5.
Tôi cứ nghĩ rằng ngày ấy, ba Trần bảo học phụ đạo chỉ là nói miệng thôi. ai mà biết cái tên Tề Sóc này lại tận tâm tận lực như vậy. Cậu ấy cứ như cố ý, không biết tìm từ đâu ra cực nhiều đề thi, làm xong một tờ lại có thêm một tờ, số lượng vô biên, khiến cho tôi nghi ngờ nghiêm trọng rằng cậu ấy muốn ép chớt tôi.
Tôi đã tốt nghiệp bao nhiêu năm, dữ liệu tồn kho trong đầu đã theo quá trình tiêu hóa và trao đổi chất mà xả hết đi rồi.
Mấy tháng ngắn ngủi, người tôi đã gầy đi không ít. Chịu đựng những ngày đó, tôi cảm thấy như sống trong địa ngục vậy.
Nhưng có một nói một, Tề Trác dạy phụ đạo quả thật là rất tốt. Bằng chứng tốt nhất chính là Trần Kiều Kiều tôi đây - học sinh đứng cuối lớp đã nhảy lên top 10 của lớp.
Chỉ là không biết tin đồn nhảm nhí từ đâu ra, nói rằng tôi nỗ lực như vậy là vì crush Tề Sóc. Còn cái gì mà chỉ vì một tình yêu ngang hàng, xứng đôi. Tôi nghe mà nổi cả da gà.
Đại khái là có cái dịp ở sân bóng rổ làm cơ sở, khiến cho tin đồn nhảm này càng đồn càng hăng. Vì thế, thầy chủ nhiệm còn gọi tôi và Tề Sóc xuống văn phòng “uống trà”.
“Thầy à, em xin thề, em - Trần Kiều Kiều tuyệt đối không gây hại cho Tề Sóc.” Tôi không ngờ có ngày mình lại vì loại chuyện này mà đến văn phòng. Phải đến khi tôi bảo đảm hết lần này đến lần khác, thầy chủ nhiệm cuối cùng mới an tâm.
Chỉ là không biết tại sao mà từ ngày hôm đó, Tề Sóc dường như lại không thuận mắt tôi rồi. Đề thi thêm một tờ rồi lại một tờ, tôi làm đến nỗi đau cả ruột.
Cuối cùng tôi cũng sụp đổ rồi, đành phải sử dụng toàn bộ sức lực mà bản thân có để nịnh hót Tề Sóc. Nịnh hót đủ lời rồi cậu ấy mời tha chó cái mạng c-hó của tôi.
Nói thật, nếu không phải ba mẹ Trần đưa tiền tiêu vặt của tôi cho Tề Sóc bảo quản, tôi đã xách dép chạy từ lâu rồi.
Sau khi tan học, tôi kéo Triệu Thiến chạy đến canteen. Vừa đi ra, tôi lại bị Khâu Vân Nhiên chặn lại giữa đường.
“Trần Kiều Kiều, cậu thật sự không thích tôi nữa?”
Tôi nhíu nhíu mày, cái mọe gì đây.
Tôi “chậc” một tiếng: “Không thích.”
Lời vừa dứt, tôi liền định lách qua cậu ta để đi. Ai biết được cái thằng này lại phát điên phát khùng kiểu gì mà rống lên với tôi: “Tôi không tin!”
Cậu ta chỉ vào lon nước hiệu XX mà tôi cầm, “Cậu xem, đến cả đi canteen cũng theo thói quen mà mua lon nước trước kia tôi thích uống.”
“Kiều Kiều, thói quen không lừa được người đâu.” Khâu Vân Nhiên nói rõ ràng trật tự, cái cách tự tin phát ngôn này khiến cho tôi suýt nữa tin luôn rồi đấy.
Tôi thật là cạn lời mà, “Đừng quá cảm động, cái này là tôi mua cho Tề Sóc đó.” Hơn nữa xưa nay tôi đều lấy bừa, chứ làm gì biết cái thằng này thích thứ gì đâu.
Cậu ta dường như hóa đá rồi, mắt trừng to với vẻ không thể tin nổi mà nhìn tôi.
