Bạc Cung Thương đi thẳng tới chỗ Tô Dung Dung, muốn làm rõ nghi vấn trong lòng.
Vừa đẩy cửa bước vào phòng Tô Dung Dung, thấy Tô Dung Dung như mọi khi đều sẽ ngồi ở trong phòng thuê thùa, một vẻ điềm tĩnh không cảm xúc khi hắn tới.
Hắn tựa như đã quen với thái độ lạnh nhạt của thê tử dành cho mình.
Nếu là mọi khi hắn sẽ cảm thấy phiền lòng, buồn bã, thậm chí là thất vọng.
Nhưng không hiểu sao lúc này hắn có chút khẩn trương.
Không có ai hiểu rõ nhất cảm xúc của hắn hiện giờ.
Đều là vì sốt sắng muốn làm rõ chân tướng năm đó.
Nha hoàn bên cạnh Tô Dung Dung thấy Bạc Cung Thương thì vội cúi xuống thưa khẽ một tiếng.
" Bạc đại công tử! ".
Tô Dung Dung còn đang mải mê cặm cụi thuê khăn tay, nghe thấy nha hoàn đứng bên cạnh mình thưa lên một tiếng, lông mày Tô Dung Dung khẽ động, dừng lại động tác mà ngầng đầu đứng dậy hành lễ với hắn.
Bạc Cung Thương hất tay với nha hoàn kia ý bảo nha hoàn đó ra ngoài.
Tô Dung Dung đưa mắt nhìn thấy nha hoàn đã ra khỏi phòng mới nhìn lại Bạc Cung Thương, miệng nhàn nhạt hỏi.
" Ngài tới tìm ta là muốn nói chuyện gì sao?".
Thành thật mà nói, tuy lúc đầu cô là bị ép mối hôn sự này.
Nhưng sau khi gả vào Tô Dung Dung cảm thấy tính tình của người này cũng rất tốt.
Đối xử với mình không hề tệ bạc, ngược lại còn vô cùng sủng nịch mình.
Nhưng Tô Dung Dung vốn chẳng có tình cảm với Bạc đại thế tử này.
Nhưng dẫu sao thì gả cũng đã gả rồi.
Chi bằng cứ như vậy chung sống hòa thuận, cũng là thử tiếp nhận hắn xem sao.
Trong suy nghĩ của Tô Dung Dung chính là nghĩ như vậy.
Nhưng Bạc Cung Thương hôm nay lại không có cố tỏ ra lấy lòng cô ta.
Hắn đứng đó, mở miệng thận trọng, lại nhìn ra có chút khó khăn mà lên tiếng.
"Nàng...ta muốn hỏi, lúc trước khi chưa gả cho ta...nàng có từng đi đến khu vực dưới vách núi Hoa Sâm không?".
Tô Dung Dung nghe đến địa phương được nhắc tới trong lời Bạc Cung Thương, chỉ thấy xa lạ không có gì ấn tượng.
Tô Dung Dung mặc dù cảm thấy Bạc Cung Thương hôm nay có chút kì lạ, lại đi hỏi mình câu như vậy.
Nhưng cũng là đem câu trả lời nói ra cho hắn biết.
" Ta chưa từng tới nơi nào như vậy".
"Thật sao?".
Bạc Cung Thương có nhiều phần kinh ngạc gặng hỏi.
Tô Dung Dung thấy biểu hiện thái quá có hơi kì lạ của hắn, cảm giác khó hiểu dâng lên.
Nhưng cũng không trầm mặc quá lầu.
Khẽ giọng nhàn nhạt nói với hẳn.
" Nữ tử Tô gia khi chưa xuất giá thì không được phép đi đến những nơi sơn bản hoang vắng như vậy ".
Câu nói này của Tô Dung Dung đã phần nào khẳng định chắc chắn suy đoán trong đầu lúc này của Bạc Cung
Thương.
Hắn không có hỏi thêm gì nữa, hai mắt thất thần nhìn xuống nền nhà.
Xong chỉ nhè nhẹ nói một câu với
Tô Dung Dung rồi quay người bỏ đi.
" Ta biết rồi.
Nàng...nghỉ ngơi cho tốt ".
