Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Phiên Bản Thế Thân


Nghe thấy Thu Yên gọi người kia bằng cái tên thân mật là " A Yến ".

Lại nghe Tú Bà ngoài kia nói một tiếng là có Bạc công tử ở bên ngoài.

Liên kết những điều này lại với nhau, người nhạy bén như Tần Diệp rất nhanh đã biết được người bên ngoài là ai.
Trong kinh thành này người mang họ Bạc cũng chỉ có người trong phủ Quốc Công kia mà thôi.

Xem ra muốn hay không thì hôm nay hắn cũng phải đụng mặt với đối thủ không đội trời chung cái tên Bạc Yến kia rồi!
Tần Diệp khẽ buông Thu Yên ra, cô nhanh chóng đứng dậy, rời khỏi người hắn mà vội vàng cúi xuống mặc lại y phục.
Bạc Yến đứng bên ngoài lúc này đang dùng ánh mắt sắc như lưỡi dao đe dọa Tú Bà bên cạnh.

Khiến cho bà ta không khỏi toát mồ hôi, giọng nói vừa rồi cũng có chút run.
" Sao hắn còn chưa ra? ".
Bạc Yến nhíu chặt mày, quay sang lườm Tú Bà một cái.

Bà ta sợ hãi run rẩy.
" Chuyện...chuyện này...!".
Tú Bà ở bên trong nội tâm lúc này đang vô cùng run sợ, thầm cầu người bên trong phòng.
Tiểu tổ tông của ta ơi! Ngài mau mau ra đây đi! Ngài mà còn không ra là ta mất mạng đó!
Bạc Yến cũng là vừa rồi giao phó xong việc điều tra tìm ra kẻ nội gián kia cho thuộc hạ của hắn xong, mở cửa đi ra bên ngoài thế nhưng lại trông thấy Bích Liên- nha hoàn thân cận của Thu Yên ở đây.

Trong lòng hắn không khỏi nổi lên tia nghi hoặc.

Hắn đi tới chỗ Bích Liên.
Mà Bích Liên vô cùng bất an cứ đi qua đi lại lại bị tiếng gọi của Bạc Yến hù cho giật mình.
" Bích Liên, ngươi làm gì ở đây? ".
Bích Liên giật mình quay đầu lại, thế mà lại là Bạc Yến.


Trong giây lát liền hoang mang mà thốt lên.
" A! Bạc...Bạc thế tử! Người ở đây, vậy người bên trong đó...!".
Cô liên tục đưa ngón tay chỏ chỉ về phía Bạc Yến rồi lại chỉ đến chỗ căn phòng đằng xa.
Sau đó mới có tình huống như lúc này.
Bạc Yến kêu Bích Liên đi gọi Tú Bà tới, hỏi bà ta xem ai đang ở trong căn phòng đó.

Kết quả nhận được vậy mà là kì phùng địch thủ, ngàn năm đối đầu với hắn ở kinh thành này, tên Tần Diệp kia.
Bạc Yến hiện tại không muốn nói nhiều, thấy người bên trong vẫn không có động tĩnh gì, bản thân sớm đã không thể kiên nhẫn nổi nữa, trực tiếp đạp cửa xông vào bên trong.
Lúc này Thu Yên cũng vừa mặc lại y phục chỉnh tề, ngẩng đầu liền thấy Bạc Yến xông vào trong này.
Bạc Yến nhìn thấy Tần Diệp chắn ở trước mặt Thu Yên, lại đem ánh mắt chú ý tới cô, thấy cô tròng mắt đỏ hoe, không nói nhiều lời liền trực tiếp xông lên túm cổ Tần Diệp mà quát lớn.
" Mày đã làm gì nàng ấy? ".
Tần Diệp đem khuôn mặt gợn đòn, cười cợt, dáng vẻ cao ngạo không biết sợ là gì, cười khinh một cái.
" Có thể kích động đến mức này, xem ra nữ nhân này đối với ngươi rất quan trọng nhỉ? ".
Thu Yên vội chạy lại ôm lấy cánh tay Bạc Yến, xúc động kêu lên một tiếng.

" A Yến! ".
Bạc Yến quay đầu lại nhìn thấy nữ nhân của mình kiều lệ gọi mình.

