Mọi chuyện xem như đã bàn bạc xong.
Bạc Cung Thương đạt được mục đích liền đem theo nội tâm vui mừng mà trở về phòng chuẩn bị hành lí.
Hắn vừa vào trong phòng gói đồ đạc lại, trên khóe môi còn khẽ kéo lên một đường cong xấu xa.
Lần này đều là hắn đã lên kế hoạch từ trước.
Đi Quý Châu bàn vụ làm ăn chỉ là một cái cớ mà thôi.
Thực chất mục đích của hắn cũng chỉ có hắn biết.
Hắn muốn lợi dụng cơ hội lần này sắp xếp cho đệ đệ của hắn và thê tử của hắn có không gian đi chung với nhau.
Hắn không tin là hai người bọn họ đã hết tình cảm với đối phương.
Chỉ cần là Tô Dung Dung vẫn còn chưa dứt tình, Bạc Yến còn lưu luyến tình cũ, lúc đó hắn sẽ để cho Thu Yên phát hiện ra giữa hai người có qua lại.
Hắn vẫn luôn có cảm giác đệ đệ Bạc Yến này của hắn nói là yêu Trịnh Thu Yên, nhưng nhìn vào thái độ cùng cách hành xử, người tinh ý như hắn liền có thể nhận ra đệ đệ của mình vẫn còn yêu Tô Dung Dung.
Có lẽ Trịnh Thu Yên chỉ là một thế thân dùng để chọc tức Tô Dung Dung mà thôi!
Bạc Cung Thương khẽ bật cười nhếch mép, lại hơi lắc đầu mà nói một mình.
"Đúng là đệ đệ của ta.
Thật trẻ con! ".
Nếu như đệ đệ của hắn thật sự không coi Thu Yên là nữ nhân bên cạnh, chỉ xem cô thành vật thay thể của Tô Dung Dung.
Vậy người làm ca ca như hắn đây sẽ không khách sáo mà cướp đi nữ nhân đó về tay.
Hắn bây giờ thật sự là điên đến bản thân hắn cũng không phát giác ra nữa rồi.
Cũng chỉ có kẻ điên như hắn mới dám làm ra cái trò vô sỉ như thế này.
Nhưng có làm sao chứ? Từ nhỏ hắn đã phải nhường nhịn cho đệ đệ của mình rất nhiều.
Từ tình cảm mà phụ thân mẫu thân đều dành hết cho người đệ đệ này.
Hắn hiện tại tuyệt nhiên sẽ không nhường nữ nhân cho đệ đệ.
Trước đây cũng là vì như vậy nên mới dám xin ý chỉ tứ hôn với Tô Dung Dung từ chỗ hoàng thượng.
Nhưng hẳn cũng thật hồ đồ! Lại cứ vậy nhận nhầm người.
Cũng thật may! Vẫn còn kịp! Bây giờ Trịnh Thu Yên nhìn vào cũng không có vẻ gì là ghét hắn, ngược lại lúc nói chuyện với hắn còn cười nói vui vẻ.
Cái nụ cười trong trẻo, ngây thơ đó! Hắn rất thích được ngắm nhìn nó mỗi ngày.
Chỉ cần nghĩ đến điều đó, lương tâm hắn cũng không hề thấy bản thân mình làm gì sai cả! Hắn là đang vì tình yêu mà dũng cảm theo đuổi.
Hắn không sai!
Từ kinh thành đến Quý Châu đường xá xa xôi.
Đám người bọn họ dự định sẽ không đi bằng đường bộ mà đi bằng đường thủy.
Ở kinh thành vốn nổi tiếng với bến cảng Đông Thành lớn nhất, tàu thuyền ở đây đều là loại lớn chuyên chở những vương tử thế gia, thiên kim hầu phủ có tiếng.
Hôm nay Thu Yên mặc một bộ thanh y họa tiết giản dị, tao nhã, nhưng không kém phần thanh mảnh, đặc biệt tôn lên dáng người mềm mại thanh mảnh của cô.
