Bạc Yến khó khăn nuốt xuống muỗng cháo vừa loãng vừa mặn, đưa tay với lấy ấm trà trên bàn mà rót một ly dốc cạn xuống cổ họng.
Quay ra đem một ly trà đưa cho cô mà ân cần nói.
"Nàng cũng uống đi! Thật ngại quá!.Ta chưa có xuống bếp bao giờ! Nàng, không chê cười ta chứ? ".
Thu Yên nhìn cái vẻ mặt ngượng ngùng, hai mắt quan tâm để ý tới mình của người đối diện, cô cố nhịn cười, hơi lắc đầu nhẹ giọng trả lời.
" Không có! ".
Dù đã cố tỏ ra bình thường nhưng cuối cùng Thu Yên vẫn là không nhịn được mà phụt cười.
Tiếng cười từ dè dặt liền biến thành cười càng lúc càng to, như thực sự bị hành động cùng dáng vẻ vụng về của Bạc Yến làm cho không thể nhịn cười được.
Thực sự rất khôi hài!
Bạc Yến nhìn tới cô cười sảng khoái như vậy, chính là hắn thực sự bị cô trêu chọc rồi, nhăn mày liền mở miệng.
"
Nàng cười ta! ".
"Ta..ta không có...Haha!".
Miệng thì phủ nhận nhưng dây thần kinh cười đã hoàn toàn bán đứng cô.
Bạc Yến nhìn nữ nhân đáng yêu trước mặt mình, không nhịn được đem tay chọc lét cô.
" Nàng còn cười! ".
"A..A Yến, ta không cười nữa!.Không cười nữa mà! ".
Thu Yên cười đến độ chảy cả nước mắt, vẫn là lên tiếng nói lời xin tha.
Bạc Yến cũng không có cù lét cô nữa.
Lúc này trên khuôn mặt hiếm khi mỉm cười vui vẻ như vậy.
Hắn khẽ đứng dậy, giọng nói chứa đựng vài phần nghiêm túc nhìn xuống Thu Yên mà dịu dàng nói.
"Yên nhi! Ta đem nàng về phủ riêng của ta cũng gần một ngày rồi, ta nghĩ...!cần phải đem nàng hồi phủ Trịnh gia.
Có lẽ Trịnh Thái Phó và phu nhân của ông ấy cũng đang lo lắng cho nàng ".
Thu Yên hai mắt mở to, nhìn hắn thật lâu, rồi lại khẽ gật đầu mỉm cười.
"Ừm! ".
Nhìn cô một bộ dáng ngoan ngoãn, yêu kiều không khỏi làm cho Bạc Yến xiêu lòng.
Vành tai hắn bỗng chốc đỏ ửng lên.
Hắn cảm giác bản thân có chút không ổn rồi! Ở nơi đó đang không ngừng đập loạn.
Hắn có chút sửng sốt, lại sợ hãi mà quay đầu trốn tránh, giọng nói ngập ngừng, xấu hổ.
" Nàng..nàng nghỉ ngơi đi! Ta đi kêu người chuẩn bị xe ngựa ".
Nói rồi còn chưa có nghe Thu Yên đáp lại, hắn đã nhanh thoăn thoắt hướng ra ngoài cửa mà chạy mất tăm.
Thu Yên nhìn đến bộ dạng như cún con ngại ngùng chạy trốn của hắn, cô ngồi ở trong phòng khẽ bật cười thành tiếng.
Đem tay đưa lên miệng che đi nụ cười mị hoặc, thích thú
Tại Trịnh phủ lúc này, Trịnh thái phó cùng Trịnh phu nhân từ lúc thấy Bích Liên trở về mà không có nữ nhi của bọn họ, hai người không khỏi lo lắng bất an, đi qua đi lại ở đại sảnh.
"Bích Liên! Ngươi có chắc là tiểu thư đã theo Bạc thế tử đi không? ".
Bích Liền đứng ở một góc, nghe được lão gia và phu nhân hỏi chuyện, kì thực cô cũng có chút mơ màng không rõ.
Bích Liên nhỏ giọng lên tiếng.
" Thưa lão gia! Phu nhân! Nô tỳ cũng..cũng không rõ lắm! Bạc công tử đúng thực là có kéo tay tiểu thư từ Túy Thanh Lâu đi ra.
Nhưng lúc nô tỳ ra bên ngoài thì đã không thấy người đâu nữa rồi! ".
Sắc mặt Bích Liên cũng không được tốt.
