Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Truyện Niên Đại Văn


Dịch giả : Mây.

Càng nghĩ cô lại càng đau đầu, mệt quá không nghĩ nữa mà lầm bầm trong miệng: " Chị họ nhà bác cả suốt ngày chạy ra ngoài , cũng không biết chị ta chạy đi đâu."

" Tới bên chỗ thanh niên tri thức ." Bên tai cô vang lên một giọng nói nhẹ nhàng.

Nhạc Di ngạc nhiên quay đầu qua nhìn Nhạc Tiểu Đào , cô ấy vậy mà thật sự biết được chuyện này ...!Nhưng nghĩ lại cũng hợp lí , cô ấy cứ giống như một người vô hình trong nhà, ít có cảm giác tồn tại nhất, sẽ không có ai đi đề phòng cô ấy.

Nhạc Tiểu Đào bị nhìn thì luống cuống tay chân, chạy một hơi đi bắt sâu cho gà ăn.

Khu nhà dành cho thanh niên tri thức ở nằm phía Tây của thôn, cách khá xa các ngôi nhà trong thôn, có hơn chục thanh niên sống ở đó.

Ngô Tiểu Thanh không bao giờ cho bọn họ chơi ở gần đó .

Mặt trời lặn về phía Tây, bầu trời phủ đầy mây đủ màu sắc, nhìn giống như một bức tranh sơn dầu vẽ buổi chiều hoàng hôn thật rực rỡ.

Con đường đến chỗ thanh niên tri thức không dễ đi, vừa gập ghềnh, vừa lầy lội , Nhạc Di đút hai tay vào túi thong thả đi từng bước.

Xung quanh yên tĩnh không một tiếng động và tất nhiên cũng chẳng có lấy một bóng người nào cả.


Khoan , ai phía trước vậy? Nhạc Di dừng lại vì cô nhìn thấy một bóng người đang ngồi xổm sau bụi cây,thập thà thập thò không biết đang rình cái gì .

Cô nhìn kỹ hơn thì thấy đó là Liễu Diệp, cũng là một trong những thành viên của khu thanh niên trí thức này.

Cô gái này là người đến từ Hải Thị, cha mẹ đều là công nhân trong ăn lương nhà nước.

Tính tình khá mạnh mẽ, nghe nói gia đình thường xuyên gửi đồ ăn ngon cho cô ấy.

Nhạc Di rón ra rón rén nhẹ nhàng đi tới nói: " Chị Diệp, chị đang nhìn cái gì vậy?"

Giọng cô rất nhỏ nhưng vẫn khiến Liễu Diệp giật mình, cơ thể suýt thì ngã thẳng xuống đất, nhưng may Nhạc Di đã kịp thời đỡ cô ấy.
Liễu Diệp từ từ vuốt trái tim đang đập thình thịch của mình, giận dữ trừng mắt nhìn Nhạc Di, ra hiệu cho cô im lặng không được phát ra tiếng động.

Nhạc Di ngoan ngoãn gật đầu, lặng lẽ nhìn theo.

Cách đó không xa, có một nam một nữ đứng đối diện nhau, đứng sát với nhau để lộ ra một bầu không khí yêu đương mờ ám.
Người thanh niên mặc một cái áo sơ mi trắng mới tinh , làn da rất trắng, khuôn mặt rất đẹp trai, tên là Từ Mông là một thanh niên tri thức mới đến đây, nghe nói là người Thủ Đô.

Người con gái mặc một cái áo sơ mi hoa rất đẹp, bím tóc được thắt lại gọn gàng, đuôi tóc được buộc lại bằng những phụ kiện xinh đẹp.

Nhìn rất ngây thơ trong sáng pha thêm nét dịu dàng, e thẹn, người đó không ai khác chính là Nhạc Xuân Mai.

Cô ta được chăm sóc tốt ăn uống không thiếu gì nên cơ thể phát triển rất tốt, dáng người yểu điệu, thướt tha kèm theo đường cong nữ tính đã thế khuôn mặt trắng trẻo, mịn màng, ăn mặc luôn chải chuốt điệu đà hơn người thường rất nhiều, nhìn cô ta không ai nghĩ là con gái nông thôn cả.

Nhạc Xuân Mai nhìn chàng trai khôi ngô tuấn tú trước mặt với đôi mắt ngấn nước , ngập tràn cảm xúc ngọt ngào : " Anh Từ, em mang hai quả trứng cho anh bồi bổ sức khoẻ."

" Sao tôi có thể không biết xấu hổ như vậy được ?" Từ Mông cười ấm áp nói: "Em tự ăn đi."

