Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Phiên Bản Thế Thân


"Chuyện này...ta nghĩ hay là từ từ hằng nói đến.

Chúng ta...dù gì cũng mới quen nhau chưa được bao lâu.

Ta nghĩ..

mình vẫn chưa thể xác định rõ trái tim mình.

A Yến, cho ta thời gian nhé! ".
Nghe Thu Yên nói, Bạc Yến cũng không có ý gượng ép.

Hắn cũng là muốn cô cam tâm tình nguyện mà gả cho hắn.

Không có ép buộc.

Hoàn toàn tự nguyện.
Hắn khẽ gật đầu mỉm cười.

Lại quay ra nói với Trịnh Thái Phó và Trịnh phu nhân.
" Vậy xin Trịnh Thái Phó đồng ý để ta đem nàng ấy về phủ ra mắt phụ thân bể trên ".
Trịnh Thái Phó hai mắt khẽ nheo lại, dường như có chút nghi kỵ mà hỏi.
" Ý ngài là...ngài muốn đưa Yên nhi tới Bạc phủ ư?".
Bạc phủ trong lời Trịnh Thái Phó hẳn là phủ Quốc Công, cũng là phủ lớn mà nam chính Bạc Cung Thương và nữ chính Tô Dung Dung đang ở.
Bạc Yến mấy năm trước kể từ lúc biết được người mình yêu trở thành đại tẩu của mình thì cũng không nói không rằng dọn ra khỏi phủ, tới một biệt phủ khác ở tại.


Cũng chính là biệt phủ mà hôm nay hắn đem Thu Yên tới.
Hắn cũng đã rất lâu rồi chưa có trở về Bạc phủ, khiến cho Trịnh Thái Phó có chút bất ngờ cũng là điều dễ hiểu.
Người bất ngờ đâu chỉ có mình ông ấy.

Đến cả Thu Yên ở trong lòng cũng vô cùng kinh ngạc.

Hắn vậy mà muốn đem cô trở về phủ Quốc Công.

Là muốn làm cái gì đây?
Hắn không sợ cô sẽ đụng mặt với nữ chính sao?
[Kí chủ! Trong cốt truyện cũng có nói, Bạc Yến đem Trịnh Thu Yên về Quốc Công phủ một lần, khiến cho nữ chính ghen.

Làm cho giữa cô ta và Bạc Yến sinh ra dây dưa qua lại, rồi chính là một màn ngược luyển rồi lại thổ lộ tình cảm.

Lúc đó nữ chính và Bạc Yến trong một lần vô tình để cho nguyên chủ phát hiện ra bọn họ qua lại, cho nên nguyên chủ mới sinh ra ghen ghét, đố kỵ với Tô Dung Dung ].
Hệ thống nhảy ra phân tích, cung cấp cho Thu Yên tình tiết quan trọng có trong cốt truyện.

Lúc này Thu Yên mới hiều ra.
Thì ra Bạc Yến sở dĩ muốn đem cô về ra mặt trưởng bối, nói muốn cưới cô, đều là vì để kích thích nữ chính, làm cho cô ta ghen, khó chịu.
Hừ! Thật nực cười!
Bạc Yến ơi là Bạc Yến! Làm như vậy với ta mà không thấy có lỗi sao? Vậy cũng được.

Sau này đừng có hối hận đó!
Hệ thống nó cảm nhận được luồng khí lạnh phát ra từ người cô.

Chính xác là cảm giác khí tức giận dữ sục sôi ở trong người cô.

Tuy không thể hiện ra nhưng nó cảm nhận được một dự cảm không ổn.

Nó thầm nghĩ, xem ra Bạc Yến sau này phải chịu khổ dài dài rồi!
Hắn càng làm ra chuyện ngu ngốc, điên rồ bao nhiêu thì càng phải đau khổ bấy nhiêu mà thôi!
Bạc Yến sau đó ra xe ngựa trước, đợi Thu Yên gói hành lí mới cùng hắn thu xếp trở về Quốc Công phủ ra mắt một lượt.
Thu Yên được Trịnh Quốc Công gọi đến thư phòng riêng nói chuyện.

Lúc này không bị ai làm phiền phụ thân cô mới nhìn cô, ánh mắt có vài phần lo ngại, ngập ngừng nói.
"Yên nhi! Con có chắc...là muốn đến Quốc Công phủ không? Ta...vẫn là cảm thấy con không nên đến đó.

Nói thật, ta không có thích con cùng Bạc thế tử ở bên nhau.

Ta ở trong triều mấy ngày nay có nghe đồn đoán, Bạc Quốc Công không biết là thật hay giả, nhưng là có mưu đồ tạo phản, ta lo...".
Nghe ông nói đến đây, Thu Yên dường như hiểu ra ý tốt của Trịnh Thái Phó.

Ông là đang lo nghĩ cho tương lai của nữ nhi nhà mình.