Thực sự là đang lo cho an nguy của tiểu thư cô.
Trịnh phu nhân nghe được Bích Liên bẩm báo lại, trong lòng vô cùng bất an không yên.
Vẻ mặt hết lo lắng rồi lại phản ứng kích động, tựa như tức giận mà to tiếng.
" Haiz! Nữ nhi ngốc này của ta! Nghĩ thế nào mà lại đi vào cái nơi như Túy Thanh Lâu kia chứ? ".
Trịnh Thái Phó xem mặt phu nhân mình tuy rằng là đang tức giận, nhưng ông biết thực chất bà cũng là vì quan tâm, nghĩ cho Thu Yên mới như vậy.
Ông khẽ thở dài, đặt tay sang vai Trịnh phu nhân mà trấn an.
" Phu nhân cũng đừng quá lo lắng.
Rất có thể, Bạc công tử đã đem Yên nhi về phủ của hắn thì sao ".
Trịnh phu nhân khẽ nhíu mày, kích động quay sang nhìn Trịnh thái phó mà càng phản ứng gắt hơn.
"Vậy càng không được! Ngài nghĩ xem, nếu Yên nhi thực sự ở lại phủ riêng của Bạc công tử kia, vậy chẳng phải danh tiết nữ nhi đều bị hủy hoại rồi sao! ".
" Chuyện này...".
Chính Trịnh lão gia cũng chưa có để cập đến vấn đề này.
Ông cũng chỉ là nghĩ, so với đi lung tung bên ngoài thì ở lại phủ Bạc thế tử kia cũng xem như an toàn.
Mà vào lúc hai người còn đang đôi co thì từ ngoài sảnh liền truyền đến giọng nói nam nhân trầm thấp, lại dứt khoát.
"Xin Trịnh Thái Phó và Thái Phó phu nhân yên tâm! ".
Cả Trịnh lão gia và Trịnh phu nhân đều cùng lúc quay đầu nhìn ra ngoài đại sảnh, Bích Liên đứng ở một góc cũng đem mắt nhìn ra.
Cả đám người vậy mà trông thấy không ai khác là Bạc Yến đang nắm tay Thu Yên đi đến.
Bạc Yến cầm tay Thu Yên sánh bước đi vào trong này.
Vừa đứng ở trước mặt Trịnh Thái Phó và Trịnh phu nhân, hắn đành phải buồng tay Thu Yên ra, chắp hai tay cúi đầu đối với trưởng bối trước mặt mà cẩn thận đề nghị một tiếng, khiến cho hai người bọn họ đều phải kinh ngạc đứng yên bất động sau khi nghe xong.
"Ta sẽ hỏi cưới nàng ấy".
Nói rồi, Bạc Yến lúc này mới ngẩng đầu, đưa mắt nhìn sang Thu Yên mà mỉm cười dịu dàng.
Thu Yên bị câu nói bất ngờ này của hắn làm cho không ngờ tới.
Kinh ngạc, ngơ ngác mở to mắt nhìn hắn.
Trịnh Thái Phó và Trịnh phu nhân đưa mắt liếc nhìn nhau, ai nấy đều không khỏi bàng hoàng trước lời cầu hôn bất ngờ của Bạc Yến.
Trịnh Thái Phó lấy lại vẻ bình tĩnh, cẩn trọng nhìn đến Bạc Yến mà khẽ nheo mắt.
"Bạc thế tử...!ngài..
ngài nói có thật không? Kì thực, chuyện hôn nhân đại sự như thế này tuyệt không thể đem ra làm trò đùa được.
Ngài có chắc...!".
Còn chưa có để Trịnh Thái Phó nói hết, Bạc Yến vẻ mặt chắc chắn, thẳng thắn đem những lời nói dõng dạc khẳng định lại một lần nữa.
"Ta nói đều là thật.
Ta sẽ cưới nàng ấy!".
Trịnh Thái Phó và Trịnh phu nhân đem ánh mắt phức tạp nhìn nhau một lần nữa.
Trịnh Thái Phó lúc này dường như vẫn còn có nghi ngại gì đó ở trong lòng.
Lại khẽ liếc sang chỗ Thu Yên mà gượng hỏi.
" Yên nhi, con thấy sao? Bọn ta tôn trọng quyết định của con ".
Thu Yên nét mặt có phần khó xử, nhìn tới phụ mẫu trước mặt, rồi lại nhìn sang Bạc Yến ánh mắt mong chờ nhìn mình, giọng nói có mấy phần chần chừ.
" Chuyện này...".