Tô Dung Dung khẽ nhíu mày nhìn theo bóng lưng Bạc Cung Thương, không hiểu sao lại có cảm giác khó chịu ở trong lòng.
Là vì thái độ hờ hững của hắn hôm nay đối với cô ta sao?
Bạc Cung Thương đi vất vưởng ở trong phủ, trong đầu hắn lúc này có một đống suy nghĩ quẩn quanh rối bời.
Đã chẳng biết như thế nào lại vô tình đi đến bên hồ sen trong phủ.
Lúc hắn ngẩng đầu lên, đập vào tầm mắt chính là hình ảnh bóng lưng của nữ nhân hồng y ngồi trong đình viện phía xa xa.
Hắn ngẩn người giật mình ra đó, chần chừ một lát thì nhấc chân đi về phía trước.
Trịnh Thu Yên lúc này nằm sải ra trên mặt bàn gỗ tròn, miệng không nhịn được nói ra lời than thở.
" Haizz! Đến khi nào thì ta mới được về nhà! Đến khi nào mới được ôm tiền làm bà hoàng đây! ".
Bạc Cung Thương khi này đã đi đến đình viện.
Hắn đứng ngay ở đằng sau lưng cô.
Giống như vừa nghe lén được nữ nhân này ngồi một mình than phiền, khuôn mặt lãnh đạm thẫn thờ của hắn thoáng chốc liền bị cô chọc cho bật cười thành tiếng.
" Haha...".
Thu Yên bị tiếng cười của hắn làm cho giật mình ngồi nhồm dậy, quay đầu lại nhìn thấy là Bạc Cung Thương.
Khuôn mặt nhỏ điểm đạm yêu kiều liền mở to mắt như vô cùng kinh ngạc, giật mình lùi về phía sau mà hô lên.
" Ngài...ngài ngài, sao lại xuất hiện ở đây? Còn nghe trộm ta! ".
Bạc Cung Thương bị cái dáng vẻ ngây thơ đáng yêu này của cô làm cho buồn cười.
Lại không nhịn được đưa tay ra vòng qua eo nhỏ của Thu Yên kéo cô đứng thẳng dậy, tránh cho lưng cô va phải mép bàn.
Thu Yên bị hắn giữ lại, có chút ngượng ngùng nhìn hắn đến ngây ngốc.
Đôi mắt mở to long lanh một tầng lệ khí bao phủ.
Bạc Cung Thương lại bị cái nốt ruồi son nhỏ nơi đuôi mắt của cô thu hút.
Hắn đưa tay lên chạm nhẹ vào chấm nhỏ đuôi mắt của cô.
Giọng nói hắn đột nhiên trầm thấp, gợi tình.
"Chấm đỏ này của cô, thật đẹp! ".
Thu Yên thấy hắn vuốt ve nơi đuôi mắt mình, cô khẽ giật mình, vội vã thoát khỏi vòng tay của hắn, mới cười khẽ, ngây thơ nói.
"A! Ngài cũng thấy nốt ruồi son này của ta đẹp có đúng không? Ta cũng thấy như vậy ".
" Cô có từng...biết đến núi Hoa Sâm không?".
Mặc dù trong lòng đã tự có đáp án, nhưng hắn vẫn còn muốn từ chỗ cô xác định lại một lần nữa.
Thu Yên đột nhiên nghe hắn hỏi mình một câu hỏi chẳng hề liên quan gì.
Ở bên ngoài liền trưng ra vẻ mặt ngơ ngác vài giây, mới cười ngượng ngùng, có chút xấu hổ nói.
" Haha...trước đây ta ở trong phủ rất ham chơi, thường lén phụ thân trốn ra phủ đi tới rất nhiều nơi.
Núi Hoa Sâm..hẳn là đã từng đến.
Đó cũng là nơi, lần đầu tiên ta gặp người đó! ".
Nhìn Thu Yên như đang rơi chìm vào dòng hồi tưởng.
Hắn thấy rõ được tâm trạng có mấy phần sầu não, thẫn thờ của cô.
Hắn không nhịn được mà lên tiếng dò hỏi.
"Người đó? ".
" Phải! Là một người có một vị trí đặc biệt trong lòng ta ".
