Thu Yên vừa đi ra khỏi Bạch Trùng Lâu, Bích Liên đi theo phía sau không nhịn được bèn tiến đến bên cạnh mà hỏi.
" Tiểu thư, người không chơi tiếp sao? Nô tỳ thấy, khả năng đoán trúng của người rất giỏi nha! ".
Thu Yên nhìn tới Bích Liên hai mắt phát giác nhìn mình như nhìn một thần tượng vậy, khiến cho cô không khỏi có chút buồn cười, dừng bước quay ra thản nhiên nói với Bích Liên.
" Hóa tam ba bận.
Hôm nay kiếm nhiêu đó cũng đủ rồi.
Ngày tháng còn dài kia mà! Sau này ta sẽ thường xuyên đưa muội tới đó kiếm tiền ".
Nghĩ cứ cái đà này, một ngày tới đó cô phải kiếm được cả đống tiền từ cái Bạch Trùng Lâu đó, nội tâm cô không nhịn được vui sướng như pháo hoa nở tung trời.
Bích Liên đưa cho cô túi tiền, cô tung lên nặng tay mà tâm tình vui vẻ không ít.
Ở bên trong không ngừng la hét cười thầm.
Haha! Không ngờ ở thời cổ đại còn có một nơi tốt như vậy để mình kiếm tiền.
Thật là trời cũng giúp cô mà!
Tiền ơi! Tiền ơi! Mau vào hết trong túi của ta nào!
Nghĩ tới lúc cô trở về hiện thực trở thành phú bà giàu có an nhàn hưởng thụ! Nghĩ thôi cũng thấy vui đến cuồng loạn rồi!
Hệ thống ở bên trong biết được những suy nghĩ này của cô, nó không khỏi cảm khái một câu.
[ Kí chủ! Cô là người ham tiền nhất mà tôi từng gặp đó! ].
" Xùy! ".
Thu Yên hơi bĩu môi, một bộ dáng thản nhiên như không.
Hoàn toàn không để ý đến sĩ diện gì đó.
Đối với cô tiền là tất cả!
Vào lúc cô còn đang đắm chìm trong hoan lạc hạnh phúc với mộng đẹp làm phú bà của mình thì một giọng nói nam tử trầm thấp, vừa xa lạ lại vừa ôn nhu mà vang lên bên tai cô.
" Cô kiếm tiền từ chỗ ta xong thì liền cong đuôi bỏ đi à! ".
Thu Yên vừa nghe được giọng nói của nam nhân nào đó, quay mặt ra liền thấy một khuôn mặt khôi ngô, anh tuấn, mày rậm, mắt hẹp sâu, lại đen láy đầy sức hút, giống như một hố cát cuốn lấy vạn vật, hút vào những gì xung quanh đó.
Nam nhân tuấn lãng tỏa ra nét ôn nhu nhã nhặn, vừa dễ gần nhưng cũng lại khó chạm tới.
Nhìn tới Thu Yên bày ra bộ mặt ngây ngác hồi lâu, hai mắt to tròn nhìn chằm chằm mình, Bạch Ôn Thần khẽ cong môi, giọng nói ôn nhu khẽ khàng cất tiếng.
" Sao vậy? Đừng có nói là nhanh như vậy đã quên ta rồi chứ? Lần trước chẳng phải còn ở yến tiệc Tần gia...!".
Lời còn chưa nói hết, Thu Yên đã kịp phản ứng.
Cô cười khẩy một cái, đôi mắt sâu thẳm trong veo nhìn tới hắn mà thấp giọng.
" Bạch lâu chủ lại có thể nhớ mãi không quên ta như vậy, thật là vinh hạnh cho ta! ".
Bạch Ôn Thần bị cái giọng điệu trong trẻo mềm mại của cô cùng với cái dáng vẻ cợt nhả, trêu chọc hắn kia, tự khắc cảm thấy đối với cô có cảm giác đặc biệt.
Nhiều hơn là yêu thích!
Nữ nhân này quả thực rất thú vị! So với những nữ tử bình thường hắn từng gặp qua, mỹ nhân yểu điệu thục nữ gì đó, đều không có cảm giác đặc biệt hứng thú như Trịnh Thu Yên.
Bạch Ôn Thần cười khẽ.
Trong lời nói mang theo sự đối đãi đặc biệt mà khẽ cất giọng.
" Có lẽ là như vậy đi! ".
" HẢ? ".
Trịnh Thu Yên bị câu nói mơ hồ không rõ ràng của hắn làm cho có chút ngây ngốc.
Thu vào trong mắt hắn lại là một dáng vẻ vô cùng đáng yêu!
[ Ting! Đối tượng công lược Bạch Ôn Thần: Độ hảo cảm +7%.
Hiện tại là 17%.
Mong kí chủ cố gắng hơn nữa! ].
Bích Liên đứng ở một cạnh ngay từ lúc đầu trông thấy Bạch Ôn Thần đã cảm giác nam nhân này có ý gì đó với tiểu thư của cô.
Nhưng khi nghe Thu Yên nói đến người này vậy mà là Lâu chủ Bạch Trùng Lâu nổi danh nhất kinh thành, đúng là đã khiến cho Bích Liên không khỏi sửng sốt một phen.
" Ném tên được quà đây! Các vị hương thân phụ lão đi qua mời ghé vào đây chơi.
Còn có thể được quà đem về! Vô đây, vô đây! ".
Ở một góc đường phố bỗng chốc vang lên lời rao của một chủ quầy gần đó.
Thu Yên đem tầm mắt chú ý đến chỗ người kia.
Ở sạp hàng có bày rất nhiều đồ trang sức, đồ chơi, và một số vật dụng khác.
Cạnh chỗ chủ sạp hàng đó có mấy cái lọ bằng gỗ dài hình trụ.
Bên trong là những chiếc tên giả.
Nhất thời hứng thú nổi lên.
Thu Yên cũng muốn thử chơi thử trò ném tên này.
Thế là cô không nhiều lời liền đi thẳng tới chỗ đó.
Bích Liên thấy vậy cũng vội vã đuổi theo cô.
Bạch Ôn Thần nhìn dáng vẻ hứng khởi, hí hửng của cô, hắn nhịn không được khóe môi khẽ cong thành một đường.
Thẳng bước đi theo phía sau cô.
Chủ sạp hàng vừa nhìn thấy ba người, một dáng vẻ mời chào nhiệt tình luôn miệng.
" A! Các vị tới chơi thử đi! Một lượt ném là hai quan tiền.
Ném trúng thì có thể chọn bất kì đồ vật nào ở đây ".
Thu Yên nghe vậy cũng cảm thấy có chút hứng thú.
Sau khi đặt hai quan tiền đưa cho người chủ sạp, cô liền đi ra rút lấy chỗ mũi tên cắm trong lọ mà đi ra xa, tư thế sẵn sàng nhắm một mắt mở một mắt nhắm tới chỗ cái lọ.
Có điều Thu Yên vốn là ham vui, hoàn toàn chưa từng chơi qua trò này bao giờ.
Lần đầu ném một tên lại chệch ra ngoài.
Cô khẽ cau mày, bản tính hiếu thắng nổi lên, quay sang kêu Bích Liên đưa cho ông chủ thêm hai quan tiền nữa.
Lại tiếp tục lấy một mũi tên ném tiếp.
Kết quả vẫn như lần đầu.
Cứ như vậy đến lần thứ ba thứ tư những mũi tên bị cô ném đều chệch ra ngoài hết cả.
Khiến cho Thu Yên có chút không vui mà nhăn mi.
Ngay khi bản thân sắp sửa bỏ cuộc thì một bàn tay rắn chắc từ phía đằng sau cầm lấy tay của cô mà nhấc lên mũi tên.
Hành động bất chợt của Bạch Ôn Thần khiến cho cô không khỏi giật mình.
Khuôn mặt hơi nghiêng sang lại vô tình làm cho gò má trắng mịn của cô khẽ chạm vào sườn mặt của nam nhân phía đằng sau.
Thu Yên thoáng chốc cảm nhận được lồng ngực ấm áp của nam nhân đang dán chặt lấy lưng cô.
Bạch Ôn Thần nhấc tay cô lên, nhẹ nhàng ở bên tai khẽ nhắc nhở cô.
" Chú ý tới vị trí chính giữa cái lọ ".
Lời nói tựa hồ mê hoặc chúng sinh của hắn vang lên trầm ấm, khiến cho Thu Yên giật mình nhìn thẳng về phía trước.
Cứ như vậy dưới sự giúp đỡ của Bạch Ôn Thần, mũi tên trên tay hai người uyển chuyển lao lên không trung tạo thành một đường cong tiến thành vào trong lọ phía đằng xa.
Tên đã được ném vào đích, Thu Yên như không tin được vui vẻ mà nhảy dựng lên, quay đầu lại không để ý lễ nghi gì vòng tay ôm lấy cổ nam nhân, vẻ mặt không giấu nổi sự sung sướng mỉm cười hạnh phúc.
" A! Ta làm được rồi! Ném trúng rồi! ".
Bạch Ôn Thần nhìn tới gương mặt xinh đẹp động lòng người của nữ nhân đang ghé rất sát mặt mình, bàn tay hờ hững không biết đặt ở đâu, lại chầm chậm đặt ở trên eo nhỏ của nữ tử.
Hắn nhìn cô, vành tai không biết từ lúc nào đã đỏ ửng lên.
Khuôn mặt sáng lạn khẽ mỉm cười đầy ôn nhu.
Vui vẻ được một lúc, Thu Yên chợt nhận ra bản thân có chút quá phấn khích, vội buông tay ra khỏi cổ hắn.
Bạch Ôn Thần ngay lập tức sinh ra cảm giác mất mát mà lưu luyến.
" Thất...thất lễ rồi! ".
Thu Yên một mặt e thẹn, ngượng ngùng khẽ nói.
Bạch Ôn Thần chỉ mỉm cười nhẹ, đi đến chỗ sạp đồ nhìn lướt qua một lượt, cuối cùng dừng lại ở chỗ một chiếc vòng ngọc sứ màu trắng trong suốt, vừa nhìn liền biết là ngọc quý.
Hắn cầm chiếc vòng tay lên, quay đầu lại đi đến đem chiếc vòng đeo vào tay cô.
Bàn tay hắn cầm lấy cổ tay trắng ngần của cô mà ngắm nhìn một lúc.
Ngẩng đầu mỉm cười âm trầm khen ngợi một câu.
" Rất thích hợp với cô! ".
Thu Yên bị giọng nói của hắn làm cho ngây người.
Mở to hai mắt chớp khẽ nhìn hắn chằm chằm.
Ông chủ sạp nhìn tới chiếc vòng thật giá thật đắt nhất trong mấy món đồ của mình lại bị người ta lấy đi thì không khỏi tiếc nuối.
Trong số mấy món đồ trang sức này tất cả đều là giả, còn lại chỉ duy nhất chiếc này là đồ thật.
Ai mà có ngờ, lại lọt vào mắt của người có mắt nhìn.
[ Ting! Mục tiêu công lược Bạch Ôn Thần: Điểm hảo cảm +3%.
Hiện tại là 20% ].
Hệ thống ở bên trong vang lên thông báo.