Hắn nhìn tới cô, lại thấy cô khẽ nghẹn giọng nói.
" A Yến! Bỏ hắn ra đi! Hắn...cũng không có làm gì ta cả ".
Bạc Yến nghe cô nói vậy thì cũng dần tin tưởng, bàn tay còn đang túm chặt cổ áo Tần Diệp cũng từ từ buông ra.

Nhưng vào lúc này ánh mắt hắn lại chú ý đến nút áo trên cùng chưa cài hết trên y phục của cô, thoáng chốc hắn có chút để ý.

Lại là vào đúng lúc này nghe được tên nam nhân mà hắn cực kì căm ghét kia cất giọng cợt nhả.
" Ha! Nữ nhân này, ta đã ngủ với nàng ta rồi! Ngươi chắc không để ý đâu nhỉ? ".
Tần Diệp bày ra một vẻ mặt khiêu khích, cố tình chọc giận Bạc Yến.
Mà Bạc Yến sau khi nghe được hắn nói, cơn giận nổi lên, mặc kệ Thu Yên mở miệng định giải thích thế nào hắn cũng quay sang, thẳng tay đấm cho Tần Diệp mấy phát vào mặt hắn.

Tần Diệp bị Bạc Yến đè xuống đất, đấm thật mạnh vào mặt hắn mà giáng đòn.

Đem khuôn mặt yêu nghiệt gợn đòn của hắn ra mà trút giận.

Giống như những cơn thịnh nộ của sóng biển.
Tần Diệp bắt đầu khóe miệng chảy máu, má cũng sưng tím lên, nhưng vẫn lì lợm mà cười khẩy, nhìn đến dáng vẻ tức giận của Bạc Yến mà cười hả dạ.
" Mùi vị của mỹ nhân...thật sự không tệ! ".
Hắn vừa nói, vừa cố ý liếm cánh môi một cái, triệt để chọc giận Bạc Yến.
Bạc Yến nhíu chặt hai hàng lông mày, một tay túm chặt cổ áo Tần Diệp, một tay nắm đấm đặt ở trên không vài giây, nhìn tới vẻ mặt cao ngạo không sợ chết của tên này vẫn cố chọc tức hắn thì giận dữ đấm xuống.
Vào lúc này Thu Yên phải vội vã ngồi xuống ôm lấy tay hắn mà cầu xin.
" A Yến! Đừng đánh nữa! Cũng đừng nghe hắn! Hắn nói đều là bịa đặt cả thôi! ".
Thời khắc này lửa giận trong người Bạc Yến đã bùng nổ đến độ không thể nào mà có thể dập tắt được.

Hắn quay sang nhìn cô, trên trán lộ ra đầy gân xanh.

Tức giận nhưng chỉ đành vung tay một cái đứng dậy.
Hắn quay sang, túm lấy cổ tay Thu Yên mà lôi cô đi.

Để mặc cho Tần Diệp đau đớn nằm đó.

Nhưng hắn ngược lại không kêu đau, mà chỉ đưa mắt nhìn lên trần nhà mà cười điên dại.
Tú Bà đi vào đỡ hắn ta dậy mà hỏi thăm, lại chỉ nghe hắn hỏi một câu.
" Bà có biết nữ nhân đó là ai không? ".
Tú Bà có hơi mơ hồ.

Xong cũng là từ miệng nha hoàn Bích Liên kia buột miệng nói ra mới biết được.

Có bao nhiêu liền nói hết với Tần Diệp.

" Cô nương đó là đích nữ Trịnh phủ.

Công tử lần này đụng vào người không nên đụng rồi.

Xem dáng vẻ thì có lẽ là người của Bạc công tử đó! ".
Tú Bà nói xong, lại nghe thấy Tần Diệp cười lớn.

Hắn từ từ ngồi dậy, ánh mắt nổi lên hứng thú mà đưa tay quệt đi vết máu trên miệng.
" Đích nữ phủ Thái Phó sao! ".
Bạc Yến kéo Thu Yên ra khỏi Túy Thanh Lâu, kêu xe ngựa chở hai người về tới phủ riêng của hắn.

