Dịch giả : Mây.
Nhạc Quốc Vinh cũng không khách khí với ông làm gì, thời buổi này vay tiền thì rất khó, nhưng mượn đỡ mấy củ khoai lang cũng không phải không thể.
Nhạc Di mỉm cười đến gần chỗ bác sĩ Lý, đôi mắt tò mò mở to, háo hức nhìn cuốn sách trên tay ông là cuốn Trung y.
" Ông Lý ơi, cháu có thể mượn xem được không?"
Bác sĩ Lý nhìn vẻ mặt khao khát của cô bé, trong lòng không khỏi thở dài một hơi, đứa nhỏ này nhất định rất muốn đi học, đúng là đáng tiếc.
Ông yên lặng đưa cuốn sách cho cô , Nhạc Di mở ra thì thấy đó là phần giới thiệu về dược liệu Trung Hoa, có hình ảnh và chữ viết sống động như thật.
Nhạc Di giả vờ vô tội chỉ vào một cây cỏ trong sách hỏi: " Ông Lý ơi,đây là cây gì ."
" Cây xa tiền thảo nó có tác dụng thanh nhiệt, giải độc, giúp cải thiện thị lực."
" Còn cây này thì sao?"
" Cây Thanh Hao Hoa Vàng có tác dụng thanh nhiệt, giải độc, giảm ngứa."
" Vậy đây là gì ạ ?"
" Cây Hươu Túc, có tác dụng thanh nhiệt, giải độc, giảm sưng tấy, giảm đau.
Có thể dùng làm thuốc hạ sốt."
Trong lúc nói chuyện, bác sĩ Lý rất ngạc nhiên khi phát hiện Nhạc Di có trí nhớ cực kì tốt, chỉ cần cô bé nghe nói qua một lần thì sẽ không quên, hầu hết mọi người rất khó để phân biệt được sự khác nhau giữa các loại thảo dược có hình dạng khá giống nhau , nhưng cô bé lại thật sự nhìn ra được điểm khác biệt của nó.
Trí nhớ này cũng đỉnh quá rồi.
Ông vô cùng vui mừng , kích động nói : "Quốc Vinh,....Quốc Vinh, Tiểu Di nhà cháu thật sự rất thông minh, một đứa nhỏ có trí nhớ siêu việt như vậy phải hàng triệu người mới tìm được một người đấy, cháu nhất định phải để cho con bé đi học."
Nhạc Quốc Vinh cũng sợ ngây người , con gái ông tuyệt vời đến vậy sao? Sao ông không biết ?
" Thông minh chắc di truyền từ mẹ nó."
Nhạc Gia không có gen học giỏi, mấy đứa cháu trai ,cháu gái trong nhà đều có học lực bình thường, nhưng Ngô gia thì khác, đều có xuất thân người có học thức cao....
Đi học , nhất định phải đi học.
Nhưng vấn đề hiện tại là, tiền kiếm ở đâu ra, một đồng tiền giết chết một người hùng, nghĩ cũng đừng nghĩ đến việc cùng mẹ ông ta duỗi tay xin tiền.
Không có đâu mà mơ....
Nhạc Di khẽ mím môi, lo lắng hỏi: "Ông Lý ơi, ở vùng núi gần đây cũng có thảo dược sao? Có thể bán để lấy tiền được không.?"
" Có thể , tất nhiên là có thể rồi." Bác sĩ Lý đã học nghề với một bác sĩ Trung y già được vài năm.
Ông ấy có thể điều trị chứng đau đầu hoặc sốt, nhưng những căn bệnh nặng hơn thì ông cũng đành chịu thua.
: " Nhưng hầu hết mọi người đều không thể phân biệt được cỏ dại và dược liệu có chỗ nào khác nhau nên không ai lên núi đào cả."
Nhạc Quốc Vinh hai mắt sáng lên, trong đầu hiện lên một suy nghĩ, vô thức liếc nhìn con gái mình.
Hai cha con bốn mắt nhìn nhau, một ánh mắt là đủ để hiểu, bọn họ quyết định lên đường đi tìm, vậy thì đi thôi chần chừ gì nữa.
Trước khi đi, Nhạc Quốc Vinh đành mượn tạm sách, cả nhà ăn xong bữa khoai lang luộc rồi xách giỏ tre lên núi.
Nhạc Nhiên còn quá nhỏ nên Ngô Tiểu Thanh ở lại chăm sóc thằng bé, bà không thể leo núi được.
Đường núi gập ghềnh nên đường đi khá khó khăn nhưng đối với Nhạc Quốc Vinh mà nói thì chẳng là gì cả.
Trong những năm thiên tai chạy nạn đó, cả thôn không có gì để ăn, ông đi khắp nơi tìm kiếm thức ăn, ông cùng các anh em của mình vừa lên núi đào rau rừng, tìm trứng chim, tìm trái cây rừng, cố gắng tìm cách để sống sót.
Cây cối ở đây tươi tốt , Trúc thì xanh ngát um tùm, đường núi quanh co vòng vèo , sườn đồi đã phủ đầy cỏ dại rậm rạp, xen lẫn những khóm cỏ dại không biết tên, cảnh sắc vô cùng đẹp mắt.
Không khí rất trong lành, mang mùi thơm thoang thoảng thanh mát tự nhiên của gỗ thông, Nhạc Di không nhịn được hít một hơi thật sâu.
Nhạc Quốc Vinh một tay giữ con gái, một tay thì cầm gậy gỗ, nhìn xem bốn phía, nghe ngóng bốn phương, hết sức đề cao cảnh giác, trên núi có rất nhiều loại nguy hiểm rình rập.
Ánh mắt ông dừng lại ở một nơi, "Con nhìn xem, đó là cái gì?"
"Hạt dẻ!" Hai mắt Nhạc Di sáng lên, hạt dẻ mang hàm lượng dinh dưỡng rất cao, vừa có thể rang, hoặc luộc, hay là đem đi nướng đều được, làm thành đồ ăn vặt, có thể làm rất nhiều loại đồ ăn khác nhau, cũng có thể coi là một loại lương thực chống đói.
Nhạc Quốc Vinh trèo lên cây rất thuận lợi, lấy gậy gỗ đập vài cái vào tàn lá trên cây, những quả bóng gai nhỏ đầy lông rơi xuống như hạt mưa, từng quả từng quả rơi xuống mặt đất.
Nhạc Di đứng ở phía xa xa, còn vô cùng vui vẻ miễn bàn , có đồ ăn để được ăn một bữa no nê rồi.
" Cha, đủ rồi.
Chúng ta cũng không thể mang về hết được, nhiều quá rồi.
Ngày mai rồi mình quay lại."
Nhạc Quốc Vinh từ trên cây nhảy xuống, gai bên ngoài khá cứng sẽ đâm tay, ông không để con gái giúp mà tự ngồi trên một tảng đá, bóc vỏ gai ra lấy hạt dẻ bên trong ném vào bao tải.
Lúc chuẩn bị ra khỏi nhà ông ấy đã chuẩn bị đầy đủ vật dụng.
Thà thừa còn hơn thiếu, đúng là có ích thật.
Nhạc Quốc Vinh nở nụ cười kiêu ngạo lầm bầm trong miệng : "Bà không muốn cho chúng ta ăn chứ gì, hứ...? Được thôi vậy nhà ta sẽ giấu số hạt dẻ này luôn,không nộp lên."
Nhạc Di cũng không chịu ngồi im một chỗ mà đứng dậy đi loanh quanh, bỗng nhiên ánh mắt cô dừng lại một chỗ, sao nhìn thấy quen quen.
Cô hái một cây chạy về phía Nhạc Quốc Vinh: "Cha nhìn thử xem đây có phải là cây Hươu Túc đúng không?"
" Hươu Túc ? Là cây gì?" Nhạc Quốc Vinh đang mãi mê đắm chìm trong niềm vui thu hoạch hạt dẻ nên vẫn chưa kịp hiểu lời con gái.
" Tên gọi là Hươu Túc nhiều lá , nó có vị đắng, tính hơi lạnh, thanh nhiệt, giải độc..." Nhạc Di Balabala kể ra rất nhiều tác dụng của dược liệu, Nhạc Quốc Vinh ngẩn người nghe con gái nói rồi chợt giật mình, Nhạc Di nhớ được hết tất cả trong sách ?
Thấy cha không trả lời, Nhạc Di có chút sốt ruột hối: "Bác sĩ Lý nói có thể dùng làm thuốc hạ sốt.
Cha nhanh lên , cha lấy sổ y dược ra để con so sánh thử xem."
Nhạc Quốc Vinh ngơ ngác đưa tay lấy cuốn sách y dược ra, bàn tay run run lật từng trang sách, càng hoảng loạn là càng không tập trung, rốt cuộc là trang nào.?
" Ở Trang 29." Giọng nói trong trẻo của Nhạc Di vang lên bên tai ông.
Nhạc Quốc Vinh nhanh chóng lật tới để tìm , quả nhiên nhìn thấy hình cây Hươu Túc ở trang 29, giống hệt với cái cây mà Nhạc Di đang cầm trên tay.
Đôi mắt của ông mở to , giọng run rẩy, ông vô cùng kinh ngạc: "Tiểu Di, sao con biết nó ở trang 29?"
Nhạc Di có chút kỳ quái: "Hồi sáng bộ cha không nhìn thấy sao?"
Vẻ ngoài vô cùng tự nhiên của cô khiến Nhạc Quốc Vinh không khỏi hoài nghi nhân sinh, đây là đâu tôi là ai, tại sao giữa con người với nhau lại có sự khác biệt lớn đến vậy hả trời.
Đúng là hồi sáng ông cũng có xem qua nhưng chẳng hề nhớ được dù chỉ một chút chứ đừng nói tới việc nhớ được nội dung từng trang.
Vậy mà, cô con gái mười tuổi của ông chỉ cần nhìn đúng duy nhất một lần là có thể nhớ được tất cả!
Nhưng mà, đứa con gái mà ông sinh ra hình như không phải cô bé mười tuổi bình thường đâu , đây rõ ràng là một thiên tài mà.
Vận may thì có gì hay chứ, gia đình ông còn sinh ra cả một thiên tài với trí nhớ siêu đỉnh đây này .
Hết tập 6.