăng hoa nhất thành Ngọc Sơn.
Sở hữu vẻ đẹp kiềm diễm mà bất kì nam nhân nào gặp cũng muốn được che chở, Mộng Điệp đi đâu cũng được săn đón.
Với lối suy nghĩ thoáng so với những nữ nhân khác, nàng thường xuyên được bắt gặp đi cùng với những nam nhân giàu có khác nhau, ở hiện đại có thể được ví như kiều nữ xứng cạnh đại gia.
Với tính cách này của nàng, Lâm Mộc sẽ đỗ lỗi cho nàng đã dạy hư Lê Tô Tuệ, dẫn đến cái chết hiện trường án mạng tang thương kia.
Án mạng thứ hai cũng là án mạng mà nạn nhân chết một cách đau khổ và xấu xí nhất, như muốn nhục mạ và khinh thường vẻ đẹp và tính cách trăng hoa của nàng.
Nạn nhân số ba là Liên Lan, một nữ tử đoan trang dịu dàng lại tài hoa.
Nàng được xem như là hình mẫu chuẩn mực của nữ nhân trong thành, có sự nghiệp, có học thức, có nhan sắc, có đức hạnh.
Đây cũng là lý do mà cái chết của nàng sạch sẽ và trang trọng nhất đúng theo nghĩa đen.
Còn vì sao nàng lại bị giết? Khả năng cao là vì Lâm Mộc muốn Lê Tô Tuệ có thêm người bầu bạn, hoặc là muốn thỏa mãn dã thú giết người của hắn.
Với những gì mà Liên Lan thể hiện, vậy thì tại sao Lâm Mộc không lựa chọn Liên Lan trở thành người yêu của hắn.
Với xuất thân của Liên Lan, Liên Lan chỉ là ái nữ của một tiệm bán vải nhỏ trong thành, có thể gọi là không môn đăng hậu đối.
Mà Lê Tô Tuệ thì khác, nàng là ái nữ của Lê gia, cũng là một thương gia kinh doanh lương thực.
Lê Tô Tuệ từ nhỏ đến lớn không thiếu thốn bất cứ cái gì, lại được theo phụ thân đi đến nhiều nơi, vì vậy mà trải nghiệm sống của nàng cũng phong phú hơn những người cùng tuổi, điều này cũng góp thành công lớn cho công việc kể chuyện trà của nàng.
Lâm Mộc nhìn ôn nhu văn lễ là vậy, nhưng dựa vào cuộc đối thoại ngoài lề giữa Tử Long và hắn, Tử Long cũng phát hiện hắn có sự hâm mộ và đố kỵ về tỷ tỷ ruột của mình - Lâm Y Y - cũng là ái nữ được sủng ái ở Lâm gia.
Sở hữu trí tuệ và tính cách của phụ thân, Lâm Y Y từ lâu đã được tất cả những người trong phủ ngầm nhận là người kế nghiệp tiếp theo của Lâm gia.
Từ nhỏ nàng đã bộc lộ thiên phú kinh doanh, hiện tại đang theo cạnh Từ quản gia để học về sổ sách thu chi trong phủ.
Lâm lão gia là người quyết đoán, mặc kệ người đời cười chê rằng ông không có nhi tử kế nghiệp, ông vẫn một lòng bồi dưỡng Lâm Y Y thành tài, bởi ông muốn sản nghiệp của Lâm Gia ngày càng phát triển chứ không phải là bộ mặt của Lâm gia.
Còn về nhi tử Lâm Mộc, từ nhỏ hắn đã có tính cách nhu nhược an phận của mẫu thân, với khả năng học tập văn lễ xuất sắc, Lâm lão gia muốn hắn sau này thi quan tiến chức, trở thành một quân tử rạng danh dòng tộc.
Khi Lâm Mộc bắt đầu đọc sách viết chữ, Lâm gia đã mời thầy về dạy hắn lục nghệ, muốn hắn ngày càng ưu tú hơn.
Từ trước đến nay hắn không hề phàn nàn hay trách móc về bất kì điều gì, và đó mới chính là điều mà Bích Trà chú ý nhất.
Một người mà không bao giờ phản kháng trước bất kì tình huống nào dù là lớn nhất hay nhỏ nhất thì chỉ có hai khả năng, hoặc là an phận, hoặc là ngầm phản kháng trong góc tối...
-------------------
Mọi người vừa ăn bánh bao vừa chăm chú đọc hồ sơ phát thảo trên bàn cho đến tối.
Bích Trà đang ăn dở miếng bánh, chợt nhớ đến điều gì đó, trong đầu Bích Trà xoẹt lên hai hình ảnh vào cái đêm mà nàng và Tử Long lẻn vào thư phòng của Lâm Mộc.
Trong lúc truy tìm chiếc hộp, Bích Trà có nhìn thấy một bàn tính cổ đại được cất dấu dưới xấp giấy viết bên trong một ngăn tủ.
Trên bức tranh rừng anh đào treo ở tường, có một nhánh anh đào được vẽ to nổ bật, trên nhánh cây có ba đóa hoa anh đào, màu sắc của chúng có sự chênh lệch giống như không vẽ cùng trong một lần, màu đỏ đó đã được xác thực là máu...!Vậy khu vực trống còn lại của nhánh anh đào...
" Không ổn!".
Bích Trà chỉ kịp thốt lên hai chữ liền đứng phắt dậy, xoay người hướng thẳng ngoài cửa phòng mà chạy.
Ba người không hiểu chuyện gì cũng vội vàng bám theo sau.
Tiếng bước chân dẫm lên bậc thang truyền đến tai Nam Tuyết đang ngồi dùng bữa tối dưới sảnh, hắn chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng bốn người phóng ra khỏi khách điếm, cũng tò mò buông bát đũa xuống mà đi theo.
Tiếng vó ngựa như xé toạc bầu trời đêm tối, cả năm con ngựa rất nhanh đã đứng trước cửa phủ viện Lâm gia.
Bích Trà nhảy xuống ngựa, chạy lên đập cửa phủ, lớn tiếng hét vào bên trong:
" Mở cửa, mở cửa.
Người đâu mau mở cửa."
Bên trong vẫn chưa thấy hồi âm, Bích Trà lòng như lửa đốt quyết định bất chấp luật pháp mà dùng khinh công bay qua tường phủ.
Tổ đội La Thần nhận thấy hành động bộc phát nhanh chóng của Bích Trà làm cho ngơ người, riêng chỉ có Nam Tuyết và Tử Long vẫn lãnh đạm làm theo.
Ở bên ngoài cửa phủ, Hoàng Vũ vẫn gõ cửa phủ, Hồng Hoa thì thúc ngựa chạy đến huyện nha điều động người trợ giúp.
Bên trong phủ, Bích Trà vận khinh công lao như bay về phía tư viện Lâm Y Y, nàng vừa nói với Tử Long:
" Tử Long ca, huynh nhanh đi tìm Từ quản gia, muội sẽ đi tìm Lâm Y Y".
" Được, muội nhớ phải cẩn thận".
Tử Long đáp lời cũng nhanh chóng biến mất.
Nam Tuyết cùng với Bích Trà thẳng hướng đến tư viện của Lâm Y Y, ở xa đã nghe thấy tiếng la hét cùng tiếng đồ đạt đổ vỡ.
Trong lòng Bích Trà cả kinh, cước bộ cũng nhanh hơn, cố gắng rút ngắn khoảng cách.
Bích Trà tiến thẳng vào cửa phòng đang mở, đập vào mắt là cảnh tượng Lâm Mộc chế ngự Lâm Y Y dưới thân, con dao chặt thịt lớn đang bị cả hai nổ lực giằng co mà lơ lửng trên không, mũi dao chỉ cách cổ của Lâm Y Y chưa đến ba phân, y phục Lâm Y Y bây giờ nhuốm đỏ màu máu.
Ánh mắt của Lâm Mộc thật xa lạ, khác hẳn với vẻ ôn nhu vốn có của hắn khi đứng trước mặt mọi người.
Bích Trà lao tới phi cước đá Lâm Mộc văng ra va mạnh vào chân giường, hắn phun một ngụm máu nhỏ, rồi lại lộm cộm bò dậy đưa dao chém đến lục y nữ nữ đang cố gắng đỡ Lâm Y Y ngồi dậy.
Bích Trà trong đầu chỉ quan quan tâm đến thương tích của Lâm Y Y, nào còn chú ý đến xung quanh.
Lưỡi dao chặt thịt vung tới thân người nhỏ bé của Bích Trà lại bị vỏ kiếm của Nam Tuyết chặn lại, Nam Tuyết thuận thế đánh con dao rơi ra xa, vung tay một chưởng đánh bay Lâm Mộc văng lên giường bất tỉnh.
Bích Trà đỡ Lâm Y Y tựa vào người nàng, từng giọt máu ở bả vai và hai bàn tay Lâm Y Y thuận thế rơi xuống đất.
Giọng Lâm Y Y run rẩy, khóc nứt nở nói: " Từ quản gia, Từ quản gia có bị sao không?"
Bích Trà nhìn nữ tử quật cường trước mặt, lên tiếng trấn an: " Tử Long đã đến đó, Từ quản gia sẽ không sao đâu."
Tiếng bước chân dồn dập tứ phía tràn vào trong sân, lính gác huyện nha ai nấy cầm đuốc chiếu sáng bầu trời u tối khắp phủ viên Lâm gia.
Từ quản gia được tìm thấy ở trong phòng nội vụ Lâm gia, ông bị một vết chém sau lưng và một vết đâm gần bụng dưới, may mắn là vết thương không chí mạng và được cứu chữa kịp thời.
Lâm Y Y cũng được mang đi chữa trị ngay sau đó.
Lâm Mộc được bắt lại giao đến huyện nha, tri huyện tuyên án hắn về tội giết người, cộng thêm bằng chứng và con dao chặt thịt, cùng chiếc hộp chứa đầu người đã khô cứng của Lê Tô Tuệ được cất giấu dưới gầm giường trong phòng ngủ của Lâm Mộc.
Sau khi bị bắt, hắn cũng khai nhận hành vi giết người của mình với vẻ mặt không chút hối cải ăn năn nào.
Thời gian đến rồi lại đi, trước một ngày lãnh án chém đầu thị chúng, Lâm Y Y cùng Bích Trà đến thăm Lâm Mộc trong ngục tối.
Bích Trà còn nhớ rõ hôm ấy, Lâm Mộc ngồi trên chiếu rơm ngước mặt nhìn ra ánh nắng phía bên ngoài cửa sổ, ánh mắt của hắn thật ôn nhu như nhìn thấy Lê Tô Tuệ đang đứng ở đó.
Giọng nói pha thêm hạnh phúc biến thái ngọt ngào: " Tô Tuệ, cuối cùng anh cũng có thể mãi mãi ở bên cạnh em, sẽ không ai có thể cướp em khỏi tay anh được nữa."