Bích Liên đuổi theo ra ngoài thì liền mất dấu hai người.
Bạc Yến ngồi ở bên trong xe ngựa, nét mặt hậm hực còn chưa hết giận dữ.

Thu Yên ngồi cạnh hắn cũng không dám lên tiếng.
Ngay khi vừa bước xuống xe, hắn không nói không rằng liền kéo cô vào trong biệt phủ, đem cô lôi đến thư phòng của hắn, xong liền đóng chặt cửa lại.
Thu Yên lúc này mới phát giác ra hắn hiện tại tâm trạng hình như không được ổn cho lắm.

Cô khẽ lắp bắp, nhỏ giọng lên tiếng.
" A Yến! Chàng nghe ta...!".
Bạc Yến quay đầu, hai mắt tối sầm nhìn cô.

Cả khuôn mặt hắn xa sầm xuống, đi đến ép cô từng bước lùi lại phía sau, đem cô đẩy xuống giường.
Thu Yên bị hành động này của hắn làm cho hoảng loạn, ú ớ kêu lên.
" A..A Yến! Chàng làm gì vậy? ".
Bạc Yến cười khẩy một cái, đem những lời khinh miệt mà nói ra.
" Cô thành người phụ nữ của hắn rồi sao? Thích lắm có phải không? Vậy được! Để ta cho cô còn có thể thích hơn cả với hắn! ".
Nói rồi, hắn thô bạo đem y phục của cô xé toạc ra.

Y phục bị hắn thẳng tay ném xuống đất.

Lúc này cơ thể trần trụi trắng mềm của nữ nhân lộ ra.


Trước mặt hắn chỉ còn mỗi cái yếm đỏ chắn trước ngực Thu Yên.

Vừa vặn che đi đôi bồng đào căng tròn đầy đặn của cô.
Hắn cúi xuống, đem cánh môi khô khốc của mình hôn lên môi đỏ của cô, điên cuồng hôn tới, gặm nhấm cả trong lẫn ngoài.

Bàn tay cứng rắn ở bên trên xoa bóp bầu ngực to tròn quyến rũ của cô.
Chiếc miệng nhỏ của Thu Yên bị hắn lấp kín đến ngột ngạt, cô mở to mắt, liên tục đưa tay ra đấm lưng hắn mà kháng cự, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì.
Bạc Yến cảm nhận vào lúc cô sắp mất dần dưỡng khí, hắn mới từ từ kéo ra một sợi chỉ bạc.

Vẫn không dừng lại ở đó, hắn lại từ từ trườn xuống phía bên dưới cổ cô, hôn lên hõm cổ, xương quai xanh của cô.
Thu Yên hoàn toàn bị hắn khống chế dưới thân, cơ thể không khỏi run rẩy, nước mắt cũng tự nhiên mà trào ra.

Trở thành bức tranh thiếu nữ ngấn lệ xinh đẹp.
Bạc Yến thời khắc này như mất đi lí trí, cảm xúc như một cỗ điên cuồng chỉ muốn chiếm lấy cô.

Hắn vừa hôn lên khắp người cô, lại đem bàn tay của cô gập lên.

Lúc vô tình liếc nhìn sang vậy mà khiến cho hắn phải kinh ngạc mở to mắt.
Hắn đơ ra vài giây, ngừng lại động tác khi nhìn thấy một chấm bằng hạt đậu màu đỏ chót ở trên cổ tay nữ nhân bị hắn đè ở dưới thân.

Đây chính xác là nốt thủ cung sa! Hắn có chút ngỡ ngàng.
Chính là vì vừa rồi bị những lời khiêu khích chọc tức của Tần Diệp làm cho lú lẫn đầu óc.

Không thể kìm chế bản thân mà làm ra hành động điên rồ này.

Hắn khẽ đưa mắt nhìn sang khuôn mặt của nữ nhân bên dưới, chỉ thấy cô nghiêng mặt sang một bên không nhìn hắn, nhưng nước mắt không ngừng ứa ra.
Bạc Yến trong lúc rối bời, đầu óc cuồng loạn không khỏi cảm thấy có lỗi với cô.

Hắn khẽ cất giọng.

" Yên nhi! Ta..ta xin lỗi! ".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận