Con trai độc nhất của Tấn Quốc công tráng niên mất sớm, chỉ để lại huyết mạch ruột thịt là Lục Trạch.
Tấn Quốc công uy nghiêm, nhưng Tấn Quốc công phu nhân lại thương yêu đứa cháu này đến xương tủy, không để hắn chịu mảy may khó chịu nào.
Tấn Quốc công vốn sợ vợ, mắt thấy cháu trai duy nhất bị nuông chiều thành kẻ ăn chơi trác táng, ông ta cũng không có cách nào.
Cuối cùng chỉ đành không trói buộc nữa, muốn để hắn sớm kế tục tước vị.
Nào ngờ sổ con vừa đưa lên đã bị trả trở về.
Lần này Lục Trạch cầu hôn Tạ nhị cô nương Hầu phủ, Tấn Quốc công cũng biết.
Lão Quốc công phu nhân có chút nén giận, nói Tạ nhị cô nương được nuôi dưỡng ở bên ngoài, dù là huyết mạch Hầu phủ, kể ra cũng khiến người ta mất mặt.
Tấn Quốc công lại không cảm thấy gì, nghĩ sau khi Lục Trạch cưới vợ có thể hiểu chuyện hơn chút bèn đồng ý việc này, mà Lục Trạch vốn cũng ầm ĩ muốn nhị cô nương Tạ gia, Quốc công phu nhân chỉ đành tìm người làm mai giúp hắn.
Tấn Quốc công phu nhân và Trịnh lão phu nhân cũng thường qua lại, trước đó mấy ngày đã sai người lộ ra chút tiếng gió, không đợi được tin xác thực của Hầu phủ, đang định đích thân đưa Lục Trạch tới cửa gặp mặt.
Bên này Vương thị sớm đã đem chuyện nói rõ cho Tạ Huyền Uy.
Tạ Huyền Uy không tỏ thái độ, nhưng suy nghĩ việc kết thông gia cùng phủ Tấn Quốc công là cần thiết.
Những năm gần đây phủ Tấn Quốc công cũng dần xuống dốc, thế hệ này dường như không có cơ hội vươn lên nữa, nhưng tước vị này vẫn có thể truyền xuống.
Hơn nữa Lục gia còn có một vị phi tần, có lẽ ngày sau sẽ có những biến số khác.
"Muội muội không được nuôi dưỡng tại kinh thành, e rằng không thích ứng được cuộc sống hậu trạch nhà quý nhân.
Lục Trạch không có thê thiếp, con cảm thấy khá tốt, Phù Sơ qua đó cũng sẽ không bị tổn thất." Tạ Phù Sách mỉm cười nói.
"Phù Sơ ở kinh thành thanh danh bình thường, sợ là khó —--" Vương thị vốn định nói trèo cao hoàng gia, hồi lâu sau lại nuốt trở vào.
Chỉ có Tạ Phù Tô phản đối: "Việc này không thể, Lục Trạch vô cùng xấu xa, không phải mối duyên tốt." Hắn thấy vẻ mặt mẫu thân và huynh đệ đều không cho là đúng, lại để lộ ra một chút tiếng gió, "Nếu nhà ta muốn an ổn thì đừng có quan hệ gì với Lục gia."
"Đây là ý gì?" Tạ Huyền Uy nhíu mày, trầm giọng hỏi.
Tạ Phù Tô cũng không chịu nhiều lời, chỉ nói có lệ: "Nếu từ chối thì tốt."
"Nếu từ chối thì Lệnh phi nương nương bên kia —--" mặt Vương thị lộ vẻ khó xử.
Tạ Phù Tô cả kinh trong lòng, vội hỏi: "Mẫu thân có lui tới với Lệnh phi nương nương bên kia?" Lệnh phi nương nương là trưởng nữ Tấn Quốc công, trước đó dưới gối không con cái nên đối xử với đứa cháu Lục Trạch này vô cùng tốt.
Sau lại sinh lục hoàng tử, cũng không cắt đứt liên hệ với Lục gia.
Nếu Lục Trạch thật sự muốn muội muội nhà mình, hẳn là sẽ cầu đến Lệnh phi.
Nếu Lệnh phi thật sự xin được thánh chỉ —- Tạ Phù Tô miên man suy nghĩ một hồi.
Vẻ mặt hắn trở nên ngưng trọng, lại nhấn mạnh nói: "Vạn lần không thể kết thân cùng Lục gia!"
Tạ Phù Tô nghĩ không sai, Tấn Quốc công vốn định mang Lục Trạch trực tiếp tới Tạ gia, sau nghĩ lại đến trước mặt Lệnh phi nói trước.
Nên lão thái thái đã tiến cung từ sáng sớm.
Đến khi lão thái thái rời khỏi, Lệnh phi mang canh hạt sen đến ngự thư phòng.