" Anh Từ chúng ta không phải người ngoài..." Nhạc Xuân Mai đỏ mặt ngại ngùng vì thấy mình đã nói quá nhiều, xấu hổ đến không dám ngẩng đầu lên nhìn.

"Ý em là, anh đã giúp em ôn tập được rất nhiều kiến thức có ích nên em muốn cảm ơn anh, nếu anh không nhận thì chính là anh khinh thường em phải không ?"

" Chỉ là một ít kiến thức đơn giản , không tốn chút sức nào đâu.

Em đã cảm ơn tôi rồi mà." Dáng người Từ Mông cao lớn, toàn thân mang theo khí chất của người có học thức đến từ Thủ Đô.


" Lần trước tôi đã ăn mấy bữa cơm em mang đến rồi, cũng tốn kém không ít đúng không gia đình em có nói gì không."

Những lời quan tâm hỏi han của anh ta rơi vào tai Nhạc Di nghe như sét đánh bên tai , toàn thân cô cứng đờ, bàn tay siếc chặt nắm đấm.

Mẹ kiếp, đồ khốn này đưa cơm cho thanh niên này ăn? Xong rồi quăng cái nồi lên đầu Tam Phòng bắt họ chịu đựng thay ….

Cô ta mới có mười mấy tuổi, đã biết dùng thủ đoạn ám hại người khác như vậy rồi.

Được lắm… giỏi lắm Nhạc Xuân Mai.

“ Đó là trao đổi, em cũng đã lấy đi bữa tối của anh." Trong mắt Nhạc Xuân Mai tràn đầy ngưỡng mộ, cô ta đổi một nồi cơm lớn lấy một nồi gạo lứt, trao đổi không công bằng như vậy càng khiến người ta nghĩ cô ta rất dịu dàng hiểu chuyện luôn chịu thiệt về mình.

Tuyệt vời, quả đúng một câu chuyện tình yêu hay nhất thế giới.

“ Gia đình em là người hiểu lí lẽ hơn nữa yêu thương em nhất nhà.

Biết được anh phụ đạo giúp em bài tập còn dạy thêm nhiều kiến thức như vậy sẽ rất cảm kích anh.

Anh Từ đúng là một người tốt, em cảm thấy mình rất may mắn khi được quen biết với anh.”

Giọng nói của Nhạc Xuân Mai nhẹ nhàng êm ái, vẻ mặt ôn nhu như nước, ngập tràn tình cảm , rõ ràng là trái tim thiếu nữ đã rung động rồi.

Vẻ mặt Từ Mông có chút xấu hổ: “ Em cũng là một cô gái ngoan ngoãn có tấm lòng nhân hậu.


Nhìn em khiến tôi nhớ đến một câu thơ rất hay : “ Đôi mắt em như mùa thu tháng tám - đen láy dịu dàng trong sáng ngây thơ.”

Đúng là người này cao tay thật, mập mờ nhưng không nói rõ ràng ra,nên nếu bị hiểu lầm cũng không ai trách được anh ta, đúng là dân có học thức có khác ,thủ đoạn cỡ này thì có mấy người bằng được anh ta .

Ánh mắt Nhạc Xuân Mai lộ rõ vẻ vui mừng, mặt đỏ bừng vì ngại , trong nội tâm cô ta thì đang cực kì phấn khích : " Thật không ? Em có hơn chị Liễu Diệp không ?”

Nhạc Di vô thức nhìn về phía người bên cạnh, Liễu Diệp sắc mặt tái mét, ánh mắt giận dữ, nghiến răng nghiến lợi, chẳng lẽ chị ấy cũng thích người đàn ông này à?

Ôi tình yêu đúng là khiến người ta mù quáng đâm đầu, đúng là hú hồn chim én, đừng nói đây là câu chuyện tình tay ba máu chó đầy đầu nha ? Ồ Wow….

Từ Mông đưa tay vuốt tóc trên trán Nhạc Xuân Mai với một cử chỉ dịu dàng thân mật , "Làm sao có thể so sánh với nhau được chứ ? Một người là tính tình tiểu thư bướng bỉnh , còn một người là một cô gái tốt bụng dịu dàng ân cần..."

Trái tim Nhạc Xuân Mai đập loạn xạ, mặt đỏ bừng bừng, đầu óc ngẩn ngơ, cơ thể không tự chủ được tiến lại gần, gần hơn, gần hơn nữa….

“ Răng …rắc." Một tiếng động vang lên làm cho hai con người tràn đầy tình yêu nồng cháy giật mình,quay qua nơi phát ra âm thanh nói : "Là ai? Bước ra đây.”


Hết tập 10.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận