Trong sách viết cuối cùng Định Dũng Hầu trở thành vây cánh của tam hoàng tử, thả tam hoàng tử phi ra, cuối cùng vì tân hoàng đăng cơ mà bay lên cao.
Định Dũng Hầu Tạ Huyền Uy cũng không phải người có năng lực, nhưng tâm cao ngất trời, một lòng muốn khôi phục lại uy danh thế gia.
Mà nữ nhi lại là công cụ đắc lực nhất để liên hệ với những cao môn đại hộ khác.
Tạ Phù Sơ đương nhiên không cảm thấy Tạ Huyền Uy đang tràn ngập tình thương người cha đối với mình, chỉ sợ là nhìn trúng giá trị của mình, muốn bóc lột một phen đây.
Tạ Phù Phong bên kia bị Tạ Huyền Uy mắng một chút, trong lòng cực kỳ ấm ức, đợi đến khi Tạ Huyền Uy rời khỏi, nàng ta mới dám kể hết chuyện hội hoa cho Vương thị nghe, thêm mắm thêm muối, mang tội đổ lên trên người Tạ Phù Sơ.
Vương thị vừa nghĩ đến Tạ Phù Sơ, mày cau chặt, nhưng cũng không trách cứ Tạ Phù Sơ như Tạ Phù Phong mong đợi, chỉ cho Tạ Phù Phong thêm nhiều thứ tốt.
Chuyện hội hoa được lén lút truyền ra ngoài, Tạ Phù Phong xem như cũng nổi danh trong giới văn nhân, có người tỏ vẻ thất vọng, cũng có người giải vây cho nàng ta.
Đến khi Tạ Phù Phong lại làm một ít chuyện tốt được người khen ngợi thì không còn ai nhớ rõ chuyện này nữa.
Tạ Phù Sơ không quan tâm đến chuyện Tạ Phù Phong, Định Dũng Hầu đã mở miệng, vừa lúc cho nàng cái cớ xuất môn.
Có khi nàng ở chân núi xem bệnh cho dân chúng, có khi lại được Chiêu Dương công chúa gọi đến Nguyên Hợp Tự một chuyến, hoặc cùng nàng ấy tĩnh tọa.
Cứ như vậy qua hơn một tháng.
Đến khi tin tức trong kinh truyền ra, nói tam hoàng tử phi hoăng thệ*, Tạ Phù Sơ mới nhớ tới những tình tiết mới.
*Hoăng thệ: mất.
Tam hoàng tử cũng chính là nam chính Lý Lệnh Thần trong sách, sau khi hoàng tử phi hoăng thệ hắn ta ra ngoài giải sầu, mới gặp được Tạ Phù Phong.
Tam hoàng tử phi thể nhược nhiều bệnh lại thường hay u sầu, không phải loại người Lý Lệnh Thần thích, người hắn yêu là nữ chính dám làm dám chịu lại "tài hoa" kia.
Ngày hôm đó Tạ Phù Sơ trở về thành sớm hơn mọi khi, nàng dạo một vòng trong cửa hàng giá trị nghĩa hiệp, phát hiện có thể mở khóa không ít thứ, tâm tình vui sướng nên không quay về Hầu phủ ngay, mà định đến Tụ Tiên Lâu ăn uống một chút tự thưởng cho sự phấn đấu của bản thân.
Cũng thật trùng hợp, nàng trông thấy Tạ Phù Phong nữ phẫn nam trang rời phủ.
Nàng ta đang cùng một vài văn sĩ cao đàm khoát luận, cũng không chú ý tới nàng.
Tạ Phù Sơ vốn định đến nhã các ở lầu hai, nhưng Tạ Phù Phong ở đây, nàng liền tìm một góc vắng người xem náo nhiệt.
"Nhị tiểu thư." Ỷ Ngọc có hơi khẩn trương, sợ bị người ta phát hiện.
Tạ Phù Sơ bèn đưa tay vén lên mũ mạng che mặt, cười nói: "Không sao." Nàng không biết xuất đầu lộ diện thì có gì là không thể, hơn nữa, nàng chưa từng lộ mặt trước những sĩ tử trong kinh thành, bọn họ cũng không nhận ra nàng.
Tiếng nói của đám sĩ tử kia cũng không nhỏ.
Bọn họ đang thảo luận chuyện liên quan đến "thê thiếp".
Trước đó không lâu có một sĩ tử vứt bỏ người vợ tào khang*, muốn đưa tiểu thiếp lên làm vợ cả, cuối cùng bị mắng đến đánh mất tiền đồ, chán chường rời khỏi kinh thành.
"Nam nhân tam thê tứ thiếp rất bình thường, nhưng sủng thiếp diệt thê là không thể.
Hơn nữa theo luật pháp nước ta, thiếp không thể làm vợ chính."
"Tao khang chi thê bất hạ đường**, thật sự là hẹp hòi.
Ta chờ mong hắn thấy hổ thẹn trong lòng!" Nói xong, hắn lại nhìn sang Tạ Phù Phong, hỏi, "Tạ huynh thấy thế nào?" Nhóm sĩ tử đều biết Tạ Phù Phong là nữ nhi, nhưng nàng ta tự xưng là nam nhân nên cũng không trực tiếp vạch trần nàng ta, vẫn một mực xưng huynh gọi đệ, chẳng qua vẫn phải bảo trì khoảng cách, để tránh mạo phạm giai nhân.
*,**Bắt nguồn từ câu "Bần tiện chi giao mạc khả vong, tao khang chi thê bất khả hạ đường" của Tống Hoằng - một hiền thần dưới triều Quang Vũ Đế thời nhà Hán, nghĩa là bạn bè thuở nghèo hèn thì không thể quên, người vợ thời cám hèm thì không thể đưa xuống nhà dưới..
Đọc truyện hay, truy cập ngay -- TRUMtгuyeИ .vИ --
Nguồn: https://vi.wiktionary.org/wiki/tao_khang_chi_th%C3%AA#Ti%E1%BA%BFng_Vi%E1%BB%87t
Tạ Phù Phong nhìn mấy vị sĩ tử nói "Nạp thiếp", nghiêm mặt nói: "Ta chỉ muốn truy cầu viên mãn.
Nhất sinh nhất thế nhất song nhân*."
*Một đời một kiếp một đôi.
Đây chính là những lời mấy cô gái xuyên qua thích nói nhất, Tạ Phù Sơ nghe thấy da gà nổi đầy người, không biết nên gật hay nên lắc.
Nội tâm nàng có phần đồng tình, nhưng lời này do Tạ Phù Phong nói ra, vẫn cảm thấy có chút quái dị.
"Hay cho một câu nhất sinh nhất thế nhất song nhân!" một tiếng cười trong trẻo truyền đến.
Một cẩm y nam tử đi xuống từ thang lầu màu đỏ, vỗ tay.
Tạ Phù Phong liếc nhìn nam nhân kia một cái, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Ta chỉ nói thay tiếng lòng một số người thôi."
Nam nhân kìa ừ một tiếng, một đôi mắt sáng nhìn Tạ Phù Phong chăm chú.
Trong số nhân sĩ có người biết vị này, sắc mặt bỗng biến đổi, nhưng bị hắn liếc mắt một cái, lập tức im lặng không nói.
Chỉ có những người không biết tình hình vẫn miệng lưỡi lưu loát, lại tiếp tục thao thao bất tuyệt.
Tạ Phù Sơ chưa từng gặp Lý Lệnh Thần, nhưng cảnh tượng như vậy, cùng với tầm mắt e dè của vị nhân sĩ nào đó, hiển nhiên chứng tỏ vị này chính là tam hoàng tử trong truyền thuyết.
Nàng châm một chén trà xanh nhấp một ngụm, không rời mắt nhìn về phía Tạ Phù Phong bên kia.
Bỗng nhiên, tiểu nhị đưa đến một bầu rượu.
Tạ Phù Sơ nhướng mày thắc mắc.
Tiểu nhị cười nói: "Là vị khách quý ở lầu hai gọi cho ngài."
Lúc này Tạ Phù Sơ mới nâng mắt nhìn lên nhã các, vừa lúc thoáng thấy gương mặt tinh xảo lại mang vài phần tái nhợt của Chiêu Dương công chúa.
Nàng nhướng mày, nâng chén lên, cong môi cười.
Nàng lại tiếp tục xem náo nhiệt ở chỗ Tạ Phù Phong, cũng không bao lâu, đã thấy Dao Cầm hầu cận của Chiêu Dương công chúa đến đây.
Hóa ra là phụng ý chỉ của công chúa, mời nàng lên một chuyến.
Tạ Phù Sơ khẽ thở dài một hơi, có chút tiếc nuối liếc mắt nhìn sang chỗ Tạ Phù Phong.
Công chúa có lệnh, nàng há có thể không theo? Chẳng qua vị công chúa này biểu hiện quá thân cận rồi.
Trong nhã các chỉ có Chiêu Dương công chúa và hầu cận của nàng.
Nhưng chén trà trên bàn vẫn đang bốc khói, rõ ràng là người trong các rời đi chưa bao lâu.
Chiêu Dương công chúa tựa vào trên tháp, mắt nhìn xuống đại sảnh, nàng nhẹ giọng nói: "Suy nghĩ của Tạ đại cô nương không nhỏ."
Tạ Phù Sơ suy nghĩ hồi lâu không biết nên đáp lại thế nào, một lúc sau, nàng mới nói: "A tỷ đương nhiên khác biệt với người bên ngoài."