Câu nói này của cô khiến cho Bạc Cung Thương lúc này nhịp tim càng đập loạn hơn, có nhiều hơn là cảm giác nghẹt thở khó tả.
Hắn thấy cô chìm vào suy nghĩ hồi tưởng, ánh mắt lại ẩn chứa nét u buồn, không hiểu sao lại khiến cho hắn cảm thấy đau lòng thay.
Hắn giật mình bừng tỉnh, khẽ giọng nói với cô.
"Trịnh cô nương thật có nhiều chuyện thú vị! Không biết sau này ta có thể gọi cô là Thu Yên được không? ".
Thu Yên quay mặt ra, đối diện với hắn mà tự nhiên mỉm cười đáp lại.
" Được a! ".
Bạc Cung Thương vui vẻ ở trong lòng không nói hết.
Thời khắc này không hiểu sao khi nhìn tới nữ nhân trước mắt mỉm cười rạng rỡ với hắn, hắn có một cảm giác trước nay chưa từng có.
Là loại cảm giác khi được đáp lại.
Hắn chợt phát giác ra...hình như...hình như đây mới thực sự là nữ nhân mà hắn hướng đến.
Thu Yên! Nhận nhầm nàng là sai xót của ta! Nhưng sai lầm vẫn có thể sửa chữa được mà! Phải! Từ giờ ta sẽ bù đắp cho nàng!
(Ting! Mục tiêu công lược Bạc Cung Thương.
Điểm hảo cảm +5%.
Hiện tại là 20%.
Kí chủ cô thật giỏi! ].
Thu Yên vừa nghe thấy thanh âm hệ thống vang lên thông báo, nụ cười trên khóe môi càng đậm hơn.
Đối với Bạc Cung Thương mỉm cười rực rỡ.
Mà Bạc Yến ở trong phòng cả ngày cũng không có bước ra khỏi cửa lúc này vẫn đang nghiêm túc lật xem những thông tin mà thuộc hạ của hắn gửi đến về tên nội gián của nước địch kia.
Hắn xem qua những tin tức thu thập được, ngồi ở trên bàn gỗ mà khuôn mặt lạnh không để lộ chút thần sắc nào.
Cho đến khi người hầu ở bên ngoài gõ cửa bước vào, hắn mới thả lỏng người mà đặt đống tin tức kia sang một bên.
Ngầng đầu liền thấy là tên thuộc hạ của mình.
" Nhị thiếu gia! Ngài bảo ta ở một chỗ tối quan sát chú ý đến Trịnh cô nương.
Thuộc hạ vẫn luôn ở bên ngoài để mắt.
Vừa rồi thấy Trịnh tiểu thư đã đi ra khỏi phòng, đến bên đình hồ trong phủ ".
Bạc Yến nghe thấy vậy, cũng không có biểu cảm gì.
Chỉ nhàn nhạt nói với tên kia.
"Nàng thích thì cứ để nàng đi.
Những chuyện nhỏ như này ngươi không cần thiết phải bẩm báo với ta ".
Nói rồi hắn lại cúi xuống tiếp tục lật sách, gương mặt xem nhẹ như không.
Tên kia có chút do dự, ngập ngừng rồi mới nói tiếp.
"Nhưng...vừa rồi thuộc hạ thấy Trịnh tiểu thư đang ở cùng chỗ với đại thiếu gia.
Hai người bọn họ còn....".
" Còn làm sao?".
Bạc Yến nghe được đến đây, đôi lông mày hắn khẽ nhíu lại, ngừng động tác mà ngẩng đầu đem cặp mắt sắc lạnh liếc nhìn tên kia.
Tên thuộc hạ đối mặt với cái sát khí đùng đùng từ người Bạc nhị thiếu này, hắn không khỏi có chút rùng mình, giọng nói run sợ trả lời.
" Còn...còn nói chuyện cùng nhau rất vui vẻ nữa ạ! ".
Bạc Yến gương mặt tối đen lại, đưa tay phất một cái ý bảo tên kia lui ra.
Hắn ở lại trong phòng mà khuôn mặt sa sầm xuống, tức giận thể hiện ở trên mặt mà đứng dậy phất tay áo đi ra khỏi phòng.