Cô nhìn ông, ánh mắt cảm động, lại nhỏ giọng nói một cách chắc chắn.
" Phụ thân! Người đừng lo nghĩ quá! Con đã xác định sẽ cho chàng ấy một cơ hội.

Nếu đã xác định sẽ ở bên chàng ấy, thì những chuyện khác vốn không hề quan trọng ".
Trịnh Thái Phó nghe cô nói lí lẽ, cuối cùng cũng chỉ biết khẽ thở dài, chấp thuận cho quyết định của nữ nhi mình.
Giọng nói trìu mến của một người làm phụ thân mà vang lên.
" Nếu như tên nhóc đó mà dám làm con tổn thương, ta nhất định sẽ tìm cho con nam tử tốt hơn hắn ở trong kinh thành này! ".
Thu Yên nhìn bộ mặt nghiêm túc của ông, cô khẽ mỉm cười đáp lại một tiếng: " Vâng! ".
Bạc Yến đem Thu Yên cùng lên xe ngựa trở về Quốc Công phủ.
Xe ngựa vừa dừng lại ở trước cửa Bạc phủ, Bạc Yến xuống xe ngựa liền quay đầu đưa tay ra đỡ lấy Thu Yên từ trên xe xuống.
Hắn nắm tay cô đi vào bên trong.
Vừa nhìn thấy hắn trở về, mấy kẻ hầu người hạ trong phủ không nhịn được mà ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc.

Nhưng vẫn không quên hành lễ với hắn.
"Nhị công tử!".
Từ người gác cồng, đến mấy nha hoàn nhìn thấy Bạc Yến bước vào thì đều ngơ ngác một giây sau mới cúi đầu cất tiếng hành lễ.
Bạc Yến vẻ mặt điểm tĩnh, lãnh đạm cầm tay Thu Yên bước vào, để lại đám nha hoàn phía sau kinh ngạc, sửng sốt không thôi.
Một người trong đám nha hoàn liền không nhịn được lắm lời.
"Ây! Sao ta cứ thấy...nữ nhân đi cùng Nhị thiếu gia rất giống Đại thiếu phu nhân! Các cô có thấy thế không? ".
Đám nha hoàn có người gật đầu, lại có người không đồng tình, nhanh chóng phủ định lời người hầu kia vừa nói.
"A! Ta thì lại không thấy thế.

Đại thiếu phu nhân tuy trồng rất giống nữ nhân đi bên cạnh Nhị thiếu gia, nhưng đại thiếu phu nhân của chúng ta trông có nét điểm tĩnh, nhu nhược hơn.

Còn vị tiểu thư vừa nấy, ta thấy có phần tươi vui, rạng rỡ, lại yêu kiều hơn ".
" Cũng phải! ".
Đám nha hoàn sau đó mới xác nhận mà gật đầu.

Nếu nha hoàn kia không đem những gì bản thân cảm nhận được phân tích ra cho mọi người nghe thì có lẽ suýt chút nữa bọn họ đã lầm tưởng Thu Yên thành Tô Dung Dung rồi.
Bạc Yến đem Thu Yến thẳng tới sảnh chính của Bạc gia.


Khi hai người vừa bước vào bên trong, đập vào mắt chính là hình ảnh một đôi phu thê đang ngồi ở một góc bàn.

Người nam nhân đang bê trên tay một bát chè, dịu dàng, ân cần mà đút cho nữ nhân bên cạnh ăn.
Thoáng chốc, hình ảnh này thu vào tầm mắt Bạc Yến khiến cho con ngươi hắn co lại, khuôn mặt đen lại mà nhíu mày tựa như không vui.

Hắn không kiểm soát được cảm xúc mà đem bàn tay đang nắm lấy tay của cô càng siết chặt hơn.

Đến nỗi làm cho Thu Yên có chút đau, không nhịn được mà khẽ kêu lên: "a! ".
Giọng nói nhỏ nhẹ của cô vang lên, thanh âm dịu dàng dễ nghe ngay lập tức làm cho đôi nam nữ phía đằng kia phải đem mắt chú ý về phía này.
Bạc Yến nghe thấy cô kêu lên, hắn mới chợt nhận ra bản thân vừa rồi trong vô thức đã không tự chủ được mà siết chặt tay người bên cạnh.

Hắn quay sang, liên tục xin lỗi cô.
"Yên nhi! Ta...ta xin lỗi nàng!".
Thu Yên nhìn hắn mà nheo mắt nhẹ nhàng mỉm cười, nụ cười rạng rỡ như hoa.
" Không sao! ".
Bạc Cung Thương ngồi ở một góc cũng chú ý về phía này.

Đôi mắt sâu thằm của hắn nhìn tới nụ cười xinh đẹp rạng rỡ kia lại đang đặt ở trên khuôn mặt vừa quen lại vừa lạ ấy.

Hắn không khỏi có chút kinh ngạc.

Ngẩn người tại chỗ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận