Thu Yên nghe hệ thống nói qua về cái nơi được gọi là đệ nhất Thành Lâu ở kinh thành- Bạch Trùng Lâu.
Nơi hội tụ đủ các thể loại tới uống rượu, đánh bạc, đặt cược tiền, khách trọ, tới xem các ca nữ mua hát thì chỉ cần là người có tiền thì đều có thể đến góp vui.
Chỉ trừ các kĩ nữ lầu xanh là không nằm ở trong danh sách kiếm tiền của Bạch Trùng Lâu.
Thu Yên ngồi khoanh chân thẳng lưng ở trên giường, đem suy nghĩ trong đầu nói với hệ thống.
" Coi bộ tên Bạch Ôn Thần này cũng được xem như chính nhân quân tử đấy chứ! Chí ít thì không có mua bán kĩ nữ vào tiếp khách cho mình.
Ừm! Còn tính người! ".
Thấy Thu Yên vừa nghiền ngẫm, vừa gật đầu cảm khái một phen.
Vừa đúng lúc hệ thống nhắc nhở cô một tiếng.
[ Kí chủ! Hay là cô thử đi tới Bạch Trùng Lâu thử xem.
Không chừng còn có thể kiếm thêm điểm hảo cảm từ Bạch Ôn Thần! ].
Thu Yên cân nhắc đến đề xuất của hệ thống.
Cảm thấy cũng vô cùng có lí.
Muốn công lược được mục tiêu thì không thể lười biếng một chỗ thế này mãi.
Phải tự tạo cơ hội thôi!
Nữ nhân một thân hồng trang, xinh đẹp kiều diễm, nhẹ nhàng thướt tha liền đem theo nha hoàn thân cận của mình xuất phủ.
Lần trước đã lẻn trốn ra khỏi phủ một lần rồi, lần này cũng không thể thất thố như vậy.
Cho nên cô đây là đường đường chính chính tới xin phép phụ mẫu cho mình ra khỏi phủ dạo chơi kinh thành.
Phu thê Trịnh Thái Phó tuy có nhiều phần lo lắng cho an nguy của cô.
Dù sao lần trước không cẩn thận ngã xuống nước đã dọa họ sợ không nhẹ.
Nhưng đứng trước nữ nhi khẩn cầu tha thiết, bọn họ tuy có chút lo ngại nhưng cũng hết cách.
Chỉ đành chiều theo ý muốn của cô.
Ai biểu đây lại là nữ nhi duy nhất trong nhà được bọn họ cưng chiều yêu thương chứ!
Thế là Trịnh Thu Yên có thể ung dung tự do ra khỏi phủ.
Cô nương dáng vẻ thướt tha đi đứng yểu điệu một bộ dạng xinh đẹp như thần tiên bước từng bước trên đường.
Đi được một chốc Thu Yên chợt dừng chân, quay đầu lại nhìn tới Bích Liên vẫn luôn đi theo phía sau mình mà hỏi khẽ.
" Bích Liên! Ngươi có biết đường đi đến Bạch Trùng Lâu là ở hướng nào không? ".
Bích Liên khuôn mặt nữ tử ngây ngốc một giây trước câu hỏi của cô, xong mới kịp định hình được mà khẽ gật đầu, thành thật trả lời.
" Vâng! Nô tỳ biết! ".
Bích Liên vốn còn mơ hồ chưa rõ ý đồ của chủ tử mình, lại trong lúc ngây ngẩn lại nghe được Thu Yên một giọng phấn khích hào hứng nói.
" Hay lắm! Vậy ngươi mau dẫn ta tới đó đi! ".
Bích Liên trong phút chốc không khỏi sững sờ trợn mắt há hốc mồm.
Cuối cùng vẫn là cùng tiểu thư nhà mình đi trước dẫn đường cho Thu Yên đến được trước cửa một tòa các cao tầng bên trên biển hiệu có ghi to ba chữ " BẠCH TRÙNG LÂU ".
Thu Yên mang theo tâm tình cao hứng bước vào bên trong.
Bích Liên nhìn ngang nhìn dọc chần chừ một lúc cũng đi vào theo sau tiểu thư nhà mình.
Ngay khi vừa bước vào gian phòng tầng một, một trận những thanh âm ồn ào náo nhiệt lập tức truyền đến tai hai nữ tử.
" Chẵn! Chẵn! Chẵn! ".
" Ta cược là lẻ! ".
Âm thanh ồn ào kinh náo này phát ra từ một hướng.
Thu Yên hướng phía náo nhiệt ấy mà đi đến.
Lúc này ở một góc có một đám nam nhân đông như kiến đổ ào ào chen chúc tạo thành một vòng tròn.
Những tiếng kinh hô vang lên đầy khí thế.
Chính xác là bọn họ đang chơi đặt cược tiền.
Thu Yên ở bên trong hỏi hệ thống.
" Hệ thống! Đám người kia là đang đặt cược ăn tiền sao? ".
[ Đúng vậy! Cô có hứng thú à? ].
Hệ thống cà lơ phất phơ trả lời.
Nhưng cái mà Thu Yên suy nghĩ tức khắc trong đầu lúc này chính là...
" Ê! Cái đó...ngươi nói ta có thể đem tiền mà ta kiếm được ở thế giới này đổi về tiền ở thế giới thực sau khi ta hoàn thành nhiệm vụ trở về không? ".
Hệ thống nó liền nghe ra được giọng điệu hứng thú có nhiều phần phấn khích của cô.
Nó im lặng một lúc mới nói cho cô biết đáp án.
[ Có thể ].
Nó chỉ thấy cô thoáng chốc cong môi, nở một nụ cười thần bí.
Bích Liên đứng ở bên cạnh cô nhìn tới đám nam nhân hô hào đằng trước thì khẽ nhăn mi, quay ra lại là nhìn thấy biểu cảm kì lạ của chủ tử thì càng thêm khó hiểu.
Tiểu thư của cô lại tính làm gì đây?
Bích Liên có một dự cảm không ổn.
Quả nhiên, một lát sau đó liền nghe chủ tử nhà mình quay sang hỏi.
" Bích Liên! Ngươi có mang theo bạc hay ngân phiếu gì đó không? ".
Bích Liên có chút ngây ra, xong liền thành thành thật thật gật đầu đáp lại.
" Tiểu thư, nô tỳ chỉ có đem theo hai ngàn lượng thôi! ".
" Thế cũng được rồi! Ngươi cho ta mượn tạm đi! Lát trả lại cho ngươi gấp đôi! ".
" Dạ! ".
Bích Liên ngơ mặt trong lòng đầy rẫy nhưng nghi hoặc, nhưng vẫn lấy ở bên hông ra ngân phiếu hai ngàn lượng đưa cho cô.
Chỉ thấy Thu Yên nhoẻn miệng cười một cái.
Từ trong một lỗ hổng chui vào bên trong bàn cược.
Đám nam nhân cao to vừa trông thấy có nữ nhân xinh đẹp thần thái ngút trời bước vào thì tên nào tên nấy cũng tự giác nhường sang hai bên, ngây người nhìn tới cô.
Thu Yên thẳng bước đi tới trước bàn cược, bỏ xuống tờ hai ngàn lượng đập xuống bàn, nhìn tới đống xúc xắc người kia lắc lắc một hồi thì liền cao giọng chắc nịch lên tiếng.
" Ta cược là lẻ! ".
Người cầm đầu trò đặt cược này trông thấy người vừa mạnh miệng lên tiếng là một cô nương trẻ trung xinh đẹp, lại liếc xuống tờ ngân phiếu hai ngàn lượng mà không khỏi kinh ngạc.
Người đến đây đặt cược đa phần đều là nam nhân muốn đổi đời nhờ vận may.
Đây là lần đầu tiên có nữ tử tới Bạch Trùng Lâu cược lớn như vậy.
Lão nhị cầm trên tay xúc xắc là một nam nhân trung vận có râu ở cằm, đội một cái mũ vuông dài nhìn tới cô mà khẽ cười.
" Cô nương, cô chắc chứ? ".
Thu Yên chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu.
" Không cần nhiều lời.
Trực tiếp mở ra là biết ngay thôi ".
Lão nhị cười gượng, cũng không nói gì thêm mà cúi xuống mở ra cái bát đang được úp ở trên bàn.
Ngay khi mặt của xúc xắc lộ ra, ai nấy đều mang vẻ mặt từ ngơ ngác đến ngỡ ngàng, bàng hoàng kêu lên.
" Thật...thật sự là mặt lẻ! ".
Một nam tử trong đám người cảm thấy có chút không phục, dáng vẻ khinh thường nói.
" Có gì đâu.
Chỉ là ăn may mà thôi ".
Nghe cậu trai trẻ này nói vậy, cũng có mấy nam nhân khác khẽ gật đầu theo.
Bọn họ chơi cái trò này xác suất đoán trúng là một trên năm.
Trước giờ có người đoán trúng thì cùng lắm cũng chỉ đoán được đúng một đến hai lần đã là may mắn lắm rồi.
Thu Yên quay ra nhìn đám nam nhân tỏ ra khinh thường mình.
Cô không để ý đến bọn họ nữa.
Lại đem hết chỗ bạc mình vừa ăn thêm được đặt cược tiếp.
Tiếng xúc xắc ở trong bát lại vang lên ròn rã.
Thu Yên chỉ nhìn qua liền khẽ nhếch mép đem đáp án nói ra.
" Là lẻ! ".
Có mấy tên không tin lời cô nói, ngay lập tức phản ứng.
" Không thể nào! Vừa rồi đã là lẻ, lần này sao có thể là lẻ được chứ! ".
Đám nam nhân nghe lời tên nam nhân kia thấy cũng có lí, thế là lũ lượt kéo cả đàn cả đám đặt cược tiền vào bên chẵn.
Kết quả lúc bát ở trên bàn được mở ra, thế mà lại là lẻ nhưc cô nói.
Cả đám nam nhân giờ phút không khỏi sửng sốt, chỉ biết trơ mắt ngậm ngùi tiếc hùi hụi số bạc của bọn họ nằm hết vào trong tay Thu Yên.
Cứ như vậy, lần kế tiếp Thu Yên lại đem bạc bỏ ra cược tiếp.
Giọng nói nữ nhân trong trẻo thanh thoát cất lên đầy tự tin.
" Là chẵn! ".
Qua hai lần cược thắng trước đó, đám nam nhân lần này phải nhìn cô bằng ánh mắt khác.
Hơn phân nửa số đông liền đặt cược theo cô.
Kết quả không ngoài mong đợi.
Thu Yên liên tiếp thắng cược đến ba lần.
Nhưng sau khi ăn được đủ tiền rồi thì cô liền đưa cho Bích Liên cất vào trong túi.
Quay người nhấc gót liền muốn rời đi.
Đám nam nhân nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của nữ nhân hiên ngang đi ra khỏi cửa Lâu mà tên nào tên nấy đều ngây ra.
" Cô ta không đặt cược nữa sao? ".
Mà ở trên lầu hai, một nam nhân anh tuấn bất phàm cầm trên tay một chiếc quạt giấy, dáng vẻ ôn nhu nhã nhặn đưa quạt lên che đi nửa khuôn mặt, giấu đi nụ cười hứng thú trên môi hắn.
Bạch Ôn Thần nhìn xuống nữ nhân vừa rồi đã làm cho hắn bất ngờ không thôi đã đi ra khỏi cửa.
Hắn bèn gấp quạt lại.
Nhấc chân đi thẳng xuống phía dưới.
Dường như có ý định muốn đuổi theo nữ nhân kia.