"Nàng cam tâm gọi nàng ta là a tỷ?" Chiêu Dương ngoảnh đầu nhìn Tạ Phù Sơ.
Tạ Phù Sơ lại buồn bực.
Ý tứ trong lời này, hiển nhiên đã biết thân thế thực sự của các nàng.
Do dự một lúc, nàng mới thuận theo bản tâm nói: "Triệu gia nuôi ta một thời gian, nàng ta là con gái Triệu gia, một tiếng a tỷ này cũng đáng."
Chiêu Dương nhẹ gật đầu, vuốt ve ngọc như ý trên cổ tay, lại không nói đến nữa.
Tạ Phù Sơ vừa bồi theo, lại thường hướng tầm mắt về phía ngoài cửa sổ, nhìn xem ở dưới có động tĩnh gì không.
"Nàng cũng muốn như Tạ đại cô nương sao?" Chiêu Dương công chúa lại mở miệng.
Tạ Phù Sơ lắc đầu như trống bỏi, đám văn nhân sĩ tử kia bẻm mép lắm, nàng cũng không có bản lĩnh nói chuyện ba hoa chích chòe như thế.
Nàng không có kiên nhẫn tương giao cùng những người đó.
"Vậy nàng liên tục trộm nhìn sang nơi đó để làm gì?" Chiêu Dương công chúa hỏi, trong mắt đầy vẻ hiếu kỳ đã được kìm nén.
Thấy vẻ mặt Tạ Phù Sơ khó xử, nàng cũng không truy vấn nữa, mà chuyển đề tài, chỉ vào cẩm y nam tử đang bị vây quanh kia nói, "Đó là tam ca của ta, tam hoàng tử."
Tạ Phù Sơ gật gật đầu, trong mắt thoáng vẻ mờ mịt.
Có phải vị điện hạ này quá nhàm chán hay không vậy?
"Tam hoàng tử phi hoăng thệ, không lâu sau hẳn sẽ lại tuyển một khuê tú vừa đến tuổi trong tam gia." Chiêu Dương lại nói.
Nụ cười của nàng nhợt nhạt, như phù dung sớm nở tối tàn.
Thấy Tạ Phù Sơ không đáp, nàng lại nhẹ lắc đầu nói, "Thôi, ta nói với nàng những chuyện này làm gì.
Mấy ngày nay thân thể ta thoải mái hơn nhiều, nhờ có nàng.
Nàng có muốn thứ gì không? Ta sai người đưa đến Hầu phủ."
Tạ Phù Sơ lắc đầu.
Nàng muốn gì ư? Đương nhiên là muốn sống sót trên tay nam nữ chính rồi.
Nàng yên lặng nhìn Chiêu Dương công chúa, nhẹ giọng nói: "Điện hạ có phần tâm ý này là đủ rồi." Chiếm được sự coi trọng của vị này, chỉ cần nàng ấy không có việc gì, bản thân sẽ an toàn đúng không? Suy nghĩ vừa chuyển theo hướng này, Tạ Phù Sơ chợt giật mình, nhanh chóng xua tan chút vọng tưởng ấy.
Cuối cùng vị này vẫn sẽ hương tiêu ngọc vẫn.
Tạ Phù Sơ nhìn Chiêu Dương công chúa, trong mắt lại hiện lên chút tiếc thương.
Chiêu Dương công chúa sao lại không rõ ánh mắt Tạ Phù Sơ? Nàng quay đầu, vẻ mặt tái nhợt hơn nhiều, cả người tựa như một làn khói mỏng.
Không nói chuyện với Tạ Phù Sơ nữa, nàng lại cho người tiễn nàng ấy đi.
Sau khi Tạ Phù Sơ rời đi, thái tử chắp tay sau lưng bước vào nhã các.
Một nửa khuôn mặt tuấn lãng được che khuất trong bóng tối, giọng nói của hắn mang theo một vẻ không cam lòng, nhưng lại có vẻ tràn ngập một chút mong mỏi.
Hắn nói: "Tiểu Bát, phụ hoàng nghe ý kiến của đại sư, quyết định tìm một vị nữ phò mã cho muội."
Chiêu Dương công chúa khẽ cười một tiếng, nàng ngẩng đầu nhìn huynh trưởng, hỏi: "Đại ca, huynh cũng tin sao?"
Vị thái tử sát phạt quyết đoán này không tin phật, chẳng tín đạo, nhưng lại do dự trong chuyện này.
Hắn không đành lòng nói ra đáp án trong lòng mình.
"Muội biết rồi." Nụ cười của Chiêu Dương công chúa dần biến mất, nàng hờ hững nói, "Nếu thật sự muốn như thế, vậy giao quyền quyết định vào tay muội đi.".