Mái tóc cô được búi tết ở hai bên, thắt trên đó là hai dải ruy băng màu lam nhạt, nhìn lại vô cùng vừa mắt.
Cô hiện tại đang đứng trước một chiếc thuyền lớn, không khỏi choáng ngợp trước thiết kế của con thuyền gỗ cỡ lớn này.
Bạc Cung Thương mặc một thân y phục đỏ sẫm, cùng với Tô Dung Dung từ trên xuống dưới đều là màu hồng uyền chuyển bước lên trên từng bậc thang của con thuyền.
Bạc Yến mặc một bộ lục y cũng bước lên thuyền.
Thu Yên lẽo đẽo đi theo phía sau hắn.
Trên con thuyền lớn này bên ngoài nhìn vào cũng đã thấy to rồi.
Nhưng khi bước vào bên trong lại càng choáng ngợp hơn nữa.
Thu Yên nhìn tới bên trong thuyền được xây dựng như một tòa lầu các để cho người trên thuyền nghỉ ngơi.
Thuyền có rất nhiều phòng, có thể so sánh với Túy Thanh Lâu hay Bạch Trùng Lâu của Bạch Ôn Thần.
Cả bốn người vừa bước vào thì lập tức một nam nhân dáng vẻ thấp bé mặc y phục nâu từ trên xuống dưới, đầu quẩn một vòng vải, trên vai vắt một chiếc khăn lụa, nhìn thì chính là tiểu nhị ở nơi đây.
Tiểu nhị bước tới niềm nở tiếp đón bốn người.
" Các vị hẳn là người của Bạc gia.
Ông chủ của bọn tôi đặc biệt dặn dò phải tiếp đón các vị thật chu đáo.
Mời các vị theo tôi đi bên này ".
Tiểu nhị kia dẫn đường cho bốn người đi qua một dãy hành lang.
Dừng lại tiểu nhị liền quay đầu nói với bọn họ.
"Ở đây các vị có bốn người.
Chúng tôi đã sắp xếp cho các vị hai phòng nghỉ ngơi rồi! Hai vị công tử đây ở chung một phòng, hai vị cô nương này ở một phòng ".
Tiểu nhị nhiệm vụ đã xong cũng tự giác lui đi.
Bốn người quay ra nhìn nhau.
Sau đó liền chia phòng như lời tiểu nhị kia nói.
Dù sao thì cũng chỉ có hai phòng.
Thu Yên hiện tại ở chung một chỗ với nữ chính đại nhân, nói cô không ngộp thở là giả!
Thu Yên nhìn tới Tô Dung Dung từ lúc bước vào phòng đến giờ thái độ với mình đều rất lạnh nhạt, thờ ơ, giống như xem cô thành người tàng hình mà chỉ chăm chú xếp hành lí của cô ta ra.
Thu Yên không khỏi ngượng ngùng, cô đi đến bên cạnh cửa sổ phòng, mở cửa sổ nhìn ra ngoài biển nước, cảm giác một làn gió lùa vào trong phòng thật mát rượi làm sao! Cô khẽ lên tiếng đề phá vỡ bầu không khí ngượng nghịu trong căn phòng.
" Aha! Gió mát quá phải không Tô cô nương ".
Tô Dung Dung nghe thấy bên tai lời của Thu Yên, lại khẽ nhíu mày, nhỏ giọng nói.
" Ta không thích gió.
Phiền cô đóng cửa lại đi ".
Thu Yên khóe mắt khẽ giật giật.
Khuôn mặt khó hiểu nhìn tới Tô Dung Dung vẫn giữ mặt lạnh tanh ngồi đó.
Quay đầu liền đóng cửa sổ lại, nụ cười trên nét mặt sớm đã không giữ nổi.
Sao cô cứ có cảm giác nữ chính Tô Dung Dung này là đang chướng mắt cô vậy?