Là quý phi được thiên tử sủng ái, nhưng thiên tử cũng đối xử khá tốt với những phi tử khác, đồng đều như nhau.
Nhóm cung phi tự biết không thể sánh được với tiên hoàng hậu, cũng không gây chuyện gì ầm ĩ, hậu cung tương đối yên ổn.
Lúc Lệnh phi bước vào ngự thư phòng, Minh Đức Đế đang phê quyển tấu chương cuối cùng.
Ông nhìn Lệnh phi mắt cười trong trẻo, đè nén buồn bực trong lòng, ôn hòa nói: "Sao Lệnh phi lại đến đây?"
Lệnh phi khẽ cúi người, dịu dàng nói: "Thiếp biết thánh thượng bận rộn chính vụ, lo lắng thánh thể, cố ý mang chén canh hạt sen đến đây."
"Ái phi có lòng." Minh Đức Đế thản nhiên nói.
Thái giám bên người ông vội tiếp nhận canh hạt sen đặt ở một góc bàn.
Lệnh phi thấy Minh Đức Đế không uống một ngụm, trong lòng có vài phần thất vọng.
Nàng ta nhớ tới chính sự trong lòng, lấy lại tinh thần nói: "Thiếp thân có chuyện muốn thỉnh cầu bệ hạ."
Nhóm cung phi rất ít khi trực tiếp mở miệng cầu xin thứ gì, Minh Đức Đế nghe vậy nhíu mày, "à" một tiếng, trên mặt hiện vẻ tò mò.
"Cháu trai của thiếp thân tuổi không còn nhỏ, nên lập gia đình, thiếp thân muốn cầu bệ hạ một ân điển." Lục Lệnh phi nói.
Vẻ tươi cười trên mặt Minh Đức Đế phút chốc chợt tắt, lại là hôn sự của Lục Trạch.
Ông nhếch khóe miệng, cứng ngắc hỏi han: "Coi trọng cô nương nhà ai?"
Lệnh phi cũng không chú ý tới vẻ mặt của Minh Đức Đế, nàng ta nghe được lời này nghĩ thiên tử chấp nhận tứ hạ ân điển, trong lòng vui vẻ, kìm nén nói: "Là nhị cô nương phủ Định Dũng Hầu." Sau khi nói xong, Lệnh phi đợi Minh Đức Đế mở miệng, nhưng thật lâu không nghe thấy động tĩnh.
Nàng ta ngẩng đầu nhìn Minh Đức Đế, bị sắc mặt âm trầm của ông làm hoảng sợ.
Minh Đức Đế híp mắt cười lạnh một tiếng, nhưng cũng không đến mức giận chó đánh mèo Lệnh phi, ông nói: "Lục gia tử ngang bướng bất kham, đạo đức bại hoại, không phải sẽ làm nhục cô nương phủ người ta sao?"
Lệnh phi nghe được Minh Đức Đế dùng ngữ khí nghiêm khắc như thế để phê bình, nhất thời mặt ửng hồng, vành tai lại đỏ muốn lấy máu.
Cháu mình có đức hạnh gì nàng ta vô cùng rõ ràng.
Hiện giờ bị Minh Đức Đế vạch trần, lòng nàng ta không thể chịu được.
Nàng ta gắng gượng ổn định thân mình, đáp: "Trạch Nhi tuổi trẻ vô tri, sau khi thành gia lập nghiệp có thể hồi tâm."
Minh Đức Đế lại nói thêm: "Nhị cô nương Tạ gia là người Chiêu Dương nhìn trúng, việc này nàng đừng nhắc đến nữa."
Lệnh phi định nói Tạ Phù Sơ là bạn tốt của Chiêu Dương công chúa, nàng ta âm thầm nắm chặt nắm tay, trong lòng vừa tức vừa giận.
Nhưng ở trong mắt thiên tử, hoàng nhi so ra còn kém Chiêu Dương, huống chi là đứa cháu không có tiền đồ của mình.
Lệnh phi cũng không thể không biết xấu hổ ở lại ngự thư phòng thêm nữa, cúi người cáo lui.
Tìm gã sai vặt thân tín gửi lời tới Lục gia, bảo Lục Trạch đừng nhớ thương Tạ nhị cô nương nữa.
Trong ngự thư phòng.
"Thánh thượng, Lục gia —--" Đại thái giám bên người Minh Đức Đế cẩn thận nói.
Đôi mắt hẹp dài của Minh Đức Đế tức khắc híp lại tựa như hồ ly.
Trong lòng đại thái giám rùng mình, vội vàng im miệng, nhưng tức thì đã nghe thiên tử nói: "Lục gia là Lục gia, Lệnh phi là Lệnh phi, đừng liên hệ với nhau."