Tiếng hạt dưa vang lên, Triệu Thiến bưng hạt dưa đứng bên cạnh mà vừa ăn vừa hóng chuyện.
Tôi vỗ vào đầu cô ấy một cái, “Đừng xem kịch nữa, đi thôi.”
Triệu Thiến chặc chặc lưỡi, hiển nhiên là vẫn chưa đủ đã. Suốt đường đi cứ thỉnh thoảng là cô ấy lại quay đầu, sau đó lại vỗ vỗ vào vai tôi, “Khâu Vân Nhiên không phải là simp chúa của Lâm Vi sao, bây giờ có chuyện gì thế?”
Tôi trong mắt, “Sao tớ biết được.”
“A, tớ biết rồi.” Triệu Thiến phấn khích, “Xem ra tin đồn đó là sự thật!”
“Gì thế?”
Triệu Thiến đưa hạt dưa cho tôi, “Nghe nói Lâm Vi tỏ tình với Tề Sóc nhà cậu, nhưng hình như là bị từ chối rồi đó.”
Từ trước Trần Kiều Kiều simp Khâu Vân Nhiên, Khâu Vân Nhiên simp Lâm Vi, Lâm Vi lại là simp chúa của Tề Sóc.
Chậc chậc chậc, tôi không nhịn được mà cảm thán, thật là loạn ha.
“Đại khái là Khâu Vân Nhiên tan nát con tim rồi nên quay lại tìm cậu.”
Tôi nhận lấy hạt dưa của cô ấy rồi hờ hững nói: “Đương nhiên Tề Sóc sẽ từ chối.”
Triệu Thiến kinh ngạc nhìn tôi, “Sao cậu chắc chắn như vậy, Lâm Vi là hoa khôi đó!”
Mặt tôi thâm sâu khó dò, tôi đã viết đối tượng yêu đương cho Tề Sóc, làm sao tôi lại không biết chứ.
Về đến phòng học, tôi đưa nước cho Tề Sóc. Những ngày qua cậu ấy đều nhận, nhưng hôm nay không biết lại phát điên cái gì.
Cậu ấy nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu, chậm chạp không nhận, giọng điệu có chút quái gở: “Đến hiện giờ vẫn nhớ người ta thích gì sao?”
“Cậu ta không cần thì đem cho tôi?”
Mặt tôi đầy dấu chấm hỏi, cậu ấy đang nói cái gì vậy?
Tề Sóc hơi nhếch môi cười, nhìn có chút lạnh lẽo. Cậu ấy duỗi tay vò vò đầu tôi, cứ như muốn vặn luôn đầu tôi xuống. Tôi không nhịn được mà rụt rụt đầu lại, có hơi sợ hãi.
“Trần Kiều Kiều, nếu cậu dám yêu đương, tôi sẽ nói cho cô chú biết.”
Tôi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sao mà trẻ trâu thế, cứ như là bạn nhỏ làm mình làm mẩy vậy.”
6.
Tôi tự cho rằng giọng nói bóc phốt của mình rất nhỏ, nhưng rốt cuộc là vẫn bị Tề Sóc nghe thấy. Giống như chột dạ, cậu ấy vô thức cất cao giọng: “Cậu nói cái gì? Ai ấu trĩ?”
[Ding—-] Âm thanh máy móc lại một lần nữa vang lên, nội dung vẫn có mùi vị quen thuộc như trước. [Vì để biểu thị lòng trung thành với nam chính, xin túc chủ hãy kích hoạt đối thoại dưới đây.]
Hờ hững quét mắt nhìn nội dung nhiệm vụ trôi nổi trong đầu, tôi khua tay mạnh một cái, [Đừng nói nữa, mặt tôi dày, chọn hết luôn.]
Cùm cụp một tiếng, tôi dỡ vòng tròn trên nắp lon nước ra, sau đó quỳ một chân xuống trước mặt của tất cả mọi người.
Trong tiếng hò reo kinh ngạc của các bạn trong lớp, tôi nhìn Tề Sóc với vẻ đong đầy tình cảm rồi nói:
“Năm 2013, tôi theo học tại MIT tại nước Mỹ.
Năm 2015, tôi gia nhập lực lượng hải quân Hoa Kỳ.
Năm 2016, tôi tới Syria thực hiện sứ mệnh và giải cứu thành công 3.000 con tin.
Năm 2018, tôi tranh cử vị trí tổng thống Hoa Kỳ và chỉ còn thiếu 100 triệu phiếu bầu.
Năm 2020, tôi được đề cử là người có thể thay đổi thế giới
Vào năm 2022, một tôi xuất sắc như tôi từ bỏ danh dự của cuộc đời mình, chỉ để âm thầm ở phía sau em.”
Tôi hít sâu một hơi rồi tiếp tục nói: “Nhưng hiện tại tôi đã không biết đủ nữa rồi, tôi muốn…”
“Yêu đương không, baby?”
Sau lần suýt bị tụt quần trước mặt mọi người trước đó, sự trải nghiệm trong cuộc sống của Tề Sóc lại được điểm thêm một màu mực đen ngòm.
Tôi muốn cả đời này cậu ấy đều không quên được tôi.
Không hổ là tôi.
Nhưng mà đã đến nước này rồi, Tề Sóc liệu có tha cho cái mạng c-hó này của tôi không?
Khuôn mặt Tề Sóc tựa như chiếc đèn lồng nhỏ, chỉ trong thời gian ngắn đã biến hết từ màu sắc này sang màu sắc khác, trông vô cùng sống động.
Tôi kiên trì đến cùng mà nhếch mép với cậu ấy, lộ ra hàm răng trắng y như tuyết, nhìn trông vô cùng chân thành. “Tề Sóc, cậu để ý đến tôi đi.”
Không thèm trả lời một tiếng nào, như vậy ngượng lắm đó.
Cậu lại phát điên gì vậy?
Cậu đã xong chưa thế?
Trần Kiều Kiều, cậu bị điên à?
Trong lòng tôi suy đoán Tề Sóc sẽ nói những câu đó, hoặc là trực tiếp rời đi luôn. Nhưng thật không ngờ là, Tề Sóc lại nhận lấy vòng tròn trong tay tôi, sau đó nói một chữ: “Ừm.”
Ừm??!
Cậu ấy nói ừm??!
Tôi trừng to mắt, tôi ngu người luôn rồi.
Sao cậu ấy không hành động như bình thường?
Trong lòng tôi như bị sét đánh, như máy móc mà sững người tại chỗ, nhếch khóe môi lên mà nở nụ cười khô khốc, “Haha, không, không hổ là anh em tốt, trò đùa nào cũng thuận theo tôi.”
“Trò đùa?” Tề Sóc nheo nheo mắt, nụ cười trên môi trở nên lạnh lẽo, từng câu từng chữ như đang nhấn mạnh: “Ừm, chỉ là một trò đùa.”
Đầu óc ong ong, dù có ngốc nhưng tôi vẫn hiểu ra một chút gì đó, nhưng tôi thật sự không muốn hiểu ra rốt cuộc là sai chỗ nào.
Dù thật sự tuân thủ nam đức thì cậu ấy cũng không cần làm thế này chứ. Ngày đó tôi đâu có thật sự tụt quần cậu ấy, thế nên tôi đầu cần phải phụ trách đến như vậy đâu.
Hơn nữa, tôi cũng chẳng dám chịu trách nhiệm với cậu ấy!
Không phải cậu ấy đã nói, nếu tôi yêu đương thì sẽ nói cho bố mẹ tôi biết hay sao?
Hóa ra không phải không cho phép tôi yêu đương, mà là không cho phép tôi yêu đương với người khác!
Tề Sóc hồ đồ rồi hả?
Cái chuyện yêu sớm là việc mà một nam chính như cậu ấy có thể làm sao? Lại còn thích một nữ phụ tâm địa độc ác như tôi nữa à?
Những sự giày vò, sỉ nhục trước kia cậu ấy đều quên rồi sao?!
Sao tôi không nhớ nam chính mà mình viết ra lại là cái tên ngốc ngây thơ với bộ não yêu đương thế này chứ?
Bị người khác xuyên vào là tôi, không phải cậu ấy!