Thu Yên theo chỉ dẫn của hệ thống đi ra khỏi phủ, dọc đến đoạn đường phố cách Trịnh phủ không xa.
Lúc này người đi tấp nập trên đường phố.
Cô đi một mạch thế nào lại va vào một nam nhân.
Thân thể nữ nhân mảnh mai yếu ớt vô lực mà sắp ngã ngửa ra sau.
Vào thời khắc quan trọng, một bàn tay nam nhân rắn chắc nhanh chóng vòng qua thắt lưng cô mà ôm chặt lấy cô kéo lại.
Tránh cho cô không bị ngã ra sau.
Thu Yên đứng vững rồi mới hoàn hồn thở phào một hơi.
Lúc này mới khẽ ngẩng đầu lên đem đôi mắt trong trẻo nhìn đến nam nhân trước mắt.
Nam nhân anh tuấn, bất phàm.
Dung mạo tuyệt sắc, thuộc vào hàng mỹ nam hiếm có.
Đôi lông mày dài rậm sắc như lưỡi đao, tạo nên một khí khái dũng nghị kiên cường.
Cặp mắt chim ưng dài hẹp lại sâu thẳm như mặt hồ không thấy đáy.
Hoàn toàn không thể nhìn ra được tâm tư từ trong đó.
Sống mũi nam nhân cao thẳng cùng đôi môi cong khẽ gợn lên một đường sống động.
Nam nhân tướng mạo bất phàm với khuôn mặt góc cạnh cùng kiểu tóc buộc cao dành cho nam tử thời cổ đại, ở trước trán có quấn một dải băng buộc quanh đầu với hình thù đặc biệt được vẽ trên dải băng lại như một kí tự làm tăng thêm vẻ huyền bí cho nam nhân.
Nam nhân một thân y phục màu đỏ thẫm nhìn chằm chằm Trịnh Thu Yên khiến cho cô không khỏi ngại ngùng đỏ mặt mà tránh né.
" Đa...đa tạ công tử! ".
Giọng nói nữ nhân mềm mại, mang theo lực vừa đủ vang lên thu vào tai nam nhân.
Chỉ thấy hắn nhìn dáng vẻ cô ngại ngùng xấu hổ mà cười cợt muốn trêu ghẹo một chút.
" Cô nương, là đang thẹn thùng sao? ".
Thu Yên bị hắn đùa cợt, quay ra nhìn thẳng vào mặt nam nhân, hai mắt mở to chớp chớp giây lát.
Một lúc sau lại tỏ ra giận hờn mà khẽ hắng giọng.
" Công tử!...!".
Nam nhân kia thấy cô nương bị hắn trêu ghẹo có vẻ như sắp nổi nóng rồi, không có ý muốn chọc cô thêm.
Vẻ mặt tuấn mỹ khẽ nở một nụ cười yêu nghiệt, khàn giongh nói.
" Cô nương không nhận ra ta thật sao? ".
Thấy Thu Yên nghe được lời hắn nói, vẻ mặt ngây ra tại chỗ nhìn hắn ý tứ không hiểu.
Hắn lại bày ra vẻ mặt thất vọng, hơi cúi đầu như buồn phiền than khẽ.
" Haizz! Xem ra ta trong ấn tượng của cô nương cũng không quá rõ ràng ".
Thu Yên trầm ngâm giây lát, hơi cau mày, lại làm ra vẻ mặt như đang thực sự nghiêm túc suy nghĩ mà nhìn chăm chăm hắn.
Không lâu thì liền bật ra một câu.
" A! Ta nhớ ra rồi! Huynh chính là cái người mà hôm đó đã cứu ta lúc ở dưới nước! ".
Nam nhân nhìn dáng vẻ vừa nghĩ ra hắn của cô cùng với khuôn mặt tươi tỉnh như được mùa của cô thì không khỏi buồn cười.
Lại ở trong miệng nói ra lời trầm thấp.
" Cô nương coi như còn có lương tâm.
Không quên vị ân nhân cứu mạng là ta đây ".
" Sao có thể chứ! Ta còn chưa có dịp tạ ơn huynh nữa mà! ".
Thu Yên khẽ xua tay, dáng vẻ hào phóng lại ngây thơ nở nụ cười xinh đẹp.
Liền khiến cho Mạc Yến nhất thời bị hình ảnh này làm cho ngây ngốc một phen.
Ở trong lòng không khỏi thầm vang lên giọng nói.
" Thật giống! Trên đời này còn có người giống nàng đến vậy sao? Dung nhi! ".
Lúc này thanh âm hệ thống đột nhiên vang lên ở trong đầu Thu Yên thông báo cho cô.
[ Ting! Mục tiêu công lược Mạc Yến: Điểm hảo cảm trước mắt +5%.
Hiện tại là 5%.
Thỉnh kí chủ cố gắng thêm ].
Thu Yên không để tâm đến lời hệ thống nói, cô vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh.
Đôi mắt trong veo không nhiễm bụi trần nhìn thẳng vào trong mắt đối phương thật lâu.
Cái nhìn của cô đầy vẻ hồn nhiên, ngây thơ như thể đang tò mò hắn khiến cho Mạc Yến không khỏi ngượng ngùng, vành tai có chút đỏ ửng.
" Khụ! Cô...sao lại nhìn ta như vậy? ".
Thu Yên nghe được hắn khẽ ho han một tiếng, nhướn mày nhìn mình gợn lên ý cười mà hỏi.
Cô ậm ừ giây lát mới mở miệng trả lời hắn.
Tươi cười trên mặt càng đậm hơn.
" Ừm...có lẽ là vì chưa từng gặp một người nào có đôi mắt đẹp như huynh! Thật đẹp a! ".
Mạc Yến bị những lời này của cô làm cho ngẩn người.
Hắn không nghĩ đến còn có một người nói với hắn như vậy.
Chính xác là từ trước tới nay chưa từng có ai nói với hắn như vậy.
Vậy mà một cô nương mới chỉ gặp hắn có hai lần, lại là người có đến bảy phần khuôn mặt giống với người trong lòng hắn nói cho hắn biết hắn có một đôi mắt đẹp.
Kì thực đôi mắt của hắn là kiểu sâu thẳm, lại từng nhìn qua không biết bao nhiêu cảnh đẫm máu giết chóc nơi sa trường khi hắn cùng phụ thân ra chiến trận.
Hắn không tự nhận đôi mắt mình sạch sẽ, không nhiễm tạp chất.
Chính là cũng đã từng giết chóc vô số người.
Nhưng...từ trong miệng nữ nhân này giống như coi hắn thành một người tốt rồi!
Thật là có chút không ngờ tới!
[ Ting! Mục tiêu công lược Mạc Yến: Điểm hảo cảm +2%.
Hiện tại là 7% ].
Hệ thống lại một lần nữa vang lên thanh âm cứng ngắc.
Thu Yên không đợi hắn ngây người quá lâu, cô bày ra vẻ mặt tò mò, tùy tiện hỏi hắn.
" Ta còn chưa biết cao danh quý tính của huynh? Huynh tên họ là gì? Để ta đây còn biết mà báo đáp! ".
Nghe cô nói, Mạc Yến hơi nhướn mày, cúi đầu ghé sát cô mà nở nụ cười nhạt bỡn cợt.
" Ồ! Vậy cô nương định báo đáp ta như nào đây? Không bằng....lấy thân báo đáp đi! ".
Thu Yên mở to hai mắt, điệu bộ kinh ngạc sửng sốt nhìn hắn không chớp mắt.
Hoàn toàn ngơ ngác mở miệng lắp bắp.
" Huynh...huynh...!".
" Đùa cô thôi.
Ta họ Mạc tên chỉ có một chữ Yến.
Còn cô? ".
Mạc Yến thu lại bộ dáng không đứng đắn của mình, khẽ hắng giọng lên tiếng.
Trịnh Thu Yên thanh âm trong trẻo nhẹ nhàng lên tiếng tự giới thiệu.
" Ta tên Trịnh Thu Yên.
Huynh là ân nhân cứu mạng của ta, ta chắc chắn sẽ báo đáp.
Nhưng...không phải là kiểu lấy thân báo đáp đâu! ".
Thấy bộ dáng nghiêm túc khẳng định của cô, Mạc Yến không khỏi cảm thấy sinh ra vài phần hứng thú.
Hắn lại làm như tò mò mà hỏi.
" Ồ! Vậy nếu không phải là lấy thân báo đáp thì cô nương còn có thể làm gì để báo đáp ta đây? ".
Thu Yên sõng soàng tự đưa tay vỗ khẽ lên trước ngực, thể hiện một mặt uy tín của mình, giọng chắc nịch.
" Nếu như huynh có chuyện khó khăn gì, có thể đến cầu phủ Thái Phó giúp đỡ.
Cứ nói, là bằng hữu của đại tiểu thư là được ".
Lời vừa dứt, cả khuôn mặt của Mạc Yến khẽ biến động, tựa như có một chút kinh ngạc nhưng cũng rất nhanh trở lại bình thường.
Ở trong lòng hắn có vài phần không ngờ tới.
" Vậy mà lại là đích nữ của Thái Phó trong triều! ".
Thu Yên nhìn sắc trời đã dần chuyển dạ, chợt nhớ ra hình như cô trốn ra khỏi phủ đã lâu chưa trở lại, không thể tiếp tục lán lại đây được.
Thế là bèn quay sang nói với Mạc Yến.
" Ta không tiện ở lâu.
Nếu có duyên ắt sẽ gặp lại! Tạm biệt! ".
Nói rồi cũng không để Mạc Yến kịp phản ứng, cô liền xoay ngoắt người bỏ đi.
Để lại giữa phố một nam nhân cặp mắt thâm sâu đầy ý vị nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của nữ nhân.