Lời nhắn của Lệnh phi truyền đến Lục gia, Lục Trạch và lão Quốc công phu nhân đều mang vẻ mặt khó hiểu.
"Cô cô đây là có ý tứ gì? Lúc trước không phải đã đồng ý rồi sao?" Lục Trạch nghe tin tức giận không ít, nhớ thương như thế sao có thể nhìn nàng ta bay mất?
"Nó không muốn hỗ trợ thì sao?" Quốc công phu nhân khụ một tiếng, chống gậy nói, "Con yên tâm, chẳng qua chỉ là một nha đầu được nuôi bên ngoài mà thôi, gả cho nhà chúng ta còn tính là nàng ta trèo cao, Tạ gia sao có thể không đồng ý? Ngày mai ta sẽ qua đó gặp."
"Tôn nhi phải dựa vào tổ mẫu." Lục Trạch quỳ dưới gối lão phu nhân, cười hì nói.
"Con đó con đó —--" Tấn Quốc công phu nhân thở dài một hơi nói, "Vẫn nên thu lại tính tình đi."
Lục Trạch không cho là đúng bĩu môi, ai có thể làm gì hắn?
Sáng sớm hôm sau, Tấn Quốc công phu nhân lên xe ngựa đến Tạ gia, nhưng thật quái lạ, chỉ có gã sai vặt gác cổng tiếp đón, không thấy người Tạ gia đâu, đến khi bà ta vào sảnh tiếp khách mới gặp được người của Tạ gia.
Nhưng vẻ mặt nữ quyến Tạ gia cũng không tốt, như đang lo lắng việc gì.
"Ta đến thay mặt tôn nhi bất tài." Tấn Quốc công phu nhân thở dài một hơi lại nói, "Nghe nói nhị cô nương Hầu phủ luôn dưỡng bệnh bên ngoài? Không biết hiện tại thân thể thế nào?" Lúc trước bà ta đã liên hệ với người Tạ gia, lúc này trực tiếp vào thẳng vấn đề, không nói lời gì khách sáo.
Thấy Trịnh lão phu nhân không đáp, bà ta lại nói, "Ta muốn gặp nhị cô nương nhà bà có được không?"
Trịnh lão phu nhân thở dài nói: "Chỉ e hiện tại không tiện."
Tấn Quốc công phu nhân nói: "Có gì không tiện?"
Trịnh lão phu nhân nói: "Có khách nhân."
Tấn Quốc công phu nhân và Trịnh lão phu nhân có giao tình xưa nay, nghe vậy không cho là đúng nói: "Người nào quan trọng như vậy? Cứ trực tiếp từ chối đi." Bà ta thầm mong có được mối hôn sự này, để tôn nhi ngoan không phải ầm ĩ nhớ nhung cả ngày.
"Lão thái thái còn quản người khác tới sao? Nào có thể vì bà muốn gặp mà phải tới gặp bà trước?" Một tiếng cười khẽ truyền vào sảnh tiếp khách, hai bóng dáng rõ ràng đứng trước sảnh.
Tấn Quốc công phu nhân mắt mờ, cách một khoảng không thể thấy rõ, nghĩ là cô nương Tạ gia, bèn giận tái mặt nói: "Cô nương Tạ gia sao lại không có quy củ như vậy?!"
Sắc mặt Trịnh lão phu nhân trắng bệch, bà ta liếc mắt sang Tấn Quốc công phu nhân, đứng dậy nói: "Lão thân ra mắt công chúa."
Chiêu Dương công chúa nghe vậy nhẹ gật đầu, nàng không để ý nói: "Lệnh phi đã truyền tin cho Lục gia rồi nhỉ? Người như Lục Trạch làm sao xứng đôi? Lão phu nhân hãy từ bỏ tâm tư này đi."
Tấn Quốc công phu nhân sao có thể nghe được người khác nói tôn nhi của mình như vậy, tức giận đến phát run, nhưng người trước mặt là công chúa, bà ta không thể nổi giận được.
Chiêu Dương công chúa này sao lại chạy đến Tạ gia? Bà ta nghĩ thầm.
Trên mặt nở một nụ cười cứng ngắc, bà ta nói: "Ra mắt công chúa.
Chuyện công chúa nghe được sợ là lời đồn không thật."
Chiêu Dương công chúa nhấc mắt, lấy thân phận của nàng cũng không cần chừa mặt mũi cho kẻ nào.
Hơn nữa Lục gia này —- nàng cười lạnh một tiếng, lại nói: "Rốt cuộc là thật hay giả, hỏi Đại lý tự hoặc Hình bộ một câu sẽ biết ngay."
Tấn Quốc công phu nhân đang buồn bực sao lại kéo đến Đại lý tự, bên ngoài bỗng truyền đến một tiếng kêu kinh hoảng: "Lão phu nhân, không hay rồi! Thế tử bị người Đại lý tự mang đi!".